[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng
Chương 87: TG4: Giáo Chủ Sinh Hoạt Thường Ngày. (16)
Tiểu Khả Liên
30/07/2021
“Tới đây, cho ngươi uống giải dược.” Đem một viên đan dược nhỏ chừng đầu ngón tay ném cho Độc Cô Duy Ngã, Kỉ Tình liền hờ hững tiếp tục nhìn xem tin tức mà giáo chúng vừa nghe ngóng được.
Luống cuống cầm lấy giải dược, nhìn cũng không nhìn hình dạng đen thui, xấu xí của nó, Độc Cô Duy Ngã liền vội vã nuốt vào. Ngay tức khắc, trong miệng cùng cổ họng đều bị vị đắng công chiếm.
“Ặc…Tình nhi, giải dược này của ngươi tại sao lại đắng như vậy chứ?” Phỉ nhổ một câu, Độc Cô Duy Ngã chỉ có thể dùng đĩa mứt quả ở bên cạnh để xoa dịu tâm linh của mình.
Đối với kháng nghị của hắn, Kỉ Tình cũng lười để ý tới. Đây là thuốc y mua ở một tiệm thuốc nhỏ trong thành, công dụng là giúp người cường thân kiện thể. Quan trọng nhất là, mỗi một loại dược vật dùng để pha chế thành đều vô cùng đắng. Ghép lại cùng một chỗ…đúng là khó lường.
“Ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi ở yên đây, đừng ra ngoài chạy loạn.” Khép lại phong thư, cũng không trưng cầu ý kiến của hắn, Kỉ Tình đã vô cùng thản nhiên dặn dò.
Dù sao, trong mắt của đám người chơi kia, Độc Cô Duy Ngã cũng chẳng khác gì exp + gương vật phẩm di động cả. Nếu lỡ hắn sơ suất bị bọn họ cạo chết, y biết tìm kẻ nào hỏi tội đây?
Nhân vật mục tiêu chính là mềm yếu lại bất lực như vậy.
[…] Đối với loại suy nghĩ ‘luôn có điêu dân muốn hại mục tiêu công lược của ta’ của ký chủ, hệ thống thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Nó rất muốn bắt lấy cổ áo của y, đem tất cả sự thật đều nói ra : Ký chủ, không phải nhân vật mục tiêu không chịu nổi một kϊƈɦ, mà là do ngươi quá mức cường thế thôi!
“Ngươi muốn đi đâu?” Nghe thấy Kỉ Tình muốn đi, Độc Cô Duy Ngã liền có chút gấp gáp. Dù sao, mạng của hắn hiện tại đang bị y nắm lấy, nếu lỡ như y bỏ đi luôn, hay xảy ra chuyện bất trắc gì, hắn chẳng phải cũng sẽ ngoẻo sao?
“Ra ngoài xử lý một chút chuyện, sẽ về ngay thôi.” Kiên nhẫn giải thích cho hắn hiểu, Kỉ Tình liền phất phất tay :“Đúng, có thể cho ta mượn giáo chúng của ngươi một chút được không?”
“…” Hắn có thể nói không được sao?
Nhưng chưa đợi Độc Cô Duy Ngã đáp lời, thì lúc này, ngoài sân, tả hộ pháp của ma giáo liền đã vận khinh công bay đến trước cửa phòng của bọn họ, cung kính chắp tay :“Bẩm đại nhân, giáo chúng đã tập kết xong.”
Mặc dù Độc Cô Duy Ngã không tuyên dương ra ngoài, thế nhưng, giấy không thể gói được lửa, nên rất nhiều người trong ma giáo đều đã biết được chuyện giáo chủ phu nhân là nam nhân. Mà hai đại hộ pháp liền là một trong số đó.
Cũng không biết Kỉ Tình đã lén lút cùng bọn họ phổ cập thứ gì, nhưng bọn họ cũng chưa từng gọi y là phu nhân, trái lại, đều dùng ‘đại nhân’ để xưng hô.
“Được, nếu đã tập kết xong, chúng ta liền đi thôi.” Gật đầu, Kỉ Tình liền lướt qua người tả hộ pháp, hướng về bên ngoài rời đi.
Ở phía sau, tả hộ pháp ngay lập tức cũng đứng dậy. Hắn mang theo cung kính, hơi gật đầu xem như chào hỏi với Độc Cô Duy Ngã, liền xoay người đi theo bước chân của Kỉ Tình.
“…”
Lúc này, bị cả ‘phu nhân’ và thuộc hạ của mình ngó lơ, Độc Cô Duy Ngã cũng không khỏi mê mang một chút, rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh.
Hắn cảm thấy, kịch bản này tựa hồ có chút không đúng. Rõ ràng hắn mới là ma giáo giáo chủ kia mà! Vì sao hiện tại lại giống như y mới là giáo chủ, còn hắn chỉ là phu nhân của y vậy?!!
Cả người không ổn, lúc này, giáo chủ đại nhân mới bi ai phát hiện, tất cả mọi người, giống như đều phản cả rồi…
--------------------------
Kỉ Tình mang theo hai đại hộ pháp cùng hơn ba ngàn giáo chúng từ tinh anh đến phổ thông trong ma giáo, gióng trống khua chiêng rời khỏi tổng đàn, khởi hành về phía thành trì dưới núi.
Bởi vì trong ma giáo cũng có không ít người chơi lăn lộn vào, nên động tác này của y rất nhanh liền bị người chơi cấp tốc lan truyền đến trêи diễn đàn. Trong nháy mắt liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Đại đa số đều đang cảm thấy hiếu kỳ trước chuyện này, không biết y muốn làm gì.
| Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công dẫn dắt ba ngàn giáo chúng xuống núi, đây là muốn khiêu chiến chính đạo môn phái sao?|
Chỉ là, mặc cho bọn họ suy đoán những gì, lúc này, Kỉ Tình vẫn rất có chủ đích, trực tiếp hướng về Bạch Hạc phong, Thanh Sơn kiếm phái.
Đúng vậy, theo trong thông tin y tìm được, Lôi Thần Âu đã bái nhập vào Thanh Sơn kiếm phái, trở thành đệ tử thân truyền của chưởng giáo bọn họ.
Lúc giáo chúng ma giáo đem Bạch Hạc phong bao vây, được bẩm báo, rất nhanh, người của Thanh Sơn kiếm phái cũng đã nối đuôi nhau xuất hiện.
Dẫn đầu chính là chưởng giáo tên gọi Nam Nhạn chân nhân, bộ dáng tiên phong đạo cốt, trêи người mặc y phục của đạo gia, khí khái bất phàm, tựa như hồng thủy rả rích, khí tức thình lình cũng là Tiên Thiên cảnh cao thủ!
Đúng vậy, mang danh là ma giáo, nhưng thực chất, ma giáo trong tay Độc Cô Duy Ngã cũng không phải đặc biệt cường đại. So với chính đạo còn phải thua kém rất nhiều.
Tỷ như hiện tại, một Thanh Sơn kiếm phái nếu liều mạng đánh tới, cũng đã có thể cùng bọn họ vặn cổ tay.
Biết rõ chuyện này, nên nhìn thấy đám giáo chúng ở xung quanh, Nam Nhạn chân nhân cũng không hề sợ hãi hay khϊế͙p͙ nhược, mà chỉ không kiêu ngạo, không siểm nịnh chất vấn.
“Không biết chư vị tại sao lại đường xa tới đây, còn trực tiếp bao vây môn phái của lão đạo, đây là có ý gì? Chẳng lẽ, ma giáo là muốn tiến công chính đạo? Dẫn phát chính ma đại chiến?”
Không thể không thừa nhận, đám lão già trong chính đạo này, chín phần mười đều đã tu luyện thành tinh. Vừa bắt đầu liền đã đem một thùng nước bẩn ụp lên đầu bọn họ.
Dù sao, hai môn phái tiểu đả tiểu nháo, cùng chính đạo và ma đạo tranh đấu, cũng không phải là cùng một cấp bậc.
Nếu hôm nay cái nồi này thành công ụp xuống, ma giáo sẽ không chỉ bị toàn thể chính đạo nhắm vào, mà ngay cả những môn phái khác trong ma đạo cũng sẽ không buông tha bọn họ.
Luống cuống cầm lấy giải dược, nhìn cũng không nhìn hình dạng đen thui, xấu xí của nó, Độc Cô Duy Ngã liền vội vã nuốt vào. Ngay tức khắc, trong miệng cùng cổ họng đều bị vị đắng công chiếm.
“Ặc…Tình nhi, giải dược này của ngươi tại sao lại đắng như vậy chứ?” Phỉ nhổ một câu, Độc Cô Duy Ngã chỉ có thể dùng đĩa mứt quả ở bên cạnh để xoa dịu tâm linh của mình.
Đối với kháng nghị của hắn, Kỉ Tình cũng lười để ý tới. Đây là thuốc y mua ở một tiệm thuốc nhỏ trong thành, công dụng là giúp người cường thân kiện thể. Quan trọng nhất là, mỗi một loại dược vật dùng để pha chế thành đều vô cùng đắng. Ghép lại cùng một chỗ…đúng là khó lường.
“Ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi ở yên đây, đừng ra ngoài chạy loạn.” Khép lại phong thư, cũng không trưng cầu ý kiến của hắn, Kỉ Tình đã vô cùng thản nhiên dặn dò.
Dù sao, trong mắt của đám người chơi kia, Độc Cô Duy Ngã cũng chẳng khác gì exp + gương vật phẩm di động cả. Nếu lỡ hắn sơ suất bị bọn họ cạo chết, y biết tìm kẻ nào hỏi tội đây?
Nhân vật mục tiêu chính là mềm yếu lại bất lực như vậy.
[…] Đối với loại suy nghĩ ‘luôn có điêu dân muốn hại mục tiêu công lược của ta’ của ký chủ, hệ thống thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Nó rất muốn bắt lấy cổ áo của y, đem tất cả sự thật đều nói ra : Ký chủ, không phải nhân vật mục tiêu không chịu nổi một kϊƈɦ, mà là do ngươi quá mức cường thế thôi!
“Ngươi muốn đi đâu?” Nghe thấy Kỉ Tình muốn đi, Độc Cô Duy Ngã liền có chút gấp gáp. Dù sao, mạng của hắn hiện tại đang bị y nắm lấy, nếu lỡ như y bỏ đi luôn, hay xảy ra chuyện bất trắc gì, hắn chẳng phải cũng sẽ ngoẻo sao?
“Ra ngoài xử lý một chút chuyện, sẽ về ngay thôi.” Kiên nhẫn giải thích cho hắn hiểu, Kỉ Tình liền phất phất tay :“Đúng, có thể cho ta mượn giáo chúng của ngươi một chút được không?”
“…” Hắn có thể nói không được sao?
Nhưng chưa đợi Độc Cô Duy Ngã đáp lời, thì lúc này, ngoài sân, tả hộ pháp của ma giáo liền đã vận khinh công bay đến trước cửa phòng của bọn họ, cung kính chắp tay :“Bẩm đại nhân, giáo chúng đã tập kết xong.”
Mặc dù Độc Cô Duy Ngã không tuyên dương ra ngoài, thế nhưng, giấy không thể gói được lửa, nên rất nhiều người trong ma giáo đều đã biết được chuyện giáo chủ phu nhân là nam nhân. Mà hai đại hộ pháp liền là một trong số đó.
Cũng không biết Kỉ Tình đã lén lút cùng bọn họ phổ cập thứ gì, nhưng bọn họ cũng chưa từng gọi y là phu nhân, trái lại, đều dùng ‘đại nhân’ để xưng hô.
“Được, nếu đã tập kết xong, chúng ta liền đi thôi.” Gật đầu, Kỉ Tình liền lướt qua người tả hộ pháp, hướng về bên ngoài rời đi.
Ở phía sau, tả hộ pháp ngay lập tức cũng đứng dậy. Hắn mang theo cung kính, hơi gật đầu xem như chào hỏi với Độc Cô Duy Ngã, liền xoay người đi theo bước chân của Kỉ Tình.
“…”
Lúc này, bị cả ‘phu nhân’ và thuộc hạ của mình ngó lơ, Độc Cô Duy Ngã cũng không khỏi mê mang một chút, rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh.
Hắn cảm thấy, kịch bản này tựa hồ có chút không đúng. Rõ ràng hắn mới là ma giáo giáo chủ kia mà! Vì sao hiện tại lại giống như y mới là giáo chủ, còn hắn chỉ là phu nhân của y vậy?!!
Cả người không ổn, lúc này, giáo chủ đại nhân mới bi ai phát hiện, tất cả mọi người, giống như đều phản cả rồi…
--------------------------
Kỉ Tình mang theo hai đại hộ pháp cùng hơn ba ngàn giáo chúng từ tinh anh đến phổ thông trong ma giáo, gióng trống khua chiêng rời khỏi tổng đàn, khởi hành về phía thành trì dưới núi.
Bởi vì trong ma giáo cũng có không ít người chơi lăn lộn vào, nên động tác này của y rất nhanh liền bị người chơi cấp tốc lan truyền đến trêи diễn đàn. Trong nháy mắt liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Đại đa số đều đang cảm thấy hiếu kỳ trước chuyện này, không biết y muốn làm gì.
| Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công dẫn dắt ba ngàn giáo chúng xuống núi, đây là muốn khiêu chiến chính đạo môn phái sao?|
Chỉ là, mặc cho bọn họ suy đoán những gì, lúc này, Kỉ Tình vẫn rất có chủ đích, trực tiếp hướng về Bạch Hạc phong, Thanh Sơn kiếm phái.
Đúng vậy, theo trong thông tin y tìm được, Lôi Thần Âu đã bái nhập vào Thanh Sơn kiếm phái, trở thành đệ tử thân truyền của chưởng giáo bọn họ.
Lúc giáo chúng ma giáo đem Bạch Hạc phong bao vây, được bẩm báo, rất nhanh, người của Thanh Sơn kiếm phái cũng đã nối đuôi nhau xuất hiện.
Dẫn đầu chính là chưởng giáo tên gọi Nam Nhạn chân nhân, bộ dáng tiên phong đạo cốt, trêи người mặc y phục của đạo gia, khí khái bất phàm, tựa như hồng thủy rả rích, khí tức thình lình cũng là Tiên Thiên cảnh cao thủ!
Đúng vậy, mang danh là ma giáo, nhưng thực chất, ma giáo trong tay Độc Cô Duy Ngã cũng không phải đặc biệt cường đại. So với chính đạo còn phải thua kém rất nhiều.
Tỷ như hiện tại, một Thanh Sơn kiếm phái nếu liều mạng đánh tới, cũng đã có thể cùng bọn họ vặn cổ tay.
Biết rõ chuyện này, nên nhìn thấy đám giáo chúng ở xung quanh, Nam Nhạn chân nhân cũng không hề sợ hãi hay khϊế͙p͙ nhược, mà chỉ không kiêu ngạo, không siểm nịnh chất vấn.
“Không biết chư vị tại sao lại đường xa tới đây, còn trực tiếp bao vây môn phái của lão đạo, đây là có ý gì? Chẳng lẽ, ma giáo là muốn tiến công chính đạo? Dẫn phát chính ma đại chiến?”
Không thể không thừa nhận, đám lão già trong chính đạo này, chín phần mười đều đã tu luyện thành tinh. Vừa bắt đầu liền đã đem một thùng nước bẩn ụp lên đầu bọn họ.
Dù sao, hai môn phái tiểu đả tiểu nháo, cùng chính đạo và ma đạo tranh đấu, cũng không phải là cùng một cấp bậc.
Nếu hôm nay cái nồi này thành công ụp xuống, ma giáo sẽ không chỉ bị toàn thể chính đạo nhắm vào, mà ngay cả những môn phái khác trong ma đạo cũng sẽ không buông tha bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.