Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 91: Thần Y Yêu Nghiệt Thụ &giáo Chủ Biến Thái Công (42)
Y Thiên Hạm
05/04/2023
"......" Quân Khanh Mặc yên lặng nhìn Diệp Mộ Sanh, tuy rằng hắn nghe ra trong lời nói của Diệp Mộ Sanh có chút không thích hợp, nhưng bây giờ lại không biết mở miệng như thế nào.
Thu Chỉ Vọng nhìn thấy một màn Diệp Mộ Sanh giáo huấn Kỳ Đình Tuyết, lông mày y chậm rãi giãn ra, lộ ra tươi cười.
"Sao lại ngây ngốc ở đó?" Diệp Mộ Sanh lúc nào cũng không quên đùa giỡn Quân Khanh Mặc, cậu đưa tay nâng cằm Quân Khanh Mặc lên, nhướng mày nói.
Khóe môi Quân Khanh Mặc không nhịn được cong lên một nụ cười nhạt, dùng tay bắt lấy hai tay của Diệp Mộ Sanh, sau đó ôm Diệp Mộ Sanh vào lòng, dùng ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh: "Hình như ta chiều em quá nên em sinh hư có phải không hả? Thôi, em thích là được"
"Khụ khụ... À thế à" Thu Chỉ Vọng làm bộ ho khan cắt ngang màn tán tỉnh nhau của hai người. Này, hai con người kia, ta và đám người Kỳ gia chưa chết mà?
Ánh mắt Quân Khanh Mặc lạnh lẽo nhìn lướt qua chỗ Thu Chỉ Vọng: "À thế làm sao mà à?"
Sau đó hắn liền cúi xuống hôn ở khóe mắt Diệp Mộ Sanh một cái, nói "Cầm lấy cây đàn đi."
Dứt lời Quân Khanh Mặc đã bay đến chỗ Kỳ Đình Tuyết đang khiếp sợ trợn mắt há mồm, hắn ngồi xuống dùng nội lực đánh vào cánh tay của Kỳ Đình Tuyết.
"Áaaaaaa!" Kinh mạch ở cánh tay đứt đoạn trong nháy mắt, Kỳ Đình Tuyết đau khổ kêu ra tiếng.
"Diệp......Mộ Sanh, ngươi có biết người nào năm đó cũng tiêu diệt Diệp gia không!"
"Ai?" Trong lòng Diệp Mộ Sanh hiện lên một đáp án, nhưng vẫn phất tay, ý bảo Quân Khanh Mặc dừng lại, sau đó lại hỏi.
"Nếu ngươi buông tha cho ta...... ta...ta sẽ nói cho ngươi biết" Kỳ Đình Tuyết nói, hôm nay hắn bại dưới tay Diệp Mộ Sanh, chỉ là bởi vì bị trúng cổ độc, nếu hắn không trúng độc, Diệp Mộ Sanh nhất định không đánh lại hắn!
"Hừ, dám nói điều kiện với ta à. Ta sẽ không buông tha cho ngươi, tiếp tục tiếp tục đi!" Con ngươi Diệp Mộ Sanh hiện lên tia giảo hoạt nói.
Sau khi toàn bộ kinh mạch của Kỳ Đình Tuyết đã bị đứt, hơi thở thoi thóp ngã xuống vũng máu, bây giờ hắn đã trở thành một phế nhân, đến cắn lưỡi tự sát cũng không còn sức lực.
"Kỳ tiền bối, đây là báo ứng của việc ngươi tiêu diệt Diệp gia!" Diệp Mộ Sanh cười lạnh nói "Hủ Hóa Phấn một canh giờ sau sẽ có hiệu lực, đến lúc đó các ngươi có thể cảm nhận được nó lợi hại chỗ nào."
"Chúng ta đi thôi." Diệp Mộ Sanh nhìn thoáng qua Thu Chỉ Vọng và Quân Khanh Mặc cười nói.
"Chờ...... chờ..." Kỳ Đình Tuyết mở mắt, giọng nói yếu ớt nhỏ như muỗi kêu từ trong miệng hắn truyền ra.
"Có việc gì? Kỳ tiền bối còn ngại không đủ, muốn vãn bối tặng thêm chút độc cho ngài sao?" Diệp Mộ Sanh quay đầu, nhìn Kỳ Đình Tuyết nói.
"Là Độc...... Nhứ Nhi..." trong mắt Kỳ Đình Tuyết hiện lên hận ý nồng đậm và không cam lòng.
Nếu không phải hắn bị Độc Nhứ Nhi hạ cổ, hắn sẽ không đi tìm Diệp Mộ Sanh giúp hắn giải cổ, Kỳ gia cũng sẽ không rơi vào kết cục như này.
Nghĩ như vậy, trong lòng Kỳ Đình Tuyết tràn ngập oán hận, cuối cùng vẫn thú nhận đồng mưu năm đó là Độc Nhứ Nhi.
"Quả nhiên là ả." Thời điểm Kỳ Đình Tuyết nhắc tới còn có những người khác, Diệp Mộ Sanh đã hoài nghi Độc Nhứ Nhi: "Nếu Kỳ tiền bối đã thú nhận đồng lõa, ta sẽ đưa cho tiền bối một thứ coi như để cảm tạ."
Sau đó Diệp Mộ Sanh phất tay áo, một cây ngân châm hiện ra, trực tiếp phi vào mắt trái của Kỳ Đình Tuyết: "Lưu lại cho ngươi một con mắt, để ngươi nhìn xem báo ứng của ngươi là như thế nào."
Đám người Diệp Mộ Sanh rời đi, để lại Kỳ Đình Tuyết nằm dưới đất hai tay che mắt trái, con mắt còn lại lộ ra âm u.
Trên giang hồ Độc Nhứ Nhi được gọi là Cổ phu nhân độc ác tàn nhẫn, đương nhiên sẽ không phải người thường, đến hắn cũng không dám trêu chọc Độc Nhứ Nhi, Diệp Mộ Sanh hãy chờ chết đi!
Nghĩ đến việc Diệp Mộ Sanh không đấu lại được Độc Nhứ Nhi, Diệp Mộ Sanh sẽ bị tra tấn, Kỳ Đình Tuyết đang tuyệt vọng cũng trở nên cao hứng. Hắn đã trở thành dáng vẻ như thế này, đương nhiên sẽ kéo một người khác xuống nước cùng!
Đợi một chút nữa sẽ có vài người đến cứu hỏa, tất nhiên không phải là người của Kỳ gia, họ sẽ mang đám người Kỳ Đình Tuyết đã thành phế nhân rời đi.
Bởi vậy Diệp Mộ Sanh cũng không lo lắng Kỳ Đình Tuyết sẽ bị lửa lớn thiêu chết, sau đó cậu đi vào trong phòng Kỳ gia tìm mấy cái túi rồi cùng Thu Chỉ Vọng với Quân Khanh Mặc đi cướp sạch Kỳ gia.
Nói đến Độc Nhứ Nhi, Diệp Mộ Sanh cũng không có ý định đi tìm ả báo thù. Bởi vì tiếp đến cậu muốn giúp Vu Lâm Nhi điều dưỡng thân thể, chữa trị đôi mắt, không rảnh đi tìm Độc Nhứ Nhi. Dù sao thì không bao lâu nữa Độc Nhứ Nhi cũng sẽ chết ở dưới tay nam nữ chính.
Thu Chỉ Vọng nhìn thấy một màn Diệp Mộ Sanh giáo huấn Kỳ Đình Tuyết, lông mày y chậm rãi giãn ra, lộ ra tươi cười.
"Sao lại ngây ngốc ở đó?" Diệp Mộ Sanh lúc nào cũng không quên đùa giỡn Quân Khanh Mặc, cậu đưa tay nâng cằm Quân Khanh Mặc lên, nhướng mày nói.
Khóe môi Quân Khanh Mặc không nhịn được cong lên một nụ cười nhạt, dùng tay bắt lấy hai tay của Diệp Mộ Sanh, sau đó ôm Diệp Mộ Sanh vào lòng, dùng ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh: "Hình như ta chiều em quá nên em sinh hư có phải không hả? Thôi, em thích là được"
"Khụ khụ... À thế à" Thu Chỉ Vọng làm bộ ho khan cắt ngang màn tán tỉnh nhau của hai người. Này, hai con người kia, ta và đám người Kỳ gia chưa chết mà?
Ánh mắt Quân Khanh Mặc lạnh lẽo nhìn lướt qua chỗ Thu Chỉ Vọng: "À thế làm sao mà à?"
Sau đó hắn liền cúi xuống hôn ở khóe mắt Diệp Mộ Sanh một cái, nói "Cầm lấy cây đàn đi."
Dứt lời Quân Khanh Mặc đã bay đến chỗ Kỳ Đình Tuyết đang khiếp sợ trợn mắt há mồm, hắn ngồi xuống dùng nội lực đánh vào cánh tay của Kỳ Đình Tuyết.
"Áaaaaaa!" Kinh mạch ở cánh tay đứt đoạn trong nháy mắt, Kỳ Đình Tuyết đau khổ kêu ra tiếng.
"Diệp......Mộ Sanh, ngươi có biết người nào năm đó cũng tiêu diệt Diệp gia không!"
"Ai?" Trong lòng Diệp Mộ Sanh hiện lên một đáp án, nhưng vẫn phất tay, ý bảo Quân Khanh Mặc dừng lại, sau đó lại hỏi.
"Nếu ngươi buông tha cho ta...... ta...ta sẽ nói cho ngươi biết" Kỳ Đình Tuyết nói, hôm nay hắn bại dưới tay Diệp Mộ Sanh, chỉ là bởi vì bị trúng cổ độc, nếu hắn không trúng độc, Diệp Mộ Sanh nhất định không đánh lại hắn!
"Hừ, dám nói điều kiện với ta à. Ta sẽ không buông tha cho ngươi, tiếp tục tiếp tục đi!" Con ngươi Diệp Mộ Sanh hiện lên tia giảo hoạt nói.
Sau khi toàn bộ kinh mạch của Kỳ Đình Tuyết đã bị đứt, hơi thở thoi thóp ngã xuống vũng máu, bây giờ hắn đã trở thành một phế nhân, đến cắn lưỡi tự sát cũng không còn sức lực.
"Kỳ tiền bối, đây là báo ứng của việc ngươi tiêu diệt Diệp gia!" Diệp Mộ Sanh cười lạnh nói "Hủ Hóa Phấn một canh giờ sau sẽ có hiệu lực, đến lúc đó các ngươi có thể cảm nhận được nó lợi hại chỗ nào."
"Chúng ta đi thôi." Diệp Mộ Sanh nhìn thoáng qua Thu Chỉ Vọng và Quân Khanh Mặc cười nói.
"Chờ...... chờ..." Kỳ Đình Tuyết mở mắt, giọng nói yếu ớt nhỏ như muỗi kêu từ trong miệng hắn truyền ra.
"Có việc gì? Kỳ tiền bối còn ngại không đủ, muốn vãn bối tặng thêm chút độc cho ngài sao?" Diệp Mộ Sanh quay đầu, nhìn Kỳ Đình Tuyết nói.
"Là Độc...... Nhứ Nhi..." trong mắt Kỳ Đình Tuyết hiện lên hận ý nồng đậm và không cam lòng.
Nếu không phải hắn bị Độc Nhứ Nhi hạ cổ, hắn sẽ không đi tìm Diệp Mộ Sanh giúp hắn giải cổ, Kỳ gia cũng sẽ không rơi vào kết cục như này.
Nghĩ như vậy, trong lòng Kỳ Đình Tuyết tràn ngập oán hận, cuối cùng vẫn thú nhận đồng mưu năm đó là Độc Nhứ Nhi.
"Quả nhiên là ả." Thời điểm Kỳ Đình Tuyết nhắc tới còn có những người khác, Diệp Mộ Sanh đã hoài nghi Độc Nhứ Nhi: "Nếu Kỳ tiền bối đã thú nhận đồng lõa, ta sẽ đưa cho tiền bối một thứ coi như để cảm tạ."
Sau đó Diệp Mộ Sanh phất tay áo, một cây ngân châm hiện ra, trực tiếp phi vào mắt trái của Kỳ Đình Tuyết: "Lưu lại cho ngươi một con mắt, để ngươi nhìn xem báo ứng của ngươi là như thế nào."
Đám người Diệp Mộ Sanh rời đi, để lại Kỳ Đình Tuyết nằm dưới đất hai tay che mắt trái, con mắt còn lại lộ ra âm u.
Trên giang hồ Độc Nhứ Nhi được gọi là Cổ phu nhân độc ác tàn nhẫn, đương nhiên sẽ không phải người thường, đến hắn cũng không dám trêu chọc Độc Nhứ Nhi, Diệp Mộ Sanh hãy chờ chết đi!
Nghĩ đến việc Diệp Mộ Sanh không đấu lại được Độc Nhứ Nhi, Diệp Mộ Sanh sẽ bị tra tấn, Kỳ Đình Tuyết đang tuyệt vọng cũng trở nên cao hứng. Hắn đã trở thành dáng vẻ như thế này, đương nhiên sẽ kéo một người khác xuống nước cùng!
Đợi một chút nữa sẽ có vài người đến cứu hỏa, tất nhiên không phải là người của Kỳ gia, họ sẽ mang đám người Kỳ Đình Tuyết đã thành phế nhân rời đi.
Bởi vậy Diệp Mộ Sanh cũng không lo lắng Kỳ Đình Tuyết sẽ bị lửa lớn thiêu chết, sau đó cậu đi vào trong phòng Kỳ gia tìm mấy cái túi rồi cùng Thu Chỉ Vọng với Quân Khanh Mặc đi cướp sạch Kỳ gia.
Nói đến Độc Nhứ Nhi, Diệp Mộ Sanh cũng không có ý định đi tìm ả báo thù. Bởi vì tiếp đến cậu muốn giúp Vu Lâm Nhi điều dưỡng thân thể, chữa trị đôi mắt, không rảnh đi tìm Độc Nhứ Nhi. Dù sao thì không bao lâu nữa Độc Nhứ Nhi cũng sẽ chết ở dưới tay nam nữ chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.