Xuyên Nhanh Trở Thành Người Mẹ Tốt
Chương 43:
Thanh Thanh Kết Ngạnh
22/10/2024
Ân Âm và Trần Trường Sinh cũng không có đặt thời gian và tâm sức vào cô ta.
Dương Xuân Hoa im lặng xuống, nhưng sự ghen ghét với Ân Âm sớm đã chuyển thành căm hận.
Lần đó, Ân Âm đến nhà cô ta để nói chuyện cô ta đã làm cho mọi người biết, khiến người nhà họ Dương trách mắng cô, người trong thôn xa lánh cô, Dương Xuân Hoa luôn cảm thấy mỗi lần đi ra ngoài đều bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ.
Điều này làm cho cô bây giờ hầu như không dám ra ngoài.
Chính vì lý do đó, cô ta càng thêm căm hận Ân Âm.
Nghe nói Ân Âm và Trần Trường Sinh muốn cùng nhau thi đại học, mang theo con nhỏ lên thành phố để học đại học, Dương Xuân Hoa sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại.
Bọn họ nếu như đi lên thành phố, chẳng phải về sau sẽ không quay trở lại nữa?
Đúng rồi, thành phố tốt như vậy, đi lên đó rồi ai mà muốn trở về chứ?
Đó chẳng phải đại diện cho việc cô không còn cơ hội nhìn thấy Trần Trường Sinh nữa sao?
Nghĩ đến khả năng này, Dương Xuân Hoa cảm thấy khó chịu đến mức không thể thở nổi, tay cô nắm chặt lại, đôi mắt đỏ lên.
“Ân Âm, mày làm sao có thể tàn nhẫn như vậy, ngay cả cơ hội được nhìn thấy anh ấy từ xa cũng muốn cướp đoạt.”
Dương Xuân Hoa nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô có thể làm gì bây giờ?
Trần Trường Sinh không thích cô, cô ta thậm chí không có lý do để ở lại bên cạnh anh.
Nhưng cô không cam lòng.
Lúc này, cô ta nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói.
“Đồng chí Trần Trường Bình, anh về đi, đừng đến nhà họ Dương tìm tôi nữa, tránh gây hiểu lầm.”
“Xuân Ni, anh thật lòng thích em, em đồng ý làm bạn gái anh đi, hoặc anh sẽ để mẹ anh đến cầu hôn.”
“Đồng chí Trần Trường Bình, xin anh đừng nói như vậy nữa, tôi đã có nười mình thích rồi. Anh nên tìm người khác.”
“Xuân Ni, anh chỉ cần em, đừng đi mà.”
Dương Xuân Hoa đứng từ xa nhìn lại, thấy hai người đó chính là chị gái ruột của cô, Dương Xuân Ni, và em trai của Trần Trường Sinh, Trần Trường Bình.
Đúng rồi, cô ta nhớ rõ Trần Trường Bình thích chị gái cô, Dương Xuân Ni, nhưng Dương Xuân Ni đã có người yêu, năm nay còn chuẩn bị kết hôn, không thể nào đồng ý với Trần Trường Bình được.
Nhưng Trần Trường Bình lại như một kẻ vô lại, cứ ba ngày lại đến quấy rầy, làm cho Dương Xuân Ni vô cùng phiền phức.
Phải nói thêm, Trần Trường Bình và Trần Trường Sinh đều là anh em ruột, nhưng hai người khác nhau một trời một vực.
Trần Trường Sinh thừa hưởng diện mạo từ cha, vẻ thanh tú ôn hòa, thông minh, tính tình tốt, lại học y giỏi.
Trần Trường Bình lại thừa hưởng diện mạo từ mẹ, khuôn mặt bình thường, điều này có lẽ cũng là lý do mẹ Trần thiên vị hắn. Hắn là một kẻ vô lại, suốt ngày nhàn rỗi, lại hay nhìn chằm chằm người khác một cách mờ ám. Mẹ Trần đã không ít lần nhờ người giới thiệu bạn gái cho hắn, nhưng yêu cầu của Trần Trường Bình quá cao, mỗi lần đều không hài lòng.
Và từ năm nay, hắn đã bắt đầu chú ý đến Dương Xuân Ni.
Dương Xuân Ni năm nay hai mươi tuổi, cô đã có bạn trai từ năm 16 tuổi, ban đầu dự định sẽ kết hôn sớm, nhưng cha của nhà trai lại qua đời, theo tục lệ bên đó, con cái cần phải giữ tang ba năm, vì vậy hôn lễ bị trì hoãn đến nay, và năm nay, vừa vặn là đủ ba năm, nhà trai cách đây mấy ngày còn đến nhà họ Dương để bàn bạc về hôn lễ với Dương Ái Đảng.
Dương Xuân Hoa ghen ghét việc Dương Xuân Ni có thể lấy được người mình thích.
Tại sao cùng là chị em mà Dương Xuân Ni có thể lấy được người mình thích, còn người mà cô thích, Trần Trường Sinh, lại không thèm liếc nhìn cô một cái?
Dương Xuân Hoa nheo đôi mắt lại, nhìn hai người, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.
"Anh sẽ không từ bỏ, anh nhất định phải cưới em." Bên này, Trần Trường Bình bị Dương Xuân Ni đuổi đi, cả người đầy tức giận và bất bình.
Dương Xuân Hoa im lặng xuống, nhưng sự ghen ghét với Ân Âm sớm đã chuyển thành căm hận.
Lần đó, Ân Âm đến nhà cô ta để nói chuyện cô ta đã làm cho mọi người biết, khiến người nhà họ Dương trách mắng cô, người trong thôn xa lánh cô, Dương Xuân Hoa luôn cảm thấy mỗi lần đi ra ngoài đều bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ.
Điều này làm cho cô bây giờ hầu như không dám ra ngoài.
Chính vì lý do đó, cô ta càng thêm căm hận Ân Âm.
Nghe nói Ân Âm và Trần Trường Sinh muốn cùng nhau thi đại học, mang theo con nhỏ lên thành phố để học đại học, Dương Xuân Hoa sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại.
Bọn họ nếu như đi lên thành phố, chẳng phải về sau sẽ không quay trở lại nữa?
Đúng rồi, thành phố tốt như vậy, đi lên đó rồi ai mà muốn trở về chứ?
Đó chẳng phải đại diện cho việc cô không còn cơ hội nhìn thấy Trần Trường Sinh nữa sao?
Nghĩ đến khả năng này, Dương Xuân Hoa cảm thấy khó chịu đến mức không thể thở nổi, tay cô nắm chặt lại, đôi mắt đỏ lên.
“Ân Âm, mày làm sao có thể tàn nhẫn như vậy, ngay cả cơ hội được nhìn thấy anh ấy từ xa cũng muốn cướp đoạt.”
Dương Xuân Hoa nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô có thể làm gì bây giờ?
Trần Trường Sinh không thích cô, cô ta thậm chí không có lý do để ở lại bên cạnh anh.
Nhưng cô không cam lòng.
Lúc này, cô ta nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói.
“Đồng chí Trần Trường Bình, anh về đi, đừng đến nhà họ Dương tìm tôi nữa, tránh gây hiểu lầm.”
“Xuân Ni, anh thật lòng thích em, em đồng ý làm bạn gái anh đi, hoặc anh sẽ để mẹ anh đến cầu hôn.”
“Đồng chí Trần Trường Bình, xin anh đừng nói như vậy nữa, tôi đã có nười mình thích rồi. Anh nên tìm người khác.”
“Xuân Ni, anh chỉ cần em, đừng đi mà.”
Dương Xuân Hoa đứng từ xa nhìn lại, thấy hai người đó chính là chị gái ruột của cô, Dương Xuân Ni, và em trai của Trần Trường Sinh, Trần Trường Bình.
Đúng rồi, cô ta nhớ rõ Trần Trường Bình thích chị gái cô, Dương Xuân Ni, nhưng Dương Xuân Ni đã có người yêu, năm nay còn chuẩn bị kết hôn, không thể nào đồng ý với Trần Trường Bình được.
Nhưng Trần Trường Bình lại như một kẻ vô lại, cứ ba ngày lại đến quấy rầy, làm cho Dương Xuân Ni vô cùng phiền phức.
Phải nói thêm, Trần Trường Bình và Trần Trường Sinh đều là anh em ruột, nhưng hai người khác nhau một trời một vực.
Trần Trường Sinh thừa hưởng diện mạo từ cha, vẻ thanh tú ôn hòa, thông minh, tính tình tốt, lại học y giỏi.
Trần Trường Bình lại thừa hưởng diện mạo từ mẹ, khuôn mặt bình thường, điều này có lẽ cũng là lý do mẹ Trần thiên vị hắn. Hắn là một kẻ vô lại, suốt ngày nhàn rỗi, lại hay nhìn chằm chằm người khác một cách mờ ám. Mẹ Trần đã không ít lần nhờ người giới thiệu bạn gái cho hắn, nhưng yêu cầu của Trần Trường Bình quá cao, mỗi lần đều không hài lòng.
Và từ năm nay, hắn đã bắt đầu chú ý đến Dương Xuân Ni.
Dương Xuân Ni năm nay hai mươi tuổi, cô đã có bạn trai từ năm 16 tuổi, ban đầu dự định sẽ kết hôn sớm, nhưng cha của nhà trai lại qua đời, theo tục lệ bên đó, con cái cần phải giữ tang ba năm, vì vậy hôn lễ bị trì hoãn đến nay, và năm nay, vừa vặn là đủ ba năm, nhà trai cách đây mấy ngày còn đến nhà họ Dương để bàn bạc về hôn lễ với Dương Ái Đảng.
Dương Xuân Hoa ghen ghét việc Dương Xuân Ni có thể lấy được người mình thích.
Tại sao cùng là chị em mà Dương Xuân Ni có thể lấy được người mình thích, còn người mà cô thích, Trần Trường Sinh, lại không thèm liếc nhìn cô một cái?
Dương Xuân Hoa nheo đôi mắt lại, nhìn hai người, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.
"Anh sẽ không từ bỏ, anh nhất định phải cưới em." Bên này, Trần Trường Bình bị Dương Xuân Ni đuổi đi, cả người đầy tức giận và bất bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.