Xuyên Nhanh: Tôi Và Chồng Là Kết Hôn Giả
Chương 3: Bước Ngoặt!
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
13/09/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Khúc Thanh Thanh chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Vậy em nói em khép hờ cửa phòng làm gì?”
“Bởi vì tôi phải đi.” Khúc Thanh Thanh nói.
Dương Hướng Thành khó hiểu hỏi: “Đi ư? Em đi đâu vậy?”
Khúc Thanh Thanh trả lời: “Về nhà.”
Dương Hướng Thành lập tức biến sắc, hỏi: “Hiện tại?”
“Không sai.”
“Đừng ầm ĩ.” Dương Hướng Thành đi về phía Khúc Thanh Thanh, thành thạo hạ thấp giọng, dịu dàng dỗ dành: “Có phải em trách anh đến trễ không? Anh thật sự đang có việc gấp nên không thể tới nhau, ôi nể tình anh cẩn thận chọn cho em một bó hoa hồng, đừng ầm ĩ nữa nhé?”
Khúc Thanh Thanh giống như chưa từng nghe thấy, xoay người cầm lấy túi hai vai bằng da màu đen trên bàn.
“Bảo bối.” Dương Hướng Thành nhào về phía Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh linh hoạt nghiêng người, đi tới cửa chính.
Dương Hướng Thành vồ phải không khí.
Đứng ở cửa chính, Khúc Thanh Thanh thoáng tự hỏi cách sử dụng tay nắm cửa, sau đó cô giơ tay vươn về phía tay nắm cửa.
Dương Hướng Thành giành trước một bước cầm nắm cửa.
Khúc Thanh Thanh quay đầu hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Dương Hướng Thành trong mắt lóe lên sự không kiên nhẫn, nói: “Phó phu nhân, cô đùa tôi à?”
Khúc Thanh Thanh mặt không cảm xúc trả lời: “Không có.”
“Vậy cô đinh lạt mềm buộc chặt, muốn chơi một chút kịch liệt ư?”
Ngữ khí Dương Hướng Thành đột nhiên thoải mái, anh ta dựa vào Khúc Thanh Thanh, tay chậm rãi đặt lên tay Khúc Thanh Thanh: “Vậy anh sẽ theo em nhé...”
“Bốp” một tiếng.
Khúc Thanh Thanh mạnh mẽ cho Dương Hướng Thành một cái tát, trách cứ nói: “Làm càn, ngươi là cái gì, dám đụng vào bổn cung hả!”
Dương Hướng Thành bị đánh đến mức sửng sốt.
Khúc Thanh Thanh bỗng nhiên ý thức được nơi này không phải triều Đại Ngụy, cô cũng không phải Khúc phi nương nương.
Cô vội vàng nói lại: “Anh, anh không được chạm vào tôi.”
Dương Hướng Thành kinh ngạc nhìn Khúc Thanh Thanh.
“Tôi đi đây.” Khúc Thanh Thanh mở cửa phòng.
Dương Hướng Thành sắc mặt trầm xuống, trong mắt bùng lên ngọn lửa, một tay bắt lấy cổ tay Khúc Thanh Thanh, ấn Khúc Thanh Thanh lên tường cửa chính: “Anh không cho em đi.”
Khúc Thanh Thanh hoảng sợ, nhưng cô nhanh chóng ổn định nói: “Buông ra.”
Khúc Thanh Thanh chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Vậy em nói em khép hờ cửa phòng làm gì?”
“Bởi vì tôi phải đi.” Khúc Thanh Thanh nói.
Dương Hướng Thành khó hiểu hỏi: “Đi ư? Em đi đâu vậy?”
Khúc Thanh Thanh trả lời: “Về nhà.”
Dương Hướng Thành lập tức biến sắc, hỏi: “Hiện tại?”
“Không sai.”
“Đừng ầm ĩ.” Dương Hướng Thành đi về phía Khúc Thanh Thanh, thành thạo hạ thấp giọng, dịu dàng dỗ dành: “Có phải em trách anh đến trễ không? Anh thật sự đang có việc gấp nên không thể tới nhau, ôi nể tình anh cẩn thận chọn cho em một bó hoa hồng, đừng ầm ĩ nữa nhé?”
Khúc Thanh Thanh giống như chưa từng nghe thấy, xoay người cầm lấy túi hai vai bằng da màu đen trên bàn.
“Bảo bối.” Dương Hướng Thành nhào về phía Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh linh hoạt nghiêng người, đi tới cửa chính.
Dương Hướng Thành vồ phải không khí.
Đứng ở cửa chính, Khúc Thanh Thanh thoáng tự hỏi cách sử dụng tay nắm cửa, sau đó cô giơ tay vươn về phía tay nắm cửa.
Dương Hướng Thành giành trước một bước cầm nắm cửa.
Khúc Thanh Thanh quay đầu hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Dương Hướng Thành trong mắt lóe lên sự không kiên nhẫn, nói: “Phó phu nhân, cô đùa tôi à?”
Khúc Thanh Thanh mặt không cảm xúc trả lời: “Không có.”
“Vậy cô đinh lạt mềm buộc chặt, muốn chơi một chút kịch liệt ư?”
Ngữ khí Dương Hướng Thành đột nhiên thoải mái, anh ta dựa vào Khúc Thanh Thanh, tay chậm rãi đặt lên tay Khúc Thanh Thanh: “Vậy anh sẽ theo em nhé...”
“Bốp” một tiếng.
Khúc Thanh Thanh mạnh mẽ cho Dương Hướng Thành một cái tát, trách cứ nói: “Làm càn, ngươi là cái gì, dám đụng vào bổn cung hả!”
Dương Hướng Thành bị đánh đến mức sửng sốt.
Khúc Thanh Thanh bỗng nhiên ý thức được nơi này không phải triều Đại Ngụy, cô cũng không phải Khúc phi nương nương.
Cô vội vàng nói lại: “Anh, anh không được chạm vào tôi.”
Dương Hướng Thành kinh ngạc nhìn Khúc Thanh Thanh.
“Tôi đi đây.” Khúc Thanh Thanh mở cửa phòng.
Dương Hướng Thành sắc mặt trầm xuống, trong mắt bùng lên ngọn lửa, một tay bắt lấy cổ tay Khúc Thanh Thanh, ấn Khúc Thanh Thanh lên tường cửa chính: “Anh không cho em đi.”
Khúc Thanh Thanh hoảng sợ, nhưng cô nhanh chóng ổn định nói: “Buông ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.