Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt
Chương 21: Thanh Mai Trúc Mã Thiên Kim Nhà Giàu (xong)
Cam Mễ Nhi
21/12/2021
Editer: Kim Linh
“Giai Nguyệt, tuy tôi cũng không hy vọng cô tôn trọng tôi cùng Lão Quý bao nhiêu, nhưng thân là con dâu Quý gia, hẳn cô cũng phải có giáo dưỡng.” Doãn Dung xụ mặt nói.
Bà ta cảm thấy, khẳng định là do Trịnh Giai Nguyệt cùng Trịnh gia ngầm dạy Quý Dương cái gì đó, bằng không với tính cách trước kia của đối phương, sao có thể phản kháng?
Cho nêm, cục tức này liền rơi xuống đầu Trịnh Giai Nguyệt.
“Đầu tiên tôi là vợ của Quý Dương, mẹ của con trai, sau đó mới là con dâu Quý gia, nhưng Quý gia cũng không có coi Quý Dương là người một nhà, cho nên tôi cũng không cần có giáo dưỡng!” Trịnh Giai Nguyệt không khách khí đáp trả.
Doãn Dung tức giận đến xanh mét mặt mày, lại không thể nào phản bác.
“Con sẽ không trở về.” Quý Dương nhìn về phía Quý lão gia, gằn từng chữ một, “Vĩnh viễn cũng không có khả năng trở về, Quý thị, làm phiền tự cha chống đỡ.”
Quý lão gia thiếu chút nữa không thở nổi, “Được! Không quay về đúng không? Vậy vĩnh viễn đừng trở về, từ nay về sau, tôi không có đứa con trai này!”
Đây là câu uy hiếp cuối cùng.
“Vâng, từ nay về sau, con cùng Quý gia không còn quan hệ.” Quý Dương gật đầu, trịnh trọng nói.
Quý lão gia nghẹn một cục, trợn tròn mắt, rồi lại cúi gằm mặt.
Trịnh phu nhân đã sớm không nhìn nổi, lao ra mắng một trận, để cặp vợ chồng không biết xấu hổ lăn xa một chút, không cần tới đây mà mất mặt xấu hổ! Quý Dương ở Trịnh gia rất tốt! Bọn họ tự mình cầu phúc đi!
Quý lão gia muốn giữ mặt mũi, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Không có Quý Dương thì không được sao?
Thật đúng là coi mình thành vô tích sự?!
Ông cũng không tin!
Sau đó, ông là không thể không tin.
Quý Dương công khai từ chứ, lòng người bắt đầu hoảng sợ, thêm nữa, Quý lão gia giống như con bò già nhiều năm, năng lực đã sớm thoái hóa.
Công ty đã cải cách phát triển, ông muốn đuổi kịp có chút cố hết sức.
Doãn Dung bị cảnh sát bắt đi, điều tra tội danh giết người chưa thành, thanh danh Quý thị lại một lần nữa xuống dốc không phanh.
Bộ phận trò chơi do Quý Dương thành lập rời khỏi công ty, lúc trước trong hợp đồng đều không quy định rõ, cho nên lại tổn thất một khoản lớn, dân tình sôi nổi bán đổ bán tháo cổ phiết, cổ phiếu Quý thị xuống dưới đáy, lâm vào nguy cơ phá sản.
Quý lão gia công khai trách cứ Quý Dương bị cộng đồng mạng tức giận mắng ngược lại: Tự nhiên hãm hại con trai mình, người ta cái gì cũng không thèm, công ty ông phá sản thì có liên quan gì đến người ta?
Có phải còn muốn áp bức Quý Dương?
Thật là một nhà không biết xấu hổ!
Doãn Dung có đánh chết cũng không thừa nhận muốn hãm hại Trịnh Giai Nguyệt, nhưng cục cảnh sát cũng không phải nơi bà ta có thể mạnh miệng.
Ép hỏi hai ngày, cũng liền ngoan ngoãn thừa nhận.
Hãm hại Trịnh Giai Nguyệt sinh non, lợi dụng con của Ninh Văn tiến vào gia đình, mục đích muốn đoạt tài sản Trịnh Gia, lại muốn lợi dụng Quý Dương làm trâu làm ngựa.
Nghĩ đến còn khá tốt.
Tình thương của mẹ của Doãn Dung thật vĩ đại, còn tưởng có thể bảo vệ được Quý Vĩ, coi cảnh sát thành kẻ ngốc sao? Cuối cùng Quý Vĩ cũng chỉ có thể thừa nhận.
Ninh Văn bị xử phạt không bao lâu, hai người cũng bị kết án, một người ba năm, một người năm năm.
Quý lão gia tử sau khi biết chuyện thì trúng gió phải vào bệnh viện, Quý thị tràn ngập nguy cơ, cố giữ một tháng thì tuyên bố phá sản.
Quý lão gia đem cổ phần của Quý Dương một mình ôm cả, ngày càng nợ nần chồng chất, bỏ trốn mất dạng.
Cùng năm đó, Quý Dương thành lập một công ty game, game mobile mới đưa ra thị trường, lập tức vượt qua các trò chơi khác, quật khởi đứng đầu.
Hơn nữa anh “Không so đo hiềm khích trước đây” an bài người chăm sóc sinh hoạt cho Quý lão gia tử, lại đem con trai của Ninh Văn đến cô nhi viện, hành động này được rất nhiều người khen ngợi, một lần khen ngợi này, thanh danh công ty cũng được nâng lên một bậc.
5 năm sau.
“Thành Thành, đi chậm một chút, mẹ không theo kịp.”
Một bé trai đi ở phía trước, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đi theo sau, chân bé trai vừa ngắn vừa nhỏ càng chạy càng vui vẻ, thật sự nhanh nhẹn.
Nơi xa, một bà già quần áo tơi tả đang bới thùng rác, nghe được âm thanh, nhìn lại đây, trong mắt không giấu nổi hận ý, lặng lẽ cầm lấy cục gạch ở bên cạnh, lặng lẽ đi đến.
Đều tại người phụ nữ này! Còn có nghiệp chủng này hại người một nhà bọn họ!
“Thành Thành! Về thôi!”
Bé trai sắp đến gần, một giọng nam truyền đến, bà ta vội vàng cúi đầu.
Bé trai dừng bước chân, cười hì hì xoay người, hướng về phía người đàn ông chạy tới, trong trẻo đáng yêu nói, “Cha, cha ôm!”
Quý Dương ngồi xổm xuống, một tay ôm con tria, một tay dắt tay Trịnh Giai Nguyệt trở về.
Bà già không cam lòng nhìn theo bóng dáng một nhà ba người, kéo bao tải, khập khễnh bước đi, chân bà ta ở trong ngục không được bảo dưỡng, đã có điểm què.
Thôn nhỏ trong thành phố.
Vệ sinh hỗn tạp, con đường lầy lội.
Bà già đi đến căn nhà trong cùng dột nước mưa, đẩy cửa ra, bên trong là một mớ hỗn độn, tản ra mùi tanh tưởi cùng mùi rượu, nằm trên giường là một ông già chỉ còn da bọc xương, còn có một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.
“Nước, nước…” Quý lão gia suy yếu nói.
“Nước cái gì mà nước?” Quý Vĩ say khướt, nhìn thấy Doãn Dung trở về, kéo bao tải, “Cơm của ông đây đâu? Cơm đâu?”
“Không có.” Doãn Dung lê chân, đi vào trong.
Sau khi ra thù, Quý lão gia trở thành một kẻ nghèo hèn, thiếu một số nợ lớn, Quý Vĩ lại bài bạc, sau đó Quý lão gia lại bị đâm đến tàn tật, được bồi thường một số tiền cũng bị Quý Vĩ cầm đi trả nợ cờ bạc, sinh hoạt của người một nhà khổ sở không nói nổi, cuộc sống trước đây giống như một giấc mơ.
Sau khi bà ta nói không có, Quý Vĩ lại chửi rủa quăng đồ đạc, còn đẩy ngã bà ta, sau đó lại đi ra ngoài.
Còn chưa đi được bao xa, một đám người đòi nợ đã vây lại, âm thanh hành hung truyền đến, Doãn Dung cũng đã chết lặng, nhớ lại hình ảnh một nhà ba người vừa trông thấy, trong mắt toàn ác ý.
Quý Vĩ bị chém đứt một bàn tay, bị đánh gãy mấy đốt xương sườn, không có tiền điều trị, chỉ có thể nằm bên Quý lão gia cùng nhau chờ chết.
Doãn Dung cũng trở nên điên điên khùng khùng, người gặp người trốn.
Ninh Văn so với bọn họ cũng không tốt hơn bao nhiêu, trở về địa phương nhỏ, lấy da thịt để kiếm sống, câu dẫn đàn ông, sau khi mang thai muốn bức vua thoái vị, kết quả bà vợ cũng không phải người ăn chay, một cái tát quăng tới, cô ta bị quăng ngã dẫn đến sinh non, sau khi đưa đi bệnh viện, do xuất huyết nhiều nên phải cắt bỏ cổ tử cung, người đàn ông kia vừa thấy đã sớm bỏ đi, trở về với vợ, một chút chỗ tốt còn chưa lấy được, còn thu về thân mình bị tàn phá, trông già đi mười tuổi, hoa tàn ít bướm.
Gia đình bà vợ cũng có tiếng, cho nên tin tức liền truyền đi khắp địa phương nhỏ, thanh danh cũng xấu, trốn đông trốn tây, chỉ có thể tìm mấy gã du công hoặc kẻ lưu lạc để có cái ăn, nhiễm nhiều bệnh, đang sống sờ sờ nhanh chóng bị bệnh chết.
Mà Trịnh Giai Nguyệt lại thuận buồm xuôi gió cả đời, tự mình sáng tạo ra nhãn hiệu của riêng mình, trở thành nhà thiết kế nổi danh trong nước, chồng ở tuổi trung niên bước vào hàng phú hào, con trai hiếu thảo.
Lúc tuổi già, nằm trên giường lôi kéo tay Quý Dương, nước mắt lưng tròng, “A Dương, thực xin lỗi, lúc này có lẽ em phải bỏ lại anh.”
“Giai Giai không cần sợ, anh không sau, sẽ nhanh chóng tới tìm em.” Quý Dương vuốt tóc bà, giống như an ủi một đứa trẻ.
Trịnh Giai Nguyệt mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cùng ngày, báo chí đưa tin, chủ doanh nghiệp nổi danh Quý Dương cùng vợ hiền đã từ giã cõi trần, lập tức oanh động, tình yêu từ lúc hoạn nạn của hai người được nhiều người hâm mộ.
…………
Kết thúc thế giới 1.
“Giai Nguyệt, tuy tôi cũng không hy vọng cô tôn trọng tôi cùng Lão Quý bao nhiêu, nhưng thân là con dâu Quý gia, hẳn cô cũng phải có giáo dưỡng.” Doãn Dung xụ mặt nói.
Bà ta cảm thấy, khẳng định là do Trịnh Giai Nguyệt cùng Trịnh gia ngầm dạy Quý Dương cái gì đó, bằng không với tính cách trước kia của đối phương, sao có thể phản kháng?
Cho nêm, cục tức này liền rơi xuống đầu Trịnh Giai Nguyệt.
“Đầu tiên tôi là vợ của Quý Dương, mẹ của con trai, sau đó mới là con dâu Quý gia, nhưng Quý gia cũng không có coi Quý Dương là người một nhà, cho nên tôi cũng không cần có giáo dưỡng!” Trịnh Giai Nguyệt không khách khí đáp trả.
Doãn Dung tức giận đến xanh mét mặt mày, lại không thể nào phản bác.
“Con sẽ không trở về.” Quý Dương nhìn về phía Quý lão gia, gằn từng chữ một, “Vĩnh viễn cũng không có khả năng trở về, Quý thị, làm phiền tự cha chống đỡ.”
Quý lão gia thiếu chút nữa không thở nổi, “Được! Không quay về đúng không? Vậy vĩnh viễn đừng trở về, từ nay về sau, tôi không có đứa con trai này!”
Đây là câu uy hiếp cuối cùng.
“Vâng, từ nay về sau, con cùng Quý gia không còn quan hệ.” Quý Dương gật đầu, trịnh trọng nói.
Quý lão gia nghẹn một cục, trợn tròn mắt, rồi lại cúi gằm mặt.
Trịnh phu nhân đã sớm không nhìn nổi, lao ra mắng một trận, để cặp vợ chồng không biết xấu hổ lăn xa một chút, không cần tới đây mà mất mặt xấu hổ! Quý Dương ở Trịnh gia rất tốt! Bọn họ tự mình cầu phúc đi!
Quý lão gia muốn giữ mặt mũi, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Không có Quý Dương thì không được sao?
Thật đúng là coi mình thành vô tích sự?!
Ông cũng không tin!
Sau đó, ông là không thể không tin.
Quý Dương công khai từ chứ, lòng người bắt đầu hoảng sợ, thêm nữa, Quý lão gia giống như con bò già nhiều năm, năng lực đã sớm thoái hóa.
Công ty đã cải cách phát triển, ông muốn đuổi kịp có chút cố hết sức.
Doãn Dung bị cảnh sát bắt đi, điều tra tội danh giết người chưa thành, thanh danh Quý thị lại một lần nữa xuống dốc không phanh.
Bộ phận trò chơi do Quý Dương thành lập rời khỏi công ty, lúc trước trong hợp đồng đều không quy định rõ, cho nên lại tổn thất một khoản lớn, dân tình sôi nổi bán đổ bán tháo cổ phiết, cổ phiếu Quý thị xuống dưới đáy, lâm vào nguy cơ phá sản.
Quý lão gia công khai trách cứ Quý Dương bị cộng đồng mạng tức giận mắng ngược lại: Tự nhiên hãm hại con trai mình, người ta cái gì cũng không thèm, công ty ông phá sản thì có liên quan gì đến người ta?
Có phải còn muốn áp bức Quý Dương?
Thật là một nhà không biết xấu hổ!
Doãn Dung có đánh chết cũng không thừa nhận muốn hãm hại Trịnh Giai Nguyệt, nhưng cục cảnh sát cũng không phải nơi bà ta có thể mạnh miệng.
Ép hỏi hai ngày, cũng liền ngoan ngoãn thừa nhận.
Hãm hại Trịnh Giai Nguyệt sinh non, lợi dụng con của Ninh Văn tiến vào gia đình, mục đích muốn đoạt tài sản Trịnh Gia, lại muốn lợi dụng Quý Dương làm trâu làm ngựa.
Nghĩ đến còn khá tốt.
Tình thương của mẹ của Doãn Dung thật vĩ đại, còn tưởng có thể bảo vệ được Quý Vĩ, coi cảnh sát thành kẻ ngốc sao? Cuối cùng Quý Vĩ cũng chỉ có thể thừa nhận.
Ninh Văn bị xử phạt không bao lâu, hai người cũng bị kết án, một người ba năm, một người năm năm.
Quý lão gia tử sau khi biết chuyện thì trúng gió phải vào bệnh viện, Quý thị tràn ngập nguy cơ, cố giữ một tháng thì tuyên bố phá sản.
Quý lão gia đem cổ phần của Quý Dương một mình ôm cả, ngày càng nợ nần chồng chất, bỏ trốn mất dạng.
Cùng năm đó, Quý Dương thành lập một công ty game, game mobile mới đưa ra thị trường, lập tức vượt qua các trò chơi khác, quật khởi đứng đầu.
Hơn nữa anh “Không so đo hiềm khích trước đây” an bài người chăm sóc sinh hoạt cho Quý lão gia tử, lại đem con trai của Ninh Văn đến cô nhi viện, hành động này được rất nhiều người khen ngợi, một lần khen ngợi này, thanh danh công ty cũng được nâng lên một bậc.
5 năm sau.
“Thành Thành, đi chậm một chút, mẹ không theo kịp.”
Một bé trai đi ở phía trước, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đi theo sau, chân bé trai vừa ngắn vừa nhỏ càng chạy càng vui vẻ, thật sự nhanh nhẹn.
Nơi xa, một bà già quần áo tơi tả đang bới thùng rác, nghe được âm thanh, nhìn lại đây, trong mắt không giấu nổi hận ý, lặng lẽ cầm lấy cục gạch ở bên cạnh, lặng lẽ đi đến.
Đều tại người phụ nữ này! Còn có nghiệp chủng này hại người một nhà bọn họ!
“Thành Thành! Về thôi!”
Bé trai sắp đến gần, một giọng nam truyền đến, bà ta vội vàng cúi đầu.
Bé trai dừng bước chân, cười hì hì xoay người, hướng về phía người đàn ông chạy tới, trong trẻo đáng yêu nói, “Cha, cha ôm!”
Quý Dương ngồi xổm xuống, một tay ôm con tria, một tay dắt tay Trịnh Giai Nguyệt trở về.
Bà già không cam lòng nhìn theo bóng dáng một nhà ba người, kéo bao tải, khập khễnh bước đi, chân bà ta ở trong ngục không được bảo dưỡng, đã có điểm què.
Thôn nhỏ trong thành phố.
Vệ sinh hỗn tạp, con đường lầy lội.
Bà già đi đến căn nhà trong cùng dột nước mưa, đẩy cửa ra, bên trong là một mớ hỗn độn, tản ra mùi tanh tưởi cùng mùi rượu, nằm trên giường là một ông già chỉ còn da bọc xương, còn có một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.
“Nước, nước…” Quý lão gia suy yếu nói.
“Nước cái gì mà nước?” Quý Vĩ say khướt, nhìn thấy Doãn Dung trở về, kéo bao tải, “Cơm của ông đây đâu? Cơm đâu?”
“Không có.” Doãn Dung lê chân, đi vào trong.
Sau khi ra thù, Quý lão gia trở thành một kẻ nghèo hèn, thiếu một số nợ lớn, Quý Vĩ lại bài bạc, sau đó Quý lão gia lại bị đâm đến tàn tật, được bồi thường một số tiền cũng bị Quý Vĩ cầm đi trả nợ cờ bạc, sinh hoạt của người một nhà khổ sở không nói nổi, cuộc sống trước đây giống như một giấc mơ.
Sau khi bà ta nói không có, Quý Vĩ lại chửi rủa quăng đồ đạc, còn đẩy ngã bà ta, sau đó lại đi ra ngoài.
Còn chưa đi được bao xa, một đám người đòi nợ đã vây lại, âm thanh hành hung truyền đến, Doãn Dung cũng đã chết lặng, nhớ lại hình ảnh một nhà ba người vừa trông thấy, trong mắt toàn ác ý.
Quý Vĩ bị chém đứt một bàn tay, bị đánh gãy mấy đốt xương sườn, không có tiền điều trị, chỉ có thể nằm bên Quý lão gia cùng nhau chờ chết.
Doãn Dung cũng trở nên điên điên khùng khùng, người gặp người trốn.
Ninh Văn so với bọn họ cũng không tốt hơn bao nhiêu, trở về địa phương nhỏ, lấy da thịt để kiếm sống, câu dẫn đàn ông, sau khi mang thai muốn bức vua thoái vị, kết quả bà vợ cũng không phải người ăn chay, một cái tát quăng tới, cô ta bị quăng ngã dẫn đến sinh non, sau khi đưa đi bệnh viện, do xuất huyết nhiều nên phải cắt bỏ cổ tử cung, người đàn ông kia vừa thấy đã sớm bỏ đi, trở về với vợ, một chút chỗ tốt còn chưa lấy được, còn thu về thân mình bị tàn phá, trông già đi mười tuổi, hoa tàn ít bướm.
Gia đình bà vợ cũng có tiếng, cho nên tin tức liền truyền đi khắp địa phương nhỏ, thanh danh cũng xấu, trốn đông trốn tây, chỉ có thể tìm mấy gã du công hoặc kẻ lưu lạc để có cái ăn, nhiễm nhiều bệnh, đang sống sờ sờ nhanh chóng bị bệnh chết.
Mà Trịnh Giai Nguyệt lại thuận buồm xuôi gió cả đời, tự mình sáng tạo ra nhãn hiệu của riêng mình, trở thành nhà thiết kế nổi danh trong nước, chồng ở tuổi trung niên bước vào hàng phú hào, con trai hiếu thảo.
Lúc tuổi già, nằm trên giường lôi kéo tay Quý Dương, nước mắt lưng tròng, “A Dương, thực xin lỗi, lúc này có lẽ em phải bỏ lại anh.”
“Giai Giai không cần sợ, anh không sau, sẽ nhanh chóng tới tìm em.” Quý Dương vuốt tóc bà, giống như an ủi một đứa trẻ.
Trịnh Giai Nguyệt mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cùng ngày, báo chí đưa tin, chủ doanh nghiệp nổi danh Quý Dương cùng vợ hiền đã từ giã cõi trần, lập tức oanh động, tình yêu từ lúc hoạn nạn của hai người được nhiều người hâm mộ.
…………
Kết thúc thế giới 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.