Xuyên Nhanh: Vai Ác Biến Thái Muốn Cưỡng Đoạt Ta
Chương 13: Xứng Đáng Không?
Quyển Vân Bạch Thỏ
17/09/2022
Trong nháy mắt, nữ chính si mê hắn như được nếm mật, toàn bộ trái tim đều đặt trên thân nam nhân, giống như có thể chết vì hắn.
Dạ Phi Thần vô cùng hưởng thụ cảm giác mến mộ này, trong lòng thì không để ý.
Tim Nguyễn Chấn càng thêm khó chịu, bàn tay gã siết chặt hơn.
Gã hít sâu một hơi, nói: “Thiếp canh lúc trước là của Nam vương và Nguyễn Nguyệt cũng nên đổi lại.”
Dạ Phi Thần gật đầu: “Bổn vương sai người đi lấy thiếp canh.”
“Tạm không vội, chi bằng chờ thọ yến gia mẫu xong đã, dù sao hôm nay người đến người đi cũng không tiện.”
Lão ta nhận Nguyễn Nguyệt làm nữ nhi, còn không phải muốn liên thôn với Nam vương, kết quả thì sao?
Trấn Nam hầu nhìn hai người quyết định hôn sự xong xuôi, Nguyễn Nguyệt hoàn toàn bị gạt sang một bên, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đúng là đồ phế vật!
Nhưng có thể kéo dài chút lúc nào hay lúc ấy!
Hy vọng Nguyễn Nguyệt hữu dụng chút, nếu không...
Dạ Phi Thần gật đầu: “Vậy cũng được.”
Nguyễn Chấn liếc nhìn Trấn Nam hầu, không phản đối.
...
Nhìn thấy người trong lòng, còn trở thành vị hôn thê của mình, trên mặt của Nguyễn Miên tràn đầy tình ý thiếu nữ, nụ cười luôn nở trên môi.
Ngô Lệ trêu chọc: “Nô tỳ còn chưa từng thấy cô nương vui vẻ như vậy.”
Nguyễn Miên đỏ mặt nói: “Làm gì có?”
Ngô Lệ: “Vậy cô nương không hài lòng hôn sự với Nam vương sao? Để nô tỳ báo với thế tử.”
Nguyễn Miên vội vàng nói: “Đừng đi, ta không có.”
Ngô Lệ cười nói: “Xem cô nương nóng vội chưa kìa, nô tỳ sao dám phá hỏng lương duyên tốt đẹp của cô nương được?”
Nguyễn Miên dậm chân: “Nhã Đan ngươi xem kìa, Ngô Lệ thật là xấu.”
Nhã Đan gãi đầu: “Tỷ tỷ nói sai rồi sao, cô nương?”
Nguyễn Miên: “...”
Đáng ghét, chỉ biết bắt nạt đóa hoa nhỏ yếu ớt là cô thôi.
Tuy nhiên, cô vẫn hỏi: “Ngô Lệ, ngươi... có thể nói cho ta biết một chút về Nam vương không?”
Ngô Lệ hé miệng cười không ngừng, khi Nguyễn Miên xấu hổ chuẩn bị quay đầu mới nói:
”Nam vương là vương gia khác họ duy nhất của Đại Tấn, nghe nói tổ tiên của ngài và đại đế khai quốc là huynh đệ kết bái sinh tử, theo đại đế nam chinh bắc chiến, lập vô số chiến công nên được phong Vương.”
“Nam vương mỗi đời đều là phụ tá đắc lực cho quân chủ Đại Tấn, mấy trăm năm này vinh sủng không dứt, Nam vương hiện tại là Dạ Phi Thần lại càng là thiếu niên kỳ tài ngút trời, hắn không dựa vào gia tộc, tự mình thi đỗ tam nguyên khi chưa đầy 20 tuổi, trở thành huyền thoại trong lòng của vô số người đọc sách.”
“Vào triều được ba năm, Nam vương nhậm chức quan phụ mẫu ở một địa phương, hắn cứu trợ thiên tai, giúp người nghèo, xét xử lại án oan sai nên được người dân kính yêu tung hô, năm nay đạt được chính tích ưu tú nên được triệu hồi Thần Đô, nhậm chức Lại Bộ Thị Lang, chỉ thiếu một bước nữa chính là Thượng Thư.”
“Từ vua đến dân, có ai không tán dương hắn là trụ cột nước nhà, phụ tá đắc lực của hoàng thượng chứ?”
Đôi mắt của Nguyễn Miên sáng lấp lánh, tràn đầy sùng bái và ngượng ngùng, cảm thấy bất an tự ti khó che giấu.
Cô nỉ non:” Vương gia ưu tú như vậy, ta thật có thể xứng sao?”
Cô lớn lên ở nông thôn, cầm kỳ thi họa đều không biết, ngay cả việc quản lý gia đình cũng dốt đặc cán mai.
Cô vô dụng như vậy, làm sao có thể đứng cạnh một người tỏa sáng như vậy?
“Cô nương sao lại nghĩ vậy...”
”Đúng đó, là vương phi người nào mà chẳng xinh đẹp, khôn khéo và cao quý? Vương gia cưới ngươi, liệu ngươi có thể quản tốt nội viện của hắn không? Ngươi có thể để hắn yên tâm ở bên ngoài làm việc không? Ngươi có thể trở thành hiền thê của hắn sao?”
Ngô Lệ chưa nói hết câu đã bị Nguyễn Nguyệt đi ra từ sau giả sớn cắt ngang, hốc mắt vẫn đỏ như trước, ánh mắt nhìn Nguyễn Miên tràn đầy căm hận và không cam lòng.
Ngô Lệ và Nhã Đan lập tức đứng chắn trước mặt Nguyễn Miên: “Nguyễn Nguyệt cô nương, ngài muốn làm gì?”
Là Nguyễn Nguyệt cô nương, không phải đại cô nương!
Nói cách khác, trong mắt các nàng, Nguyễn Nguyệt chỉ là con của nô tài, không phải thiên kim tôn quý của Trấn Nam hầu phủ.
Vẻ mặt Nguyễn Nguyệt thiếu chút nữa méo mó, nhưng khi nhìn thấy ngọc bội trong tay Nguyễn Miên, ánh mắt nàng ta thay đổi, hiện lên đủ loại cảm xúc khó hiểu.
Dạ Phi Thần vô cùng hưởng thụ cảm giác mến mộ này, trong lòng thì không để ý.
Tim Nguyễn Chấn càng thêm khó chịu, bàn tay gã siết chặt hơn.
Gã hít sâu một hơi, nói: “Thiếp canh lúc trước là của Nam vương và Nguyễn Nguyệt cũng nên đổi lại.”
Dạ Phi Thần gật đầu: “Bổn vương sai người đi lấy thiếp canh.”
“Tạm không vội, chi bằng chờ thọ yến gia mẫu xong đã, dù sao hôm nay người đến người đi cũng không tiện.”
Lão ta nhận Nguyễn Nguyệt làm nữ nhi, còn không phải muốn liên thôn với Nam vương, kết quả thì sao?
Trấn Nam hầu nhìn hai người quyết định hôn sự xong xuôi, Nguyễn Nguyệt hoàn toàn bị gạt sang một bên, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đúng là đồ phế vật!
Nhưng có thể kéo dài chút lúc nào hay lúc ấy!
Hy vọng Nguyễn Nguyệt hữu dụng chút, nếu không...
Dạ Phi Thần gật đầu: “Vậy cũng được.”
Nguyễn Chấn liếc nhìn Trấn Nam hầu, không phản đối.
...
Nhìn thấy người trong lòng, còn trở thành vị hôn thê của mình, trên mặt của Nguyễn Miên tràn đầy tình ý thiếu nữ, nụ cười luôn nở trên môi.
Ngô Lệ trêu chọc: “Nô tỳ còn chưa từng thấy cô nương vui vẻ như vậy.”
Nguyễn Miên đỏ mặt nói: “Làm gì có?”
Ngô Lệ: “Vậy cô nương không hài lòng hôn sự với Nam vương sao? Để nô tỳ báo với thế tử.”
Nguyễn Miên vội vàng nói: “Đừng đi, ta không có.”
Ngô Lệ cười nói: “Xem cô nương nóng vội chưa kìa, nô tỳ sao dám phá hỏng lương duyên tốt đẹp của cô nương được?”
Nguyễn Miên dậm chân: “Nhã Đan ngươi xem kìa, Ngô Lệ thật là xấu.”
Nhã Đan gãi đầu: “Tỷ tỷ nói sai rồi sao, cô nương?”
Nguyễn Miên: “...”
Đáng ghét, chỉ biết bắt nạt đóa hoa nhỏ yếu ớt là cô thôi.
Tuy nhiên, cô vẫn hỏi: “Ngô Lệ, ngươi... có thể nói cho ta biết một chút về Nam vương không?”
Ngô Lệ hé miệng cười không ngừng, khi Nguyễn Miên xấu hổ chuẩn bị quay đầu mới nói:
”Nam vương là vương gia khác họ duy nhất của Đại Tấn, nghe nói tổ tiên của ngài và đại đế khai quốc là huynh đệ kết bái sinh tử, theo đại đế nam chinh bắc chiến, lập vô số chiến công nên được phong Vương.”
“Nam vương mỗi đời đều là phụ tá đắc lực cho quân chủ Đại Tấn, mấy trăm năm này vinh sủng không dứt, Nam vương hiện tại là Dạ Phi Thần lại càng là thiếu niên kỳ tài ngút trời, hắn không dựa vào gia tộc, tự mình thi đỗ tam nguyên khi chưa đầy 20 tuổi, trở thành huyền thoại trong lòng của vô số người đọc sách.”
“Vào triều được ba năm, Nam vương nhậm chức quan phụ mẫu ở một địa phương, hắn cứu trợ thiên tai, giúp người nghèo, xét xử lại án oan sai nên được người dân kính yêu tung hô, năm nay đạt được chính tích ưu tú nên được triệu hồi Thần Đô, nhậm chức Lại Bộ Thị Lang, chỉ thiếu một bước nữa chính là Thượng Thư.”
“Từ vua đến dân, có ai không tán dương hắn là trụ cột nước nhà, phụ tá đắc lực của hoàng thượng chứ?”
Đôi mắt của Nguyễn Miên sáng lấp lánh, tràn đầy sùng bái và ngượng ngùng, cảm thấy bất an tự ti khó che giấu.
Cô nỉ non:” Vương gia ưu tú như vậy, ta thật có thể xứng sao?”
Cô lớn lên ở nông thôn, cầm kỳ thi họa đều không biết, ngay cả việc quản lý gia đình cũng dốt đặc cán mai.
Cô vô dụng như vậy, làm sao có thể đứng cạnh một người tỏa sáng như vậy?
“Cô nương sao lại nghĩ vậy...”
”Đúng đó, là vương phi người nào mà chẳng xinh đẹp, khôn khéo và cao quý? Vương gia cưới ngươi, liệu ngươi có thể quản tốt nội viện của hắn không? Ngươi có thể để hắn yên tâm ở bên ngoài làm việc không? Ngươi có thể trở thành hiền thê của hắn sao?”
Ngô Lệ chưa nói hết câu đã bị Nguyễn Nguyệt đi ra từ sau giả sớn cắt ngang, hốc mắt vẫn đỏ như trước, ánh mắt nhìn Nguyễn Miên tràn đầy căm hận và không cam lòng.
Ngô Lệ và Nhã Đan lập tức đứng chắn trước mặt Nguyễn Miên: “Nguyễn Nguyệt cô nương, ngài muốn làm gì?”
Là Nguyễn Nguyệt cô nương, không phải đại cô nương!
Nói cách khác, trong mắt các nàng, Nguyễn Nguyệt chỉ là con của nô tài, không phải thiên kim tôn quý của Trấn Nam hầu phủ.
Vẻ mặt Nguyễn Nguyệt thiếu chút nữa méo mó, nhưng khi nhìn thấy ngọc bội trong tay Nguyễn Miên, ánh mắt nàng ta thay đổi, hiện lên đủ loại cảm xúc khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.