Xuyên Nhanh: Vạn Người Mê Khuynh Đảo Chúng Sinh
Chương 14: Quý Thừa Tu 2
Nguyệt Dạ Sanh Ca
21/12/2022
Đợi sau khi Trì Châu trở về hắn sẽ trực tiếp bảo Trì Châu giới thiệu cho hai người gặp nhau.
Có nên mua ít quà gặp mặt không nhỉ, là bạn tốt của Trì Châu thì dù sao cũng phải tỏ chút thành ý với em gái mà hắn yêu thương.
Quý Thừa Tu ngồi trên ghế sô pha và suy nghĩ miên man.
Đợi một lúc mà Trì Châu vẫn chưa quay lại, trong khoảng thời gian đó nhân viên có bưng trà vào, ánh mắt họ luôn nhìn thẳng. Thấy vậy, Quý Thừa Tu cười thầm trong lòng. Hồi học đại học, vẻ mặt của Trì Châu luôn lạnh lùng khiến mọi người không ai dám đụng vào. Bây giờ khi làm việc, một sự trùng hợp kỳ diệu là ánh mắt của nhân viên lại vô cùng giống với ánh mắt của những bạn học năm đó.
Căn phòng hơi ngột ngạt, Quý Thừa Tu đi tới mở cửa sổ để thông khí, lúc quay người lại thì phát hiện cửa phòng khách không đóng, khe hở lộ ra đủ để nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Vô thức liếc sang.
Và sau đó thì không thể rời mắt được nữa.
Khi định thần lại, Quý Thừa Tu phát hiện bản thân đã đẩy cửa bước vào. Hắn đứng sửng ở cạnh giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn xuống giường.
Mái tóc dài đen huyền xõa ra một bên một cách tự nhiên, nét mặt như được Thượng đế cẩn thận chạm khắc, nàng nhắp mắt thiếp đi, yên lặng chìm sâu vào giấc ngủ. Đó là vẻ đẹp mà vô số họa sĩ khắp thế giới có bỏ tâm huyết cũng không thể khắc họa ra được, là vị thần nàng thơ Muse mà vô số nghệ sĩ theo đuổi suốt một đời.
Hàng vạn ngôn từ mỹ miều cũng không đủ để diễn tả vẻ đẹp của nàng. Nàng nên được chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay và được bảo vệ suốt đời.
Đây chính là em gái của bạn thân đây sao? Chẳng trách một người nghiêm khắc như vậy lại làm ra những việc không đúng với tính cách của mình.
Nếu bản thân có một cô em gái như Vân Xu, hắn nhất định cũng sẽ nâng niu vào lòng.
Tuy nhiên, lúc này Quý Thừa Tu lại thấy may mắn vì Vân Xu không phải là em gái của hắn. Vẻ mặt ôn hòa trước đây biến mất và trong mắt hắn thoáng qua ánh nhìn đầy thần bí.
Là người thừa kế của Quý gia ở Ma đô, sự dịu dàng chỉ là công cụ mà Quý Thừa Tu thể hiện ra cho người ngoài xem, một Quý Thừa Tu thật sự còn có những phẩm chất xứng đáng làm người thừa kế, vì thế nên hắn và Trì Châu mới có thể làm bạn với nhau.
Hai người họ cùng một loại người.
Quý Thừa Tu rất ít khi thấy hối hận, hắn hiếm khi nảy sinh thứ cảm xúc vô ích này. Thế nhưng bây giờ hắn lại thấy tiếc nuối vì không biết đến sự tồn tại của Vân Xu sớm hơn, nếu không hắn đã tặng Vân Xu một món quà thích hợp nhất.
Có lẽ sự tồn tại của người đứng cạnh giường quá rõ ràng nên đang lúc mơ màng thì Vân Xu chợt choàng tỉnh. Nhưng khi nàng tỉnh lại, bên cạnh giường đã không còn ai.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng vừa phải, trong tiếng gõ cửa còn xen lẫn một nhịp điệu đặc biệt, nàng bất giác nhìn sang, cánh cửa đang khép hờ.
Chắc là Trì Châu đã trở lại sau cuộc họp.
“Anh cả, vào đi.”
Vân Xu quấn lấy chăn bông và nói vọng về phía cửa.
Tiếng gõ cửa dừng lại, một giọng nam xa lạ mang chút ngại ngùng ho vài cái:
"Xin chào tiểu thư Vân Xu, ta không phải Trì Châu, ta là bạn bè kiêm bạn đại học của Trì Châu, Quý Thừa Tu."
Chỉ một câu nói đã khiến cảm giác ngái ngủ của Vân Xu tan biết theo mây gió. Nàng lập tức co người lại, vẻ mặt đầy vẻ cự tuyệt, chỉ khi nghe thấy một cái tên quen thuộc, nàng mới miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút.
Bạn bè kiêm bạn đại học của anh cả?
Vân Xu nghĩ ngợi một lúc. Trì Châu quả thực đã từng kể với nàng hắn có một người bạn rất tốt tên là Quý Thừa Tu.
Là người ngoài cửa sao?
Vân Xu bỗng thấy khó xử, nàng không muốn gặp người lạ, nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn là người lạ, hắn là người Trì Châu tin tưởng.
Dường như ý thức được Vân Xu đang do dự nên người bên ngoài lại lên tiếng, giọng nói đầy ý xin lỗi:
"Ta với Trì Châu có quan hệ rất tốt, cho nên ta có chút tò mò về người em gái yêu quý của hắn, nếu như đã mạo phạm đến cô Vân Xu thì cho ta xin lỗi."
"Thư ký nói rằng cuộc họp của Trì Châu một lát nữa mới kết thúc. Nếu cô Vân Xu lo lắng thì có thể đợi hắn quay lại rồi hẵng ra ngoài."
Giọng nói hắn ấm áp và nhẹ nhàng giống như con trai của một gia đình quý tộc trong phim truyền hình.
Nếu một người đã quá quen thuộc tính cách của Quý Thừa Tu như Trì Châu ở đây thì nhất định có thể nhìn ra biểu cảm của bạn mình giống như đang chuẩn bị lừa người. Tuy nhiên lần này không phải gài bẫy mà là đang muốn dụ dỗ người ta về nhà, dù gì cũng không phải ai khác mà là em gái của Trì Châu.
Vân Xu không biết nên làm thế nào. Vòng tròn quan hệ của nàng chỉ có hai người, đó là Trì Châu và thư ký Đổng. Sở dĩ thành ra như vậy thứ nhất là vì tính cách của bản thân không thể chịu được người lạ đến gần mình, thứ hai là vì sự tồn tại của Trì Châu đã trực tiếp đánh tan suy nghĩ muốn tiếp cận nàng của rất nhiều người.
Thế nhưng người đang đứng bên ngoài có vẻ có quan hệ rất tốt với Trì Châu, là em gái của Trì Châu, bỏ mặc người ta đứng ngoài cửa như vậy cũng không phải phép.
Người bên ngoài cũng không vội vã mà chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Vân Xu lưỡng lự, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhăn lại, sau một hồi đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng nàng cũng chịu mở lời.
"Mời vào."
Có nên mua ít quà gặp mặt không nhỉ, là bạn tốt của Trì Châu thì dù sao cũng phải tỏ chút thành ý với em gái mà hắn yêu thương.
Quý Thừa Tu ngồi trên ghế sô pha và suy nghĩ miên man.
Đợi một lúc mà Trì Châu vẫn chưa quay lại, trong khoảng thời gian đó nhân viên có bưng trà vào, ánh mắt họ luôn nhìn thẳng. Thấy vậy, Quý Thừa Tu cười thầm trong lòng. Hồi học đại học, vẻ mặt của Trì Châu luôn lạnh lùng khiến mọi người không ai dám đụng vào. Bây giờ khi làm việc, một sự trùng hợp kỳ diệu là ánh mắt của nhân viên lại vô cùng giống với ánh mắt của những bạn học năm đó.
Căn phòng hơi ngột ngạt, Quý Thừa Tu đi tới mở cửa sổ để thông khí, lúc quay người lại thì phát hiện cửa phòng khách không đóng, khe hở lộ ra đủ để nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Vô thức liếc sang.
Và sau đó thì không thể rời mắt được nữa.
Khi định thần lại, Quý Thừa Tu phát hiện bản thân đã đẩy cửa bước vào. Hắn đứng sửng ở cạnh giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn xuống giường.
Mái tóc dài đen huyền xõa ra một bên một cách tự nhiên, nét mặt như được Thượng đế cẩn thận chạm khắc, nàng nhắp mắt thiếp đi, yên lặng chìm sâu vào giấc ngủ. Đó là vẻ đẹp mà vô số họa sĩ khắp thế giới có bỏ tâm huyết cũng không thể khắc họa ra được, là vị thần nàng thơ Muse mà vô số nghệ sĩ theo đuổi suốt một đời.
Hàng vạn ngôn từ mỹ miều cũng không đủ để diễn tả vẻ đẹp của nàng. Nàng nên được chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay và được bảo vệ suốt đời.
Đây chính là em gái của bạn thân đây sao? Chẳng trách một người nghiêm khắc như vậy lại làm ra những việc không đúng với tính cách của mình.
Nếu bản thân có một cô em gái như Vân Xu, hắn nhất định cũng sẽ nâng niu vào lòng.
Tuy nhiên, lúc này Quý Thừa Tu lại thấy may mắn vì Vân Xu không phải là em gái của hắn. Vẻ mặt ôn hòa trước đây biến mất và trong mắt hắn thoáng qua ánh nhìn đầy thần bí.
Là người thừa kế của Quý gia ở Ma đô, sự dịu dàng chỉ là công cụ mà Quý Thừa Tu thể hiện ra cho người ngoài xem, một Quý Thừa Tu thật sự còn có những phẩm chất xứng đáng làm người thừa kế, vì thế nên hắn và Trì Châu mới có thể làm bạn với nhau.
Hai người họ cùng một loại người.
Quý Thừa Tu rất ít khi thấy hối hận, hắn hiếm khi nảy sinh thứ cảm xúc vô ích này. Thế nhưng bây giờ hắn lại thấy tiếc nuối vì không biết đến sự tồn tại của Vân Xu sớm hơn, nếu không hắn đã tặng Vân Xu một món quà thích hợp nhất.
Có lẽ sự tồn tại của người đứng cạnh giường quá rõ ràng nên đang lúc mơ màng thì Vân Xu chợt choàng tỉnh. Nhưng khi nàng tỉnh lại, bên cạnh giường đã không còn ai.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng vừa phải, trong tiếng gõ cửa còn xen lẫn một nhịp điệu đặc biệt, nàng bất giác nhìn sang, cánh cửa đang khép hờ.
Chắc là Trì Châu đã trở lại sau cuộc họp.
“Anh cả, vào đi.”
Vân Xu quấn lấy chăn bông và nói vọng về phía cửa.
Tiếng gõ cửa dừng lại, một giọng nam xa lạ mang chút ngại ngùng ho vài cái:
"Xin chào tiểu thư Vân Xu, ta không phải Trì Châu, ta là bạn bè kiêm bạn đại học của Trì Châu, Quý Thừa Tu."
Chỉ một câu nói đã khiến cảm giác ngái ngủ của Vân Xu tan biết theo mây gió. Nàng lập tức co người lại, vẻ mặt đầy vẻ cự tuyệt, chỉ khi nghe thấy một cái tên quen thuộc, nàng mới miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút.
Bạn bè kiêm bạn đại học của anh cả?
Vân Xu nghĩ ngợi một lúc. Trì Châu quả thực đã từng kể với nàng hắn có một người bạn rất tốt tên là Quý Thừa Tu.
Là người ngoài cửa sao?
Vân Xu bỗng thấy khó xử, nàng không muốn gặp người lạ, nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn là người lạ, hắn là người Trì Châu tin tưởng.
Dường như ý thức được Vân Xu đang do dự nên người bên ngoài lại lên tiếng, giọng nói đầy ý xin lỗi:
"Ta với Trì Châu có quan hệ rất tốt, cho nên ta có chút tò mò về người em gái yêu quý của hắn, nếu như đã mạo phạm đến cô Vân Xu thì cho ta xin lỗi."
"Thư ký nói rằng cuộc họp của Trì Châu một lát nữa mới kết thúc. Nếu cô Vân Xu lo lắng thì có thể đợi hắn quay lại rồi hẵng ra ngoài."
Giọng nói hắn ấm áp và nhẹ nhàng giống như con trai của một gia đình quý tộc trong phim truyền hình.
Nếu một người đã quá quen thuộc tính cách của Quý Thừa Tu như Trì Châu ở đây thì nhất định có thể nhìn ra biểu cảm của bạn mình giống như đang chuẩn bị lừa người. Tuy nhiên lần này không phải gài bẫy mà là đang muốn dụ dỗ người ta về nhà, dù gì cũng không phải ai khác mà là em gái của Trì Châu.
Vân Xu không biết nên làm thế nào. Vòng tròn quan hệ của nàng chỉ có hai người, đó là Trì Châu và thư ký Đổng. Sở dĩ thành ra như vậy thứ nhất là vì tính cách của bản thân không thể chịu được người lạ đến gần mình, thứ hai là vì sự tồn tại của Trì Châu đã trực tiếp đánh tan suy nghĩ muốn tiếp cận nàng của rất nhiều người.
Thế nhưng người đang đứng bên ngoài có vẻ có quan hệ rất tốt với Trì Châu, là em gái của Trì Châu, bỏ mặc người ta đứng ngoài cửa như vậy cũng không phải phép.
Người bên ngoài cũng không vội vã mà chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Vân Xu lưỡng lự, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhăn lại, sau một hồi đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng nàng cũng chịu mở lời.
"Mời vào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.