Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 214: Mèo Cụp Tai Yêu Thiếu Niên Thụ & Giáo Viên Ba Nhân Cách Công (46)
Y Thiên Hạm
20/04/2023
Sau khi chú Vương đi tới, An Cẩn Thâm nói: "Vâng, cảm ơn chú Vương quan tâm, Mộ Mộ đã khỏe ạ. Nào Mộ Mộ, chào ông Vương đi."
"Ông Vương." Diệp Mộ Sanh lễ phép cười nói.
"Được rồi, đứa nhỏ này đáng yêu ghê! Đôi mắt này, tóc này......" Chú Vương lên tiếng, vươn tay, muốn sờ đầu Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh vẫn cong môi cười, nhưng lại dịch người về phía An Cẩn Thâm, né tránh bàn tay của chú Vương.
"........." Chú Vương trong lòng rất bi thương, ông không được người ta yêu thích đến như vậy sao?
"Chú Vương đừng để ý, Mộ Mộ mới đến đây, còn chưa thích nghi được." Một màn này làm An Cẩn Thâm nhớ tới lần đầu tiên gặp, lúc đó Diệp Mộ Sanh trong hình dạng mèo cũng né tránh tay chú Vương, trong lòng không khỏi đồng cảm với chú Vương vài giây.
Lúc này, Diệp Mộ Sanh nhận thấy được bầu không khí có chút xấu hổ, bèn lấy từ trong túi chiếc kẹo thỏ sữa do An Cẩn Thâm mua ra, đưa cho chú Vương, ngoan ngoãn nói: "Ông Vương, tặng ông ạ."
Thật ra cậu né tránh tay chú Vương chỉ do phản xạ có điều kiện, cậu không thích tiếp xúc thân thể với người lạ, hơn nữa người chú Vương có mùi thuốc rất nồng nặc.
Nhận kẹo xong, tâm trạng chú Vương tốt lên rất nhiều, khóe môi cong lên, híp mắt cười nói: "Ông cảm ơn Mộ Mộ nha."
Nhìn dấu chân chim rõ rệt nơi khóe mắt chú Vương, Diệp Mộ Sanh bỗng dưng ngơ ngẩn, nhớ tới chuyện ở thế giới hiện thực.
Khi còn nhỏ, mỗi lần chơi đồ chơi thấy ông ngoại cau mày, tâm tình không tốt, cậu sẽ đưa kẹo của mình cho ông, nói với ông rằng kẹo rất ngọt, ăn vào sẽ rất vui vẻ.
Cậu nhớ rõ lúc ấy ông cũng cười, khóe mắt cũng có vết chân chim, ông cũng từng nói với cậu giống như lời chú Vương.
Chỉ là hiện giờ ông đã qua đời, diện mạo ông chợt mơ hồ không rõ......
"Làm sao vậy Mộ Mộ?" An Cẩn Thâm thấy Diệp Mộ Sanh có chút không thích hợp, lo lắng nói.
"Ba à, con không sao." Diệp Mộ Sanh thu hồi ức, cong môi cười nói.
"Hả? Mộ Mộ là con trai thầy An á!" Chú Vương bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nói, há hốc mồm đến nỗi có thể lọt quả trứng gà.
Hai người này không có nét giống nhau gì hết, thế mà lại là ba con!
Diệp Mộ Sanh: "......"
An Cẩn Thâm: "......"
"Thầy An kết hôn rồi à! Con trai còn lớn như vậy?" Chú Vương hỏi.
Ở chỗ này mấy năm, ông chưa từng gặp đứa trẻ này!
Chẳng lẽ lúc đứa trẻ này xuất hiện, thì vừa lúc không phải ca trực của ông?
Nhưng sao có thể!
Không đợi An Cẩn Thâm trả lời, Diệp Mộ Sanh giành trước: "Cháu không phải con ruột của ba ạ."
"Hả?" Chú Vương ngơ người. Đây là tình huống gì vậy?
An Cẩn Thâm đẩy kính không gọng trên sống mũi, vừa mới định mở miệng, lại nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói tiếp: "Cha mẹ ruột của cháu đã qua đời, thầy An thấy cháu đáng thương, nên nhận nuôi cháu."
"Mộ Mộ......" An Cẩn Thâm nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Mộ Sanh.
"Hóa ra là như thế này, haiz đứa trẻ đáng thương! Đừng thương tâm, thầy An là người rất tốt, sẽ chăm sóc cháu cẩn thận." Đôi mắt chú Vương tan đi sự kinh ngạc, tán dương nhìn thoáng qua An Cẩn Thâm, ngay sau đó thở dài nói.
Chú Vương lại vươn tay về phía đầu Diệp Mộ Sanh, lần này Diệp Mộ Sanh không né tránh, ngược lại nhẹ nhàng cười nói: "Vâng, ba rất tốt ạ."
Bây giờ bề ngoài cậu và An Cẩn Thâm chênh lệch tuổi tác quá nhiều, An Cẩn Thâm lại là giáo viên đại học. Bởi vậy trước mắt Diệp Mộ Sanh không định công khai quan hệ thật của hai người, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thanh danh An Cẩn Thâm.
Cứ yêu đương vụng trộm như này, cũng rất kích thích......
"Ông Vương." Diệp Mộ Sanh lễ phép cười nói.
"Được rồi, đứa nhỏ này đáng yêu ghê! Đôi mắt này, tóc này......" Chú Vương lên tiếng, vươn tay, muốn sờ đầu Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh vẫn cong môi cười, nhưng lại dịch người về phía An Cẩn Thâm, né tránh bàn tay của chú Vương.
"........." Chú Vương trong lòng rất bi thương, ông không được người ta yêu thích đến như vậy sao?
"Chú Vương đừng để ý, Mộ Mộ mới đến đây, còn chưa thích nghi được." Một màn này làm An Cẩn Thâm nhớ tới lần đầu tiên gặp, lúc đó Diệp Mộ Sanh trong hình dạng mèo cũng né tránh tay chú Vương, trong lòng không khỏi đồng cảm với chú Vương vài giây.
Lúc này, Diệp Mộ Sanh nhận thấy được bầu không khí có chút xấu hổ, bèn lấy từ trong túi chiếc kẹo thỏ sữa do An Cẩn Thâm mua ra, đưa cho chú Vương, ngoan ngoãn nói: "Ông Vương, tặng ông ạ."
Thật ra cậu né tránh tay chú Vương chỉ do phản xạ có điều kiện, cậu không thích tiếp xúc thân thể với người lạ, hơn nữa người chú Vương có mùi thuốc rất nồng nặc.
Nhận kẹo xong, tâm trạng chú Vương tốt lên rất nhiều, khóe môi cong lên, híp mắt cười nói: "Ông cảm ơn Mộ Mộ nha."
Nhìn dấu chân chim rõ rệt nơi khóe mắt chú Vương, Diệp Mộ Sanh bỗng dưng ngơ ngẩn, nhớ tới chuyện ở thế giới hiện thực.
Khi còn nhỏ, mỗi lần chơi đồ chơi thấy ông ngoại cau mày, tâm tình không tốt, cậu sẽ đưa kẹo của mình cho ông, nói với ông rằng kẹo rất ngọt, ăn vào sẽ rất vui vẻ.
Cậu nhớ rõ lúc ấy ông cũng cười, khóe mắt cũng có vết chân chim, ông cũng từng nói với cậu giống như lời chú Vương.
Chỉ là hiện giờ ông đã qua đời, diện mạo ông chợt mơ hồ không rõ......
"Làm sao vậy Mộ Mộ?" An Cẩn Thâm thấy Diệp Mộ Sanh có chút không thích hợp, lo lắng nói.
"Ba à, con không sao." Diệp Mộ Sanh thu hồi ức, cong môi cười nói.
"Hả? Mộ Mộ là con trai thầy An á!" Chú Vương bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nói, há hốc mồm đến nỗi có thể lọt quả trứng gà.
Hai người này không có nét giống nhau gì hết, thế mà lại là ba con!
Diệp Mộ Sanh: "......"
An Cẩn Thâm: "......"
"Thầy An kết hôn rồi à! Con trai còn lớn như vậy?" Chú Vương hỏi.
Ở chỗ này mấy năm, ông chưa từng gặp đứa trẻ này!
Chẳng lẽ lúc đứa trẻ này xuất hiện, thì vừa lúc không phải ca trực của ông?
Nhưng sao có thể!
Không đợi An Cẩn Thâm trả lời, Diệp Mộ Sanh giành trước: "Cháu không phải con ruột của ba ạ."
"Hả?" Chú Vương ngơ người. Đây là tình huống gì vậy?
An Cẩn Thâm đẩy kính không gọng trên sống mũi, vừa mới định mở miệng, lại nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói tiếp: "Cha mẹ ruột của cháu đã qua đời, thầy An thấy cháu đáng thương, nên nhận nuôi cháu."
"Mộ Mộ......" An Cẩn Thâm nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Mộ Sanh.
"Hóa ra là như thế này, haiz đứa trẻ đáng thương! Đừng thương tâm, thầy An là người rất tốt, sẽ chăm sóc cháu cẩn thận." Đôi mắt chú Vương tan đi sự kinh ngạc, tán dương nhìn thoáng qua An Cẩn Thâm, ngay sau đó thở dài nói.
Chú Vương lại vươn tay về phía đầu Diệp Mộ Sanh, lần này Diệp Mộ Sanh không né tránh, ngược lại nhẹ nhàng cười nói: "Vâng, ba rất tốt ạ."
Bây giờ bề ngoài cậu và An Cẩn Thâm chênh lệch tuổi tác quá nhiều, An Cẩn Thâm lại là giáo viên đại học. Bởi vậy trước mắt Diệp Mộ Sanh không định công khai quan hệ thật của hai người, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thanh danh An Cẩn Thâm.
Cứ yêu đương vụng trộm như này, cũng rất kích thích......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.