Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt

Chương 7: Thanh Mai Trúc Mã Thiên Kim Nhà Giàu (7)

Cam Mễ Nhi

13/10/2021

Editer: Kim Linh

Thời gian gần đây, một trò chơi tên là 《 cứu vớt tận thế 》trở nên cực kỳ hot, bắt đầu lan truyền rộng rãi trong nước, một ngày số lượng download có thể lên đến ngàn vạn lượt.

Chính là mô phỏng chiến trường, tự do tổ chức đội chiến, kỹ thuật chế tạo vô cùng tinh tế cao siêu, lập tức trở thành game mobile được yêu thích.

Mà công ty game mobile này cũng gần đây mới xuất hiện trước mắt mọi người, là một công ty mới thành lập không lâu, tên là Mạn Thành, Quý Dương là người sáng lập.

Càng làm người ta cảm thán hơn nữa là, Quý Dương nổi danh là đứa con riêng của chủ tịch Quý thị, không lâu trước đó từ chức ở Quý thị, sáng lập Mạn Thành, mà anh căn bản còn là vị hôn phu của Trịnh Giai Nguyệt.

Trịnh Giai Nguyệt là ai?

Con gái duy nhất của trùm địa ốc Trịnh Thanh, tương lai là người thừa kế duy nhất.

Như thế, chuyện tình yêu của hai người cũng được quần chúng tích cực ăn dưa, còn nằm trên hot search mấy ngày, thậm chí còn đưa Quý Dương cùng Trịnh Giai Nguyệt trở thành hình mẫu noi theo.

Nữ xinh đẹp mỹ lệ, nam anh tuấn thanh cao, khiến cho người ta cười ta cười ta cười to chính là, dưới tình huống đó, liền có một nhân vật tự xưng là bạn cùng trường của hai người mà đưa ra tin nóng.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật truyền đi.

Mà dường như nhận ra Quý Dương có khả năng một lần nữa trở thành người “Tiếp nhận” Quý gia, Doãn Dung tự mình đến công ty, dùng lời nói thuyết phục nói: “Tiểu Dương, cha con ba ngày nay đều khó thở, ông ấy già rồi, thân thể một ngày lại không bằng một ngày, con cũng đừng so đo với ông ấy.”

Doãn Dung mặc một thân sườn xám màu lam, ra dáng một quý phu nhân ung dung, lời nói từ ái, đối với Quý Dương mở miệng nói.

Điều khiến bà ta đắc ý nhất, chính là đem đứa con của tiện nhân kia nuôi dưỡng thành nô lệ của mình, nhìn đối phương vì khát vọng có một chút hơi ấm mà liều mạng lấy lòng, tính tình tự ti lại yếu đuối, giống con bò già mà cống hiến vì Quý gia.

Sau này tất cả thành quả sẽ để cho con trai bà ta hưởng thụ.

Đây là một việc khiến người ta tự hào cỡ nào!

Quý Dương đứng trước mặt bà ta, thần sắc rối rắm, “Mẹ, mẹ cũng đừng nói nữa, chuyện này con không muốn nhắc lại.”

“Ngày ấy cũng là ta không đúng, quay đầu lại hỏi anh con, nó cũng đã khiến khóe miệng con bị thường, ta đã hung hăng giáo huấn nó một trận, là anh em ruột sao có thể như vậy, muốn nói ai sai, ta thấy chính là nó sai nhiều nhất, mười phần sai, làm anh trai, cũng không hiểu được thế bào là khiêm nhường!”

Quý Dương hơi rũ mắt, như là có được một tia an ủi.

“Mẹ cũng biết là con ủy khuất, hiện tại con cũng đã mở công ty, nhưng dù sao cũng là một công ty nhỏ, con đi rồi, tập đoàn trong nhà thì phải làm sao bây giờ? Cha con lớn tuổi rồi, ngày sau không phải sẽ do con thừa kế sao?” Doãn Dung từ từ dẫn đường, “Nếu con thích làm về trò chơi, thì có thể phát triển theo hướng này, mẹ cũng sẽ ủng hộ con, Quý thị có thể mở thêm một bộ phận, cùng nhau quản lý.”

Nghe vậy, Quý Dương ngẩng đầu, giây tiếp theo lại lắc đầu, “Nói như vậy, con cũng không có nhiều yêu cầu, cũng không muốn cùng anh tranh giành cái gì, như bây giờ cũng khá tốt.”

Doãn Dung làm sao có thể đồng ý.

Trò chơi này kiếm nhiều tiền như vậy, Quý Dương trở về, còn không phải sẽ tiếp tục làm trâu làm ngựa sao? Trịnh Thị về sau khẳng định cũng sẽ là Quý Thi, còn không phải đều của Quý Vĩ nhà bọn họ.

Bàn tính này bà ta đã sớm tính toán tốt.

“Người một nhà đâu có như vậy, làm người ta nhìn vào lại chê cười.” Doãn Dung xụ mặt, “Mẹ làm chủ, con thu xếp một thời gian thì trở về làm đi, nếu Quý Vĩ lại nhằm vào con, con liền nói với mẹ, mẹ sẽ làm chủ cho con, dạy dỗ tốt nó!”

“Còn về cha con, con cũng không cần lo lắng, tuy ông ấy mắng con, nhưng mấy ngày hôm nay cũng ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng cũng nhớ con.”

Nhiều năm như vậy, Quý lão gia sẽ là mặt đen, bà ta sẽ là mặt trắng, Quý Dương còn không phải bị xoay tròn sao, đứa con gái không thức thời Trịnh gia kia, gả vào rồi bà ta như thế nào cũng phải thu thập thật tốt!

“Con ở Quý thị cũng không có quyền lợi gì, lời anh trai nói cũng đúng.” Quý Dương thở dài, “Công ty này tuy nhỏ nhưng cổ phần chính là của con, mẹ, người trở về đi, thay con hỏi thăm sức khỏe cha.”

Vừa nghe đến cổ phần, mắt Doãn Dung liền tối đi.



Bà ta sao có thể cho Quý Dương cổ phần?

Một đứa con trai do tiện nhân sinh, cho hắn sự sống đã là không tồi, còn đòi cổ phần cái gì? Nhưng nếu không cho, Quý Dương sẽ không trở về, nếu muốn dụ chó, cũng nên ném cho một khúc xương đi?

Bà ta nghĩ xong, thần sắc chắc chắn nói, “Tiểu Dương à, anh trai con cũng không có cổ phần, nhưng nó con cũng biết rồi đấy, không có bản lĩnh gì, không giống con, luôn vì Quý thị mà suy nghĩ, vù chúng ta cùng ca con mà suy nghĩ, người thừa kế hơn nửa Quý thị cũng chính là con, nếu có cổ phần, quyền lợi của con ở Quý thị sẽ lớn hơn một chút, mẹ sẽ đi tranh thủ cho con.”

“Mẹ, con không có ý này...” Quý Dương lộ ra thần sắc khó xử.

“Mẹ biết con là đứa trẻ tốt, người một nhà sao có thể chia lìa? Mẹ thấy con ở bên người một mình gây dựng sự nghiệp, cũng thật đau lòng.” Doãn Dung đánh dãy lời anh nói, “Con tuy rằng không phải đứa con do ta sinh, nhưng trong lòng ta, còn cũng giống như Tiểu Vĩ, đều là con của ta. Mẹ trở về sẽ nói với ba con, không nghe ta sẽ không để ông ấy yên đâu.”

Quý Dương mím môi, trong lúc nhất thời sắc mặt cũng trở nên phức tạp.

“Mẹ chăm sóc thân thể mình cho tốt, sau khi đính hôn cùng Giai Nguyệt, cũng nên chăm sóc cô ấy cho tốt.” Doãn Dung thấy anh nói như vậy, biết mình đã thuyết phục được, thập phần vừa lòng, lại dịu dàng dặn dò, lúc này mới rời đi.

“Phanh” một tiếng, cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Quý Dương nhìn bà, đôi mắt thâm thúy pha lẫn mỉa mai, kỹ thuật diễn xuất của Doãn Dung đúng là rất tốt, đời trước chính là trung thần hỗ trợ Quý Vĩ.

Nhưng mà, chỉ bằng một trò chơi nhập vào Quý thị, đổi được cổ phần, cuộc mua bán này tự nhiên anh phải làm.

*

Hôm nay.

Quý Dương cùng Trịnh Giai Nguyệt nhận được lời mời của Quý gia, chính là đại thọ của Quý lão gia tử, cũng không định làm lớn, chỉ đơn giản làm tại nhà. Là Quý lão gia tử tự mình gọi điện, Quý Dương không muốn tới cũng phải tới.

Sau khi đến, cũng thấy Ninh Văn ở đó.

“Tiểu Dương, gần đây mẹ có quen một cô gái, lần trước còn giúp ta một phen, hôm nay mới gặp lại, liền mời về nhà ăn cơm, tên là Ninh Văn.” Doãn Dung nhiệt tình giới thiệu, lại thúc giục Ninh Văn, “Đây là Quý Dương, cháu kêu là anh hai là được.”

Trên mặt Ninh Văn nhiễm một tầng đỏ ửng, nhẹ nhàng nói một tiếng thật nhỏ, “Anh hai.”

Quý Dương làm bộ không nghe thấy, quay đầu nhìn về phía Quý lão gia tử, mở miệng nói, “Ông nội, sinh nhật vui vẻ, đây là trà Giai Giai mua cho người, hy vọng người sẽ thích.”

“Trở về là tốt rồi.” Quý lão gia tử dùng đôi mắt mờ đục nhìn hai người, mặt không biểu cảm nói. “Đêm nay ở lại đây đi.”

“Vâng.” Hai người đồng ý.

Ninh Văn bị xem nhẹ, tay nắm chặt, trên mặt vẫn tiếp tục treo lên nụ cười. Cô ta cùng Trịnh Giai Nguyệt đã xảy ra tranh cãi, cần phải đổi cách thức tiếp cận Quý Dương.

Cho nên cần phải kiên nhẫn!

Trên bàn cơm.

Trịnh Giai Nguyệt giống như chưa từng quen biết Ninh Văn, trên mặt vẫn treo ý cười ưu nhã, gãi đúng chỗ ngứa cùng mọi người hàn huyên.

“Hai đứa chính là cần nhanh chóng đính hôn, Quý gia bên này cũng không có ý kiến gì, ta liền làm chủ, đem biệt thự ở thành bắc sang tên cho các cháu, làm phòng tân hôn.” Quý lão gia tử mở miệng nói, lại nhìn về phía Quý Dương, “Cháu cũng đừng đối đầu với cha cháu, vẫn phải về công ty làm, còn về cổ phần, ta đem 5% của ta cho cháu, Tiểu Vĩ cùng cháu là giống nhau.”

Người nhà họ Quý thật khác thường, không ai kinh ngạc, đều bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.

Ninh Văn mừng thầm, ánh mắt nhìn về phía Quý Dương càng thêm nóng bỏng, nếu có thể khiến anh đem cổ phần chuyển đến tên mình, cô ta chính là phát tài rồi!

Quý Dương có thể cho Trịnh Giai Nguyệt, thì cũng có thể cho cô ta, một nửa cũng được!

Mặt Trịnh Giai Nguyệt lộ ra vẻ lo lắng, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Dương, đối phương lại ở dưới bàn nắm lấy tay cô, đặt ở trên đùi mình, như có như không vuốt ve một chút, cong cong khóe miệng, “Cháu cùng Giai Giai cảm ơn ông nội.”



Quý lão gia tử đối với anh không có cảm tình, một đứa con riêng, hiện tại là ở bên Trịnh Giai Nguyệt có giá trị lợi dụng, bố thí cho một chút chỗ tốt, nhưng mà cũng không biết người nhà họ Quý nói thế nào với anh, ông cảm thấy giống như đối phương cũng không quá vui mừng.

“Đàn ông động thủ cũng là chuyện thường, có thể động thủ liền không tranh cãi nữa, là em trai nương tay rồi.” Quý Vĩ cũng thay đổi thái độ, rót rượu cho Quý Dương, “Hôm nay là sinh nhật ông nội, uống một chén, chuyện cũng cũng không so đo, ngày sau ở Quý thị còn cần phải hỗ trợ lẫn nhau.”

Hắn là cái bộ dạng gì, trong khoảng thời gian này xem như hoàn toàn nhìn rõ, nếu đã như vậy, sao không để Quý Dương trở về làm trâu làm ngựa?

Cho cổ phần?

Ngày sau toàn bộ sẽ là của hắn, không quan trọng!

Ở trong mắt hắn, Quý Dương giống như một thằng ngốc, cho chút chỗ tốt liền như con chó mà trở về, còn vẫy đuôi, cứ thấp hèn như vậy.

“Đương nhiên.” Quý Dương cũng giơ chén rượu lên, uống một hơi hết sạch.

Quý lão gia tiếc cổ phần mà đau thịt, nhưng mà nghĩ Quý Dương còn tác dụng, cũng chỉ có thể nhịn xuống, Doãn Dung nhìn về phía Trịnh Giai Nguyệt, tựa như nhìn một cái bánh bao thơm phức.

Trịnh thị phát triển lớn mạnh, chính là một khối tài sản thật lớn.

*

Sau khi ăn xong, Quý lão gia tử về phòng nghỉ ngơi, Ninh Văn từ phòng khách đi ra, im lặng nhìn tìm bóng dáng Quý Dương, cuối cùng thấy anh đang gọi điện thoại ở hành lang hoa viên, nhìn dáng người, tim lại đập nhanh hơn.

Quý Dương có năng lực lại lớn lên đẹp, đem người đàn ông như vậy nắm trong tay, khiến Trịnh Giai Nguyệt kia thương tâm muốn chết chính là việc cô ta muốn làm nhất.

“Được, cậu sửa một chút.”

“Ừ.”

Quý Dương nói xong cúp điện thoại, quay người lại, liền thấy Ninh Văn đứng sát mặt mình, nhíu mày, lùi về phía sau một bước.

“Em đã nhìn qua, nơi này không có ai.” Ninh Văn liếc mắt đưa tình với anh.

“Ninh tiểu thư có việc gì sao?” Quý Dương từ trên cao nhìn xuống cô ta, lời nói lạnh nhạt.

Thấy vậy, sắc mặt Ninh Văn hơi cứng lại, cắn môi nói, “Anh thật sự muốn giả vờ không quen biết em sao? Em biết anh để ý đến cảm nhận của Giai Nguyệt, nhưng mà hôm đó, là anh cưỡng ép em, anh nói anh thích em, bằng không em cũng sẽ không…”

Nói xong, cô ta lại thẹn thùng không thôi, đầu càng cúi thấp, “Em cũng thật áy náy, nhưng anh không có cho em một chút công bằng sao? Anh có biết, em đã có…”

“Ninh tiểu thư.” Quý Dương đánh gãy lời cô ta, lộ ra một nụ cười xa cách, “Tôi không biết cô đang nói cái gì, có lẽ, lúc trước chúng ta đã có hiểu lầm gì đó?”

“Sao có thể hiểu lầm?” Hốc mắt Ninh Văn đột nhiên tràn đầy nước mắt, “Anh có thể không thừa nhận, cũng có thể phủ nhận, nhưng hôm nay em chính là muốn nói cho anh biết! Quý Dương, anh hãy nghe cho kỹ, em…”

“A Dương.”

Phòng khách truyền đến âm thanh mềm nhẹ của Trịnh Giai Nguyệt, vừa lúc đánh gãy lời muốn nói của Ninh Văn.

“Xin lỗi, tôi đi vào trước.” Quý Dương nói xin lỗi, xoay người đi vào trong nhà.

Ninh Văn đứng tại chỗ, kiềm chế lại cảm xúc, lại trơ mắt nhìn Quý Dương đi đến chỗ Trịnh Giai Nguyệt, anh đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán, hai người hướng lên trên lầu.

“Tiện nhân!”

Cô ta đặt tay ở bụng, ánh mắt cũng càng thêm lạnh lùng âm ngoan lên.

Quý Dương đã cùng cô ta quan hệ, đây chính là sự thật không thay đổi được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook