Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 201: Mèo Cụp Tai Yêu Thiếu Niên Thụ & Giáo Viên Ba Nhân Cách Công (33)
Y Thiên Hạm
20/04/2023
Diệp Mộ Sanh xuống tay rất tàn nhẫn, Nhậm Quý Uyên cũng không dám động thật, chỉ có thể âm u cười lạnh: "Thân thể này cũng là An Cẩn Thâm, nhóc nỡ sao? Không sợ về sau không được hưởng phúc à?"
"Phế đi, tôi có thể ở trên." Từ lâu cậu đã muốn phản công.
"Nhóc á, chậc, chưa dậy thì xong ——" Nhậm Quý Uyên châm chọc nhìn lướt qua cơ thể nhỏ bé của Diệp Mộ Sanh, nhưng mà chưa dứt lời, hắn đau đớn kêu lên tiếng.
"Biết tôi chưa dậy thì xong, mà vẫn còn làm, cầm thú!" Diệp Mộ Sanh hừ lạnh.
"Thế sao? Cầm thú......" Nhậm Quý Uyên chịu đựng đau đớn, chậm rãi chống giường nâng nửa người lên, biểu cảm trên mặt nguy hiểm đến đáng sợ.
Cầm thú?
An Cẩn Thâm không biết đã thượng bé con này bao nhiêu lần, còn nói hắn cầm thú ư, An Cẩn Thâm mới là cầm thú thực sự......
"Đã bảo anh đừng nhúc nhích mà!" Diệp Mộ Sanh trừng mắt nhìn Nhậm Quý Uyên, nhưng ửng hồng trên mặt vẫn chưa biến mất, trong mắt còn phiếm hơi nước, hành động này chỉ khiến cậu trông rất đáng yêu mà thôi.
Đau đớn càng ngày càng kịch liệt, Nhậm Quý Uyên nhíu mày, cũng không động đậy mà lạnh lùng châm chọc: "Lúc làm với An Cẩn Thâm, có phải nhóc tỏ ra rất nghe lời như ban nãy phải không?"
"Bọn tôi không có làm chuyện đó!" Khóe mắt Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua camera, đỏ mặt tức giận nói.
"Không có?" Trong mắt Nhậm Quý Uyên hiện lên kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền nói tiếp: "Còn trần truồng cởi quần giúp cơ mà, thế mà bảo không có!"
Nhìn Nhậm Quý Uyên nở nụ cười nguy hiểm, và mặc kệ đau đớn đi tới phía mình, trong lòng Diệp Mộ Sanh hoảng hốt, cắn môi tăng lực đạo.
Đều là con trai, tất nhiên cậu biết bị bóp như vậy đau đớn ra sao, vậy mà Nhậm Quý Uyên còn cười được......
Thấy Diệp Mộ Sanh né tránh bàn tay duỗi ra của mình, Nhậm Quý Uyên cắn răng chịu đựng đớn đau, trở tay cầm lấy tay Diệp Mộ Sanh.
"Nhóc có bản lĩnh thì phế nó đi!" Nhậm Quý Uyên cười lạnh nói.
Bé con này rõ ràng là lừa hắn, thân thể này cũng là An Cẩn Thâm, hắn còn lâu mới tin cậu dám phế.
"Nếu thật sự dám, tôi cũng không ngại trong nhà có một thi thể đâu, vừa hay có thể xem cấu tạo trong cơ thể nhóc......" Biểu cảm trên mặt Nhậm Quý Uyên dần dần trở nên vặn vẹo ghê người.
"......" Đôi tai mèo trên mái tóc bạch kim của Diệp Mộ Sanh giật giật, ở trong lòng yên lặng nói câu bệnh tâm thần, nhưng cũng không tăng thêm lực.
"Sao thế...... Không dám à?" Nhậm Quý Uyên cong môi, định nhéo cổ Diệp Mộ Sanh, thì bị cậu né tránh.
Diệp Mộ Sanh đột nhiên gọi: "Ba ơi!"
"Ba?" Nhậm Quý Uyên sửng sốt kinh ngạc, hắn không nghe lầm chứ?
Nghe thấy Nhậm Quý Uyên nói vậy, Diệp Mộ Sanh ở trong lòng nói thầm, ngoài mặt bắt đầu khóc nức nở: "Ba ơi, người không tỉnh lại con sẽ chết mất!"
Vốn dĩ cậu túm cái kia, là muốn kéo thời gian với Nhậm Quý Uyên, thuận tiện để hắn nếm thử đau khổ, lại không ngờ Nhậm Quý Uyên sẽ có phản ứng này.
Bây giờ Nhậm Quý Uyên sắp hắc hóa, muốn giải phẫu cậu, xin lỗi cậu cũng không có cách nào khác, chỉ đành bất chấp tất cả thử một lần xem có thể đánh thức An Cẩn Thâm không......
"Nhóc gọi An Cẩn Thâm là ba?" Nhậm Quý Uyên dùng sức nhéo cánh tay Diệp Mộ Sanh, biểu cảm vô cùng quái dị, vừa mới vươn tay, bỗng rụt về che đầu: "Thân thể này là của tôi!"
Thấy Nhậm Quý Uyên lẩm bẩm, biểu cảm rất là thống khổ, Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt. Vậy mà cũng có hiệu quả sao?
Mím môi, Diệp Mộ Sanh buông chỗ kia ra, quỳ gối trước người Nhậm Quý Uyên, nhỏ giọng nỉ non bên tai hắn: "Ba à, người tỉnh lại được không, con đau quá...... Ba à......"
Nhậm Quý Uyên đột nhiên dừng tiếng mắng chửi, ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Sanh, nghi hoặc nói: "Anh trai?"
"Phế đi, tôi có thể ở trên." Từ lâu cậu đã muốn phản công.
"Nhóc á, chậc, chưa dậy thì xong ——" Nhậm Quý Uyên châm chọc nhìn lướt qua cơ thể nhỏ bé của Diệp Mộ Sanh, nhưng mà chưa dứt lời, hắn đau đớn kêu lên tiếng.
"Biết tôi chưa dậy thì xong, mà vẫn còn làm, cầm thú!" Diệp Mộ Sanh hừ lạnh.
"Thế sao? Cầm thú......" Nhậm Quý Uyên chịu đựng đau đớn, chậm rãi chống giường nâng nửa người lên, biểu cảm trên mặt nguy hiểm đến đáng sợ.
Cầm thú?
An Cẩn Thâm không biết đã thượng bé con này bao nhiêu lần, còn nói hắn cầm thú ư, An Cẩn Thâm mới là cầm thú thực sự......
"Đã bảo anh đừng nhúc nhích mà!" Diệp Mộ Sanh trừng mắt nhìn Nhậm Quý Uyên, nhưng ửng hồng trên mặt vẫn chưa biến mất, trong mắt còn phiếm hơi nước, hành động này chỉ khiến cậu trông rất đáng yêu mà thôi.
Đau đớn càng ngày càng kịch liệt, Nhậm Quý Uyên nhíu mày, cũng không động đậy mà lạnh lùng châm chọc: "Lúc làm với An Cẩn Thâm, có phải nhóc tỏ ra rất nghe lời như ban nãy phải không?"
"Bọn tôi không có làm chuyện đó!" Khóe mắt Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua camera, đỏ mặt tức giận nói.
"Không có?" Trong mắt Nhậm Quý Uyên hiện lên kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền nói tiếp: "Còn trần truồng cởi quần giúp cơ mà, thế mà bảo không có!"
Nhìn Nhậm Quý Uyên nở nụ cười nguy hiểm, và mặc kệ đau đớn đi tới phía mình, trong lòng Diệp Mộ Sanh hoảng hốt, cắn môi tăng lực đạo.
Đều là con trai, tất nhiên cậu biết bị bóp như vậy đau đớn ra sao, vậy mà Nhậm Quý Uyên còn cười được......
Thấy Diệp Mộ Sanh né tránh bàn tay duỗi ra của mình, Nhậm Quý Uyên cắn răng chịu đựng đớn đau, trở tay cầm lấy tay Diệp Mộ Sanh.
"Nhóc có bản lĩnh thì phế nó đi!" Nhậm Quý Uyên cười lạnh nói.
Bé con này rõ ràng là lừa hắn, thân thể này cũng là An Cẩn Thâm, hắn còn lâu mới tin cậu dám phế.
"Nếu thật sự dám, tôi cũng không ngại trong nhà có một thi thể đâu, vừa hay có thể xem cấu tạo trong cơ thể nhóc......" Biểu cảm trên mặt Nhậm Quý Uyên dần dần trở nên vặn vẹo ghê người.
"......" Đôi tai mèo trên mái tóc bạch kim của Diệp Mộ Sanh giật giật, ở trong lòng yên lặng nói câu bệnh tâm thần, nhưng cũng không tăng thêm lực.
"Sao thế...... Không dám à?" Nhậm Quý Uyên cong môi, định nhéo cổ Diệp Mộ Sanh, thì bị cậu né tránh.
Diệp Mộ Sanh đột nhiên gọi: "Ba ơi!"
"Ba?" Nhậm Quý Uyên sửng sốt kinh ngạc, hắn không nghe lầm chứ?
Nghe thấy Nhậm Quý Uyên nói vậy, Diệp Mộ Sanh ở trong lòng nói thầm, ngoài mặt bắt đầu khóc nức nở: "Ba ơi, người không tỉnh lại con sẽ chết mất!"
Vốn dĩ cậu túm cái kia, là muốn kéo thời gian với Nhậm Quý Uyên, thuận tiện để hắn nếm thử đau khổ, lại không ngờ Nhậm Quý Uyên sẽ có phản ứng này.
Bây giờ Nhậm Quý Uyên sắp hắc hóa, muốn giải phẫu cậu, xin lỗi cậu cũng không có cách nào khác, chỉ đành bất chấp tất cả thử một lần xem có thể đánh thức An Cẩn Thâm không......
"Nhóc gọi An Cẩn Thâm là ba?" Nhậm Quý Uyên dùng sức nhéo cánh tay Diệp Mộ Sanh, biểu cảm vô cùng quái dị, vừa mới vươn tay, bỗng rụt về che đầu: "Thân thể này là của tôi!"
Thấy Nhậm Quý Uyên lẩm bẩm, biểu cảm rất là thống khổ, Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt. Vậy mà cũng có hiệu quả sao?
Mím môi, Diệp Mộ Sanh buông chỗ kia ra, quỳ gối trước người Nhậm Quý Uyên, nhỏ giọng nỉ non bên tai hắn: "Ba à, người tỉnh lại được không, con đau quá...... Ba à......"
Nhậm Quý Uyên đột nhiên dừng tiếng mắng chửi, ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Sanh, nghi hoặc nói: "Anh trai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.