Xuyên Nhanh: Tôi Và Chồng Là Kết Hôn Giả
Chương 16: Bám Riết Không Tha
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
14/09/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Bảo mẫu ôm Đường Đường, Bì Bì xuống giường.
Cô đi theo xuống cầu thang.
Nhìn thấy ông Phó ngồi trong phòng ăn, cô lễ phép chào hỏi: “Ông nội, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Trên mặt ông Phó không còn sự ghét bỏ và chán ghét kia nữa, cũng không còn giữ mặt lạnh, mà ngược lại thêm phần hòa ái, nói: “Thanh Thanh, hôm qua đúng làm phiền cháu chăm sóc Bì Bì, Đường Đường.”
“Việc cháu nên làm thôi ông.” Khúc Thanh Thanh cười nói.
“Ngồi xuống ăn điểm tâm đi, công việc Thương Niên bận rộn, sáng sớm đã đi rồi.”
“Vâng.” Khúc Thanh Thanh đi tới trước mặt Bì Bì, Đường Đường rồi ngồi xuống.
“Mợ.” Trải qua một đêm ở chung, Đường Đường, Bì Bì rất thích mợ Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh ôn nhu nói: “Mợ đây, chúng ta ăn cơm đi.”
“Dạ.” Đường Đường, Bì Bì đồng thanh nói.
Khúc Thanh Thanh cười cười.
Ông Phó thấy Khúc Thanh Thanh ở chung vui vẻ với Bì Đường, ánh mắt lại ôn hòa ba phần, còn cố ý gắp bánh bao cho Khúc Thanh Thanh ăn.
Khúc Thanh Thanh cung kính nhận lấy, chậm rãi ăn.
Cảm giác đây là bữa cơm hài hòa nhất từ khi nguyên chủ đến nhà họ Phó tới nay.
Ông Phó vậy mà gắp bánh bao cho cô.
Ông Phó không chán ghét cô.
Trong lòng Khúc Thanh Thanh vẫn rất vui vẻ.
Cảm giác mình cách “Khúc Thanh Thanh” đáng ghét kia càng ngày càng xa, tâm tình cô bình tĩnh ăn xong điểm tâm, thuận tiện còn chăm sóc Bì Bì, Đường Đường, rửa tay nhỏ bé cho Bì Bì, Đường Đường.
Nghĩ mình còn phải tiếp tục tiêu hóa tin tức thời đại này, cô không còn đi cùng Bì Bì, Đường Đường nữa, mà xoay người lên lầu, vừa mới vào phòng ngủ, nghe thấy điện thoại di động vang lên.
Cô tò mò cầm lấy điện thoại di động, màn hình hiển thị vẫn là “Thân Ái”, Khúc Thanh Thanh cầm lấy điện thoại di động, điện thoại vừa vặn vang lên.
Trong WeChat có hàng chục tin nhắn của Dương Hướng Thành.
“Cưng à, còn đang tức giận sao?
“ Bảo bối, anh xin lỗi, anh sai rồi.”
“Anh không nên thô lỗ với em như vậy, tha thứ cho anh có được không?”
“Bảo bối à, anh không dám nữa.”
“Thanh Thanh, trả lời đi chứ.”
“Thanh Thanh, anh yêu em.”
“Kỳ thật, từ thời đại học anh đã thích em, khi đó emlà thiên kim Khúc thị cao cao tại thượng, mà anh chỉ là một tiểu tử nghèo, cho nên lựa chọn xuất ngoại học tập, tranh thủ xứng đôi với em.”
Bảo mẫu ôm Đường Đường, Bì Bì xuống giường.
Cô đi theo xuống cầu thang.
Nhìn thấy ông Phó ngồi trong phòng ăn, cô lễ phép chào hỏi: “Ông nội, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Trên mặt ông Phó không còn sự ghét bỏ và chán ghét kia nữa, cũng không còn giữ mặt lạnh, mà ngược lại thêm phần hòa ái, nói: “Thanh Thanh, hôm qua đúng làm phiền cháu chăm sóc Bì Bì, Đường Đường.”
“Việc cháu nên làm thôi ông.” Khúc Thanh Thanh cười nói.
“Ngồi xuống ăn điểm tâm đi, công việc Thương Niên bận rộn, sáng sớm đã đi rồi.”
“Vâng.” Khúc Thanh Thanh đi tới trước mặt Bì Bì, Đường Đường rồi ngồi xuống.
“Mợ.” Trải qua một đêm ở chung, Đường Đường, Bì Bì rất thích mợ Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh ôn nhu nói: “Mợ đây, chúng ta ăn cơm đi.”
“Dạ.” Đường Đường, Bì Bì đồng thanh nói.
Khúc Thanh Thanh cười cười.
Ông Phó thấy Khúc Thanh Thanh ở chung vui vẻ với Bì Đường, ánh mắt lại ôn hòa ba phần, còn cố ý gắp bánh bao cho Khúc Thanh Thanh ăn.
Khúc Thanh Thanh cung kính nhận lấy, chậm rãi ăn.
Cảm giác đây là bữa cơm hài hòa nhất từ khi nguyên chủ đến nhà họ Phó tới nay.
Ông Phó vậy mà gắp bánh bao cho cô.
Ông Phó không chán ghét cô.
Trong lòng Khúc Thanh Thanh vẫn rất vui vẻ.
Cảm giác mình cách “Khúc Thanh Thanh” đáng ghét kia càng ngày càng xa, tâm tình cô bình tĩnh ăn xong điểm tâm, thuận tiện còn chăm sóc Bì Bì, Đường Đường, rửa tay nhỏ bé cho Bì Bì, Đường Đường.
Nghĩ mình còn phải tiếp tục tiêu hóa tin tức thời đại này, cô không còn đi cùng Bì Bì, Đường Đường nữa, mà xoay người lên lầu, vừa mới vào phòng ngủ, nghe thấy điện thoại di động vang lên.
Cô tò mò cầm lấy điện thoại di động, màn hình hiển thị vẫn là “Thân Ái”, Khúc Thanh Thanh cầm lấy điện thoại di động, điện thoại vừa vặn vang lên.
Trong WeChat có hàng chục tin nhắn của Dương Hướng Thành.
“Cưng à, còn đang tức giận sao?
“ Bảo bối, anh xin lỗi, anh sai rồi.”
“Anh không nên thô lỗ với em như vậy, tha thứ cho anh có được không?”
“Bảo bối à, anh không dám nữa.”
“Thanh Thanh, trả lời đi chứ.”
“Thanh Thanh, anh yêu em.”
“Kỳ thật, từ thời đại học anh đã thích em, khi đó emlà thiên kim Khúc thị cao cao tại thượng, mà anh chỉ là một tiểu tử nghèo, cho nên lựa chọn xuất ngoại học tập, tranh thủ xứng đôi với em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.