Xuyên Nhanh Trở Thành Người Mẹ Tốt
Chương 13:
Thanh Thanh Kết Ngạnh
22/10/2024
Đột nhiên, Trần lão thái kêu lên một tiếng đau đớn.
"Tay của ta, tay của ta..."
Trần Tri Tri mở to mắt, chỉ thấy có một người đang đứng trước mặt mình. Người ấy cao lớn, che chở cho cô bé ở sau lưng.
Bàn tay của bà nội định đánh cô bé bị người này nắm chặt.
"Con gái của tôi, tôi còn không nỡ đánh, bà dựa vào cái gì mà đánh!" Người phụ nữ dường như rất tức giận, giọng nói lạnh lùng như băng.
Nói rồi, cô ném tay Trần lão thái ra một cách thô bạo.
Trần lão thái mất thăng bằng, loạng choạng vài bước, suýt ngã ngồi xuống đất.
Bà nghe thấy giọng nói bên tai, cảm thấy có chút quen thuộc, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại. Khi thấy khuôn mặt quen thuộc đó, đồng tử của bà đột nhiên co rút.
"Cô... cô, sao cô lại quay về!"
Cũng chính lúc này, nghe thấy tiếng động, nhận ra có điều bất thường, Trần Trường Sinh vừa cõng đứa con trở về.
Anh nhìn thấy không xa, người phụ nữ mà đã nửa năm không gặp, nhưng hình ảnh của cô vẫn luôn khắc sâu trong lòng anh.
Ánh nắng sớm xuyên qua lớp mây mỏng, rơi xuống người cô. Cô mặc một chiếc váy hoa màu trắng, chân đi đôi giày da nữ màu đen nhỏ, phía trên để lộ cổ chân nhỏ nhắn, trắng trẻo.
Mái tóc của cô không còn được buộc như trước đây mà xõa xuống nhẹ nhàng, ánh sáng ban mai chiếu vào tạo nên một vầng sáng dịu dàng và đẹp đẽ.
Cô nhìn anh, đôi mắt trong sáng chứa đựng ánh sáng dịu dàng của nỗi nhớ.
Cô khẽ cất tiếng gọi: " Anh Trường Sinh ."
---
Tin tức về việc thanh niên trí thức Ân Âm của nhà Trần đại phu đã quay trở lại nhanh chóng lan ra khắp thôn Hồng Chuyên, gần như chỉ trong vòng một giờ sau khi Trần lão thái rời đi.
"Thanh niên trí thức Ân thật sự đã trở lại, chuyện này không thể nào, đã qua nửa năm rồi."
"Có lẽ người ta thật sự trở về thăm nhà, có thể có chuyện gì đó xảy ra, bị trì hoãn."
"Thật là thanh niên trí thức Ân sao? Có thể là nhìn nhầm rồi, đâu có thanh niên trí thức nào muốn quay trở lại."
"Không sai, không sai, là mẹ của Trần đại phu nói, tuyệt đối không nhìn nhầm."
Người dân thôn Hồng Chuyên bàn tán xôn xao, trong khi đó Ân Âm không có thời gian để ý đến những lời đồn.
Cô đang đứng bên giường đất, nhìn Trần Trường Sinh thay tã cho con trai nhỏ.
Tã được anh giặt sạch sẽ, không một vết ố vàng.
Anh cởi chiếc quần hở đũng của con trai ra, dùng nước ấm và khăn ướt nhẹ nhàng lau khô mông nhỏ của con, rồi lại bọc tã và mặc quần vào.
Toàn bộ động tác của anh thuần thục, xứng dan là một ông bố bỉm sữa đích thực.
Chỉ là, nhìn kỹ, có thể thấy tay anh hơi run rẩy.
Bởi vì anh cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của vợ bên cạnh đang dõi theo mình.
Ở bên cạnh Trần Trường Sinh, Trần Tri Tri nắm chặt góc áo của ba, cẩn thận giấu mình đi, chỉ để lộ đôi mắt.
Mỗi khi Ân Âm nhìn sang, cô bé lại né tránh, và mỗi khi ánh mắt Ân Âm rời đi, cô bé lại len lén nhìn.
Ân Âm muốn ôm con gái, nhưng Trần Tri Tri lại chủ động lùi ra xa.
Cô bé dường như muốn đến gần, nhưng lại không dám.
"Nha, nha ~" Khi Trần Trường Sinh thay quần cho con trai, bé Gia Gia phát ra tiếng kêu "nha nha."
Dường như cậu bé cảm nhận được sự có mặt của mẹ, đôi mắt đen bóng hướng về phía Ân Âm, tay nhỏ đưa về phía cô.
Trần Trường Sinh nhìn con trai như vậy, không hiểu sao, khóe mắt anh cay cay.
Cuối cùng, khi đã thay xong quần cho con trai, anh bế bé lên và hỏi Ân Âm: "Có muốn ôm con không?"
"Tay của ta, tay của ta..."
Trần Tri Tri mở to mắt, chỉ thấy có một người đang đứng trước mặt mình. Người ấy cao lớn, che chở cho cô bé ở sau lưng.
Bàn tay của bà nội định đánh cô bé bị người này nắm chặt.
"Con gái của tôi, tôi còn không nỡ đánh, bà dựa vào cái gì mà đánh!" Người phụ nữ dường như rất tức giận, giọng nói lạnh lùng như băng.
Nói rồi, cô ném tay Trần lão thái ra một cách thô bạo.
Trần lão thái mất thăng bằng, loạng choạng vài bước, suýt ngã ngồi xuống đất.
Bà nghe thấy giọng nói bên tai, cảm thấy có chút quen thuộc, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại. Khi thấy khuôn mặt quen thuộc đó, đồng tử của bà đột nhiên co rút.
"Cô... cô, sao cô lại quay về!"
Cũng chính lúc này, nghe thấy tiếng động, nhận ra có điều bất thường, Trần Trường Sinh vừa cõng đứa con trở về.
Anh nhìn thấy không xa, người phụ nữ mà đã nửa năm không gặp, nhưng hình ảnh của cô vẫn luôn khắc sâu trong lòng anh.
Ánh nắng sớm xuyên qua lớp mây mỏng, rơi xuống người cô. Cô mặc một chiếc váy hoa màu trắng, chân đi đôi giày da nữ màu đen nhỏ, phía trên để lộ cổ chân nhỏ nhắn, trắng trẻo.
Mái tóc của cô không còn được buộc như trước đây mà xõa xuống nhẹ nhàng, ánh sáng ban mai chiếu vào tạo nên một vầng sáng dịu dàng và đẹp đẽ.
Cô nhìn anh, đôi mắt trong sáng chứa đựng ánh sáng dịu dàng của nỗi nhớ.
Cô khẽ cất tiếng gọi: " Anh Trường Sinh ."
---
Tin tức về việc thanh niên trí thức Ân Âm của nhà Trần đại phu đã quay trở lại nhanh chóng lan ra khắp thôn Hồng Chuyên, gần như chỉ trong vòng một giờ sau khi Trần lão thái rời đi.
"Thanh niên trí thức Ân thật sự đã trở lại, chuyện này không thể nào, đã qua nửa năm rồi."
"Có lẽ người ta thật sự trở về thăm nhà, có thể có chuyện gì đó xảy ra, bị trì hoãn."
"Thật là thanh niên trí thức Ân sao? Có thể là nhìn nhầm rồi, đâu có thanh niên trí thức nào muốn quay trở lại."
"Không sai, không sai, là mẹ của Trần đại phu nói, tuyệt đối không nhìn nhầm."
Người dân thôn Hồng Chuyên bàn tán xôn xao, trong khi đó Ân Âm không có thời gian để ý đến những lời đồn.
Cô đang đứng bên giường đất, nhìn Trần Trường Sinh thay tã cho con trai nhỏ.
Tã được anh giặt sạch sẽ, không một vết ố vàng.
Anh cởi chiếc quần hở đũng của con trai ra, dùng nước ấm và khăn ướt nhẹ nhàng lau khô mông nhỏ của con, rồi lại bọc tã và mặc quần vào.
Toàn bộ động tác của anh thuần thục, xứng dan là một ông bố bỉm sữa đích thực.
Chỉ là, nhìn kỹ, có thể thấy tay anh hơi run rẩy.
Bởi vì anh cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của vợ bên cạnh đang dõi theo mình.
Ở bên cạnh Trần Trường Sinh, Trần Tri Tri nắm chặt góc áo của ba, cẩn thận giấu mình đi, chỉ để lộ đôi mắt.
Mỗi khi Ân Âm nhìn sang, cô bé lại né tránh, và mỗi khi ánh mắt Ân Âm rời đi, cô bé lại len lén nhìn.
Ân Âm muốn ôm con gái, nhưng Trần Tri Tri lại chủ động lùi ra xa.
Cô bé dường như muốn đến gần, nhưng lại không dám.
"Nha, nha ~" Khi Trần Trường Sinh thay quần cho con trai, bé Gia Gia phát ra tiếng kêu "nha nha."
Dường như cậu bé cảm nhận được sự có mặt của mẹ, đôi mắt đen bóng hướng về phía Ân Âm, tay nhỏ đưa về phía cô.
Trần Trường Sinh nhìn con trai như vậy, không hiểu sao, khóe mắt anh cay cay.
Cuối cùng, khi đã thay xong quần cho con trai, anh bế bé lên và hỏi Ân Âm: "Có muốn ôm con không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.