Xuyên Nhanh Trở Thành Nữ Chủ Công Lược Nam Chính Hàng Ngày Của Hệ Thống
Chương 11: Một Chút Tâm Kế(1)
Chi Cửu
07/07/2023
Nói xong câu đó, Tô Tô giả vờ ngại ngùng quay đầu đi, nhưng vì động tác này, dây vai mảnh mai của chiếc váy ngủ cùng với áo khoác sa mỏng tuột khỏi vai, để lộ bờ vai trắng nõn tròn trịa của cô.
“A!” Tô Tô khẽ kêu một tiếng, hoảng sợ kéo lại quần áo, trên gò má vốn tái nhợt hiện lên một vệt ửng hồng nhàn nhạt.
Minh Yến cũng có khuôn mặt đỏ bừng tương tự, mặc dù là một quân tử, coi như phi lễ chớ nhìn quay mặt đi vờ như không nhìn thấy thứ gì, nhưng anh vẫn nhìn thấy bộ ngực căng tròn và đầy đặn của Tô Tô.
"Anh, nếu anh đã xin lỗi, em cũng không cần thiết đuổi theo không bỏ, rất cảm tạ anh tới thăm em... Nhưng hiện giờ người cũng đã nhìn thấy, anh có thể trở về được rồi!" Tô Tô vừa thẹn lại quẫn, cũng không dám nhìn Minh Yến. Sự bối rối thẹn thùng của cô lúc này cũng không phải do diễn xuất, vốn dĩ cô chỉ muốn khoe bờ vai thơm ngọc của mỹ nhân ốm yếu, nhưng lại không ngờ vải áo ngủ tơ lụa trơn bóng như vậy, nếu không phải vừa rồi cô phản ứng nhanh kịp thời che ngực lại, nếu không sẽ bị lộ hết!
"Em! Em không được khỏe! Em muốn nghỉ ngơi!" Tô Tô vội vàng cuống quít kéo tấm màn ở đầu giường xuống để ngăn cách giữa cô với Minh Yến, sơ ý làm đổ lọ thủy tinh trên tủ đầu giường.
Minh Yến tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng giúp cô đỡ nó, nhìn kỹ mới biết đó là một lọ thuốc giảm đau. Hầu hết mọi người đều không đặt thuốc giảm đau ở đầu giường, sắc mặt Minh Yến căng thẳng, nắm lấy bàn tay đang khua khoắng của Tô Tô: “Em không khỏe, đừng cử động.”
Anh nắm không quá mạnh nhưng lòng bàn tay của anh truyền đến độ ấm khiến trái tim Tô Tô rung động.
Minh Yến đặt thuốc xuống và đứng dậy giúp Tô Tô kéo rèm giường, rèm cửa sổ được làm bằng vải lụa mỏng màu trắng, cũng không thể che khuất tầm nhìn hoàn toàn, lúc này Minh Yến nhìn về phía Tô Tô, giống như có một vẻ đẹp mơ hồ ngắm hoa trong sương. Minh Yến đi đến bàn tròn, rót một tách trà nóng, trở lại giường và nói với Tô Tô: "Uống một chút trà nóng sẽ khiến em bạn cảm thấy tốt hơn."
Chắc chắn là phải có tiếp xúc mới có thể gia tăng độ hiện cảm được, Tô Tô vươn vai đưa tay khỏi rèm, khi cô nhận lấy tách trà mà Minh Yến đưa cho, cô giả vờ như vô tình chạm vào tay anh. Mặc dù cô vẫn còn độc thân nhưng cô từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, tích lũy không ít kinh nghiệm chiến đấu, chỉ là vẫn chưa có cơ hội luyện tập thực hành, hiện giờ lại bị ràng buộc vào hệ thống game Otome, cơ hội luyện tập không phải đã đến rồi à?
“A!” Tô Tô khẽ kêu một tiếng, hoảng sợ kéo lại quần áo, trên gò má vốn tái nhợt hiện lên một vệt ửng hồng nhàn nhạt.
Minh Yến cũng có khuôn mặt đỏ bừng tương tự, mặc dù là một quân tử, coi như phi lễ chớ nhìn quay mặt đi vờ như không nhìn thấy thứ gì, nhưng anh vẫn nhìn thấy bộ ngực căng tròn và đầy đặn của Tô Tô.
"Anh, nếu anh đã xin lỗi, em cũng không cần thiết đuổi theo không bỏ, rất cảm tạ anh tới thăm em... Nhưng hiện giờ người cũng đã nhìn thấy, anh có thể trở về được rồi!" Tô Tô vừa thẹn lại quẫn, cũng không dám nhìn Minh Yến. Sự bối rối thẹn thùng của cô lúc này cũng không phải do diễn xuất, vốn dĩ cô chỉ muốn khoe bờ vai thơm ngọc của mỹ nhân ốm yếu, nhưng lại không ngờ vải áo ngủ tơ lụa trơn bóng như vậy, nếu không phải vừa rồi cô phản ứng nhanh kịp thời che ngực lại, nếu không sẽ bị lộ hết!
"Em! Em không được khỏe! Em muốn nghỉ ngơi!" Tô Tô vội vàng cuống quít kéo tấm màn ở đầu giường xuống để ngăn cách giữa cô với Minh Yến, sơ ý làm đổ lọ thủy tinh trên tủ đầu giường.
Minh Yến tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng giúp cô đỡ nó, nhìn kỹ mới biết đó là một lọ thuốc giảm đau. Hầu hết mọi người đều không đặt thuốc giảm đau ở đầu giường, sắc mặt Minh Yến căng thẳng, nắm lấy bàn tay đang khua khoắng của Tô Tô: “Em không khỏe, đừng cử động.”
Anh nắm không quá mạnh nhưng lòng bàn tay của anh truyền đến độ ấm khiến trái tim Tô Tô rung động.
Minh Yến đặt thuốc xuống và đứng dậy giúp Tô Tô kéo rèm giường, rèm cửa sổ được làm bằng vải lụa mỏng màu trắng, cũng không thể che khuất tầm nhìn hoàn toàn, lúc này Minh Yến nhìn về phía Tô Tô, giống như có một vẻ đẹp mơ hồ ngắm hoa trong sương. Minh Yến đi đến bàn tròn, rót một tách trà nóng, trở lại giường và nói với Tô Tô: "Uống một chút trà nóng sẽ khiến em bạn cảm thấy tốt hơn."
Chắc chắn là phải có tiếp xúc mới có thể gia tăng độ hiện cảm được, Tô Tô vươn vai đưa tay khỏi rèm, khi cô nhận lấy tách trà mà Minh Yến đưa cho, cô giả vờ như vô tình chạm vào tay anh. Mặc dù cô vẫn còn độc thân nhưng cô từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, tích lũy không ít kinh nghiệm chiến đấu, chỉ là vẫn chưa có cơ hội luyện tập thực hành, hiện giờ lại bị ràng buộc vào hệ thống game Otome, cơ hội luyện tập không phải đã đến rồi à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.