Xuyên Nhanh Trở Thành Nữ Chủ Công Lược Nam Chính Hàng Ngày Của Hệ Thống
Chương 34: Tỉnh Dậy Vẫn Chảy...(1)
Chi Cửu
30/09/2023
Khi Tô Tô tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau.
Nếu không phải giữa hai chân rõ ràng đau nhức, nhắc nhở cô ngày hôm qua buông thả phóng túng và hoang đường, Tô Tô thật sự còn tưởng rằng cảnh tượng làm cho cô đỏ mặt tim đập kia chỉ làdo cô mộng tình mà thôi.
Đến nửa sau, Tô Tô thực sự suy sụp, cô không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó, chỉ biết mình mê man ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì khắp người đau nhức, giống như đã luyện tập hai tiếng đồng hồ đào tạo riêng vào ngày hôm trước vậy.
Có tiếng gõ cửa, Tô Tô còn tưởng là người giúp việc, nhưng thấy trong phòng không có gì khác thường, cho rằng trước khi Minh Yến rời đi đã dọn dẹp. Tô Tô đắp chăn đàng hoàng, quay lưng về phía cửa, chột dạ đáp: “Mời vào.”
Sau khi mở miệng, Tô Tô mới phát hiện cổ họng hơi khô rát đau, thanh âm khàn khàn như bị cảm lạnh.
Khi cửa mở ra và người từ bên ngoài đi vào, Tô Tô nghe thấy tiếng bước chân đã nhận ra rằng người bước vào phòng cô không phải là một người nữ giúp việc, mà là Minh Yến!
Mặt Tô Tô lập tức đỏ bừng, đêm qua nương có men say làm tình với Minh Yến, nhưng khi tỉnh táo lại, Tô Tô lại không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Tô Tô muốn giả bộ ngủ, chui vào trong chăn, cô nghe thấy Minh Yến đặt thứ gì đó trên tủ đầu giường, sau đó đi đến đầu giường, Minh Yến cúi xuống ghé vào tai cô thì thầm: “Tai em đỏ như vậy, tôi biết em đã tỉnh.”
Không chỉ là lỗ tai, Tô Tô xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, nhắm chặt hai mắt tiếp tục giả chết.
“Không đói bụng sao?” Ở chung một thời gian, Minh Yến biết rõ sở thích của Tô Tô như lòng bàn tay: “Bữa trưa, anh thấy co món trứng hấp nghêu, thịt bò xào tỏi mà em thích nhất. Bây giờ không dậy, lát nữa sẽ không ăn được nữa?"
Tô Tô nghiến răng chịu đựng sự cám dỗ của đồ ăn, nhưng bụng cô lại không chịu cố gắng. Khi hơi thở ấm áp của Minh Yến vẫn còn phả vào người tai cô, bụng cô lại "ọc ọc, ọc ọc" vang lên.
Hu hu hu, cô đúng là rất đói bụng, cô không giả vờ nổi nữa, một tay kéo chăn chùm qua đầu, nhỏ giọng nói: “Anh, anh đi ra ngoài trước đi, em muốn rửa mặt.”
Chủ yếu là cô không mặc quần áo, làm sao cô lại không biết xấu hổ nói toạc ra chứ, Minh Yến đang ngồi bên cạnh giường, cô căn bản không xuống giường được.
"Được, anh giúp em đổ đầy nước vào bồn tắm."
Nếu không phải giữa hai chân rõ ràng đau nhức, nhắc nhở cô ngày hôm qua buông thả phóng túng và hoang đường, Tô Tô thật sự còn tưởng rằng cảnh tượng làm cho cô đỏ mặt tim đập kia chỉ làdo cô mộng tình mà thôi.
Đến nửa sau, Tô Tô thực sự suy sụp, cô không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó, chỉ biết mình mê man ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì khắp người đau nhức, giống như đã luyện tập hai tiếng đồng hồ đào tạo riêng vào ngày hôm trước vậy.
Có tiếng gõ cửa, Tô Tô còn tưởng là người giúp việc, nhưng thấy trong phòng không có gì khác thường, cho rằng trước khi Minh Yến rời đi đã dọn dẹp. Tô Tô đắp chăn đàng hoàng, quay lưng về phía cửa, chột dạ đáp: “Mời vào.”
Sau khi mở miệng, Tô Tô mới phát hiện cổ họng hơi khô rát đau, thanh âm khàn khàn như bị cảm lạnh.
Khi cửa mở ra và người từ bên ngoài đi vào, Tô Tô nghe thấy tiếng bước chân đã nhận ra rằng người bước vào phòng cô không phải là một người nữ giúp việc, mà là Minh Yến!
Mặt Tô Tô lập tức đỏ bừng, đêm qua nương có men say làm tình với Minh Yến, nhưng khi tỉnh táo lại, Tô Tô lại không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Tô Tô muốn giả bộ ngủ, chui vào trong chăn, cô nghe thấy Minh Yến đặt thứ gì đó trên tủ đầu giường, sau đó đi đến đầu giường, Minh Yến cúi xuống ghé vào tai cô thì thầm: “Tai em đỏ như vậy, tôi biết em đã tỉnh.”
Không chỉ là lỗ tai, Tô Tô xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, nhắm chặt hai mắt tiếp tục giả chết.
“Không đói bụng sao?” Ở chung một thời gian, Minh Yến biết rõ sở thích của Tô Tô như lòng bàn tay: “Bữa trưa, anh thấy co món trứng hấp nghêu, thịt bò xào tỏi mà em thích nhất. Bây giờ không dậy, lát nữa sẽ không ăn được nữa?"
Tô Tô nghiến răng chịu đựng sự cám dỗ của đồ ăn, nhưng bụng cô lại không chịu cố gắng. Khi hơi thở ấm áp của Minh Yến vẫn còn phả vào người tai cô, bụng cô lại "ọc ọc, ọc ọc" vang lên.
Hu hu hu, cô đúng là rất đói bụng, cô không giả vờ nổi nữa, một tay kéo chăn chùm qua đầu, nhỏ giọng nói: “Anh, anh đi ra ngoài trước đi, em muốn rửa mặt.”
Chủ yếu là cô không mặc quần áo, làm sao cô lại không biết xấu hổ nói toạc ra chứ, Minh Yến đang ngồi bên cạnh giường, cô căn bản không xuống giường được.
"Được, anh giúp em đổ đầy nước vào bồn tắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.