Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 165: Đại Thần Cv Mỹ Nhân Thụ & Ôn Nhu Bệnh Kiều Công (60)
Y Thiên Hạm
19/04/2023
Khi hai người tỉnh dậy đã là hơn 1h chiều, sau khi rời giường, Diệp Mộ Sanh giúp đỡ Cố Mạch Hàn làm cơm trưa. Cơm nước xong, lúc này hai người mới xuống lầu.
Cố Mạch Hàn lái xe tới, Diệp Mộ Sanh mở cửa xe, nhìn thấy trên ghế phụ đặt một cái gối ôm, cậu không khỏi cười nói: "Hàn Hàn, anh thật tri kỷ."
Nhìn lướt qua gối ôm mà buổi sáng mình về nhà lấy, Cố Mạch Hàn cười nói: "Đối với Mộ Mộ, tất nhiên tôi không thể bất cẩn được."
Diệp Mộ Sanh lấy cái gối làm nệm, ngồi trên xe, đóng cửa lại, liền nghe thấy Cố Mạch Hàn đang gọi mình.
Diệp Mộ Sanh quay đầu, nhìn về phía Cố Mạch Hàn hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ngày đó em nói tôi có thể đừng ôn nhu như vậy được không, tôi còn chưa kịp trả lời, em đã tắt điện thoại." Cố Mạch Hàn nói.
Diệp Mộ Sanh trầm mặc không lên tiếng, nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn, Cố Mạch Hàn cười cười, lại nói: "Không thể, tôi chỉ muốn dành hết sự dịu dàng cho em. Đây là câu trả lời của tôi."
Nhìn về phía Cố Mạch Hàn với ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, Diệp Mộ Sanh giương khóe môi, nhướng mày nói: "Lần trước không phải anh nói đối xử với bạn bè đều ôn nhu săn sóc sao?"
"Lúc ấy tôi cho rằng mình đối xử với tất cả bạn bè đều như nhau, đều có thể gọi là ôn nhu săn sóc. Nhưng sau đấy tôi mới phát hiện, đối với em cùng Hạo Thần, thái độ của tôi căn bản không giống nhau. Hạo Thần là bạn tốt, tôi có thể dịu dàng. Mà với em...... Tôi lại muốn thật cẩn thận tỉ mỉ, mang hết sự dịu dàng mình có dành cho em. Có lẽ tôi đã thích em từ rất sớm nhưng bản thân vẫn luôn không phát hiện mà thôi." Cố Mạch Hàn vươn tay, xoa đầu Diệp Mộ Sanh nói.
Mặt trời treo cao trên bầu trời xanh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tia sáng chiếu vào xe qua ô cửa kính, tản ra trên khuôn mặt tươi cười của Cố Mạch Hàn như gió xuân.
Nhìn Cố Mạch Hàn cứ ngỡ mặt trời trên không, tản ra ánh sáng ấm áp, biểu cảm Diệp Mộ Sanh nghiêm túc dần dần trở nên nhu hòa, gương mặt tinh xảo như họa, mắt hoa đào cong thành trăng non, nở nụ cười xán lạn.
Diệp Mộ Sanh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Mạch Hàn đặt trên đầu mình, cười nói: "Hàn Hàn, em sẽ cố gắng hết sức để đáp lại sự chăm sóc tỉ mỉ, dịu dàng và ân cần của anh."
"Được, chúng ta cùng trải qua năm tháng dịu dàng với nhau." Cố Mạch Hàn trở tay nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh vốn dĩ cho rằng Cố Mạch Hàn sẽ dẫn mình tới nhà hắn, đến căn phòng chứa đầy đồ của Cố Thanh Thiển. Nhưng thật không ngờ rằng, Cố Mạch Hàn lại dẫn cậu đến nghĩa trang.
Đỗ xe bên lề đường, sau khi cả hai xuống xe, Cố Mạch Hàn lấy một bó Gypsophila ra nói với Diệp Mộ Sanh: "Đây là loài hoa Thiển Thiển thích nhất, Mộ Mộ, chúng ta cùng đi tặng nó cho Thiển Thiển đi."
"Vâng." Diệp Mộ Sanh gật đầu, Cố Mạch Hàn nắm tay cậu, dẫn vào nghĩa trang.
Tìm được mộ của Cố Thanh Thiển, Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng đặt bó hoa trước bia mộ, nói với bức ảnh trên bia mộ: "Thiển Thiển, anh trai tới thăm em đây."
Diệp Mộ Sanh nhìn tấm ảnh thiếu nữ, bước lên phía trước, nói: "Thiển Thiển, chào em, anh là Diệp Mộ Sanh...... Là bạn trai của anh em."
Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, Cố Mạch Hàn cười cười, tiếp tục nói: "Thiển Thiển, em ấy chính là Mộ Mộ mà anh từng kể với em. Trước khi em qua đời, em đã từng nói em tin rằng anh sẽ tìm được một người bạn đời có thể đồng hành cùng anh suốt đời và mang lại hạnh phúc cho anh......"
Cố Mạch Hàn cười nhìn về phía Diệp Mộ Sanh, đưa tay ra nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, tiếp tục nói: "Thiển Thiển, anh không cô phụ tín nhiệm của em, bây giờ anh đã tìm được người sống cả đời cùng anh, một nửa mang lại hạnh phúc cho anh, người này chính là Diệp Mộ Sanh."
Cố Mạch Hàn lái xe tới, Diệp Mộ Sanh mở cửa xe, nhìn thấy trên ghế phụ đặt một cái gối ôm, cậu không khỏi cười nói: "Hàn Hàn, anh thật tri kỷ."
Nhìn lướt qua gối ôm mà buổi sáng mình về nhà lấy, Cố Mạch Hàn cười nói: "Đối với Mộ Mộ, tất nhiên tôi không thể bất cẩn được."
Diệp Mộ Sanh lấy cái gối làm nệm, ngồi trên xe, đóng cửa lại, liền nghe thấy Cố Mạch Hàn đang gọi mình.
Diệp Mộ Sanh quay đầu, nhìn về phía Cố Mạch Hàn hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ngày đó em nói tôi có thể đừng ôn nhu như vậy được không, tôi còn chưa kịp trả lời, em đã tắt điện thoại." Cố Mạch Hàn nói.
Diệp Mộ Sanh trầm mặc không lên tiếng, nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn, Cố Mạch Hàn cười cười, lại nói: "Không thể, tôi chỉ muốn dành hết sự dịu dàng cho em. Đây là câu trả lời của tôi."
Nhìn về phía Cố Mạch Hàn với ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, Diệp Mộ Sanh giương khóe môi, nhướng mày nói: "Lần trước không phải anh nói đối xử với bạn bè đều ôn nhu săn sóc sao?"
"Lúc ấy tôi cho rằng mình đối xử với tất cả bạn bè đều như nhau, đều có thể gọi là ôn nhu săn sóc. Nhưng sau đấy tôi mới phát hiện, đối với em cùng Hạo Thần, thái độ của tôi căn bản không giống nhau. Hạo Thần là bạn tốt, tôi có thể dịu dàng. Mà với em...... Tôi lại muốn thật cẩn thận tỉ mỉ, mang hết sự dịu dàng mình có dành cho em. Có lẽ tôi đã thích em từ rất sớm nhưng bản thân vẫn luôn không phát hiện mà thôi." Cố Mạch Hàn vươn tay, xoa đầu Diệp Mộ Sanh nói.
Mặt trời treo cao trên bầu trời xanh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tia sáng chiếu vào xe qua ô cửa kính, tản ra trên khuôn mặt tươi cười của Cố Mạch Hàn như gió xuân.
Nhìn Cố Mạch Hàn cứ ngỡ mặt trời trên không, tản ra ánh sáng ấm áp, biểu cảm Diệp Mộ Sanh nghiêm túc dần dần trở nên nhu hòa, gương mặt tinh xảo như họa, mắt hoa đào cong thành trăng non, nở nụ cười xán lạn.
Diệp Mộ Sanh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Mạch Hàn đặt trên đầu mình, cười nói: "Hàn Hàn, em sẽ cố gắng hết sức để đáp lại sự chăm sóc tỉ mỉ, dịu dàng và ân cần của anh."
"Được, chúng ta cùng trải qua năm tháng dịu dàng với nhau." Cố Mạch Hàn trở tay nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh vốn dĩ cho rằng Cố Mạch Hàn sẽ dẫn mình tới nhà hắn, đến căn phòng chứa đầy đồ của Cố Thanh Thiển. Nhưng thật không ngờ rằng, Cố Mạch Hàn lại dẫn cậu đến nghĩa trang.
Đỗ xe bên lề đường, sau khi cả hai xuống xe, Cố Mạch Hàn lấy một bó Gypsophila ra nói với Diệp Mộ Sanh: "Đây là loài hoa Thiển Thiển thích nhất, Mộ Mộ, chúng ta cùng đi tặng nó cho Thiển Thiển đi."
"Vâng." Diệp Mộ Sanh gật đầu, Cố Mạch Hàn nắm tay cậu, dẫn vào nghĩa trang.
Tìm được mộ của Cố Thanh Thiển, Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng đặt bó hoa trước bia mộ, nói với bức ảnh trên bia mộ: "Thiển Thiển, anh trai tới thăm em đây."
Diệp Mộ Sanh nhìn tấm ảnh thiếu nữ, bước lên phía trước, nói: "Thiển Thiển, chào em, anh là Diệp Mộ Sanh...... Là bạn trai của anh em."
Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, Cố Mạch Hàn cười cười, tiếp tục nói: "Thiển Thiển, em ấy chính là Mộ Mộ mà anh từng kể với em. Trước khi em qua đời, em đã từng nói em tin rằng anh sẽ tìm được một người bạn đời có thể đồng hành cùng anh suốt đời và mang lại hạnh phúc cho anh......"
Cố Mạch Hàn cười nhìn về phía Diệp Mộ Sanh, đưa tay ra nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, tiếp tục nói: "Thiển Thiển, anh không cô phụ tín nhiệm của em, bây giờ anh đã tìm được người sống cả đời cùng anh, một nửa mang lại hạnh phúc cho anh, người này chính là Diệp Mộ Sanh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.