Xuyên Nhanh Trở Thành Người Mẹ Tốt
Chương 1: Thanh niên trí thức bỏ chồng bỏ con (1)
Thanh Thanh Kết Ngạnh
21/10/2024
Nước Hoa, mùa hè năm 1979, thôn Hồng Chuyên.
Ánh mặt trời lên cao, nhiệt độ nóng rực tỏa ra trên mặt đất và cánh đồng. Người dân trong thôn đang hăng hái cuốc đất, mồ hôi đổ từng giọt xuống đất. Họ dù mệt nhưng vẫn không ngừng làm việc, chỉ mong kiếm thêm được chút công điểm, tích góp nhiều lương thực cho gia đình.
Tại cổng thôn Hồng Chuyên, dưới một cây đa lớn, có một bé gái khoảng chừng 4 tuổi đang đứng lặng lẽ nhìn những người ra vào thôn, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Cô bé trông rất xinh xắn. Trong thời kỳ khó khăn này, khi ngay cả việc ăn no cũng là một điều khó, cô vẫn nổi bật hơn hẳn các đứa trẻ khác trong thôn.
Cô bé mặc một chiếc váy hoa màu trắng, dưới chân là đôi giày sandal nhỏ, dù có chút cũ nhưng vẫn không giống với những gì mà các bé gái khác trong thôn có thể mặc.
Da cô trắng trẻo, khuôn mặt đỏ bừng như quả táo nhỏ khiến người ta muốn cắn, đôi mắt to đen láy, sáng lấp lánh như quả nho.
Có lẽ vì vừa chạy đến và đứng dưới ánh nắng, trán cô bé đã rịn mồ hôi.
Những người đi ngang qua thấy cô đều không ngạc nhiên, thậm chí còn thầm thì vài câu.
“Đó là Tri Tri, con gái của Trần đại phu đấy, lại đứng ở cổng thôn.”
“Đúng vậy, chắc là đang đợi Ân thanh niên trí thức về nhà thôi.”
“Ôi, Ân thanh niên trí thức ấy đã đi nửa năm rồi, sao có thể quay về được. Thật tội nghiệp cho Trần đại phu, lẻ loi một mình, mang theo đứa con gái 4 tuổi Trần Tri Tri và đứa con trai mới nửa tuổi. Mà Ân thanh niên trí thức đó, sao lại có thể nhẫn tâm đến vậy chứ.”
“Theo tôi, lúc trước Trần đại phu cũng bị mờ mắt. Ở thôn Hồng Chuyên này có bao nhiêu cô gái ưu tú thích anh ta, nhưng anh lại để mắt đến thanh niên trí thức từ thành phố đến, người không thể làm việc nặng.”
Đó là chuyện xảy ra cách đây 5 năm.
Người mà họ gọi là Trần đại phu chính là Trần Trường Sinh.
Gia đình Trần ở thôn Hồng Chuyên tuy không giàu có, nhưng cũng không quá khó khăn. Ông bà Trần sinh được hai người con trai, Trần Trường Sinh là con cả, còn Trần Trường Bình là con út, nhỏ hơn anh trai 4 tuổi.
Khi Trần Trường Bình còn nhỏ, cha Trần đi săn trên núi và bị lợn rừng tấn công mà chết, để lại mẹ Trần cùng hai đứa con trai.
Trần Trường Sinh biết mẹ mình rất vất vả, sớm hiểu chuyện và giúp đỡ gia đình.
Anh có tài học y, sau này đã bái một lão đại phu độc thân trong thôn làm thầy. Sau khi lão đại phu qua đời, Trần Trường Sinh đã an táng ông cẩn thận và kế thừa nghề y, trở thành đại phu duy nhất của thôn Hồng Chuyên.
Dù tuổi trẻ nhưng anh rất giỏi về y thuật cổ truyền, lúc đầu có người không tin tưởng anh do trẻ tuổi, nhưng dần dần họ thấy được năng lực của anh.
Trải qua nhiều năm, từ một thiếu niên nhỏ bé, Trần Trường Sinh đã trở thành đại phu duy nhất trong thôn. Các bệnh nhân lớn nhỏ trong thôn đều do anh khám chữa.
Mặc dù còn trẻ nhưng anh rất được người dân trong thôn kính trọng, ai cũng gọi anh là "Trần đại phu”.
Trần Trường Sinh có ngoại hình giống cha, cao ráo, thân hình đẹp, da trắng không sạm dù làm việc dưới nắng. Không chỉ người dân thôn Hồng Chuyên, mà cả những người từ các thôn lân cận cũng biết đến anh. Người ta đồn đại rằng anh đẹp trai hơn cả nhiều người thành phố, lại dựa vào khám bệnh tích góp được không ít của cải, sau này ai lấy được anh sẽ có phúc.
Thực tế cũng đúng như vậy.
Ánh mặt trời lên cao, nhiệt độ nóng rực tỏa ra trên mặt đất và cánh đồng. Người dân trong thôn đang hăng hái cuốc đất, mồ hôi đổ từng giọt xuống đất. Họ dù mệt nhưng vẫn không ngừng làm việc, chỉ mong kiếm thêm được chút công điểm, tích góp nhiều lương thực cho gia đình.
Tại cổng thôn Hồng Chuyên, dưới một cây đa lớn, có một bé gái khoảng chừng 4 tuổi đang đứng lặng lẽ nhìn những người ra vào thôn, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Cô bé trông rất xinh xắn. Trong thời kỳ khó khăn này, khi ngay cả việc ăn no cũng là một điều khó, cô vẫn nổi bật hơn hẳn các đứa trẻ khác trong thôn.
Cô bé mặc một chiếc váy hoa màu trắng, dưới chân là đôi giày sandal nhỏ, dù có chút cũ nhưng vẫn không giống với những gì mà các bé gái khác trong thôn có thể mặc.
Da cô trắng trẻo, khuôn mặt đỏ bừng như quả táo nhỏ khiến người ta muốn cắn, đôi mắt to đen láy, sáng lấp lánh như quả nho.
Có lẽ vì vừa chạy đến và đứng dưới ánh nắng, trán cô bé đã rịn mồ hôi.
Những người đi ngang qua thấy cô đều không ngạc nhiên, thậm chí còn thầm thì vài câu.
“Đó là Tri Tri, con gái của Trần đại phu đấy, lại đứng ở cổng thôn.”
“Đúng vậy, chắc là đang đợi Ân thanh niên trí thức về nhà thôi.”
“Ôi, Ân thanh niên trí thức ấy đã đi nửa năm rồi, sao có thể quay về được. Thật tội nghiệp cho Trần đại phu, lẻ loi một mình, mang theo đứa con gái 4 tuổi Trần Tri Tri và đứa con trai mới nửa tuổi. Mà Ân thanh niên trí thức đó, sao lại có thể nhẫn tâm đến vậy chứ.”
“Theo tôi, lúc trước Trần đại phu cũng bị mờ mắt. Ở thôn Hồng Chuyên này có bao nhiêu cô gái ưu tú thích anh ta, nhưng anh lại để mắt đến thanh niên trí thức từ thành phố đến, người không thể làm việc nặng.”
Đó là chuyện xảy ra cách đây 5 năm.
Người mà họ gọi là Trần đại phu chính là Trần Trường Sinh.
Gia đình Trần ở thôn Hồng Chuyên tuy không giàu có, nhưng cũng không quá khó khăn. Ông bà Trần sinh được hai người con trai, Trần Trường Sinh là con cả, còn Trần Trường Bình là con út, nhỏ hơn anh trai 4 tuổi.
Khi Trần Trường Bình còn nhỏ, cha Trần đi săn trên núi và bị lợn rừng tấn công mà chết, để lại mẹ Trần cùng hai đứa con trai.
Trần Trường Sinh biết mẹ mình rất vất vả, sớm hiểu chuyện và giúp đỡ gia đình.
Anh có tài học y, sau này đã bái một lão đại phu độc thân trong thôn làm thầy. Sau khi lão đại phu qua đời, Trần Trường Sinh đã an táng ông cẩn thận và kế thừa nghề y, trở thành đại phu duy nhất của thôn Hồng Chuyên.
Dù tuổi trẻ nhưng anh rất giỏi về y thuật cổ truyền, lúc đầu có người không tin tưởng anh do trẻ tuổi, nhưng dần dần họ thấy được năng lực của anh.
Trải qua nhiều năm, từ một thiếu niên nhỏ bé, Trần Trường Sinh đã trở thành đại phu duy nhất trong thôn. Các bệnh nhân lớn nhỏ trong thôn đều do anh khám chữa.
Mặc dù còn trẻ nhưng anh rất được người dân trong thôn kính trọng, ai cũng gọi anh là "Trần đại phu”.
Trần Trường Sinh có ngoại hình giống cha, cao ráo, thân hình đẹp, da trắng không sạm dù làm việc dưới nắng. Không chỉ người dân thôn Hồng Chuyên, mà cả những người từ các thôn lân cận cũng biết đến anh. Người ta đồn đại rằng anh đẹp trai hơn cả nhiều người thành phố, lại dựa vào khám bệnh tích góp được không ít của cải, sau này ai lấy được anh sẽ có phúc.
Thực tế cũng đúng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.