Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 253: Tác Giả Cao Lãnh Cấm Dục & Lưu Manh Côn Đồ
Y Thiên Hạm
10/05/2023
Bùi Tịch thổi hơi nóng lên vành tai trắng nõn của Diệp Mộ Sanh, ngón tay Diệp Mộ Sanh hơi siết lại, lông mi khẽ run, nhưng giọng vẫn lạnh như băng: "Không sai."
"Cái gì?" Động tác trên tay Bùi Tịch dừng lại, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Không sai?
Ý là Diệp Mộ Sanh là gay?
Diệp Mộ Sanh là gay!!
Thật ra thì hắn vốn không biết Diệp Mộ Sanh là gay, nên vừa rồi hắn mới làm như vậy, chỉ là muốn chờ Diệp Mộ Sanh phản bác, sau đó hắn sẽ tỏ ra không tin như Diệp Mộ Sanh không tin hắn, nói không tin Diệp Mộ Sanh, tiếp tục chọc cười Diệp Mộ Sanh.
Nhưng...
Diệp Mộ Sanh lại thừa nhận?!
Thừa dịp Bùi Tịch đang ngẩn ra, Diệp Mộ Sanh nhanh chóng đẩy hắn ra, tránh khỏi vòng tay Bùi Tịch, trong lòng đã khôi phục sự bình tĩnh: "Không sai tôi là người đồng tính, nghe rõ chưa?"
"Nghe rồi." Bùi Tịch gật đầu một cái, vẻ kinh ngạc trên mặt tản đi, đôi mắt phượng nhìn chăm chú gương mặt bình tĩnh của Diệp Mộ Sanh.
"Cho nên đừng trêu tôi nữa." Diệp Mộ Sanh hừ lạnh nói, nói xong cũng không thèm nhìn tới Bùi Tịch, đi thẳng.
Nhưng khi đi ngang qua Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh lại nghe thấy tiếng cười nhạo.
"Vì để tôi không làm phiền cậu nên tới nỗi cậu phải nói mình đồng tính sao?" Bùi Tịch nắm vai Diệp Mộ Sanh, cười nói.
"Đây là sự thật." Diệp Mộ Sanh đáp.
"Cậu nghĩ là tôi sẽ tin? Cậu rõ ràng chỉ không muốn tôi quấn lấy cậu, mới lừa gạt tôi cậu là người đồng tính." Bùi Tịch nói.
"Không tin cũng được." Ngước mắt đối lại ánh mắt của Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh nhàn nhạt nói, thật ra cậu không lừa ai.
Bùi Tịch nhướng mày, ôm chầm lấy vai Diệp Mộ Sanh, trên mặt lại khôi phục nụ cười lưu manh xấu xa: "Tôi lại không kì thị người đồng tính, cho nên bất kể cậu có phải hay không, tôi vẫn nhận cậu là người anh em, dù cậu chê tôi cũng chẳng hề gì."
"Tại sao?" Diệp Mộ Sanh nói ra nghi ngờ trong lòng. Cậu thật sự tò mò, sao bạn người yêu này chủ động thế?
"Bởi vì..." Bùi Tịch cong môi, đột nhiên hát lên: "Nhìn vào ánh mắt ấy, tôi biết mình đã gặp đúng người*. Cậu đi nhầm lớp, đứng ở cửa lớp tôi nhìn nhìn tôi một cái, tôi đã biết, người này chính là anh em mình."
*Lời bài hát Túy Xích Bích theo lời dịch của Katzy Qiu
Diệp Mộ Sanh: "..."
Bùi Tịch tiếp tục nói: "Còn nữa, Diệp Mộ Sanh cậu ngày nào cũng lạnh nhạt, mấy lần tôi tình cờ gặp cậu, cậu đều ở một mình. Học tập mặc dù quan trọng, nhưng xã giao cũng quan trọng, nhìn cậu mỗi ngày đều một mình trông đáng thương, tôi chủ động làm bạn đi cùng cậu, thế nào? Cảm động không?"
"..." Diệp Mộ Sanh tiếp tục mặt không cảm xúc, giữ yên lặng. Thật ra thì đó cũng không phải tình cờ, mà là cậu cố ý thể hiện cảm giác tồn tại trước mặt Bùi Tịch, chẳng qua là không nghĩ tới, cậu còn chưa kịp chủ động đến gần, Bùi Tịch đã đi trước một bước...
"Cảm động không? Cảm động cũng đừng nghiêm mặt, cười với anh một cái đi!" Bùi Tịch đưa tay hướng về phía mặt Diệp Mộ Sanh.
"..." Diệp Mộ Sanh nhanh chóng bắt được tay Bùi Tịch: "Muốn làm bạn với tôi thì đừng có táy máy tay chân."
"Được, không táy máy tay chân." Bùi Tịch thu tay về bỏ vào trong túi quần, nhún vai một cái bất đắc dĩ nói. Dù sao da mặt hắn dày, bây giờ đồng ý sau này đổi ý.
Hai người sóng vai trở lại lớp, ngay lúc Diệp Mộ Sanh muốn bước vào lớp, Bùi Tịch đưa tay chắn đường Diệp Mộ Sanh.
"Nhân tiện, chúng ta cũng là bạn. Diệp Mộ Sanh à dù sao cậu cũng phải để cho tôi số điện thoại hoặc QQ đi." Bùi Tịch cười nói.
Diệp Mộ Sanh nhìn Bùi Tịch chốc lát, lạnh lùng nói: "Đưa điện thoại đưa cho tôi."
Bùi Tịch vui vẻ lấy điện thoại ra, mở khóa đưa cho Diệp Mộ Sanh: "Cậu cho tôi cả số QQ và số điện thoại đi, đúng rồi, cả WeChat luôn nhé."
"Cái gì?" Động tác trên tay Bùi Tịch dừng lại, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Không sai?
Ý là Diệp Mộ Sanh là gay?
Diệp Mộ Sanh là gay!!
Thật ra thì hắn vốn không biết Diệp Mộ Sanh là gay, nên vừa rồi hắn mới làm như vậy, chỉ là muốn chờ Diệp Mộ Sanh phản bác, sau đó hắn sẽ tỏ ra không tin như Diệp Mộ Sanh không tin hắn, nói không tin Diệp Mộ Sanh, tiếp tục chọc cười Diệp Mộ Sanh.
Nhưng...
Diệp Mộ Sanh lại thừa nhận?!
Thừa dịp Bùi Tịch đang ngẩn ra, Diệp Mộ Sanh nhanh chóng đẩy hắn ra, tránh khỏi vòng tay Bùi Tịch, trong lòng đã khôi phục sự bình tĩnh: "Không sai tôi là người đồng tính, nghe rõ chưa?"
"Nghe rồi." Bùi Tịch gật đầu một cái, vẻ kinh ngạc trên mặt tản đi, đôi mắt phượng nhìn chăm chú gương mặt bình tĩnh của Diệp Mộ Sanh.
"Cho nên đừng trêu tôi nữa." Diệp Mộ Sanh hừ lạnh nói, nói xong cũng không thèm nhìn tới Bùi Tịch, đi thẳng.
Nhưng khi đi ngang qua Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh lại nghe thấy tiếng cười nhạo.
"Vì để tôi không làm phiền cậu nên tới nỗi cậu phải nói mình đồng tính sao?" Bùi Tịch nắm vai Diệp Mộ Sanh, cười nói.
"Đây là sự thật." Diệp Mộ Sanh đáp.
"Cậu nghĩ là tôi sẽ tin? Cậu rõ ràng chỉ không muốn tôi quấn lấy cậu, mới lừa gạt tôi cậu là người đồng tính." Bùi Tịch nói.
"Không tin cũng được." Ngước mắt đối lại ánh mắt của Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh nhàn nhạt nói, thật ra cậu không lừa ai.
Bùi Tịch nhướng mày, ôm chầm lấy vai Diệp Mộ Sanh, trên mặt lại khôi phục nụ cười lưu manh xấu xa: "Tôi lại không kì thị người đồng tính, cho nên bất kể cậu có phải hay không, tôi vẫn nhận cậu là người anh em, dù cậu chê tôi cũng chẳng hề gì."
"Tại sao?" Diệp Mộ Sanh nói ra nghi ngờ trong lòng. Cậu thật sự tò mò, sao bạn người yêu này chủ động thế?
"Bởi vì..." Bùi Tịch cong môi, đột nhiên hát lên: "Nhìn vào ánh mắt ấy, tôi biết mình đã gặp đúng người*. Cậu đi nhầm lớp, đứng ở cửa lớp tôi nhìn nhìn tôi một cái, tôi đã biết, người này chính là anh em mình."
*Lời bài hát Túy Xích Bích theo lời dịch của Katzy Qiu
Diệp Mộ Sanh: "..."
Bùi Tịch tiếp tục nói: "Còn nữa, Diệp Mộ Sanh cậu ngày nào cũng lạnh nhạt, mấy lần tôi tình cờ gặp cậu, cậu đều ở một mình. Học tập mặc dù quan trọng, nhưng xã giao cũng quan trọng, nhìn cậu mỗi ngày đều một mình trông đáng thương, tôi chủ động làm bạn đi cùng cậu, thế nào? Cảm động không?"
"..." Diệp Mộ Sanh tiếp tục mặt không cảm xúc, giữ yên lặng. Thật ra thì đó cũng không phải tình cờ, mà là cậu cố ý thể hiện cảm giác tồn tại trước mặt Bùi Tịch, chẳng qua là không nghĩ tới, cậu còn chưa kịp chủ động đến gần, Bùi Tịch đã đi trước một bước...
"Cảm động không? Cảm động cũng đừng nghiêm mặt, cười với anh một cái đi!" Bùi Tịch đưa tay hướng về phía mặt Diệp Mộ Sanh.
"..." Diệp Mộ Sanh nhanh chóng bắt được tay Bùi Tịch: "Muốn làm bạn với tôi thì đừng có táy máy tay chân."
"Được, không táy máy tay chân." Bùi Tịch thu tay về bỏ vào trong túi quần, nhún vai một cái bất đắc dĩ nói. Dù sao da mặt hắn dày, bây giờ đồng ý sau này đổi ý.
Hai người sóng vai trở lại lớp, ngay lúc Diệp Mộ Sanh muốn bước vào lớp, Bùi Tịch đưa tay chắn đường Diệp Mộ Sanh.
"Nhân tiện, chúng ta cũng là bạn. Diệp Mộ Sanh à dù sao cậu cũng phải để cho tôi số điện thoại hoặc QQ đi." Bùi Tịch cười nói.
Diệp Mộ Sanh nhìn Bùi Tịch chốc lát, lạnh lùng nói: "Đưa điện thoại đưa cho tôi."
Bùi Tịch vui vẻ lấy điện thoại ra, mở khóa đưa cho Diệp Mộ Sanh: "Cậu cho tôi cả số QQ và số điện thoại đi, đúng rồi, cả WeChat luôn nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.