Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 38: Ôn Nhu Phúc Hắc Thụ & Hậm Hực Hắc Đạo Công (36)
Y Thiên Hạm
02/04/2023
Hai người đi vào trong chốc lát, rẽ vào bên phải, liền đến hồ hoa sen của công viên, mà bên cạnh hồ hoa sen có một chiếc xe máy màu đen mới tinh.
Thấy xe máy, trong nháy mắt nụ cười bên khóe môi của Chu Lạc Ly biến mất, đuôi lông mày nhăn lại, đồng tử co chặt, trong tay không tự chủ được mà tăng lớn lực đạo, nắm chặt tay Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh cảm thấy tay của Chu Lạc Ly lạnh băng đến thấu cốt, nhấp nhấp miệng nói “Tôi biết anh kiêng motor, cho nên tôi muốn anh…… Lái motor đưa tôi đi hóng gió.”
Mấy năm trước, sau khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia, Chu Lạc Ly liền sinh ra bóng ma với xe, cho tới bây giờ cũng không dám lái xe lại. Cho dù là xe đạp, Chu Lạc Ly cũng không muốn chạm vào.
Diệp Mộ Sanh đoán rằng nhiệm vụ sở dĩ vẫn chưa có hoàn thành, Chu Lạc Ly hoàn toàn chưa được "chữa khỏi" hẳn, nguyên nhân chính là bởi vì chuyện xe cộ này.
Đem bóng ma che dấu đi cùng áp lực cũng không phải phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, khống chế được nhất thời nhưng không khống chế được một đời, chung quy có một ngày sẽ bùng nổ.
Nghiêm trọng hơn, bóng ma giống như là bom hẹn giờ trong cơ thể. Tuy rằng đem miệng vết thương lột ra để lấy bom ra là chuyện phi thường thống khổ, nhưng chỉ như vậy mới không làm bom lưu trữ trong cơ thể đột nhiên nổ mạnh.
Cho nên sau mấy phen rối rắm, Diệp Mộ Sanh mới mang theo Chu Lạc Ly tới nơi này. Tuy rằng hồi ức của Chu Lạc Ly đã từng không thoải mái, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, Chu Lạc Ly không có khả năng cả đời đều không thể tiếp tục đi xe được.
Chu Lạc Ly cưỡng chế cảm xúc, tự trấn định mình, quay đầu nhìn về phía Diệp Mộ Sanh nói “Xin lỗi Mộ Sanh, tôi thật sự không làm được.”
Diệp Mộ Sanh vươn một tay, xoa đuôi lông mày đang nhíu chặt của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh chậm rãi nói, “Anh không thử xem thì làm sao biết anh không làm được.”
“Tôi thật sự không làm được.” Chu Lạc Ly bắt lấy tay Diệp Mộ Sanh nói. Hắn không dám đi motor, hắn sợ hắn sẽ làm tổn thương Mộ Sanh.
“Nếu anh chỉ một mặt mà nói không làm được, đương nhiên không có khả năng làm được.” Diệp Mộ Sanh rút đôi tay mình từ trong tay Chu Lạc Ly ra, đuôi lông mày hơi nhíu, nhìn Chu Lạc Ly, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“……” Chu Lạc Ly nắm chặt tay trống trơn, gục đầu xuống, gió nhẹ gợi lên vài sợi tóc đen nhánh, che khuất cảm xúc trên mặt Chu Lạc Ly.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa đi đến phía xe máy “Được, anh không lái, tôi tự đi motor vậy. Tuy rằng lần đầu tiên tôi đi motor, nhưng tôi nghĩ hẳn là không đến mức quăng ngã……”
Diệp Mộ Sanh còn chưa có nói xong, Chu Lạc Ly liền ngẩng đầu lên, la lớn “Được, tôi chở cậu.”
Diệp Mộ Sanh nghe thấy thanh âm, quay đầu lại nhìn Chu Lạc Ly. Màu da của thiếu niên trắng như ngọc, mặt mày tinh xảo, đôi mắt đào hoa lập loè ý cười, như ánh nắng ấm áp ôn nhu bắn vào trong lòng Chu Lạc Ly, phất đi sợ hãi cùng lo lắng trong lòng Chu Lạc Ly.
“Mộ Sanh, tôi lái motor mang cậu đi hóng gió.” Chu Lạc Ly lại nói, trong mắt đen nhánh như mực hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng sủng nịch nhè nhẹ. Được, liền thử một lần đi, hắn đáp ứng Mộ Sanh coi như bắt đầu một lần nữa.
Chu Lạc Ly ngồi ở phía trước xe máy, tay gắt gao nắm tay lái, tuy rằng trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng cái trán lại toát ra mồ hôi lạnh. Diệp Mộ Sanh ngồi ở phía sau, mặt mày mang ý cười, đôi tay vây quanh eo Chu Lạc Ly.
“Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi vẫn sẽ luôn ở cạnh anh.” Nhận thấy được Chu Lạc Ly khẩn trương, Diệp Mộ Sanh ở bên tai Chu Lạc Ly ôn nhu nói.
“Được.” Chu Lạc Ly nỗ lực xua tan hình ảnh hiện trường tai nạn xe cộ mấy năm trước trong đầu, nắm chặt tay lái, con ngươi hiện lên kiên định, đáp. Vì Mộ Sanh, cũng vì chính mình, hắn nhất định sẽ khắc phục bóng ma cùng sợ hãi trong lòng!
Xe máy phát ra âm thanh làm trong lòng Chu Lạc Ly khẩn trương vài phần, mà khi thông qua gương xe thấy Diệp Mộ Sanh tươi cười, tâm trạng của Chu Lạc Ly đang thấp thỏm liền chậm rãi bằng phẳng trở lại, bắt đầu điều khiển xe, chậm rãi đi về phía trước.
Thấy xe máy, trong nháy mắt nụ cười bên khóe môi của Chu Lạc Ly biến mất, đuôi lông mày nhăn lại, đồng tử co chặt, trong tay không tự chủ được mà tăng lớn lực đạo, nắm chặt tay Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh cảm thấy tay của Chu Lạc Ly lạnh băng đến thấu cốt, nhấp nhấp miệng nói “Tôi biết anh kiêng motor, cho nên tôi muốn anh…… Lái motor đưa tôi đi hóng gió.”
Mấy năm trước, sau khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia, Chu Lạc Ly liền sinh ra bóng ma với xe, cho tới bây giờ cũng không dám lái xe lại. Cho dù là xe đạp, Chu Lạc Ly cũng không muốn chạm vào.
Diệp Mộ Sanh đoán rằng nhiệm vụ sở dĩ vẫn chưa có hoàn thành, Chu Lạc Ly hoàn toàn chưa được "chữa khỏi" hẳn, nguyên nhân chính là bởi vì chuyện xe cộ này.
Đem bóng ma che dấu đi cùng áp lực cũng không phải phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, khống chế được nhất thời nhưng không khống chế được một đời, chung quy có một ngày sẽ bùng nổ.
Nghiêm trọng hơn, bóng ma giống như là bom hẹn giờ trong cơ thể. Tuy rằng đem miệng vết thương lột ra để lấy bom ra là chuyện phi thường thống khổ, nhưng chỉ như vậy mới không làm bom lưu trữ trong cơ thể đột nhiên nổ mạnh.
Cho nên sau mấy phen rối rắm, Diệp Mộ Sanh mới mang theo Chu Lạc Ly tới nơi này. Tuy rằng hồi ức của Chu Lạc Ly đã từng không thoải mái, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, Chu Lạc Ly không có khả năng cả đời đều không thể tiếp tục đi xe được.
Chu Lạc Ly cưỡng chế cảm xúc, tự trấn định mình, quay đầu nhìn về phía Diệp Mộ Sanh nói “Xin lỗi Mộ Sanh, tôi thật sự không làm được.”
Diệp Mộ Sanh vươn một tay, xoa đuôi lông mày đang nhíu chặt của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh chậm rãi nói, “Anh không thử xem thì làm sao biết anh không làm được.”
“Tôi thật sự không làm được.” Chu Lạc Ly bắt lấy tay Diệp Mộ Sanh nói. Hắn không dám đi motor, hắn sợ hắn sẽ làm tổn thương Mộ Sanh.
“Nếu anh chỉ một mặt mà nói không làm được, đương nhiên không có khả năng làm được.” Diệp Mộ Sanh rút đôi tay mình từ trong tay Chu Lạc Ly ra, đuôi lông mày hơi nhíu, nhìn Chu Lạc Ly, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“……” Chu Lạc Ly nắm chặt tay trống trơn, gục đầu xuống, gió nhẹ gợi lên vài sợi tóc đen nhánh, che khuất cảm xúc trên mặt Chu Lạc Ly.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa đi đến phía xe máy “Được, anh không lái, tôi tự đi motor vậy. Tuy rằng lần đầu tiên tôi đi motor, nhưng tôi nghĩ hẳn là không đến mức quăng ngã……”
Diệp Mộ Sanh còn chưa có nói xong, Chu Lạc Ly liền ngẩng đầu lên, la lớn “Được, tôi chở cậu.”
Diệp Mộ Sanh nghe thấy thanh âm, quay đầu lại nhìn Chu Lạc Ly. Màu da của thiếu niên trắng như ngọc, mặt mày tinh xảo, đôi mắt đào hoa lập loè ý cười, như ánh nắng ấm áp ôn nhu bắn vào trong lòng Chu Lạc Ly, phất đi sợ hãi cùng lo lắng trong lòng Chu Lạc Ly.
“Mộ Sanh, tôi lái motor mang cậu đi hóng gió.” Chu Lạc Ly lại nói, trong mắt đen nhánh như mực hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng sủng nịch nhè nhẹ. Được, liền thử một lần đi, hắn đáp ứng Mộ Sanh coi như bắt đầu một lần nữa.
Chu Lạc Ly ngồi ở phía trước xe máy, tay gắt gao nắm tay lái, tuy rằng trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng cái trán lại toát ra mồ hôi lạnh. Diệp Mộ Sanh ngồi ở phía sau, mặt mày mang ý cười, đôi tay vây quanh eo Chu Lạc Ly.
“Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi vẫn sẽ luôn ở cạnh anh.” Nhận thấy được Chu Lạc Ly khẩn trương, Diệp Mộ Sanh ở bên tai Chu Lạc Ly ôn nhu nói.
“Được.” Chu Lạc Ly nỗ lực xua tan hình ảnh hiện trường tai nạn xe cộ mấy năm trước trong đầu, nắm chặt tay lái, con ngươi hiện lên kiên định, đáp. Vì Mộ Sanh, cũng vì chính mình, hắn nhất định sẽ khắc phục bóng ma cùng sợ hãi trong lòng!
Xe máy phát ra âm thanh làm trong lòng Chu Lạc Ly khẩn trương vài phần, mà khi thông qua gương xe thấy Diệp Mộ Sanh tươi cười, tâm trạng của Chu Lạc Ly đang thấp thỏm liền chậm rãi bằng phẳng trở lại, bắt đầu điều khiển xe, chậm rãi đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.