[Xuyên Nhanh] Tôi Làm Thiên Kim Đanh Đá Ngàn Người Ghét!!!
Chương 16
Thu Nguyệt Liên
09/04/2023
Liên Kiều mệt mỏi mà ngất đi trong vòng tay của Đắc Vũ. Bấy giờ anh ta mới chịu tháo bỏ xuống lớp mặt nạ. Gọi quản gia của mình đến:
"Mau đem xe đến đây!!".
"Vâng thưa thiếu gia!!".
"Lần này tôi không để em chịu thêm thiệt thòi nào nữa đâu Liên Kiều!!".
Vài ngày sau...
Buổi dã ngoại thực tập ngoại khóa dành cho sinh viên năm nhất khoa hòa tấu đã đến. Tất cả mọi người đều có mặt ở đó kể cả Diệu Hàm và Tinh Trần nhưng trừ một người:
"Sao mãi là cô ấy chưa đến vậy??".
"Phải đó!! Thiếu cô ấy chúng ta rớt chắc rồi!!".
Người mà họ trông mong nhất là nữ phụ xuyên không của chúng ta Lâm Liên Kiều. Nhưng mà hiện tại thì cô vẫn đang chăn êm nệm ấm ngáy o o...
Reng...reng...reng...
Liên Kiều nhấc máy trong bực dọc:
"Ai đấy!! Còn sớm mà mới có 6 giờ 20 chứ nhiêu!?".
"Liên Kiều!! Em trể giờ hẹn đi dã ngoại với khoa rồi!!".
"Hả gì!?...Oáp!! Em đâu có đăng ký thi gì đâu cô!!".
...
Lúc bấy giờ, cô mới bừng tĩnh và nhớ ra. Tên nam chính nhỏ mọn Tinh Trần đã đăng ký cho mình từ lâu. Lồm cồm bò dậy, chạy đến bàn trang điểm còn không quên rep lại:
"Cô đợi chút 5 phút nữa em đến liền!!".
Nói xong thì vội vã dập máy, réo gọi mấy chị giúp việc. Mẹ cô thấy vậy chỉ biết bật cười thành tiếng. Quay sang hỏi quản gia về Đắc Vũ:
"Ờm!! Cái cậu dạy kèm, gia sư gì đó hôm nay không đến sao??".
"Dạ không, cậu ấy xin nghĩ phép vài ngày!! Bảo là có việc!!".
"Hà hà ờm...!!".
Như mấy bạn cũng đã biết, định nghĩa năm phút của con gái là như thế nào. Rốt cuộc thì Liên Kiều cũng đến nơi nhưng đó lại là chuyện của ba mươi phút sau rồi.
Bước xuống xe, cô chạy nhanh đến nơi mọi người tập trung. Ai cũng mừng rỡ khi nhìn thấy cô, nhất là thầy Quân và Cô Liễu điều khiển cả nhóm nhạc:
"May quá em đến rồi!!".
"Dạ em xin lỗi thầy!!".
"Không sao, chúng ta mau lên xe thôi!!".
Nhìn theo hướng tay là chiếc xe buýt đã cũ của trường tài trợ. Cả đám chỉ biết thở dài buồn rười rượi. Một người trong số đó than thở:
"Chỉ còn có 20 phút nữa, cuộc thi hòa tấu sẽ bắt đầu!! Với tốc độ của cái xe đó thì không kịp thi đâu thầy Quân!!".
"Lấy xe của tôi đi!!".
Lúc này, Đắc Vũ mới xuất hiện. Trên tay cầm cả chục cái chìa khóa từ của nhiều loại xe khác nhau được đổ sẳn trong gara. Ai nhìn cũng trầm trồ khen ngợi và ngỡ ngàng:
"Không phải chứ?! Cậu...!! Toàn bộ đều là của cậu sao Đắc Vũ!!".
"Đúng vậy!!".
"Được đó người anh em!! Giấu chúng tôi cũng kỹ quá đó chứ!!".
"Đừng phí lời nữa!! Mau đi buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi!!".
Tất cả đều bắt được cặp ngồi chung xe với mình. Chỉ có Liên Kiều cứ đứng trơ người ra đấy. Không gấp gáp hay hoảng loạn mà bình tỉnh gọi phone cho ai đó.
Đắc Vũ nhân cơ hội tóm lấy tay của cô lôi vào xe chốt cửa. Ánh mắt bắt đầu trở nên mờ ám:
"Lâu rồi chúng ta không thân mật nhỉ em yêu!?".
Cô hơi sợ sệch mà lùi dần về phía sau:
"Anh!! Anh muốn làm gì!! Tôi la lên đấy!".
Anh không nói nhiều, trực tiếp kéo lấy tay cô, ôm vào lòng. Níu chặt eo không cho cử động. Hít lấy một hơi thật sâu ở phần cổ và cả tóc:
"Nhớ em!! Muốn được ôm!!".
"Đồ biến thái!! Dê già!!...Thả tôi ra!!".
Liên Kiều thoát được khỏi vòng tay của Đắc Vũ thì trực tiếp lùi sát về phía cửa còn lại của xe. Miệng liên tục nói đi hướng khác để tìm cách mở khóa:
"Hihi!! Trời hôm nay đẹp nhỉ?!".
"Vậy sao?? Hưmm...!! Sao anh thấy cô Lâm đây như đang muốn chạy trốn thì phải!!".
"Chết!! Ơm...!! Tôi đâu có, tôi ngoan mà!!".
"Vậy sao??".
Anh ta vừa nhìn đã biết được ý định non nớt của Liên Kiều, nắm chặt tay đang muốn vượt ngục của cô lại. Hôn một cái thật sâu, sâu không thấy đáy, đến khi cô sắp ngạt thở, mới chịu buông ra:
"Đây là hình phạt cho em khi muốn bỏ trốn!".
"Anh...!! Anh...!!".
"Đi thôi!!".
"Vâng thưa cậu chủ!!".
Vốn dĩ, định đợi người đem xe đến thì sẽ trổ tài lái xe thật cool ngầu, để cho mấy anh trai khác trong lớp lé mắt. Nhưng kết quả thì vẫn bị bắt đi cùng xe với cái tên fast death two này.
Liên Kiều ngồi trong xe, thơ thẩn đưa mắt nhìn lên bầu trời. Nghĩ về thế giới thực tại mong lung. Về tương lai sau khi né được fast death thì làm gì?
Và... cả người mẹ đang đứng ở quãng trường chờ đợi con gái vì cuộc gọi vừa nãy mà chạy đến sân vận động với đầy băng cổ vũ:
"Ủa?! Sao bảo sắp đi cần xe xịn!? Ta đem đến rồi mà chúng nó đi mất à??".
"Thưa phu nhân, xe đã khởi hành lúc 7h rồi ạ!!".
"Vậy thôi!! Về ăn chè dưỡng nhan, đắp mặt nạ tiếp!!".
"Vâng!!!".
Diệu Hàm lúc này đang ngồi cùng xe với một nhóm bạn trong lớp do Tinh Trần cầm lái. Khi vô tình lướt qua nhau, đập vào mắt của cả hai là hình ảnh của Liên Kiều và Đắc Vũ đang nói cười.Trong lòng ai cũng có một suy nghĩ riêng và soạn cho mình một kế hoạch riêng.
Vài phút sau...
Xe đã dừng tại trước nhà hát. Cả đám lúc này vội tìm nhà vệ sinh kín đáo để thay quần áo. Nhưng số lượng quả thực là không đủ so với đầu người ở đây khiến hậu đài trở thành một mớ hỗn độn.
"Mau đem xe đến đây!!".
"Vâng thưa thiếu gia!!".
"Lần này tôi không để em chịu thêm thiệt thòi nào nữa đâu Liên Kiều!!".
Vài ngày sau...
Buổi dã ngoại thực tập ngoại khóa dành cho sinh viên năm nhất khoa hòa tấu đã đến. Tất cả mọi người đều có mặt ở đó kể cả Diệu Hàm và Tinh Trần nhưng trừ một người:
"Sao mãi là cô ấy chưa đến vậy??".
"Phải đó!! Thiếu cô ấy chúng ta rớt chắc rồi!!".
Người mà họ trông mong nhất là nữ phụ xuyên không của chúng ta Lâm Liên Kiều. Nhưng mà hiện tại thì cô vẫn đang chăn êm nệm ấm ngáy o o...
Reng...reng...reng...
Liên Kiều nhấc máy trong bực dọc:
"Ai đấy!! Còn sớm mà mới có 6 giờ 20 chứ nhiêu!?".
"Liên Kiều!! Em trể giờ hẹn đi dã ngoại với khoa rồi!!".
"Hả gì!?...Oáp!! Em đâu có đăng ký thi gì đâu cô!!".
...
Lúc bấy giờ, cô mới bừng tĩnh và nhớ ra. Tên nam chính nhỏ mọn Tinh Trần đã đăng ký cho mình từ lâu. Lồm cồm bò dậy, chạy đến bàn trang điểm còn không quên rep lại:
"Cô đợi chút 5 phút nữa em đến liền!!".
Nói xong thì vội vã dập máy, réo gọi mấy chị giúp việc. Mẹ cô thấy vậy chỉ biết bật cười thành tiếng. Quay sang hỏi quản gia về Đắc Vũ:
"Ờm!! Cái cậu dạy kèm, gia sư gì đó hôm nay không đến sao??".
"Dạ không, cậu ấy xin nghĩ phép vài ngày!! Bảo là có việc!!".
"Hà hà ờm...!!".
Như mấy bạn cũng đã biết, định nghĩa năm phút của con gái là như thế nào. Rốt cuộc thì Liên Kiều cũng đến nơi nhưng đó lại là chuyện của ba mươi phút sau rồi.
Bước xuống xe, cô chạy nhanh đến nơi mọi người tập trung. Ai cũng mừng rỡ khi nhìn thấy cô, nhất là thầy Quân và Cô Liễu điều khiển cả nhóm nhạc:
"May quá em đến rồi!!".
"Dạ em xin lỗi thầy!!".
"Không sao, chúng ta mau lên xe thôi!!".
Nhìn theo hướng tay là chiếc xe buýt đã cũ của trường tài trợ. Cả đám chỉ biết thở dài buồn rười rượi. Một người trong số đó than thở:
"Chỉ còn có 20 phút nữa, cuộc thi hòa tấu sẽ bắt đầu!! Với tốc độ của cái xe đó thì không kịp thi đâu thầy Quân!!".
"Lấy xe của tôi đi!!".
Lúc này, Đắc Vũ mới xuất hiện. Trên tay cầm cả chục cái chìa khóa từ của nhiều loại xe khác nhau được đổ sẳn trong gara. Ai nhìn cũng trầm trồ khen ngợi và ngỡ ngàng:
"Không phải chứ?! Cậu...!! Toàn bộ đều là của cậu sao Đắc Vũ!!".
"Đúng vậy!!".
"Được đó người anh em!! Giấu chúng tôi cũng kỹ quá đó chứ!!".
"Đừng phí lời nữa!! Mau đi buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi!!".
Tất cả đều bắt được cặp ngồi chung xe với mình. Chỉ có Liên Kiều cứ đứng trơ người ra đấy. Không gấp gáp hay hoảng loạn mà bình tỉnh gọi phone cho ai đó.
Đắc Vũ nhân cơ hội tóm lấy tay của cô lôi vào xe chốt cửa. Ánh mắt bắt đầu trở nên mờ ám:
"Lâu rồi chúng ta không thân mật nhỉ em yêu!?".
Cô hơi sợ sệch mà lùi dần về phía sau:
"Anh!! Anh muốn làm gì!! Tôi la lên đấy!".
Anh không nói nhiều, trực tiếp kéo lấy tay cô, ôm vào lòng. Níu chặt eo không cho cử động. Hít lấy một hơi thật sâu ở phần cổ và cả tóc:
"Nhớ em!! Muốn được ôm!!".
"Đồ biến thái!! Dê già!!...Thả tôi ra!!".
Liên Kiều thoát được khỏi vòng tay của Đắc Vũ thì trực tiếp lùi sát về phía cửa còn lại của xe. Miệng liên tục nói đi hướng khác để tìm cách mở khóa:
"Hihi!! Trời hôm nay đẹp nhỉ?!".
"Vậy sao?? Hưmm...!! Sao anh thấy cô Lâm đây như đang muốn chạy trốn thì phải!!".
"Chết!! Ơm...!! Tôi đâu có, tôi ngoan mà!!".
"Vậy sao??".
Anh ta vừa nhìn đã biết được ý định non nớt của Liên Kiều, nắm chặt tay đang muốn vượt ngục của cô lại. Hôn một cái thật sâu, sâu không thấy đáy, đến khi cô sắp ngạt thở, mới chịu buông ra:
"Đây là hình phạt cho em khi muốn bỏ trốn!".
"Anh...!! Anh...!!".
"Đi thôi!!".
"Vâng thưa cậu chủ!!".
Vốn dĩ, định đợi người đem xe đến thì sẽ trổ tài lái xe thật cool ngầu, để cho mấy anh trai khác trong lớp lé mắt. Nhưng kết quả thì vẫn bị bắt đi cùng xe với cái tên fast death two này.
Liên Kiều ngồi trong xe, thơ thẩn đưa mắt nhìn lên bầu trời. Nghĩ về thế giới thực tại mong lung. Về tương lai sau khi né được fast death thì làm gì?
Và... cả người mẹ đang đứng ở quãng trường chờ đợi con gái vì cuộc gọi vừa nãy mà chạy đến sân vận động với đầy băng cổ vũ:
"Ủa?! Sao bảo sắp đi cần xe xịn!? Ta đem đến rồi mà chúng nó đi mất à??".
"Thưa phu nhân, xe đã khởi hành lúc 7h rồi ạ!!".
"Vậy thôi!! Về ăn chè dưỡng nhan, đắp mặt nạ tiếp!!".
"Vâng!!!".
Diệu Hàm lúc này đang ngồi cùng xe với một nhóm bạn trong lớp do Tinh Trần cầm lái. Khi vô tình lướt qua nhau, đập vào mắt của cả hai là hình ảnh của Liên Kiều và Đắc Vũ đang nói cười.Trong lòng ai cũng có một suy nghĩ riêng và soạn cho mình một kế hoạch riêng.
Vài phút sau...
Xe đã dừng tại trước nhà hát. Cả đám lúc này vội tìm nhà vệ sinh kín đáo để thay quần áo. Nhưng số lượng quả thực là không đủ so với đầu người ở đây khiến hậu đài trở thành một mớ hỗn độn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.