Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 226: Mèo Cụp Tai Yêu Thiếu Niên Thụ & Giáo Viên Ba Nhân Cách Công (58)
Y Thiên Hạm
20/04/2023
Người mắc đa nhân cách nặng tới đâu thì mỗi nhân cách cũng đều độc lập, Nhậm Quý Uyên không cho là hắn và An Cẩn Thâm là một.
Tối hôm qua An Cẩn Thâm cắt đứt chuyện tốt của Nhậm Quý Uyên, Nhậm Quý Uyên không tranh được với nhân cách chủ trong lòng đã bực, hôm nay lại nhìn thấy dấu vết trên người Diệp Mộ Sanh, cảm giác giống như đồ chơi của mình bị dơ vậy.
Vì vậy Nhậm Quý Uyên ghen, tức giận.
Diệp Mộ Sanh không muốn nói chuyện cùng Nhậm Quý Uyên, qua loa lấy lệ đáp: "Là anh, được chưa?"
Ai ngờ Nhậm Quý Uyên cũng không vì lời Diệp Mộ Sanh mà vui vẻ, mà lại nâng chân Diệp Mộ Sanh, nhìn nơi nào đó phía sau cậu, cười lạnh nói: "Câu trả lời trong lòng nhóc chắc hẳn là An Cẩn Thâm, dù sao hôm đó tôi cũng không làm chỗ này của nhóc bị rách!"
"A ——" một ngón tay chợt tiến vào tiến vào, đau đến mức Diệp Mộ Sanh kêu thành tiếng.
"Trên người nhiều dấu vết như vậy, nhóc và An Cẩn Thâm làm kịch liệt thật đấy! Tôi đoán lúc đó nhóc chủ động lắm nhỉ! Chậc, lúc làm cùng tôi thì lại ra vẻ không cam tâm tình nguyện." Nhậm Quý Uyên nói.
"... Bỏ ra đi..." Diệp Mộ Sanh cả người kiệt sức, chỉ có thể đỏ mặt rưng rưng nói.
Nhìn trên ngón tay dính chất lỏng màu đỏ, trong con ngươi Nhậm Quý Uyên tối đi, sắc mặt hết sức khó coi, nhưng vẫn rút tay ra.
"Khó chịu? Đó cũng là đáng đời nhóc! Làm cũng không biết tiết chế!" Nhậm Quý Uyên hừ lạnh nói. Tối hôm qua tên nhóc này cùng An Cẩn Thâm làm kịch liệt như vậy, động một cái, đã chảy máu!
"Đêm đó anh còn không kiềm chế hơn!" Lời Nhậm Quý Uyên làm Diệp Mộ Sanh không nhịn được bật lại.
Nhậm Quý Uyên nói chuyện kiềm chế với cậu?
Ôi, nếu như không phải nhân cách khác đi ra, thì với độ điên cuồng của Nhậm Quý Uyên kết quả cậu cũng không khác hôm nay là mấy!
Nhậm Quý Uyên nhớ đến chuyện ngày đó, chân mày giật giật, nắm cằm Diệp Mộ Sanh, nói: "Nếu hôm đó nhóc ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không như vậy!"
"... Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi buồn ngủ, anh đi ra ngoài đi." Diệp Mộ Sanh đẩy Nhậm Quý Uyên một cái, nhưng không đẩy được hắn ra.
"Ồ, đi ra ngoài? Hiếm có cơ hội nắm giữ cơ thể, nhóc cảm thấy tôi sẽ lãng phí thời gian sao? Nhóc không muốn nói chuyện, vậy thì dùng cơ thể của nhóc nói với tôi đi!" Nhậm Quý Uyên hung ác nói.
Nếu không phải tên nhóc này xuất hiện, để ý thức cho An Cẩn Thâm càng ngày càng lớn mạnh, làm gì có chuyện thời gian khống chế thân thể của hắn ngày càng ít đi?
Bất kể là quyền khống chế thân thể hay tên nhóc này, đều là của hắn hết!
Còn An Cẩn Thâm và một nhân cách trẻ con ngu ngốc Tiếu Tiếu, vĩnh viễn biến mất đi...
"Tôi đã thế này, anh còn muốn làm... Là muốn làm tôi đến chết sao?" Diệp Mộ Sanh mặt đen lại nói.
"Đúng vậy! Tôi muốn khiến tên nhóc cậu sướng đến chết!" Ba chữ cuối cùng, Nhậm Quý Uyên nhấn rất mạnh.
Diệp Mộ Sanh còn chưa mở miệng, Nhậm Quý Uyên lại bổ sung: "Nhóc không được biến thành mèo, nếu không tôi ra ngoài tìm người phụ nữ khác."
"Tùy anh, anh đi tìm đi!"
"À, trước khi tìm phụ nữ, tôi phải giải phẫu nhóc trước!"
"Cầm thú!" Diệp Mộ Sanh mắng.
"Gọi là cầm thú nghe không tệ, tôi thích." Nhậm Quý Uyên ngoài miệng nói thích, nhưng sắc mặt lại âm u đến đáng sợ, giống như muốn khiến Diệp Mộ Sanh chết vậy.
"..." Sắc mặt Diệp Mộ Sanh cũng không tốt.
"Nghe lời, nếu không nhóc càng phản kháng, tôi càng không khống chế được mình." Vừa dứt lời, Nhậm Quý Uyên trực tiếp hôn lên môi Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh cho là Nhậm Quý Uyên thật sự muốn đè mình, lại không ngờ rằng Nhậm Quý Uyên mặc dù dọa dẫm, trên thực tế cũng chỉ để lại vài dấu hôn của hắn, sau đó xoa đầu cậu, vén chăn đắp lên người cả hai.
Tối hôm qua An Cẩn Thâm cắt đứt chuyện tốt của Nhậm Quý Uyên, Nhậm Quý Uyên không tranh được với nhân cách chủ trong lòng đã bực, hôm nay lại nhìn thấy dấu vết trên người Diệp Mộ Sanh, cảm giác giống như đồ chơi của mình bị dơ vậy.
Vì vậy Nhậm Quý Uyên ghen, tức giận.
Diệp Mộ Sanh không muốn nói chuyện cùng Nhậm Quý Uyên, qua loa lấy lệ đáp: "Là anh, được chưa?"
Ai ngờ Nhậm Quý Uyên cũng không vì lời Diệp Mộ Sanh mà vui vẻ, mà lại nâng chân Diệp Mộ Sanh, nhìn nơi nào đó phía sau cậu, cười lạnh nói: "Câu trả lời trong lòng nhóc chắc hẳn là An Cẩn Thâm, dù sao hôm đó tôi cũng không làm chỗ này của nhóc bị rách!"
"A ——" một ngón tay chợt tiến vào tiến vào, đau đến mức Diệp Mộ Sanh kêu thành tiếng.
"Trên người nhiều dấu vết như vậy, nhóc và An Cẩn Thâm làm kịch liệt thật đấy! Tôi đoán lúc đó nhóc chủ động lắm nhỉ! Chậc, lúc làm cùng tôi thì lại ra vẻ không cam tâm tình nguyện." Nhậm Quý Uyên nói.
"... Bỏ ra đi..." Diệp Mộ Sanh cả người kiệt sức, chỉ có thể đỏ mặt rưng rưng nói.
Nhìn trên ngón tay dính chất lỏng màu đỏ, trong con ngươi Nhậm Quý Uyên tối đi, sắc mặt hết sức khó coi, nhưng vẫn rút tay ra.
"Khó chịu? Đó cũng là đáng đời nhóc! Làm cũng không biết tiết chế!" Nhậm Quý Uyên hừ lạnh nói. Tối hôm qua tên nhóc này cùng An Cẩn Thâm làm kịch liệt như vậy, động một cái, đã chảy máu!
"Đêm đó anh còn không kiềm chế hơn!" Lời Nhậm Quý Uyên làm Diệp Mộ Sanh không nhịn được bật lại.
Nhậm Quý Uyên nói chuyện kiềm chế với cậu?
Ôi, nếu như không phải nhân cách khác đi ra, thì với độ điên cuồng của Nhậm Quý Uyên kết quả cậu cũng không khác hôm nay là mấy!
Nhậm Quý Uyên nhớ đến chuyện ngày đó, chân mày giật giật, nắm cằm Diệp Mộ Sanh, nói: "Nếu hôm đó nhóc ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không như vậy!"
"... Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi buồn ngủ, anh đi ra ngoài đi." Diệp Mộ Sanh đẩy Nhậm Quý Uyên một cái, nhưng không đẩy được hắn ra.
"Ồ, đi ra ngoài? Hiếm có cơ hội nắm giữ cơ thể, nhóc cảm thấy tôi sẽ lãng phí thời gian sao? Nhóc không muốn nói chuyện, vậy thì dùng cơ thể của nhóc nói với tôi đi!" Nhậm Quý Uyên hung ác nói.
Nếu không phải tên nhóc này xuất hiện, để ý thức cho An Cẩn Thâm càng ngày càng lớn mạnh, làm gì có chuyện thời gian khống chế thân thể của hắn ngày càng ít đi?
Bất kể là quyền khống chế thân thể hay tên nhóc này, đều là của hắn hết!
Còn An Cẩn Thâm và một nhân cách trẻ con ngu ngốc Tiếu Tiếu, vĩnh viễn biến mất đi...
"Tôi đã thế này, anh còn muốn làm... Là muốn làm tôi đến chết sao?" Diệp Mộ Sanh mặt đen lại nói.
"Đúng vậy! Tôi muốn khiến tên nhóc cậu sướng đến chết!" Ba chữ cuối cùng, Nhậm Quý Uyên nhấn rất mạnh.
Diệp Mộ Sanh còn chưa mở miệng, Nhậm Quý Uyên lại bổ sung: "Nhóc không được biến thành mèo, nếu không tôi ra ngoài tìm người phụ nữ khác."
"Tùy anh, anh đi tìm đi!"
"À, trước khi tìm phụ nữ, tôi phải giải phẫu nhóc trước!"
"Cầm thú!" Diệp Mộ Sanh mắng.
"Gọi là cầm thú nghe không tệ, tôi thích." Nhậm Quý Uyên ngoài miệng nói thích, nhưng sắc mặt lại âm u đến đáng sợ, giống như muốn khiến Diệp Mộ Sanh chết vậy.
"..." Sắc mặt Diệp Mộ Sanh cũng không tốt.
"Nghe lời, nếu không nhóc càng phản kháng, tôi càng không khống chế được mình." Vừa dứt lời, Nhậm Quý Uyên trực tiếp hôn lên môi Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh cho là Nhậm Quý Uyên thật sự muốn đè mình, lại không ngờ rằng Nhậm Quý Uyên mặc dù dọa dẫm, trên thực tế cũng chỉ để lại vài dấu hôn của hắn, sau đó xoa đầu cậu, vén chăn đắp lên người cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.