Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 177: Mèo Cụp Tai Yêu Thiếu Niên Thụ & Giáo Viên Ba Nhân Cách Công (9)

Y Thiên Hạm

20/04/2023

"......" Nhìn bóng lưng An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh thè lưỡi, dùng móng vuốt xoa mặt. Nếu cậu có thể biến thành người, thì đã tự mình nấu cơm rồi.

An Cẩn Thâm đi hâm nóng, Diệp Mộ Sanh nhàm chán chạy xuống sofa, bật TV lên.

Tất nhiên Diệp Mộ Sanh không thể dùng miệng ngậm điều khiển từ xa, bởi vậy cậu đứng lên ôm điều khiển từ xa, dùng hai chân sau chậm rãi đi lên phía trước, sau đó bò lên trên, bắt đầu xem TV.

Một lát sau, An Cẩn Thâm bưng một chén cháo đi ra từ phòng bếp rồi đặt lên bàn.

Diệp Mộ Sanh đang muốn nhảy khỏi sofa, An Cẩn Thâm liền bưng bát đi tới, bế Diệp Mộ Sanh lên, sờ đầu của cậu: "Đói lả rồi nhỉ, đồ ăn kia không hợp cho mi ăn, ta làm cháo cho mi này."

"Cảm ơn." Diệp Mộ Sanh nói.

An Cẩn Thâm đặt Diệp Mộ Sanh lên trên bàn, đẩy bát đến trước mặt Diệp Mộ Sanh, nói: "Không cần cảm ơn, mau ăn đi."

Diệp Mộ Sanh nhìn thoáng qua đôi đũa trên bát, lại liếc nhìn móng vuốt của mình, hỏi: "Có thìa không?"

Móng vuốt của cậu căn bản không dùng được đũa, với cả cậu không thể giống mèo thường mà trực tiếp thò miệng vào bát rồi liếm ăn được......

An Cẩn Thâm tựa như cũng phát hiện ra vấn đề, xin lỗi mà cười cười, lắc đầu nói: "Xin lỗi, không có thìa, nhà ta chỉ có đũa."

"Không sao." Diệp Mộ Sanh vươn móng vuốt chạm vào cạnh bát, cảm giác hơi nóng bèn thu móng lại: "Chờ cháo nguội ta trực tiếp bưng bát lên ăn cũng được."

"Ừ." An Cẩn Thâm ngồi ở trên ghế, nhìn Diệp Mộ Sanh đột nhiên nói: "Lúc đầu mi sống ở đâu, mi chạy đi như vậy ba mẹ mi không lo lắng sao?"



Mèo con này có thể nói chuyện, vậy ba mẹ nó hẳn cũng là mèo yêu.

Diệp Mộ Sanh dừng một chút, nói: "Bọn họ sẽ không lo lắng. Ba mẹ ta đã qua đời."

Dáng vẻ Diệp Mộ Sanh đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm, trong giọng nói mềm mại lộ ra buồn bã nhè nhẹ, làm trong lòng An Cẩn Thâm nổi lên thương cảm, đang định an ủi cậu, thì Diệp Mộ Sanh bỗng nhiên nhào vào trong lòng An Cẩn Thâm.

"Trên thế giới này chỉ còn lại một mình ta. Cho nên nếu đã nhận nuôi ta, vậy chủ nhân không được vứt bỏ ta, rời xa ta, có được không?" Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng mà cọ ngực An Cẩn Thâm, nói.

Đôi mắt An Cẩn Thâm tối sầm lại, trầm mặc một lát, buông tiếng thở dài, xoa đầu nhỏ Diệp Mộ Sanh nói: "Xin lỗi, ta cũng không định nuôi mi, đưa mi về nhà vì thấy mi đói bụng mà thôi. Đợi lát nữa ăn cháo xong, mi đi đi."

"Vì sao?" Diệp Mộ Sanh nghe vậy, nắm chặt áo An Cẩn Thâm, thấp giọng nói.

"Bởi vì ta nghèo, không nuôi nổi mèo, mi ăn cháo trước đi. Ta đi gọi cho cô Lý bảo cô ấy dạy thay cho ta." Nói xong, An Cẩn Thâm trực tiếp đặt Diệp Mộ Sanh lên trên bàn, đẩy móng vuốt của cậu ra, nhanh chóng xoay người rời đi.

Diệp Mộ Sanh đứng ở trên bàn, nhìn bóng lưng An Cẩn Thâm, đôi mắt màu xanh lam hiện lên một tia nghi hoặc.

Mặc dù An Cẩn Thâm đúng là không có tiền, nhưng nuôi mèo như cậu không tốn mấy, hơn nữa vừa rồi sắc mặt An Cẩn Thâm quái lạ, hắn làm sao vậy?

An Cẩn Thâm cũng không thèm nhìn Diệp Mộ Sanh, trở lại phòng ngủ trực tiếp đóng cửa lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho cô Lý.

"Alo, cô Lý, tôi là An Cẩn Thâm......"

Hắn giải thích với cô Lý mình có việc không thể đến trường dạy, sau khi cô Lý đồng ý, An Cẩn Thâm nói: "Được rồi, vậy làm phiền cô Lý rồi, cảm ơn...... Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook