Xuyên Nhanh: Vai Ác Boss Toàn Bệnh Kiều
Chương 27: Em gái họ đừng nóng vội (26)
Mang Quả Mai Tử Tương
08/06/2020
Mã Hào là tội phạm bị nghi ngờ có liên quan cố ý giết người, bị phán xử
thời hạn mười tám năm tù, trước mắt chính ngồi xổm ngục giam tại thành
phố Nam Thành
Chứng cứ mấu chốt dùng để định tội chính là một đoạn kiếm đồng thau cổ xưa.
Cơ quan công an lấy vết máu người bị hại ở trên thân kiếm, còn phát hiện mấy cái vân tay ở trên chuôi kiếm, xác nhận chứng cứ chính là của Mã Hào.
Hàng xóm xung quanh chứng thực từng nghe được Mã Hào cùng người lớn tiếng gọi điện thoại, tuyên dương chính mình giết chết vài người kia báo thù thay bạn gái.
Cảnh sát cũng tìm được tin nhắn anh ta gửi cho bạn gái khoe hành động giết người vĩ đại của mình ở trong di động của Mã Hào.
Dựa theo lẽ thường làm việc, cảnh sát sẽ tìm Triệu Hương Phụ tới xác minh tình huống, nhưng có lẽ là căn cứ vào mẹ Triệu tạo áp lực, tin tức nóng này mới bị áp xuống.
Sau khi Triệu Hương Phụ biết được tình huống của Mã Hào thường xuyên đi thăm tù.
Cách lan can, một tay cô cầm microphone, một tay dán ở trên tường thủy tinh, áy náy mà nhìn Mã Hào bên kính kia, trịnh trọng nói: "Anh không cần nản lòng, sự tình luôn có cơ hội xoay chuyển, em sẽ cứu anh, em sẽ mời luật sư tốt nhất cho anh, em sẽ thuyết phục ba em khơi thông quan hệ cho anh."
Nhiều ngày ở trong tai ương lao ngục, khiến cho khí phách nhiệt huyết của Mã Hào đã sớm mài mòn hết.
Anh ta cạo đầu trọc, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy, suy sụp mà nhìn Triệu Hương Phụ không nói gì.
"Em sẽ cứu anh, chắc chắn em sẽ cứu anh.." Triệu Hương Phụ nói năng lộn xộn lặp lại, nước mắt tràn mi, thanh âm nghẹn ngào, "anh biến thành như vậy là vì em, em biết anh đối với em rất thật lòng, trước kia do em quá ngốc nghếch khhoong hiểu rõ đã phụ lòng anh rồi."
"Em có thể thay đổi cái gì khi án tử đã phán xuống dưới?"
Rốt cuộc Mã Hào cũng mở miệng, cười khổ nói ra câu đầu tiên.
Trước khi Triệu Hương Phụ tới đây đã cố vấn qua luật sư, vội vàng nói: "Chúng ta có thể xin tái thẩm, luật sư nói không chừng có thể giảm bớt hình phạt cho anh."
"Giảm bớt?" Rốt cuộc phản ứng của Mã Hào kích động lên, "Người không phải do anh giết! Dựa vào cái gì chỉ có thể ' giảm bớt '? Anh là người vô tội, anh không có tội! Căn bản thanh kiếm kia không phải của anh! Anh thề anh chưa từng có chạm vào, khẳng định là có người đang làm trò quỷ!"
Phía sau cảnh sát coi ngục vừa thấy anh ta điên cuồng, lập tức xông lên đè người lại.
Triệu Hương Phụ coi như Mã Hào còn đang mạnh miệng, lau nước mắt, thút tha thút thít nói: "Em sẽ lại đến thăm anh."
"Là Triệu Ngôn La, khẳng định là Triệu Ngôn La!" Một bên Mã Hào liều mạng giãy giụa, một bên lớn tiếng ồn ào đến tê tâm liệt phế.
Triệu Hương Phụ ngây người trong chốc lát, anh ta đã bị dẫn đi.
Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Triệu Hương Phụ bắt đầu tìm thám tử tư điều tra chuyện này từ đầu đến cuối.
Khi án mạng xảy ra, Mã Hào không có chứng cứ ngoại phạm chứng minh.
Có video giám sát cho thấy, anh ta từng có trong hồ sơ dữ liệu đi qua hiện trường, và đã phát sinh tranh chấp với vài người bị hại.
Trên hung khí cổ quái có vết máu của người bị hại và vân tay của Mã Hào.
Triệu Hương Phụ được đến manh mối, đúng là chứng cứ giết người mà viện kiểm sát dùng để lên án Mã Hào, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng duy nhất một đáp án: Hung thủ chính là Mã Hào.
Nhưng, sự thật có phải như thế sao?
Không biết vì sao, theo bản năng Triệu Hương Phụ lại nghi ngờ điều tra em họ Ngôn La.
Thời gian người bị hại tử vong, đúng là ngày mà cô lái xe của ba Triệu không cẩn thận đến tiếp nối phát sinh các sự việc sau này.
Khi đó, cô cho rằng chính mình đâm chết người, sợ hãi muốn chết, chính là Ngôn La chủ động gánh thay cô, giúp cô xử lý sự cố giao thông này.
Mấy ngày nay, Triệu Hương Phụ không có gặp qua Ngôn La.
Sau lại tình thế phát triển, Triệu Hương Phụ không có chú ý đến nữa, chỉ là nghe nói Ngôn La lấy nhiều 200 vạn từ mẹ Triệu bồi thường cho đối phương.
Trong quá trình điều tra Triệu Hương Phụ phát hiện một chi tiết thật không thể tin được.
Sau buổi tối hôm xảy ra vụ gây tai nạn giao thông, giấy phép xe ô tô của baTriệu bị người chụp được mà khoảng cách với hẻm nhỏ hiện trường vụ án không xa.
Qua khoảng 30 phút sau, Mã Hào từ ngõ nhỏ đi ra.
Sau năm phút đồng hồ, xe của ba Triệu được sử lý.
Căn cứ tình báo của thám tử tư, người lái xe nói, ngày đó thuê xe ông là một thiếu nữ tươi cười ôn hòa, xe ông chở người từ bệnh viện đến hẻm nhỏ, thiếu nữ xuống xe không đến 40 phút liền trở lạisau đó bảo ông lái xe quay về bệnh viện.
Hồi trình trên đường, nữ hài tử hỏi đại giá sư phó một cái thực quỷ dị vấn đề.
"Ông có biết, thứ gì mới có thể khống chế được đêm tối?"
Người lái xe thực không thể hiểu được.
Ông từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, nói giỡn trả lời: "Ánh sáng?"
"Không." Thiếu nữ hơi mỉm cười, ánh mắt lạnh thấu xương, "Là bóng đêm càng càng tối hơn."
Chân chính có thể khống chế tài đêm tối, chỉ có bóng đêm càng tối hơn.
Thám tử tư cầm ảnh chụp của Ngôn La đưa cho người lái xe phân biệt, ông nhận ra đây đúng là người đã đi xe của ông.
Xem toàn bộ kết quả điều tra, trước mắt Triệu Hương Phụ biến thành màu đen.
Đột nhiên cô nhớ tới, ngày đó thiếu chút nữa cô đã chịu ức hiếp, một mình Ngôn La đánh chạy mấy tên côn đồ kia.
Ngôn La, chưa bao giờ là một thiếu nữ mảnh mai ngoan ngoãn.
Cuối cùng Triệu Hương Phụ không giữ nổi bình tĩnh, cầm những chứng cứ này, ném đến trước mặt Ngôn La, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, từng chữ một rất chậm hỏi: "Em đi qua hiện trường vụ án đúng không?"
Ngôn La không có phủ nhận.
"Em đi chỗ đó làm gì? Em có thấy Mã Hào không? Người thật là anh ta giết sao?" Triệu Hương Phụ hỏi liên tục.
"Không phải." Ánh mắt Ngôn La có chút kỳ quái, cằm hơi hơi nâng lên, biểu tình rất là tự đắc, "Tên ẻo lả kia, chỉ ở trước mặt phụ nữ mới giả vờ mạnh mẽ. Một khi gặp được đàn ông vạm vỡ, anh ta nhát gan giống như một con thỏ già đấy."
Đáp án owrtrong lòng cô được khẳng định.
"Vậy.. Là.." Triệu Hương Phụ gian nan động môi, thanh âm thấp không thể nghe thấy, "Em?"
Ngôn La sảng khoái thừa nhận, "Đương nhiên!"
Triệu Hương Phụ ngây dại.
"Sao em lại có thể như vậy? Em có biết hay không, bởi vì chuyện này Mã Hào bị bắt ngồi tù?" Một lát sau, Triệu Hương Phụ kéo cánh tay Ngôn La, "Đi, đi tự thú cùng chị, đem anh ta đổi ra."
Ngôn La không nhúc nhích đứng ở kia.
Triệu Hương Phụ quay đầu thúc giục nói: "Nhanh lên! Làm sao cô có thể để người vô tội khác gánh tội thya cho cô chứ!"
"Chị họ, rốt cuộc là chị đang đau lòng 'người vô tội ', vẫn là đang đau lòng ' Mã Hào ' người này?"
"Có cái gì khác nhau đâu?"
"Đương nhiên không giống nhau. Chị họ, chị hãy nhớ lại thật kỹ, Mã Hào đối với chị đều làm những sự tình chó mà gì, anh ta thật sự là người vô tội sao?"
Ngôn La không chịu phối hợp, Triệu Hương Phụ giận không thể khống chế, cao giọng nói: "Những chuyện đó đều đã qua! Nếu là cô giết người, sao cô có thể không biết xấu hổ để cho người khác gánh tội thay?"
"Ồ, là em sao?"
Ngôn La nghiêng đầu giống như lâm vào suy tư.
"Chị họ, chị nghĩ lại, lúc trước là em cố ý thiết kế làm anh ta gánh tội thay sao? Rõ ràng chính là anh ta không biết xấu hổ tự nhận công lao về mình, cho nên em mới suy nghĩ, nếu anh ta thích đoạt công lao như vậy, vậy nhường cho anh ta thôi, đồng thời tai họa ngầm giấu ở trong công lao tự nhiên cũng sẽ do anh ta tới thừa nhận, vấn đề này có cái gì đâu?"
Triệu Hương Phụ nói không nên lời biện giải.
Lúc trước, đúng là Mã Hào cố ý lừa dối cô.
Nhưng anh ta đã quên, lời nói dối dù đến một trăm lần, cũng sẽ thành sự thật.
Tất cả mọi người xung quanh đều nói khẳng định: Đúng vậy, chính miệng anh ta đã thừa nhận người thật là do anh ta giết.
Chứng cứ mấu chốt dùng để định tội chính là một đoạn kiếm đồng thau cổ xưa.
Cơ quan công an lấy vết máu người bị hại ở trên thân kiếm, còn phát hiện mấy cái vân tay ở trên chuôi kiếm, xác nhận chứng cứ chính là của Mã Hào.
Hàng xóm xung quanh chứng thực từng nghe được Mã Hào cùng người lớn tiếng gọi điện thoại, tuyên dương chính mình giết chết vài người kia báo thù thay bạn gái.
Cảnh sát cũng tìm được tin nhắn anh ta gửi cho bạn gái khoe hành động giết người vĩ đại của mình ở trong di động của Mã Hào.
Dựa theo lẽ thường làm việc, cảnh sát sẽ tìm Triệu Hương Phụ tới xác minh tình huống, nhưng có lẽ là căn cứ vào mẹ Triệu tạo áp lực, tin tức nóng này mới bị áp xuống.
Sau khi Triệu Hương Phụ biết được tình huống của Mã Hào thường xuyên đi thăm tù.
Cách lan can, một tay cô cầm microphone, một tay dán ở trên tường thủy tinh, áy náy mà nhìn Mã Hào bên kính kia, trịnh trọng nói: "Anh không cần nản lòng, sự tình luôn có cơ hội xoay chuyển, em sẽ cứu anh, em sẽ mời luật sư tốt nhất cho anh, em sẽ thuyết phục ba em khơi thông quan hệ cho anh."
Nhiều ngày ở trong tai ương lao ngục, khiến cho khí phách nhiệt huyết của Mã Hào đã sớm mài mòn hết.
Anh ta cạo đầu trọc, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy, suy sụp mà nhìn Triệu Hương Phụ không nói gì.
"Em sẽ cứu anh, chắc chắn em sẽ cứu anh.." Triệu Hương Phụ nói năng lộn xộn lặp lại, nước mắt tràn mi, thanh âm nghẹn ngào, "anh biến thành như vậy là vì em, em biết anh đối với em rất thật lòng, trước kia do em quá ngốc nghếch khhoong hiểu rõ đã phụ lòng anh rồi."
"Em có thể thay đổi cái gì khi án tử đã phán xuống dưới?"
Rốt cuộc Mã Hào cũng mở miệng, cười khổ nói ra câu đầu tiên.
Trước khi Triệu Hương Phụ tới đây đã cố vấn qua luật sư, vội vàng nói: "Chúng ta có thể xin tái thẩm, luật sư nói không chừng có thể giảm bớt hình phạt cho anh."
"Giảm bớt?" Rốt cuộc phản ứng của Mã Hào kích động lên, "Người không phải do anh giết! Dựa vào cái gì chỉ có thể ' giảm bớt '? Anh là người vô tội, anh không có tội! Căn bản thanh kiếm kia không phải của anh! Anh thề anh chưa từng có chạm vào, khẳng định là có người đang làm trò quỷ!"
Phía sau cảnh sát coi ngục vừa thấy anh ta điên cuồng, lập tức xông lên đè người lại.
Triệu Hương Phụ coi như Mã Hào còn đang mạnh miệng, lau nước mắt, thút tha thút thít nói: "Em sẽ lại đến thăm anh."
"Là Triệu Ngôn La, khẳng định là Triệu Ngôn La!" Một bên Mã Hào liều mạng giãy giụa, một bên lớn tiếng ồn ào đến tê tâm liệt phế.
Triệu Hương Phụ ngây người trong chốc lát, anh ta đã bị dẫn đi.
Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Triệu Hương Phụ bắt đầu tìm thám tử tư điều tra chuyện này từ đầu đến cuối.
Khi án mạng xảy ra, Mã Hào không có chứng cứ ngoại phạm chứng minh.
Có video giám sát cho thấy, anh ta từng có trong hồ sơ dữ liệu đi qua hiện trường, và đã phát sinh tranh chấp với vài người bị hại.
Trên hung khí cổ quái có vết máu của người bị hại và vân tay của Mã Hào.
Triệu Hương Phụ được đến manh mối, đúng là chứng cứ giết người mà viện kiểm sát dùng để lên án Mã Hào, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng duy nhất một đáp án: Hung thủ chính là Mã Hào.
Nhưng, sự thật có phải như thế sao?
Không biết vì sao, theo bản năng Triệu Hương Phụ lại nghi ngờ điều tra em họ Ngôn La.
Thời gian người bị hại tử vong, đúng là ngày mà cô lái xe của ba Triệu không cẩn thận đến tiếp nối phát sinh các sự việc sau này.
Khi đó, cô cho rằng chính mình đâm chết người, sợ hãi muốn chết, chính là Ngôn La chủ động gánh thay cô, giúp cô xử lý sự cố giao thông này.
Mấy ngày nay, Triệu Hương Phụ không có gặp qua Ngôn La.
Sau lại tình thế phát triển, Triệu Hương Phụ không có chú ý đến nữa, chỉ là nghe nói Ngôn La lấy nhiều 200 vạn từ mẹ Triệu bồi thường cho đối phương.
Trong quá trình điều tra Triệu Hương Phụ phát hiện một chi tiết thật không thể tin được.
Sau buổi tối hôm xảy ra vụ gây tai nạn giao thông, giấy phép xe ô tô của baTriệu bị người chụp được mà khoảng cách với hẻm nhỏ hiện trường vụ án không xa.
Qua khoảng 30 phút sau, Mã Hào từ ngõ nhỏ đi ra.
Sau năm phút đồng hồ, xe của ba Triệu được sử lý.
Căn cứ tình báo của thám tử tư, người lái xe nói, ngày đó thuê xe ông là một thiếu nữ tươi cười ôn hòa, xe ông chở người từ bệnh viện đến hẻm nhỏ, thiếu nữ xuống xe không đến 40 phút liền trở lạisau đó bảo ông lái xe quay về bệnh viện.
Hồi trình trên đường, nữ hài tử hỏi đại giá sư phó một cái thực quỷ dị vấn đề.
"Ông có biết, thứ gì mới có thể khống chế được đêm tối?"
Người lái xe thực không thể hiểu được.
Ông từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, nói giỡn trả lời: "Ánh sáng?"
"Không." Thiếu nữ hơi mỉm cười, ánh mắt lạnh thấu xương, "Là bóng đêm càng càng tối hơn."
Chân chính có thể khống chế tài đêm tối, chỉ có bóng đêm càng tối hơn.
Thám tử tư cầm ảnh chụp của Ngôn La đưa cho người lái xe phân biệt, ông nhận ra đây đúng là người đã đi xe của ông.
Xem toàn bộ kết quả điều tra, trước mắt Triệu Hương Phụ biến thành màu đen.
Đột nhiên cô nhớ tới, ngày đó thiếu chút nữa cô đã chịu ức hiếp, một mình Ngôn La đánh chạy mấy tên côn đồ kia.
Ngôn La, chưa bao giờ là một thiếu nữ mảnh mai ngoan ngoãn.
Cuối cùng Triệu Hương Phụ không giữ nổi bình tĩnh, cầm những chứng cứ này, ném đến trước mặt Ngôn La, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, từng chữ một rất chậm hỏi: "Em đi qua hiện trường vụ án đúng không?"
Ngôn La không có phủ nhận.
"Em đi chỗ đó làm gì? Em có thấy Mã Hào không? Người thật là anh ta giết sao?" Triệu Hương Phụ hỏi liên tục.
"Không phải." Ánh mắt Ngôn La có chút kỳ quái, cằm hơi hơi nâng lên, biểu tình rất là tự đắc, "Tên ẻo lả kia, chỉ ở trước mặt phụ nữ mới giả vờ mạnh mẽ. Một khi gặp được đàn ông vạm vỡ, anh ta nhát gan giống như một con thỏ già đấy."
Đáp án owrtrong lòng cô được khẳng định.
"Vậy.. Là.." Triệu Hương Phụ gian nan động môi, thanh âm thấp không thể nghe thấy, "Em?"
Ngôn La sảng khoái thừa nhận, "Đương nhiên!"
Triệu Hương Phụ ngây dại.
"Sao em lại có thể như vậy? Em có biết hay không, bởi vì chuyện này Mã Hào bị bắt ngồi tù?" Một lát sau, Triệu Hương Phụ kéo cánh tay Ngôn La, "Đi, đi tự thú cùng chị, đem anh ta đổi ra."
Ngôn La không nhúc nhích đứng ở kia.
Triệu Hương Phụ quay đầu thúc giục nói: "Nhanh lên! Làm sao cô có thể để người vô tội khác gánh tội thya cho cô chứ!"
"Chị họ, rốt cuộc là chị đang đau lòng 'người vô tội ', vẫn là đang đau lòng ' Mã Hào ' người này?"
"Có cái gì khác nhau đâu?"
"Đương nhiên không giống nhau. Chị họ, chị hãy nhớ lại thật kỹ, Mã Hào đối với chị đều làm những sự tình chó mà gì, anh ta thật sự là người vô tội sao?"
Ngôn La không chịu phối hợp, Triệu Hương Phụ giận không thể khống chế, cao giọng nói: "Những chuyện đó đều đã qua! Nếu là cô giết người, sao cô có thể không biết xấu hổ để cho người khác gánh tội thay?"
"Ồ, là em sao?"
Ngôn La nghiêng đầu giống như lâm vào suy tư.
"Chị họ, chị nghĩ lại, lúc trước là em cố ý thiết kế làm anh ta gánh tội thay sao? Rõ ràng chính là anh ta không biết xấu hổ tự nhận công lao về mình, cho nên em mới suy nghĩ, nếu anh ta thích đoạt công lao như vậy, vậy nhường cho anh ta thôi, đồng thời tai họa ngầm giấu ở trong công lao tự nhiên cũng sẽ do anh ta tới thừa nhận, vấn đề này có cái gì đâu?"
Triệu Hương Phụ nói không nên lời biện giải.
Lúc trước, đúng là Mã Hào cố ý lừa dối cô.
Nhưng anh ta đã quên, lời nói dối dù đến một trăm lần, cũng sẽ thành sự thật.
Tất cả mọi người xung quanh đều nói khẳng định: Đúng vậy, chính miệng anh ta đã thừa nhận người thật là do anh ta giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.