Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 81: Thần Y Yêu Nghiệt Thụ &giáo Chủ Biến Thái Công (32)
Y Thiên Hạm
04/04/2023
“Ha ha, Tiểu Vọng Nhi không cảm thấy màu trắng càng phù hợp với thân phận y giả của ta hơn sao?” Diệp Mộ Sanh cười cười nói.
Sở dĩ Diệp Mộ Sanh không mặc hồng y đương nhiên là bởi vì kiện quần áo kia của cậu đã bị Quân Khanh Mặc xé nát, bởi vậy cậu chỉ có thể mặc quần áo của Quân Khanh Mặc.
Mà toàn bộ quần áo của Quân Khanh Mặc đều cùng là một màu trắng. Nghĩ đến thân phận của Quân Khanh Mặc, Diệp Mộ Sanh rất tò mò vì sao Quân Khanh Mặc lại yêu quần áo màu trắng tha thiết đến thế, vì thế ngày ấy bèn hỏi Quân Khanh Mặc.
Quân Khanh Mặc trả lời sở dĩ hắn thích bạch y là bởi vì hắn thích nhìn thấy bạch y bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Thu Chỉ Vọng tất nhiên nhìn ra Diệp Mộ Sanh không nói thật, nhưng cũng không tra hỏi “Đích xác, một thân bạch y càng giống thần y.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, bởi vì Diệp Mộ Sanh không tiện đánh đàn tại đây, liền đi tìm rượu ngon, lôi kéo Thu Chỉ Vọng cùng chè chén.
Diệp Mộ Sanh ở Kỳ gia đã hai ngày, vừa giúp Kỳ Đình Tuyết giải cổ vừa âm thầm thăm dò kết cấu của Kỳ gia.
Nửa đêm, Diệp Mộ Sanh rời khỏi giường, buộc tóc gọn gàng, mặc xiêm y màu đen vào người, đóng cửa phòng lại.
Khi rời khỏi phòng, Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua mái hiên, khóe miệng gợi lên, sau đó vận khởi khinh công về phía chỗ ở của Kỳ Đình Tuyết.
Diệp Mộ Sanh rải thuốc bột che dấu hơi thở trên người, tránh cửa sổ hướng phía mình. Sau khi thấy trong phòng màn giường đã bung, dưới giường đặt hai đôi giày, Diệp Mộ Sanh gợi khóe môi lên rồi rời đi.
Diệp Mộ Sanh chưa trở về luôn, mà là xoay người đi tới thư phòng của Kỳ Đình Tuyết. Sở dĩ cậu đến thư phòng của Kỳ Đình Tuyết bởi tối hôm qua cậu theo dõi Kỳ Đình Tuyết thì phát hiện gian thư phòng này thế mà lại có một gian mật thất.
Vốn dĩ tối hôm qua Diệp Mộ Sanh đã muốn đi vào nhìn một cái, chỉ là đợi bên ngoài đã mấy ngày nhưng không thấy Kỳ Đình Tuyết ra cửa.
Do Kỳ Đình Tuyết vẫn ở bên trong nên Diệp Mộ Sanh không dám hành động thiếu suy nghĩ như ngang nhiên đi vào, bởi vậy cậu lựa chọn rời đi, sau đó đêm nay trộm đến.
Dưới ánh trăng, một bóng đen chợt lóe, Diệp Mộ Sanh móc ngân châm ra xảo diệu mở cửa thư phòng. Khi Diệp Mộ Sanh đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, một bàn tay đột nhiên xuất hiện bưng kín miệng Diệp Mộ Sanh.
“Là ta.” Diệp Mộ Sanh đang muốn phản kháng, thì một hơi nóng phun vào bên tai, thanh âm thanh lạnh của Quân Khanh Mặc truyền vào trong tai Diệp Mộ Sanh.
Cảm giác được người ôm mình đang lạnh, dưới ánh trăng, trong mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh lập loè ý cười, nhỏ giọng “Chúng ta đi vào trước.”
Tuy Quân Khanh Mặc che giấu hơi thở vô cùng tốt, với công lực của Diệp Mộ Sanh căn bản không thể nào phát hiện. Nhưng hệ thống trên người Diệp Mộ Sanh đã sớm nhắc nhở cậu rằng Quân Khanh Mặc đang ở xung quanh đây, cho nên Diệp Mộ Sanh đã sớm biết Quân Khanh Mặc vẫn luôn đi theo mình, chỉ là không biết khi nào Quân Khanh Mặc mới xuất hiện.
Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt dừng trên người Quân Khanh Mặc rồi hỏi “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta nhớ ngươi.” Quân Khanh Mặc nghiêm trang đáp.
Mấy ngày không gặp, Quân Khanh Mặc vô cùng nhớ Diệp Mộ Sanh, sau khi luyện võ công xong không tài nào ngủ được, vì thế bèn đến thăm Diệp Mộ Sanh.
Vốn dĩ Quân Khanh Mặc định nhìn Diệp Mộ Sanh một cái rồi rời đi, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến lúc hắn đến trùng hợp nhìn thấy Diệp Mộ Sanh đang thay y phục dạ hành.(*)
(*) dạ hành: đi đêm
“Ta cũng nhớ ngươi.” Diệp Mộ Sanh cười với Quân Khanh Mặc, sau đó một bên lấy gói thuốc mê, một bên nói.
Quân Khanh Mặc nhấp nhấp miệng, mượn ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại có chút u oán.
Nếu Diệp Mộ Sanh nhớ hắn như thế vậy sao không đi tìm hắn, nhất định là bởi vì cái tên Thu Chỉ Vọng kia tới, lúc này cậu mới không rảnh bận tâm hắn!
Vì để tránh xảy ra điều ngoài ý muốn, Diệp Mộ Sanh vô cùng cảnh giác, cẩn thận rải thuốc mê đặc chế trước cửa phòng, sau đó xoay người tìm kiếm chốt mở mật thất.
Sở dĩ Diệp Mộ Sanh không mặc hồng y đương nhiên là bởi vì kiện quần áo kia của cậu đã bị Quân Khanh Mặc xé nát, bởi vậy cậu chỉ có thể mặc quần áo của Quân Khanh Mặc.
Mà toàn bộ quần áo của Quân Khanh Mặc đều cùng là một màu trắng. Nghĩ đến thân phận của Quân Khanh Mặc, Diệp Mộ Sanh rất tò mò vì sao Quân Khanh Mặc lại yêu quần áo màu trắng tha thiết đến thế, vì thế ngày ấy bèn hỏi Quân Khanh Mặc.
Quân Khanh Mặc trả lời sở dĩ hắn thích bạch y là bởi vì hắn thích nhìn thấy bạch y bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Thu Chỉ Vọng tất nhiên nhìn ra Diệp Mộ Sanh không nói thật, nhưng cũng không tra hỏi “Đích xác, một thân bạch y càng giống thần y.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, bởi vì Diệp Mộ Sanh không tiện đánh đàn tại đây, liền đi tìm rượu ngon, lôi kéo Thu Chỉ Vọng cùng chè chén.
Diệp Mộ Sanh ở Kỳ gia đã hai ngày, vừa giúp Kỳ Đình Tuyết giải cổ vừa âm thầm thăm dò kết cấu của Kỳ gia.
Nửa đêm, Diệp Mộ Sanh rời khỏi giường, buộc tóc gọn gàng, mặc xiêm y màu đen vào người, đóng cửa phòng lại.
Khi rời khỏi phòng, Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua mái hiên, khóe miệng gợi lên, sau đó vận khởi khinh công về phía chỗ ở của Kỳ Đình Tuyết.
Diệp Mộ Sanh rải thuốc bột che dấu hơi thở trên người, tránh cửa sổ hướng phía mình. Sau khi thấy trong phòng màn giường đã bung, dưới giường đặt hai đôi giày, Diệp Mộ Sanh gợi khóe môi lên rồi rời đi.
Diệp Mộ Sanh chưa trở về luôn, mà là xoay người đi tới thư phòng của Kỳ Đình Tuyết. Sở dĩ cậu đến thư phòng của Kỳ Đình Tuyết bởi tối hôm qua cậu theo dõi Kỳ Đình Tuyết thì phát hiện gian thư phòng này thế mà lại có một gian mật thất.
Vốn dĩ tối hôm qua Diệp Mộ Sanh đã muốn đi vào nhìn một cái, chỉ là đợi bên ngoài đã mấy ngày nhưng không thấy Kỳ Đình Tuyết ra cửa.
Do Kỳ Đình Tuyết vẫn ở bên trong nên Diệp Mộ Sanh không dám hành động thiếu suy nghĩ như ngang nhiên đi vào, bởi vậy cậu lựa chọn rời đi, sau đó đêm nay trộm đến.
Dưới ánh trăng, một bóng đen chợt lóe, Diệp Mộ Sanh móc ngân châm ra xảo diệu mở cửa thư phòng. Khi Diệp Mộ Sanh đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, một bàn tay đột nhiên xuất hiện bưng kín miệng Diệp Mộ Sanh.
“Là ta.” Diệp Mộ Sanh đang muốn phản kháng, thì một hơi nóng phun vào bên tai, thanh âm thanh lạnh của Quân Khanh Mặc truyền vào trong tai Diệp Mộ Sanh.
Cảm giác được người ôm mình đang lạnh, dưới ánh trăng, trong mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh lập loè ý cười, nhỏ giọng “Chúng ta đi vào trước.”
Tuy Quân Khanh Mặc che giấu hơi thở vô cùng tốt, với công lực của Diệp Mộ Sanh căn bản không thể nào phát hiện. Nhưng hệ thống trên người Diệp Mộ Sanh đã sớm nhắc nhở cậu rằng Quân Khanh Mặc đang ở xung quanh đây, cho nên Diệp Mộ Sanh đã sớm biết Quân Khanh Mặc vẫn luôn đi theo mình, chỉ là không biết khi nào Quân Khanh Mặc mới xuất hiện.
Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt dừng trên người Quân Khanh Mặc rồi hỏi “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta nhớ ngươi.” Quân Khanh Mặc nghiêm trang đáp.
Mấy ngày không gặp, Quân Khanh Mặc vô cùng nhớ Diệp Mộ Sanh, sau khi luyện võ công xong không tài nào ngủ được, vì thế bèn đến thăm Diệp Mộ Sanh.
Vốn dĩ Quân Khanh Mặc định nhìn Diệp Mộ Sanh một cái rồi rời đi, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến lúc hắn đến trùng hợp nhìn thấy Diệp Mộ Sanh đang thay y phục dạ hành.(*)
(*) dạ hành: đi đêm
“Ta cũng nhớ ngươi.” Diệp Mộ Sanh cười với Quân Khanh Mặc, sau đó một bên lấy gói thuốc mê, một bên nói.
Quân Khanh Mặc nhấp nhấp miệng, mượn ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại có chút u oán.
Nếu Diệp Mộ Sanh nhớ hắn như thế vậy sao không đi tìm hắn, nhất định là bởi vì cái tên Thu Chỉ Vọng kia tới, lúc này cậu mới không rảnh bận tâm hắn!
Vì để tránh xảy ra điều ngoài ý muốn, Diệp Mộ Sanh vô cùng cảnh giác, cẩn thận rải thuốc mê đặc chế trước cửa phòng, sau đó xoay người tìm kiếm chốt mở mật thất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.