[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng
Chương 9: Em Vợ, Chớ Sợ. (8)
Tiểu Khả Liên
22/06/2021
Sau khi mang Kỉ Tình về Cố gia, Cố Thừa Trạch đã gấp rút rời khỏi.
Chỉ là, trước khi đi, Cố Thừa Trạch vẫn không quên căn dặn Kỉ Tình :"Anh đang bị bệnh, không được ra ngoài uống rượu, cũng không được hút thuốc, có biết không?"
Mặc dù trong lòng xem thường, nhưng Kỉ Tình vẫn nghiêm mặt gật đầu.
Là một nam nhân tốt, nói không với những thứ này liền là thường thức.
Sau khi Cố Thừa Trạch đi rồi, Kỉ Tình lại quay trở về với khoảng thời gian nhàn tản của mình. Không có việc gì liền nằm trên sofa xem phim thần tượng. Quả thật là ở lì trong nhà, đại môn không ra, nhị môn không tới.
Nhưng cũng kể từ lúc này, bởi vì Cố Thừa Trạch thường xuyên đi sớm về trễ, nên quan hệ của cả hai liền quay về như lúc trước, không mặn không nhạt, một chút tiến triển đều không có.
Cho đến khi hệ thống không nhịn được, bắt đầu nổi bọt, trồi lên khỏi mặt nước.
[ Ký chủ, ngươi thật sự tính cẩu thả như vậy đến thiên hoang địa lão sao? Ngươi mau tìm cách xoát độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu đi chứ?]
Ti vi lúc này đang chiếu đến cảnh nữ chính chất vấn nam chính vì sao lại đem mình xem như thế thân. Nghe hệ thống nói, Kỉ Tình vẫn chăm chú nhìn về trước, thuận tay lấy một miếng snack khoai tây.
"Nói nghe thử xem."
[ Muốn nắm được tâm nam nhân, trước hết phải chinh phục được bao tử của hắn. Hệ thống đề nghị ký chủ nhân lúc Cố Thừa Trạch sắp trở về, đi nấu một bữa cơm thịnh soạn cho hắn, để hắn ăn vào một lần liền nhớ mãi không quên.]
[ Tập thành thói quen ngày ngày đều phải ăn cơm của ký chủ làm, dần dần quen thuộc với sự tồn tại của ký chủ.]
Miếng khoai tây ở bên miệng bị 'rắc' một tiếng cắn thành hai nửa, bàn tay Kỉ Tình liền có hơi khựng lại :"Đề nghị của ngươi quả thật rất có lý."
[ Cho nên?] Ký chủ nghe vào rồi?
"Ta không biết nấu ăn." Kỉ Tình vô cùng nghiêm túc đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của hệ thống.
Lúc này, không thể làm gì khác hơn, hệ thống chỉ có thể liên tục phát ra lời an ủi. Cũng không biết là an ủi Kỉ Tình, hay là an ủi chính bản thân nó.
[ Ký chủ, phải có niềm tin vào chính mình. Phải vững tin bản thân có thể làm được. Bổn hệ thống tin tưởng ngươi!]
Rốt cuộc, dưới sự cổ vũ nhiệt tình như vậy, Kỉ Tình cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trượt xuống nhà bếp, lần đầu tiên trong đời thử nấu ăn cho người khác.
Bởi vì ở thế giới nguyên bản, y liền là một công tử tiền đưa tận tay, cơm dâng tận miệng. Nhà có rất nhiều người làm, căn bản là chẳng cần động đến móng tay.
Cho nên, thời khắc này, đứng trước dàn bếp rộng rãi, đầy đủ vật dụng của Cố gia, sắc mặt Kỉ Tình liền chưa từng nghiêm trọng như vậy qua.
Trạng huống này, thoạt nhìn lại giống như đối mặt thiên quân vạn mã.
Rốt cuộc, ánh mắt rơi vào trên chiếc chảo chống dính một quai treo trên ngăn bếp, trời xui quỷ khiến thế nào, Kỉ Tình lại giơ tay đem nó lấy xuống.
Sau đó, lại cầm lấy cán chảo, trong lòng bất giác hiện lên một cảm giác rất kỳ quái. Thậm chí còn không khống chế được, huơ tới huơ lui.
Thật muốn thử nghiệm cảm giác dùng nó đi đập người...
[ Ký chủ, ngươi ngây ngốc ở đó làm gì nha. Bây giờ đã là 8:34' rồi, không bao lâu nữa nhân vật mục tiêu sẽ trở về, ngươi phải nhanh tay lên!]
Nhãn quang chợt ngưng, dị cảm không chỉ không lắng xuống, trái lại lại càng trở nên cường thịnh.
Đem chảo đặt lên trên bếp, Kỉ Tình liền nghe theo hệ thống, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho Cố Thừa Trạch.
----------------------------
Gần 9 giờ tối, Cố Thừa Trạch liền vô cùng đúng giờ trở về nhà. Sau khi ra hiệu tài xế riêng lái xe vào nhà xe, hắn liền ôm lấy cặp tư liệu bước vào.
Nhưng chỉ vừa mới thay giày, đẩy cửa tiến vào, Cố Thừa Trạch liền phát hiện trong phòng lại tối om một mảnh, không mở đèn.
Ánh sáng duy nhất còn sót lại, liền chính là từ trên ti vi phát ra. Lúc này, trên màn ảnh vừa vặn đang chiếu đến phân cảnh nam chính cùng nữ chính ôm hôn nhau dưới tháp đồng hồ. Nhạc phim lãng mạn, da diết cũng đồng thời vang lên.
Cố Thừa Trạch :....................
Bàn tay đang đặt trên bảng công tắc bị thu về, Cố Thừa Trạch liền lặng im không một tiếng động, tựa như u linh chậm rãi tiếp cận ghế sofa.
Loáng thoáng, hắn còn có thể nhìn thấy đầu ngón chân nho nhỏ của người nào đó đang lộ ra khỏi tay vịn của ghế.
Đến khi đi đến sát phía sau, Cố Thừa Trạch mới phát hiện thì ra Kỉ Tình đang nằm vắt chéo chân, nhìn chằm chằm vào ti vi.
Có lẽ vì ở nhà, mong muốn thoải mái, nên y chỉ mặc một chiếc áo thun phông rộng, cùng một chiếc quần sọt rộng rãi dài ngang gối, đem cẳng chân hoàn toàn phơi bày.
"Giờ này vẫn còn xem ti vi sao? Ngủ sớm một chút đi." Nhìn bộ dạng yên tĩnh lại dịu ngoan của y lúc này, Cố Thừa Trạch không biết vì sao lại theo bản năng mà giảm nhẹ tông giọng.
Tựa hồ đã sớm nhận ra sự xuất hiện của hắn, Kỉ Tình cũng không hề giật mình, tùy ý nhấn nút điều khiển, đem ti vi tắt đi. Sau đó lại gượng người dậy, vuốt ve phần chân lộ ra ngoài của mình.
Nhìn thấy động tác này của y, không quản được miệng, Cố Thừa Trạch liền dò hỏi :"Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là hai chân có hơi tê thôi." Kỉ Tình lắc đầu, không hề để ý nói. Song, vẫn thấp giọng lẩm bẩm :"Giống như có hơi gầy."
Đương nhiên, đây là so với thân thể nguyên bản của y.
Chỉ là, vừa nghe được những lời này, thân thể Cố Thừa Trạch liền đã đi trước lý trí làm ra phản ứng. Đợi khi hắn kịp hồi thần, liền đã phát hiện bàn tay bản thân đang bắt lấy cổ chân của ai kia, thay y xoa bóp.
**Miệng nói không muốn nhưng thân thể thì lại rất thành thật...(○゚ε゚○)
Chỉ là, trước khi đi, Cố Thừa Trạch vẫn không quên căn dặn Kỉ Tình :"Anh đang bị bệnh, không được ra ngoài uống rượu, cũng không được hút thuốc, có biết không?"
Mặc dù trong lòng xem thường, nhưng Kỉ Tình vẫn nghiêm mặt gật đầu.
Là một nam nhân tốt, nói không với những thứ này liền là thường thức.
Sau khi Cố Thừa Trạch đi rồi, Kỉ Tình lại quay trở về với khoảng thời gian nhàn tản của mình. Không có việc gì liền nằm trên sofa xem phim thần tượng. Quả thật là ở lì trong nhà, đại môn không ra, nhị môn không tới.
Nhưng cũng kể từ lúc này, bởi vì Cố Thừa Trạch thường xuyên đi sớm về trễ, nên quan hệ của cả hai liền quay về như lúc trước, không mặn không nhạt, một chút tiến triển đều không có.
Cho đến khi hệ thống không nhịn được, bắt đầu nổi bọt, trồi lên khỏi mặt nước.
[ Ký chủ, ngươi thật sự tính cẩu thả như vậy đến thiên hoang địa lão sao? Ngươi mau tìm cách xoát độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu đi chứ?]
Ti vi lúc này đang chiếu đến cảnh nữ chính chất vấn nam chính vì sao lại đem mình xem như thế thân. Nghe hệ thống nói, Kỉ Tình vẫn chăm chú nhìn về trước, thuận tay lấy một miếng snack khoai tây.
"Nói nghe thử xem."
[ Muốn nắm được tâm nam nhân, trước hết phải chinh phục được bao tử của hắn. Hệ thống đề nghị ký chủ nhân lúc Cố Thừa Trạch sắp trở về, đi nấu một bữa cơm thịnh soạn cho hắn, để hắn ăn vào một lần liền nhớ mãi không quên.]
[ Tập thành thói quen ngày ngày đều phải ăn cơm của ký chủ làm, dần dần quen thuộc với sự tồn tại của ký chủ.]
Miếng khoai tây ở bên miệng bị 'rắc' một tiếng cắn thành hai nửa, bàn tay Kỉ Tình liền có hơi khựng lại :"Đề nghị của ngươi quả thật rất có lý."
[ Cho nên?] Ký chủ nghe vào rồi?
"Ta không biết nấu ăn." Kỉ Tình vô cùng nghiêm túc đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của hệ thống.
Lúc này, không thể làm gì khác hơn, hệ thống chỉ có thể liên tục phát ra lời an ủi. Cũng không biết là an ủi Kỉ Tình, hay là an ủi chính bản thân nó.
[ Ký chủ, phải có niềm tin vào chính mình. Phải vững tin bản thân có thể làm được. Bổn hệ thống tin tưởng ngươi!]
Rốt cuộc, dưới sự cổ vũ nhiệt tình như vậy, Kỉ Tình cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trượt xuống nhà bếp, lần đầu tiên trong đời thử nấu ăn cho người khác.
Bởi vì ở thế giới nguyên bản, y liền là một công tử tiền đưa tận tay, cơm dâng tận miệng. Nhà có rất nhiều người làm, căn bản là chẳng cần động đến móng tay.
Cho nên, thời khắc này, đứng trước dàn bếp rộng rãi, đầy đủ vật dụng của Cố gia, sắc mặt Kỉ Tình liền chưa từng nghiêm trọng như vậy qua.
Trạng huống này, thoạt nhìn lại giống như đối mặt thiên quân vạn mã.
Rốt cuộc, ánh mắt rơi vào trên chiếc chảo chống dính một quai treo trên ngăn bếp, trời xui quỷ khiến thế nào, Kỉ Tình lại giơ tay đem nó lấy xuống.
Sau đó, lại cầm lấy cán chảo, trong lòng bất giác hiện lên một cảm giác rất kỳ quái. Thậm chí còn không khống chế được, huơ tới huơ lui.
Thật muốn thử nghiệm cảm giác dùng nó đi đập người...
[ Ký chủ, ngươi ngây ngốc ở đó làm gì nha. Bây giờ đã là 8:34' rồi, không bao lâu nữa nhân vật mục tiêu sẽ trở về, ngươi phải nhanh tay lên!]
Nhãn quang chợt ngưng, dị cảm không chỉ không lắng xuống, trái lại lại càng trở nên cường thịnh.
Đem chảo đặt lên trên bếp, Kỉ Tình liền nghe theo hệ thống, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho Cố Thừa Trạch.
----------------------------
Gần 9 giờ tối, Cố Thừa Trạch liền vô cùng đúng giờ trở về nhà. Sau khi ra hiệu tài xế riêng lái xe vào nhà xe, hắn liền ôm lấy cặp tư liệu bước vào.
Nhưng chỉ vừa mới thay giày, đẩy cửa tiến vào, Cố Thừa Trạch liền phát hiện trong phòng lại tối om một mảnh, không mở đèn.
Ánh sáng duy nhất còn sót lại, liền chính là từ trên ti vi phát ra. Lúc này, trên màn ảnh vừa vặn đang chiếu đến phân cảnh nam chính cùng nữ chính ôm hôn nhau dưới tháp đồng hồ. Nhạc phim lãng mạn, da diết cũng đồng thời vang lên.
Cố Thừa Trạch :....................
Bàn tay đang đặt trên bảng công tắc bị thu về, Cố Thừa Trạch liền lặng im không một tiếng động, tựa như u linh chậm rãi tiếp cận ghế sofa.
Loáng thoáng, hắn còn có thể nhìn thấy đầu ngón chân nho nhỏ của người nào đó đang lộ ra khỏi tay vịn của ghế.
Đến khi đi đến sát phía sau, Cố Thừa Trạch mới phát hiện thì ra Kỉ Tình đang nằm vắt chéo chân, nhìn chằm chằm vào ti vi.
Có lẽ vì ở nhà, mong muốn thoải mái, nên y chỉ mặc một chiếc áo thun phông rộng, cùng một chiếc quần sọt rộng rãi dài ngang gối, đem cẳng chân hoàn toàn phơi bày.
"Giờ này vẫn còn xem ti vi sao? Ngủ sớm một chút đi." Nhìn bộ dạng yên tĩnh lại dịu ngoan của y lúc này, Cố Thừa Trạch không biết vì sao lại theo bản năng mà giảm nhẹ tông giọng.
Tựa hồ đã sớm nhận ra sự xuất hiện của hắn, Kỉ Tình cũng không hề giật mình, tùy ý nhấn nút điều khiển, đem ti vi tắt đi. Sau đó lại gượng người dậy, vuốt ve phần chân lộ ra ngoài của mình.
Nhìn thấy động tác này của y, không quản được miệng, Cố Thừa Trạch liền dò hỏi :"Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là hai chân có hơi tê thôi." Kỉ Tình lắc đầu, không hề để ý nói. Song, vẫn thấp giọng lẩm bẩm :"Giống như có hơi gầy."
Đương nhiên, đây là so với thân thể nguyên bản của y.
Chỉ là, vừa nghe được những lời này, thân thể Cố Thừa Trạch liền đã đi trước lý trí làm ra phản ứng. Đợi khi hắn kịp hồi thần, liền đã phát hiện bàn tay bản thân đang bắt lấy cổ chân của ai kia, thay y xoa bóp.
**Miệng nói không muốn nhưng thân thể thì lại rất thành thật...(○゚ε゚○)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.