Xuyên Nhanh Trở Thành Người Mẹ Tốt
Chương 38:
Thanh Thanh Kết Ngạnh
22/10/2024
Lạnh băng, bóng tối bao trùm lấy cậu.
Trước mắt cậu dường như có thứ gì đó vụt qua nhanh chóng.
Có hình ảnh cậu bị Tôn Ái Mai túm tóc đập đầu vào tường, cuối cùng mặt mũi câuh đầy máu; có hình ảnh cậu bị Tôn Ái Mai ấn vào chum nước, từng chút một dìm đầu cậu xuống nước, nhìn thấy khi cậu theo bản năng vùng vẫy, Tôn Ái Mai cười ha ha; có hình ảnh cậu đói khát vô cùng, chạy đến bên dòng suối nhỏ, từng chút từng chút uống nước vào miệng, cuối cùng bụng cậu phình lên, cổ họng cậu nghẹn lại đến mức không thể đi nổi; có hình ảnh cậu co ro sau tấm ván gỗ vô số đêm, tự tìm kiếm chút cảm giác an toàn; có hình ảnh người khác cười nhạo cậu rằng cha cậu bỏ đi, mẹ cậu là kẻ điên, họ dùng đá ném cậu, không chơi với cậu, vì họ nói rằng con của kẻ điên cũng là kẻ điên...
Quá nhiều, quá nhiều.
Càng nghĩ, trái tim Nguyên Cẩu Đản càng lạnh lẽo.
Cứ như vậy đi, cứ như thế mà chết đi thôi.
Giống như con chó chết, giãy giụa mấy năm, cậu thật sự mệt mỏi.
Có lẽ, cậu vốn không nên sinh ra trên thế giới này.
Cậu chợt nhớ đến ông già đã chết kia, bao lần dùng ngón tay chỉ vào mặt cậu mà mắng.
“Đều là tại mày, đồ nghiệt chủng, là mày đã hại con gái ta.”
“Mạng mày sao lại dai thế, sao mày không chết sớm đi.”
“Lúc trước không nên để Ái Mai sinh mày ra, mày giống hệt cái tên cha không lương tâm của mày, đúng là oan nghiệt mà.”
“Lúc mày mới sinh ra, ta nên dìm chết mày ở hố phân.”
“...”
Nghiệt chủng, mạng dai, oan nghiệt, dìm chết ở hố phân...
Cậu cũng không muốn sống dai như vậy, cậu cũng muốn khi vừa sinh ra đã bị dìm chết ở hố phân.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cứ như vậy mà chết đuối ở chỗ này thôi.
Cuối cùng, Nguyên Cẩu Đản nhìn thấy Trần Tri Tri, nhìn thấy Trần Trường Sinh và Ân Âm.
"Chú Trần, dì Trần, trước đây con đã hứa với hai người rằng con sẽ sống thật tốt, nhưng bây giờ e là không thể. Đời này con không thể báo đáp hai người, chỉ có thể chờ kiếp sau."
"Tri Tri à, về sau em phải dũng cảm lên, đừng để bị bắt nạt nữa."
Nhưng mà, Tri Tri có chú Trần và dì Trần dù không có cậu, chắc chắn cũng sẽ sống rất tốt.
Nguyên Cẩu Đản bảo vệ Trần Tri Tri, thích Trần Tri Tri, không chỉ vì cô bé này đáng yêu, không giống những đứa trẻ khác không dám đến gần cậu, mà còn vì cô bé có ba và mẹ yêu thương mình.
Cậu cảm thấy, chỉ cần đến gần Trần Tri Tri thêm một chút, là có thể dính lấy chút tình thương của cha và tình thương của mẹ, dù chỉ là một chút thôi cũng tốt.
"Tri Tri, em chắc sẽ sớm quên anh Cẩu Đản thôi."
"Nhưng không sao, dù sao cậu cũng xấu xí như vậy, bị nhiều người ghét bỏ như thế."
Nguyên Cẩu Đản phảng phất nhìn thấy sâu trong dòng sông, một bàn tay vươn ra, vẫy gọi cậu.
Nơi đó dường như có ánh sáng, nơi đó dường như rất ấm áp, bàn tay kia lặng lẽ nói với cậu: "Đến đây đi, đến chỗ ta, tất cả đau khổ và buồn bã sẽ không còn nữa."
Nguyên Cẩu Đản cười.
Cậu chậm rãi đưa tay ra, để mặc cho cơ thể chìm dần vào lòng sông sâu.
“Cẩu Đản...”
Là ai, ai đang gọi tên cậu?
Là Hắc Bạch Vô Thường mà ông già nói sao?
Đúng rồi, chắc là vậy.
Tôn Ái Mai kéo Cẩu Đản vào nước, đi ra giữa dòng sông, Ân Âm nhìn thấy mà kinh hãi.
“Âm Âm, em lên đi, anh xuống.” Trần Trường Sinh thấy vợ mình xuống sông, cũng hoảng loạn, từ nhỏ lớn lên ở thôn Hồng Chuyên, Trần Trường Sinh tự nhiên biết sông này sâu bao nhiêu, huống chi bây giờ vẫn là ban đêm, nếu Ân Âm có chuyện gì, anh biết phải làm sao.
Ân Âm quay đầu hét lên với Trần Trường Sinh: “Anh không biết bơi, đừng xuống, em biết bơi, để em cứu người, anh đi gọi người.”
“Nhưng mà...”
Trước mắt cậu dường như có thứ gì đó vụt qua nhanh chóng.
Có hình ảnh cậu bị Tôn Ái Mai túm tóc đập đầu vào tường, cuối cùng mặt mũi câuh đầy máu; có hình ảnh cậu bị Tôn Ái Mai ấn vào chum nước, từng chút một dìm đầu cậu xuống nước, nhìn thấy khi cậu theo bản năng vùng vẫy, Tôn Ái Mai cười ha ha; có hình ảnh cậu đói khát vô cùng, chạy đến bên dòng suối nhỏ, từng chút từng chút uống nước vào miệng, cuối cùng bụng cậu phình lên, cổ họng cậu nghẹn lại đến mức không thể đi nổi; có hình ảnh cậu co ro sau tấm ván gỗ vô số đêm, tự tìm kiếm chút cảm giác an toàn; có hình ảnh người khác cười nhạo cậu rằng cha cậu bỏ đi, mẹ cậu là kẻ điên, họ dùng đá ném cậu, không chơi với cậu, vì họ nói rằng con của kẻ điên cũng là kẻ điên...
Quá nhiều, quá nhiều.
Càng nghĩ, trái tim Nguyên Cẩu Đản càng lạnh lẽo.
Cứ như vậy đi, cứ như thế mà chết đi thôi.
Giống như con chó chết, giãy giụa mấy năm, cậu thật sự mệt mỏi.
Có lẽ, cậu vốn không nên sinh ra trên thế giới này.
Cậu chợt nhớ đến ông già đã chết kia, bao lần dùng ngón tay chỉ vào mặt cậu mà mắng.
“Đều là tại mày, đồ nghiệt chủng, là mày đã hại con gái ta.”
“Mạng mày sao lại dai thế, sao mày không chết sớm đi.”
“Lúc trước không nên để Ái Mai sinh mày ra, mày giống hệt cái tên cha không lương tâm của mày, đúng là oan nghiệt mà.”
“Lúc mày mới sinh ra, ta nên dìm chết mày ở hố phân.”
“...”
Nghiệt chủng, mạng dai, oan nghiệt, dìm chết ở hố phân...
Cậu cũng không muốn sống dai như vậy, cậu cũng muốn khi vừa sinh ra đã bị dìm chết ở hố phân.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cứ như vậy mà chết đuối ở chỗ này thôi.
Cuối cùng, Nguyên Cẩu Đản nhìn thấy Trần Tri Tri, nhìn thấy Trần Trường Sinh và Ân Âm.
"Chú Trần, dì Trần, trước đây con đã hứa với hai người rằng con sẽ sống thật tốt, nhưng bây giờ e là không thể. Đời này con không thể báo đáp hai người, chỉ có thể chờ kiếp sau."
"Tri Tri à, về sau em phải dũng cảm lên, đừng để bị bắt nạt nữa."
Nhưng mà, Tri Tri có chú Trần và dì Trần dù không có cậu, chắc chắn cũng sẽ sống rất tốt.
Nguyên Cẩu Đản bảo vệ Trần Tri Tri, thích Trần Tri Tri, không chỉ vì cô bé này đáng yêu, không giống những đứa trẻ khác không dám đến gần cậu, mà còn vì cô bé có ba và mẹ yêu thương mình.
Cậu cảm thấy, chỉ cần đến gần Trần Tri Tri thêm một chút, là có thể dính lấy chút tình thương của cha và tình thương của mẹ, dù chỉ là một chút thôi cũng tốt.
"Tri Tri, em chắc sẽ sớm quên anh Cẩu Đản thôi."
"Nhưng không sao, dù sao cậu cũng xấu xí như vậy, bị nhiều người ghét bỏ như thế."
Nguyên Cẩu Đản phảng phất nhìn thấy sâu trong dòng sông, một bàn tay vươn ra, vẫy gọi cậu.
Nơi đó dường như có ánh sáng, nơi đó dường như rất ấm áp, bàn tay kia lặng lẽ nói với cậu: "Đến đây đi, đến chỗ ta, tất cả đau khổ và buồn bã sẽ không còn nữa."
Nguyên Cẩu Đản cười.
Cậu chậm rãi đưa tay ra, để mặc cho cơ thể chìm dần vào lòng sông sâu.
“Cẩu Đản...”
Là ai, ai đang gọi tên cậu?
Là Hắc Bạch Vô Thường mà ông già nói sao?
Đúng rồi, chắc là vậy.
Tôn Ái Mai kéo Cẩu Đản vào nước, đi ra giữa dòng sông, Ân Âm nhìn thấy mà kinh hãi.
“Âm Âm, em lên đi, anh xuống.” Trần Trường Sinh thấy vợ mình xuống sông, cũng hoảng loạn, từ nhỏ lớn lên ở thôn Hồng Chuyên, Trần Trường Sinh tự nhiên biết sông này sâu bao nhiêu, huống chi bây giờ vẫn là ban đêm, nếu Ân Âm có chuyện gì, anh biết phải làm sao.
Ân Âm quay đầu hét lên với Trần Trường Sinh: “Anh không biết bơi, đừng xuống, em biết bơi, để em cứu người, anh đi gọi người.”
“Nhưng mà...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.