Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 72: Thần Y Yêu Nghiệt Thụ &giáo Chủ Biến Thái Công (23)
Y Thiên Hạm
04/04/2023
Ngoại trừ mẫu thân, đối với người khác, Quân Khanh Mặc không hiểu ôn nhu là như thế nào. Từ nhỏ hắn bị ngược đãi làm cho tính cách hắn càng ngày càng biến thái vặn, sau khi trưởng thành mạnh mẽ, Quân Khanh Mặc trở nên thích chuyện ngược đãi người khác.
Huống chi Diệp Mộ Sanh nhất tần nhất tiếu xác thật yêu mị động lòng người, bởi vậy thời điểm làm Diệp Mộ Sanh, tuy sắc mặt của Quân Khanh Mặc lãnh đạm, nhưng hành vi lại thô bạo điên cuồng.
Quân Khanh Mặc cũng dần dần minh bạch rằng Diệp Mộ Sanh vẫn luôn không phản kháng là thật lòng.
Nhưng tưởng tượng đến thân phận hai người khác biệt, Quân Khanh Mặc liền cảm thấy rất buồn cười thần y tế thế cứu nhân thế mà lại coi trọng giáo chủ Ma giáo thích giết người như hắn. Hơn nữa hắn lại cũng động tâm vì Diệp Mộ Sanh - người mới hai lần gặp mặt.
Bởi vậy lúc đang hưởng thụ, tâm lý biến thái của Quân Khanh Mặc không nhịn được muốn vũ nhục trào phúng Diệp Mộ Sanh, hắn muốn nhìn thấy Diệp Mộ Sanh lộ ra biểu tình chán ghét căm hận, như vậy hắn liền có thể hạ tâm không chút do dự giết chết Diệp Mộ Sanh - người đã làm tim hắn đập nhanh.
Dù sao khắp thiên hạ cũng không chỉ có một mình Diệp Mộ Sanh y thuật tinh vi, về phần đôi mắt mẫu thân hắn sẽ tự đi tìm người trị liệu.
Điều khiến Quân Khanh Mặc kinh ngạc chính là Diệp Mộ Sanh tuy rằng tức giận nhưng trong mắt lại không có chán ghét, chỉ có che kín ủy khuất cùng thương tâm.
Nhìn đôi mắt Diệp Mộ Sanh phiếm hơi nước, Quân Khanh Mặc sợ chính mình sẽ càng lún càng sâu, cho nên chịu đựng đau lòng đem Diệp Mộ Sanh ném lên cái bàn……
Lúc Quân Khanh Mặc tra tấn Diệp Mộ Sanh cũng là lúc hắn tra tấn chính mình. Sau khi hắn nói ra thân phận của mình, Diệp Mộ Sanh lại trầm mặc làm Quân Khanh Mặc tâm đau như đao cắt, nhưng hắn lại không thể nhẫn tâm giết cậu…
Diệp Mộ Sanh chậm rãi buông lỏng tay ra, chống ở trên bàn chống đỡ thân thể, sau đó cắn răng một cái, dùng hết toàn lực chống ở trên bàn, chân mượn lực đạo trên mặt đất, nhanh chóng quay người bắt lấy vai Quân Khanh Mặc, đem Quân Khanh Mặc nhào xuống mặt đất.
Đầu Quân Khanh Mặc chạm đất đầu tiên, vang một tiếng “Phanh”, tức khắc một trận choáng váng ập đến.
Mà tình trạng của Diệp Mộ Sanh cũng không tốt hơn phần nào, sau khi dùng hết sức lực, đau đớn khắp người đồng loạt đánh úp lại làm Diệp Mộ Sanh không khỏi nhíu chặt đuôi lông mày.
Sau khi lấy lại tinh thần, Quân Khanh Mặc vốn dĩ đang định đem Diệp Mộ Sanh đè lại ở dưới thân nhưng khi ánh mắt chạm đến thân thể Diệp Mộ Sanh bị chính mình lộng thương cùng với cậu thống khổ nhăn mày lại, Quân Khanh Mặc liền đánh rơi suy nghĩ này.
“Như thế nào, ngươi còn muốn phản kháng?” Đương khi ánh mắt Quân Khanh Mặc đối diện cặp mắt hoa đào nhu tình lập lòe nước kia của Diệp Mộ Sanh, con ngươi Quân Khanh Mặc co chặt, lộ ra kinh ngạc.
Trong mắt Diệp Mộ Sanh thế mà lại không có chán ghét như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại……
Quân Khanh Mặc vội xin lỗi làm Diệp Mộ Sanh gợi khóe miệng lên, chịu đựng cả người không khoẻ, cúi đầu nói với Quân Khanh Mặc “Quân…… Quân Khanh Mặc, không phải ta đã nói sao? Người ta coi trọng chính là ngươi, không phải thân phận của ngươi. Dù cho ngươi là giáo chủ Ma giáo, ta cũng tâm duyệt ngươi.”
Diệp Mộ Sanh tóc dài hỗn độn vương ở trên người Quân Khanh Mặc, gương mặt trắng nõn phiếm đỏ ửng, mắt hoa đào như hồ nước sâu thẳm toàn là tình yêu, thanh âm tuy rằng đã nghẹn ngào nhưng lại như gió xuân nhẹ thổi làm người ta cảm thấy thoải mái.
“Từ xưa chính tà không đội trời chung, tuy ngươi luôn miệng nói ngươi là người xấu nhưng thực tế ngươi lại là thần y tế thế cứu nhân. Thần y tâm duyệt đại ma đầu như ta, thật đúng là buồn cười!” Quân Khanh Mặc trong lòng vừa động, con ngươi âm ngoan bị thay thế bởi lạnh nhạt, không nhìn Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh hơi hơi thở dài, thật sự là không còn sức lực.
Cảm giác được trọng lượng trên người đột nhiên tăng thêm, Quân Khanh Mặc quay lại, đương khi lại đối diện đôi mắt đầy ý cười của Diệp Mộ Sanh, Quân Khanh Mặc mặt không cảm xúc lại lần nữa quay đầu đi.
Diệp Mộ Sanh nhấp nhấp miệng, di chuyển thân thể hướng lên đến bên tai Quân Khanh Mặc nói “Ta nói ta là người xấu, ngươi không tin, vậy tạm thời ta là người tốt, là thần y tế thế cứu nhân đi.”
“Quân Khanh Mặc, ngươi là giáo chủ Ma giáo giết người không chớp mắt, ta là y giả cứu người không cần tiền. Ngươi giết người làm bậy, ta cứu người tạo phúc, hợp ở bên nhau, nghiệt phúc không phải triệt tiêu nhau sao? Điều này liền chứng minh chúng ta đúng là trời sinh một đôi.” Diệp Mộ Sanh lại nói.
Huống chi Diệp Mộ Sanh nhất tần nhất tiếu xác thật yêu mị động lòng người, bởi vậy thời điểm làm Diệp Mộ Sanh, tuy sắc mặt của Quân Khanh Mặc lãnh đạm, nhưng hành vi lại thô bạo điên cuồng.
Quân Khanh Mặc cũng dần dần minh bạch rằng Diệp Mộ Sanh vẫn luôn không phản kháng là thật lòng.
Nhưng tưởng tượng đến thân phận hai người khác biệt, Quân Khanh Mặc liền cảm thấy rất buồn cười thần y tế thế cứu nhân thế mà lại coi trọng giáo chủ Ma giáo thích giết người như hắn. Hơn nữa hắn lại cũng động tâm vì Diệp Mộ Sanh - người mới hai lần gặp mặt.
Bởi vậy lúc đang hưởng thụ, tâm lý biến thái của Quân Khanh Mặc không nhịn được muốn vũ nhục trào phúng Diệp Mộ Sanh, hắn muốn nhìn thấy Diệp Mộ Sanh lộ ra biểu tình chán ghét căm hận, như vậy hắn liền có thể hạ tâm không chút do dự giết chết Diệp Mộ Sanh - người đã làm tim hắn đập nhanh.
Dù sao khắp thiên hạ cũng không chỉ có một mình Diệp Mộ Sanh y thuật tinh vi, về phần đôi mắt mẫu thân hắn sẽ tự đi tìm người trị liệu.
Điều khiến Quân Khanh Mặc kinh ngạc chính là Diệp Mộ Sanh tuy rằng tức giận nhưng trong mắt lại không có chán ghét, chỉ có che kín ủy khuất cùng thương tâm.
Nhìn đôi mắt Diệp Mộ Sanh phiếm hơi nước, Quân Khanh Mặc sợ chính mình sẽ càng lún càng sâu, cho nên chịu đựng đau lòng đem Diệp Mộ Sanh ném lên cái bàn……
Lúc Quân Khanh Mặc tra tấn Diệp Mộ Sanh cũng là lúc hắn tra tấn chính mình. Sau khi hắn nói ra thân phận của mình, Diệp Mộ Sanh lại trầm mặc làm Quân Khanh Mặc tâm đau như đao cắt, nhưng hắn lại không thể nhẫn tâm giết cậu…
Diệp Mộ Sanh chậm rãi buông lỏng tay ra, chống ở trên bàn chống đỡ thân thể, sau đó cắn răng một cái, dùng hết toàn lực chống ở trên bàn, chân mượn lực đạo trên mặt đất, nhanh chóng quay người bắt lấy vai Quân Khanh Mặc, đem Quân Khanh Mặc nhào xuống mặt đất.
Đầu Quân Khanh Mặc chạm đất đầu tiên, vang một tiếng “Phanh”, tức khắc một trận choáng váng ập đến.
Mà tình trạng của Diệp Mộ Sanh cũng không tốt hơn phần nào, sau khi dùng hết sức lực, đau đớn khắp người đồng loạt đánh úp lại làm Diệp Mộ Sanh không khỏi nhíu chặt đuôi lông mày.
Sau khi lấy lại tinh thần, Quân Khanh Mặc vốn dĩ đang định đem Diệp Mộ Sanh đè lại ở dưới thân nhưng khi ánh mắt chạm đến thân thể Diệp Mộ Sanh bị chính mình lộng thương cùng với cậu thống khổ nhăn mày lại, Quân Khanh Mặc liền đánh rơi suy nghĩ này.
“Như thế nào, ngươi còn muốn phản kháng?” Đương khi ánh mắt Quân Khanh Mặc đối diện cặp mắt hoa đào nhu tình lập lòe nước kia của Diệp Mộ Sanh, con ngươi Quân Khanh Mặc co chặt, lộ ra kinh ngạc.
Trong mắt Diệp Mộ Sanh thế mà lại không có chán ghét như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại……
Quân Khanh Mặc vội xin lỗi làm Diệp Mộ Sanh gợi khóe miệng lên, chịu đựng cả người không khoẻ, cúi đầu nói với Quân Khanh Mặc “Quân…… Quân Khanh Mặc, không phải ta đã nói sao? Người ta coi trọng chính là ngươi, không phải thân phận của ngươi. Dù cho ngươi là giáo chủ Ma giáo, ta cũng tâm duyệt ngươi.”
Diệp Mộ Sanh tóc dài hỗn độn vương ở trên người Quân Khanh Mặc, gương mặt trắng nõn phiếm đỏ ửng, mắt hoa đào như hồ nước sâu thẳm toàn là tình yêu, thanh âm tuy rằng đã nghẹn ngào nhưng lại như gió xuân nhẹ thổi làm người ta cảm thấy thoải mái.
“Từ xưa chính tà không đội trời chung, tuy ngươi luôn miệng nói ngươi là người xấu nhưng thực tế ngươi lại là thần y tế thế cứu nhân. Thần y tâm duyệt đại ma đầu như ta, thật đúng là buồn cười!” Quân Khanh Mặc trong lòng vừa động, con ngươi âm ngoan bị thay thế bởi lạnh nhạt, không nhìn Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh hơi hơi thở dài, thật sự là không còn sức lực.
Cảm giác được trọng lượng trên người đột nhiên tăng thêm, Quân Khanh Mặc quay lại, đương khi lại đối diện đôi mắt đầy ý cười của Diệp Mộ Sanh, Quân Khanh Mặc mặt không cảm xúc lại lần nữa quay đầu đi.
Diệp Mộ Sanh nhấp nhấp miệng, di chuyển thân thể hướng lên đến bên tai Quân Khanh Mặc nói “Ta nói ta là người xấu, ngươi không tin, vậy tạm thời ta là người tốt, là thần y tế thế cứu nhân đi.”
“Quân Khanh Mặc, ngươi là giáo chủ Ma giáo giết người không chớp mắt, ta là y giả cứu người không cần tiền. Ngươi giết người làm bậy, ta cứu người tạo phúc, hợp ở bên nhau, nghiệt phúc không phải triệt tiêu nhau sao? Điều này liền chứng minh chúng ta đúng là trời sinh một đôi.” Diệp Mộ Sanh lại nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.