Xuyên Nhanh Trở Thành Người Mẹ Tốt
Chương 50:
Thanh Thanh Kết Ngạnh
22/10/2024
Đứa trẻ cần có sự chăm sóc của cha mẹ, nhưng nếu chỉ có thể sống một người, anh sẽ chọn để Ân Âm sống sót.
Ân Âm nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh một cách kiên định, cuối cùng thở dài: “Được rồi, chúng ta cùng đi.”
Đội trưởng Trần nghe thấy họ muốn cùng nhau vào núi, định khuyên can, nhưng lại nuốt lời, không nói gì. Dù sao, Nguyên Bách và Tri Tri đều là con của họ, hiện giờ Tri Tri gặp chuyện, Ân Âm và Trần Trường Sinh đi tìm là điều mỗi cha mẹ đều muốn làm, mặc dù ông là đại đội trưởng, cũng không có lý do để ngăn cản.
“Trần đại phu, Ân thanh niên trí thức, ta sẽ cùng hai người đi tìm, thêm một người sẽ có thêm sức mạnh.”
“Đúng vậy, mạng sống của tôi trước kia là do Trần đại phu cứu, giờ ha người cần giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ giúp.”
“Tôi cũng đi, con trai tôi và Tri Tri chơi với nhau rất thân, khi nghe tin Tri Tri mất tích, nó khóc không ngừng, luôn cầu xin tôi đi tìm Tri Tri, phải đưa cô bé về.”
“……”
Nhìn thấy nhiều người như vậy sôi nổi muốn giúp đỡ tìm kiếm, Trần Trường Sinh và Ân Âm đều cảm động. Dù gì nơi họ phải vào trong là khu vực nguy hiểm, nơi vào là chín chết một sống.
“Cảm ơn mọi người, nhưng vẫn là tôi và Trường Sinh đi là được.” Ân Âm nhẹ nhàng nói từ chối.
Cô biết mọi người là vì lòng tốt, thật sự muốn giúp đỡ, nhưng chính vì vậy, cô không thể để họ liều mạng.
Cuối cùng, Ân Âm và Trần Trường Sinh hai người vào núi.
---
Trong khu vực nội của núi lớn.
Đây là một hốc cây lớn, cao khoảng 1 mét 5, bên trong có hai đứa trẻ, chúng tựa vào nhau, giống như hai con sóc, ôm nhau để sưởi ấm.
Cô bé mặc váy, nhưng chiếc váy đã bị rách nát, dính đầy bùn, hai chân không còn giày, chân bị xước và có vết máu.
Nhưng cô bé không để ý, cô dựa vào cậu bé bên cạnh, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cậu bé có sắc mặt nhợt nhạt, đưa tay sờ lên mặt cô bé, ôn nhu an ủi: “Tri Tri đừng sợ, đợi chút nữa anh Bách sẽ đưa em về.”
Cậu nói chuyện yếu ớt, chỉ một câu ngắn ngủi dường như đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của cậu. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy cậu duỗi chân ra, cẳng chân buộc một mảnh vải, mảnh vải thấm đẫm máu.
Vào buổi tối hôm đó, Nguyên Bách vào núi, may mắn tìm thấy Trần Tri Tri ở khu vực trung. Trần Tri Tri lúc đầu ở khu vực trung, cô bé tỉnh lại từ cơn hôn mê, phát hiện mình một mình trong núi, sợ hãi khóc vì nghĩ đến chú đã ném cô vào núi.
Cô bé nhớ cha mẹ, nhớ anh Bách và em trai, nhớ nhà.
Cô muốn ở lại nơi đó, chờ có người đến tìm, nhưng một con chồn xuất hiện, Trần Tri Tri hoảng sợ không biết chạy đi đâu.
May mắn thay, con chồn không đuổi theo cô, nhưng cô bé cũng rời khỏi nơi đó.
Khi trời sắp tối, cô thực sự sợ hãi, nhưng cô cần tìm nơi trú ẩn vì nghe thấy tiếng dã thú.
Cô tìm nơi trú ẩn nhưng không thành, rồi lại gặp một con gấu.
Khi Trần Tri Tri nghĩ rằng cô sắp chết, Nguyên Bách xuất hiện, cứu và dẫn cô chạy trốn, nhưng chân cậu bị gấu cào, dù chỉ là vết thương nhẹ, nhưng móng vuốt của gấu rất sắc bén.
Vì vậy, chân Nguyên Bách bị thương và máu không ngừng chảy.
Cuối cùng, họ tìm được một hốc cây và trốn ở trong đó.
Ân Âm nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh một cách kiên định, cuối cùng thở dài: “Được rồi, chúng ta cùng đi.”
Đội trưởng Trần nghe thấy họ muốn cùng nhau vào núi, định khuyên can, nhưng lại nuốt lời, không nói gì. Dù sao, Nguyên Bách và Tri Tri đều là con của họ, hiện giờ Tri Tri gặp chuyện, Ân Âm và Trần Trường Sinh đi tìm là điều mỗi cha mẹ đều muốn làm, mặc dù ông là đại đội trưởng, cũng không có lý do để ngăn cản.
“Trần đại phu, Ân thanh niên trí thức, ta sẽ cùng hai người đi tìm, thêm một người sẽ có thêm sức mạnh.”
“Đúng vậy, mạng sống của tôi trước kia là do Trần đại phu cứu, giờ ha người cần giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ giúp.”
“Tôi cũng đi, con trai tôi và Tri Tri chơi với nhau rất thân, khi nghe tin Tri Tri mất tích, nó khóc không ngừng, luôn cầu xin tôi đi tìm Tri Tri, phải đưa cô bé về.”
“……”
Nhìn thấy nhiều người như vậy sôi nổi muốn giúp đỡ tìm kiếm, Trần Trường Sinh và Ân Âm đều cảm động. Dù gì nơi họ phải vào trong là khu vực nguy hiểm, nơi vào là chín chết một sống.
“Cảm ơn mọi người, nhưng vẫn là tôi và Trường Sinh đi là được.” Ân Âm nhẹ nhàng nói từ chối.
Cô biết mọi người là vì lòng tốt, thật sự muốn giúp đỡ, nhưng chính vì vậy, cô không thể để họ liều mạng.
Cuối cùng, Ân Âm và Trần Trường Sinh hai người vào núi.
---
Trong khu vực nội của núi lớn.
Đây là một hốc cây lớn, cao khoảng 1 mét 5, bên trong có hai đứa trẻ, chúng tựa vào nhau, giống như hai con sóc, ôm nhau để sưởi ấm.
Cô bé mặc váy, nhưng chiếc váy đã bị rách nát, dính đầy bùn, hai chân không còn giày, chân bị xước và có vết máu.
Nhưng cô bé không để ý, cô dựa vào cậu bé bên cạnh, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cậu bé có sắc mặt nhợt nhạt, đưa tay sờ lên mặt cô bé, ôn nhu an ủi: “Tri Tri đừng sợ, đợi chút nữa anh Bách sẽ đưa em về.”
Cậu nói chuyện yếu ớt, chỉ một câu ngắn ngủi dường như đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của cậu. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy cậu duỗi chân ra, cẳng chân buộc một mảnh vải, mảnh vải thấm đẫm máu.
Vào buổi tối hôm đó, Nguyên Bách vào núi, may mắn tìm thấy Trần Tri Tri ở khu vực trung. Trần Tri Tri lúc đầu ở khu vực trung, cô bé tỉnh lại từ cơn hôn mê, phát hiện mình một mình trong núi, sợ hãi khóc vì nghĩ đến chú đã ném cô vào núi.
Cô bé nhớ cha mẹ, nhớ anh Bách và em trai, nhớ nhà.
Cô muốn ở lại nơi đó, chờ có người đến tìm, nhưng một con chồn xuất hiện, Trần Tri Tri hoảng sợ không biết chạy đi đâu.
May mắn thay, con chồn không đuổi theo cô, nhưng cô bé cũng rời khỏi nơi đó.
Khi trời sắp tối, cô thực sự sợ hãi, nhưng cô cần tìm nơi trú ẩn vì nghe thấy tiếng dã thú.
Cô tìm nơi trú ẩn nhưng không thành, rồi lại gặp một con gấu.
Khi Trần Tri Tri nghĩ rằng cô sắp chết, Nguyên Bách xuất hiện, cứu và dẫn cô chạy trốn, nhưng chân cậu bị gấu cào, dù chỉ là vết thương nhẹ, nhưng móng vuốt của gấu rất sắc bén.
Vì vậy, chân Nguyên Bách bị thương và máu không ngừng chảy.
Cuối cùng, họ tìm được một hốc cây và trốn ở trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.