Chương 213: Công chúa đọc tâm (1)
Tích Ngã Vãn Hĩ
28/07/2021
Cửu công chúa rơi xuống nước, sau khi được cứu lên thì sốt cao không
ngừng, bệ hạ bèn mang theo các ngự y ở Thái Y viện đi Vĩnh Ninh cung.
Bên trong Vĩnh Ninh Cung tráng lệ huy hoàng,
Các phi tần trang điểm lộng lẫy xinh đẹp đều chạy tới nơi này, chờ được diện kiến long nhan.
Ai không biết Chu Cảnh Đế sủng ái nhất chính là Cửu công chúa, sau khi Cửu công chúa ngã bệnh, Chu Cảnh Đế hầu như đều túc trực bên cạnh.
Đám phi tần không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ dám như gãi đúng chỗ ngứa, lộ ra hình tượng vì Cửu công chúa mà sầu lo nhu nhược, làm cho Dung quý phi ở bên cạnh giường bệnh nữ nhi chăm sóc giận đến hận không thể cắn rách da mặt bọn họ ra.
Thời điểm nữ nhi nàng sinh tử không rõ, đám hồ mị tử còn nhân cơ hội tới tranh sủng.
Một ít phi tần thấp kém còn lo đắc tội Dung quý phi, nhưng phi tần địa vị cao hay được sủng ái sẽ vì xuất hiện trước mặt bệ hạ mà bất chấp, không thèm để bụng đắc tội hay không đắc tội, hậu cung hiện tại vô chủ, phân vị tối cao có Dung quý phi và Khương quý phi, kim ấn của Hoàng hậu hiện tại nằm trong tay Khương quý phi có gia thế cao hơn.
Không có kim ấn, Dung quý phi không có quyền uy thực sự trong mắt các phi tần. ngôn tình sủng
Hơn nữa trong cung ai cũng biết, Dung quý phi cũng không phải đặc biệt được lòng thánh thượng, bất quá nàng tốt xấu cũng sinh được một nam một nữ, mới có được địa vị hôm nay, đặc biệt là người được sủng ái nhất trong số hoàng tử hoàng nữ, Cửu công chúa.
Vạn nhất có chuyện gì xảy đến với Cửu công chúa, vậy thì càng tốt, trong lòng đám phi tần nhất định sẽ có kẻ mang ác ý như vậy, nhưng trên mặt không hiển lộ một chút manh mối.
Chu Cảnh Đế không tâm tư để ý đến hậu cung tranh sủng, sắc mặt nặng nề hỏi thái y đang quỳ gối trước mắt, "Cửu công chúa khi nào mới tỉnh lại?"
Một phòng thái y nơm nớp lo sợ, y sư cầm đầu Thái Y Viện cẩn thận nói, "Cửu công chúa đã không còn sốt nữa, chỉ là ở trong nước ngâm mình lâu, hàn khí nhập thể, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm, trong đêm nay hoặc ngày mai, hẳn là là có thể tỉnh."
Thái y trong lòng cũng không thể không thở phào, Cửu công chúa dạo một vòng ở quỷ môn quan, cũng mang đầu bọn họ đi dạo cùng.
Vậy mà thật nhanh, cung nhân trong phòng lên tiếng, "Cửu công chúa tỉnh."
Chu Cảnh Đế bỏ lại thái y đang quỳ bên ngoài, nhanh chóng vào tẩm điện, sắc mặt đã hòa hoãn đi ít nhiều.
Cẩm Vinh tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy màn gấm vân la hoa mỹ phức tạp, giường nệm mềm mại dưới thân càng chứng minh nơi ở hiện tại là một nơi phú quý bất phàm.
Trong đầu cũng dần hiện lên ký ức như có như không.
Trong chớp mắt, một phụ nhân mặc cung trang hoa lệ vội vàng nhào lên, "Cửu nhi, con cuối cùng cũng tỉnh, con làm mẫu phi sợ hãi biết bao, con có biết không."
Từng mảnh nhỏ ký ức liên kết dần với nhau, cô dường như chính là Cửu nhi trong lời phụ nhân, mà bà cũng chính là mẫu phi thân sinh của cô ở thế giới này, Dung quý phi.
"Bệ hạ." Nghe thấy cung nhân ở bên hành lễ nói, Dung quý phi mới buông Cẩm Vinh ra, dùng khăn gấm xoa khóe mắt, mặc dù đang khóc nhưng bộ dáng cũng hoa lệ xinh đẹp, "Làm phụ hoàng lo lắng cho con rồi kìa."
Áo bào minh hoàng thoáng hiện trước mặt, ánh vào mi mắt chính là gương mặt quen thuộc của Chu Cảnh Đế, vị hoàng đế thứ năm từ sau khi Đại Hưng triều khai quốc, tuy là một vị quân vương quyết đoán uy nghiêm, nhưng ở trước mặt nữ nhi ông sủng ái nhất lại mười phần ôn hòa, "Tiểu Cửu."
Cẩm Vinh chỉ cảm thấy yết hầu đau đớn, hẳn là di chứng do sốt cao quá.
Nhìn ái nữ sắc mặt tái nhợt, bộ dáng suy yếu bất kham, Chu Cảnh Đế đau lòng không thôi, gọi thái y, "Mau kiểm tra cho công chúa."
Thái y đến trước giường bệnh, đặt khăn lụa lên cổ tay Cửu công chúa, sau đó bắt mạch. Cả người vô lực, Cẩm Vinh dứt khoát nhắm mắt lại rồi ngủ mất.
"Cửu Nhi." Dung quý phi hoảng hốt, thái y vội vàng hồi bẩm nói, "Cửu công chúa không có việc gì, chỉ là cần tĩnh dưỡng thêm."
Dung quý phi vành mắt lại đỏ vài phần, phiếm lệ quang trong suốt, tuy nửa phần là vì giành phân thương tiếc trong lòng bệ hạ, nhưng còn có nửa phần không phải là giả bộ.
Chu Cảnh Đế đưa tay ôm chặt vai nàng, an ủi, "Ái phi không cần lo lắng."
Bỗng nhiên lúc này, thái giám Chu Hoài, hầu cận thân thiết bên người Chu Cảnh Đế vội vàng đi đến, cúi đầu thấp giọng nói, "Bệ hạ, lục các lão có việc cầu kiến......"
Chu Cảnh Đế nhíu nhíu mày, nhìn ái nữ trên giường bệnh, lại chuyển qua thái y cùng cung nhân, trầm giọng nói, "Chiếu cố Cửu công chúa cho tốt, không dung nửa điểm sơ xuất."
"Trẫm trễ chút lại đến xem Tiểu Cửu." Chu Cảnh Đế nói với Dung quý phi.
Dung quý phi săn sóc ôn nhu đáp, "Bệ hạ đừng vì Tiểu Cửu mà chậm trễ quốc sự."
Chu Cảnh Đế mặt mày hơi hoãn, cũng không lưu lại, xoay người rời khỏi tẩm cung, Chu Hoài cũng đi theo phía sau.
Đương lúc rời Vĩnh Ninh cung, nhìn đám phi tần đã đứng chờ hồi lâu, nùng trang đam mạt minh tranh ám đấu, hơi ngừng một chút, "đều trở về đi, đừng quấy rầy Tiểu Cửu dưỡng bệnh."
phong vị cao nhất Khương quý phi nhún mình hành lễ, "Tần thiếp trong cung còn có huyết yến, nhân sâm, liền mang tới cho Cửu công chúa bồi bổ thân mình."
Chu Cảnh Đế hơi hơi gật đầu, "Ái phi có tâm."
Chính miệng hoàng đế đá nói vậy, còn ai dám làm trái thánh ý, nếu thực sự có kẻ khôn có đầu óc lại to gan ở lại chỗ nãy chờ thêm, có lẽ đã sớm không giữ được cái mạng.
Ở trong hoàng cung, quan trọng nhất không gì hơn thứ mà bệ hạ sủng ái, Cửu công chúa là ví dụ không thể tốt hơn.
Nói vậy là vì có kẻ gia thế giống như dung quý phi, cũng là con gái tiểu quan ngũ phẩm, phân vị sau khi vào cung cũng không cao, chỉ là một tài tử, ở trong cung mấy năm cũng coi như được hai phần sủng ái nhờ dung mạo tốt, sau này mới được tấn thăng Quý Tần, đến khi sinh hạ một hoàng tử được phong Phi, không có phong hào, ở trong cung bất quá quấy được chút bọt nước.
Phải nói thêm lúc ấy dưới gối Hoàng Hậu và Quý Phi đều đã có con, bệ hạ tráng niên, không lo không có con nỗi dõi, một hoàng tử có mẫu tộc thấp kém thực sự không tính là gì.
Lý do chân chính khiến Dung phi vốn không được sủng ái lúc ấy tấn thăng thành quý phi là vì Cửu công chúa.
Người khác nghe nói Dung phi sinh được một nữ nhi, chẳng ai thèm quan tâm chớp mắt một cái, lại không ngờ Chu Cảnh Đế lại cực kỳ ưa thích vị công chúa - vừa không phải con trưởng, lại chẳng phải con út này như vậy. thật sự là Cửu công chúa vận khí tốt, vẻ ngoài cũng giống Chu Cảnh Đế hồi nhỏ vài phần.
Vì thế Dung phi từ một phi tần bình thường vô sủng, nhất minh kinh nhân, tấn thăng làm Quý Phi thứ hai trong cung.
Sau khi Hoàng Hậu bị phế, càng là dưới một người, trên vạn người.
Cửu công chúa tuổi tác càng ngày càng lớn, dung mạo cũng không còn quá giống thành thượng như khi còn bé, nhưng sủng ái của bệ hạ với nàng chưa bao giờ ngừng. Cho dù là gia thế hay tướng mạo thì Dung quý phi cũng không phải là tốt nhất, nhưng mỗi tháng số lần nàng được gặp bệ hạ khiến người ghen tị, bệ hạ không nghỉ trong cung Dung quý phi thì cũng sẽ thường xuyên tới ngồi, mà nguyên do thì còn ai ngoài Cửu công chúa.
Lần này Cửu công chúa ngã bệnh, bệ hạ nổi cơn lôi đình giận dữ, Thất hoàng tử bị phạt quỳ gối trước Tuyên Chính Điện.
Cửu công chúa được sủng ái, so với hoàng tử không kém cái gì.
______
"Người bên ngoài đã đi chưa?" Dung quý phi duỗi tay đắp chăn cho ái nữ, rồi đi ra phòng trong, mặt mày dịu dàng lộ ra một tia sắc bén.
Cung nhân đáp lời nói, "Đều đã rời Vĩnh Ninh Cung, bệ hạ nói, không cho người quấy rầy Cửu công chúa dưỡng bệnh, liền Khương quý phi cũng đã trở về."
Lời nói không thiếu ý tứ lấy lòng Quý Phi.
Lời này đúng là khiến tâm tình Dung Quý Phi tốt hơn một chút, ai không biết bệ hạ thương yêu nhất chính là Cửu công chúa của nàng.
"Nhưng đã tra ra chuyện của Cửu công chúa rốt cuộc là sao chưa?"
Nghĩ đến đây, Dung quý phi liền hoảng sợ không thôi, nếu là Cửu công chúa của nàng xảy ra chuyện, bệ hạ cho dù tâm sinh thương tiếc, cũng chưa chắc sẽ sủng ái nàng như hiện tại, còn có hoàng nhi, Lục hoàng tử.
Đại cung nữ Tử Hoàn Dung quý phi tín nhiệm nhất quỳ xuống đất nói, "Nương nương thứ tội, nô tỳ vô năng, việc này chưa điều tra ra được, lúc ấy chỉ có cung nhân cùng người của Thất hoàng tử, có người nói là Thất hoàng tử đẩy công chúa, cụ thể ra sao có lẽ chỉ có người của Bệ hạ biết."
Dung quý phi cười lạnh, "Đứa con mà phế hậu sinh ra, cũng muốn hại hoàng nhi của ta."
Nàng lại nói, "Huyền Thuần đã trở lại?"
Cung nhân trả lời, "Lục hoàng tử đang trên đường hồi cung, theo lộ trình chắc hẳn ngày mai sẽ đến nơi."
"Vậy là tốt rồi." Dung quý phi trong lòng an tâm một chút, nghĩ đến hoàng tử dưới gối duy nhất, mới cảm thấy kiên định chút.
Tuyên Chính Điện,
Gặp mặt lục các lão xong, Chu Cảnh Đế lại phê chữa một hồi tấu chương, thẳng đến khi nến trong điện đã cháy cạn, mới dừng lại.
Chu Cảnh Đế xoa xoa giữa mày, "Đã giờ nào rồi?"
Tư lễ thái giám Chu Hoài trả lời, "Đã giờ Mão canh ba, bệ hạ có muốn dùng bữa?"
Chu Cảnh Đế lại hỏi, "Hắn còn quỳ ở bên ngoài?"
Lời này ám chỉ ai,Chu Hoài đương nhiên biết, chính là Thất hoàng tử, bởi vì chuyện Cửu công chúa rơi xuống nước mà chịu trách phạt.
Thất hoàng tử cũng là đáng thương, nguyên bản đường đường là con vợ cả dưới gối Hoàng Hậu, lại bởi vì nhà ngoại phản loạn, Hoàng Hậu bị phế, bi phẫn tự sát, Thất hoàng tử cũng thành người có địa vị xấu hổ.
Bất quá cho dù đáng thương, cũng là hậu duệ quý tộc, không tới phiên hắn một tên thái giám thương hại.
Chu Hoài suy nghĩ rồi đáp lời nói, "Vẫn luôn quỳ ở bên ngoài."
Chu Cảnh Đế thần sắc nhàn nhạt, "Trẫm lại không kêu hắn quỳ, bất quá là phạt cung nhân hắn chút, vô pháp chiếu cố chủ tử, mạng cũng không cần giữ lại làm gì."
Lại trầm mặc sau một hồi, Chu Cảnh Đế mở miệng nói, "Kêu hắn vào đi."
Trong chốc lát, một thanh niên chưa nhược quán bước vào, là Thất hoàng tử Ôn Huyền Cẩn, chân cẳng hơi lảo đảo, có thể thấy là do quỳ hồi lâu, phải biết rằng Cửu công chúa rơi xuống nước từ sáng nay, đến bây giờ, đã được năm sáu cái canh giờ đi.
Thất hoàng tử bộ dáng tuấn tú, nhấp môi, tiến vào liền quỳ xuống, "Nhi thần...... Tham kiến phụ hoàng."
Chu Cảnh Đế ánh mắt đảo qua ở trên người hắn, cũng nhìn không ra thánh thượng đang nghĩ gì.
Nhưng trong mắt Chu Hoài, thái giám thân tín nhất, bệ hạ với Thất hoàng tử vẫn có vài phần phụ tử chi tình, ngoại thích bị hạch tội, mãn môn xử trảm, Hoàng Hậu bị phế, oán giận tự sát, bệ hạ cũng không giận chó đánh mèo với Thất hoàng tử.
Ngược lại, Thất hoàng tử từ con vợ cả gần với vị trí trữ quân nhất trở thành một hoàng tử bình thường không có mẫu tộc, là thiên đại chênh lệch.
Nhưng cũng trách không được bệ hạ, thời thế như vậy, chỉ có thể nói vận khí Thất hoàng tử không tốt.
Có lẽ Ôn Huyền Cẩn hắn lại không nghĩ như vậy, hắn chỉ biết bản thân mình đã mất đi những gì, nếu nhà ngoại hắn còn ở đây, mẫu hậu vẫn là chủ hậu cung, ai dám tính kế hắn như vậy. Nhưng cung nhân kia đã là những thân tín cuối cùng mẫu hậu để lại cho hắn, lại vì một Cửu công chúa mà bị áp vào nội hình tư sống chết không rõ.
Nơi ấy căn bản không có ai có thể trở ra toàn vẹn.
Ôn Huyền Cẩn nắm chặt tay áo trong nắm tay, cúi đầu cắn răng nói, "Nhi thần tuyệt không có tâm hãm hại Cửu hoàng muội."
Chu Cảnh Đế ngồi trên điện, ánh mắt dừng ở trên người hắn, nhìn hồi lâu, cuối cùng nói, "Việc này trẫm sẽ tự điều tra rõ, ngươi đi về trước đi."
Ôn Huyền Cẩn trong lòng biết đã không thể thay đổi quyết định của phụ hoàng, cắn chặt răng, "Nhi thần cáo lui."
Đợi Thất hoàng tử rời khỏi cung điện,
"Hắn cho rằng điểm tâm tư này của hắn, người khác không nhìn ra." Chu Cảnh Đế lắc lắc đầu, ngược lại đối Chu Hoài nói,
"Đi xem Tiểu Cửu đi."
Vĩnh Ninh Cung,
Cẩm Vinh ngủ một giấc dậy đã tỉnh táo hơn, không cần nghĩ cũng biết, chính mình lại xuyên qua sau khi kết thúc một lần luân hồi.
Còn không đợi chải vuốt rõ ràng ký ức trong đầu nguyên thân, bỗng nhiên có tiếng nói chuyện thì thầm, "Công chúa không có việc gì là tốt, mạng của ta may mà còn giữ được."
"Tiểu Thúy thật xui xẻo, bởi vì cùng công chúa đi đến hồ, liền bị kéo đi hình tư, đáng thương trong nhà nàng còn có......"
"Nương nương gần đây tâm tình không tốt, bồn phong lan kia ta cố gắng chiếu cố, miễn cho bị nương nương giận chó đánh mèo."
"Ta chỉ là đem hành tung buổi sáng của công chúa nói cho A Hỉ ở Trữ Ngọc Cung, được hai trăm lượng bạc, sẽ không bị phát hiện đi..."
Trong hoàng cung, còn là trong tẩm điện của Cửu công chúa được sủng ái, sao lại có âm thanh ồn ào như vậy, trong đó còn cò không thiếu tin tức.
Đây là...... Thuật đọc tâm?
Cẩm Vinh mở bừng mắt.
Bên trong Vĩnh Ninh Cung tráng lệ huy hoàng,
Các phi tần trang điểm lộng lẫy xinh đẹp đều chạy tới nơi này, chờ được diện kiến long nhan.
Ai không biết Chu Cảnh Đế sủng ái nhất chính là Cửu công chúa, sau khi Cửu công chúa ngã bệnh, Chu Cảnh Đế hầu như đều túc trực bên cạnh.
Đám phi tần không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ dám như gãi đúng chỗ ngứa, lộ ra hình tượng vì Cửu công chúa mà sầu lo nhu nhược, làm cho Dung quý phi ở bên cạnh giường bệnh nữ nhi chăm sóc giận đến hận không thể cắn rách da mặt bọn họ ra.
Thời điểm nữ nhi nàng sinh tử không rõ, đám hồ mị tử còn nhân cơ hội tới tranh sủng.
Một ít phi tần thấp kém còn lo đắc tội Dung quý phi, nhưng phi tần địa vị cao hay được sủng ái sẽ vì xuất hiện trước mặt bệ hạ mà bất chấp, không thèm để bụng đắc tội hay không đắc tội, hậu cung hiện tại vô chủ, phân vị tối cao có Dung quý phi và Khương quý phi, kim ấn của Hoàng hậu hiện tại nằm trong tay Khương quý phi có gia thế cao hơn.
Không có kim ấn, Dung quý phi không có quyền uy thực sự trong mắt các phi tần. ngôn tình sủng
Hơn nữa trong cung ai cũng biết, Dung quý phi cũng không phải đặc biệt được lòng thánh thượng, bất quá nàng tốt xấu cũng sinh được một nam một nữ, mới có được địa vị hôm nay, đặc biệt là người được sủng ái nhất trong số hoàng tử hoàng nữ, Cửu công chúa.
Vạn nhất có chuyện gì xảy đến với Cửu công chúa, vậy thì càng tốt, trong lòng đám phi tần nhất định sẽ có kẻ mang ác ý như vậy, nhưng trên mặt không hiển lộ một chút manh mối.
Chu Cảnh Đế không tâm tư để ý đến hậu cung tranh sủng, sắc mặt nặng nề hỏi thái y đang quỳ gối trước mắt, "Cửu công chúa khi nào mới tỉnh lại?"
Một phòng thái y nơm nớp lo sợ, y sư cầm đầu Thái Y Viện cẩn thận nói, "Cửu công chúa đã không còn sốt nữa, chỉ là ở trong nước ngâm mình lâu, hàn khí nhập thể, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm, trong đêm nay hoặc ngày mai, hẳn là là có thể tỉnh."
Thái y trong lòng cũng không thể không thở phào, Cửu công chúa dạo một vòng ở quỷ môn quan, cũng mang đầu bọn họ đi dạo cùng.
Vậy mà thật nhanh, cung nhân trong phòng lên tiếng, "Cửu công chúa tỉnh."
Chu Cảnh Đế bỏ lại thái y đang quỳ bên ngoài, nhanh chóng vào tẩm điện, sắc mặt đã hòa hoãn đi ít nhiều.
Cẩm Vinh tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy màn gấm vân la hoa mỹ phức tạp, giường nệm mềm mại dưới thân càng chứng minh nơi ở hiện tại là một nơi phú quý bất phàm.
Trong đầu cũng dần hiện lên ký ức như có như không.
Trong chớp mắt, một phụ nhân mặc cung trang hoa lệ vội vàng nhào lên, "Cửu nhi, con cuối cùng cũng tỉnh, con làm mẫu phi sợ hãi biết bao, con có biết không."
Từng mảnh nhỏ ký ức liên kết dần với nhau, cô dường như chính là Cửu nhi trong lời phụ nhân, mà bà cũng chính là mẫu phi thân sinh của cô ở thế giới này, Dung quý phi.
"Bệ hạ." Nghe thấy cung nhân ở bên hành lễ nói, Dung quý phi mới buông Cẩm Vinh ra, dùng khăn gấm xoa khóe mắt, mặc dù đang khóc nhưng bộ dáng cũng hoa lệ xinh đẹp, "Làm phụ hoàng lo lắng cho con rồi kìa."
Áo bào minh hoàng thoáng hiện trước mặt, ánh vào mi mắt chính là gương mặt quen thuộc của Chu Cảnh Đế, vị hoàng đế thứ năm từ sau khi Đại Hưng triều khai quốc, tuy là một vị quân vương quyết đoán uy nghiêm, nhưng ở trước mặt nữ nhi ông sủng ái nhất lại mười phần ôn hòa, "Tiểu Cửu."
Cẩm Vinh chỉ cảm thấy yết hầu đau đớn, hẳn là di chứng do sốt cao quá.
Nhìn ái nữ sắc mặt tái nhợt, bộ dáng suy yếu bất kham, Chu Cảnh Đế đau lòng không thôi, gọi thái y, "Mau kiểm tra cho công chúa."
Thái y đến trước giường bệnh, đặt khăn lụa lên cổ tay Cửu công chúa, sau đó bắt mạch. Cả người vô lực, Cẩm Vinh dứt khoát nhắm mắt lại rồi ngủ mất.
"Cửu Nhi." Dung quý phi hoảng hốt, thái y vội vàng hồi bẩm nói, "Cửu công chúa không có việc gì, chỉ là cần tĩnh dưỡng thêm."
Dung quý phi vành mắt lại đỏ vài phần, phiếm lệ quang trong suốt, tuy nửa phần là vì giành phân thương tiếc trong lòng bệ hạ, nhưng còn có nửa phần không phải là giả bộ.
Chu Cảnh Đế đưa tay ôm chặt vai nàng, an ủi, "Ái phi không cần lo lắng."
Bỗng nhiên lúc này, thái giám Chu Hoài, hầu cận thân thiết bên người Chu Cảnh Đế vội vàng đi đến, cúi đầu thấp giọng nói, "Bệ hạ, lục các lão có việc cầu kiến......"
Chu Cảnh Đế nhíu nhíu mày, nhìn ái nữ trên giường bệnh, lại chuyển qua thái y cùng cung nhân, trầm giọng nói, "Chiếu cố Cửu công chúa cho tốt, không dung nửa điểm sơ xuất."
"Trẫm trễ chút lại đến xem Tiểu Cửu." Chu Cảnh Đế nói với Dung quý phi.
Dung quý phi săn sóc ôn nhu đáp, "Bệ hạ đừng vì Tiểu Cửu mà chậm trễ quốc sự."
Chu Cảnh Đế mặt mày hơi hoãn, cũng không lưu lại, xoay người rời khỏi tẩm cung, Chu Hoài cũng đi theo phía sau.
Đương lúc rời Vĩnh Ninh cung, nhìn đám phi tần đã đứng chờ hồi lâu, nùng trang đam mạt minh tranh ám đấu, hơi ngừng một chút, "đều trở về đi, đừng quấy rầy Tiểu Cửu dưỡng bệnh."
phong vị cao nhất Khương quý phi nhún mình hành lễ, "Tần thiếp trong cung còn có huyết yến, nhân sâm, liền mang tới cho Cửu công chúa bồi bổ thân mình."
Chu Cảnh Đế hơi hơi gật đầu, "Ái phi có tâm."
Chính miệng hoàng đế đá nói vậy, còn ai dám làm trái thánh ý, nếu thực sự có kẻ khôn có đầu óc lại to gan ở lại chỗ nãy chờ thêm, có lẽ đã sớm không giữ được cái mạng.
Ở trong hoàng cung, quan trọng nhất không gì hơn thứ mà bệ hạ sủng ái, Cửu công chúa là ví dụ không thể tốt hơn.
Nói vậy là vì có kẻ gia thế giống như dung quý phi, cũng là con gái tiểu quan ngũ phẩm, phân vị sau khi vào cung cũng không cao, chỉ là một tài tử, ở trong cung mấy năm cũng coi như được hai phần sủng ái nhờ dung mạo tốt, sau này mới được tấn thăng Quý Tần, đến khi sinh hạ một hoàng tử được phong Phi, không có phong hào, ở trong cung bất quá quấy được chút bọt nước.
Phải nói thêm lúc ấy dưới gối Hoàng Hậu và Quý Phi đều đã có con, bệ hạ tráng niên, không lo không có con nỗi dõi, một hoàng tử có mẫu tộc thấp kém thực sự không tính là gì.
Lý do chân chính khiến Dung phi vốn không được sủng ái lúc ấy tấn thăng thành quý phi là vì Cửu công chúa.
Người khác nghe nói Dung phi sinh được một nữ nhi, chẳng ai thèm quan tâm chớp mắt một cái, lại không ngờ Chu Cảnh Đế lại cực kỳ ưa thích vị công chúa - vừa không phải con trưởng, lại chẳng phải con út này như vậy. thật sự là Cửu công chúa vận khí tốt, vẻ ngoài cũng giống Chu Cảnh Đế hồi nhỏ vài phần.
Vì thế Dung phi từ một phi tần bình thường vô sủng, nhất minh kinh nhân, tấn thăng làm Quý Phi thứ hai trong cung.
Sau khi Hoàng Hậu bị phế, càng là dưới một người, trên vạn người.
Cửu công chúa tuổi tác càng ngày càng lớn, dung mạo cũng không còn quá giống thành thượng như khi còn bé, nhưng sủng ái của bệ hạ với nàng chưa bao giờ ngừng. Cho dù là gia thế hay tướng mạo thì Dung quý phi cũng không phải là tốt nhất, nhưng mỗi tháng số lần nàng được gặp bệ hạ khiến người ghen tị, bệ hạ không nghỉ trong cung Dung quý phi thì cũng sẽ thường xuyên tới ngồi, mà nguyên do thì còn ai ngoài Cửu công chúa.
Lần này Cửu công chúa ngã bệnh, bệ hạ nổi cơn lôi đình giận dữ, Thất hoàng tử bị phạt quỳ gối trước Tuyên Chính Điện.
Cửu công chúa được sủng ái, so với hoàng tử không kém cái gì.
______
"Người bên ngoài đã đi chưa?" Dung quý phi duỗi tay đắp chăn cho ái nữ, rồi đi ra phòng trong, mặt mày dịu dàng lộ ra một tia sắc bén.
Cung nhân đáp lời nói, "Đều đã rời Vĩnh Ninh Cung, bệ hạ nói, không cho người quấy rầy Cửu công chúa dưỡng bệnh, liền Khương quý phi cũng đã trở về."
Lời nói không thiếu ý tứ lấy lòng Quý Phi.
Lời này đúng là khiến tâm tình Dung Quý Phi tốt hơn một chút, ai không biết bệ hạ thương yêu nhất chính là Cửu công chúa của nàng.
"Nhưng đã tra ra chuyện của Cửu công chúa rốt cuộc là sao chưa?"
Nghĩ đến đây, Dung quý phi liền hoảng sợ không thôi, nếu là Cửu công chúa của nàng xảy ra chuyện, bệ hạ cho dù tâm sinh thương tiếc, cũng chưa chắc sẽ sủng ái nàng như hiện tại, còn có hoàng nhi, Lục hoàng tử.
Đại cung nữ Tử Hoàn Dung quý phi tín nhiệm nhất quỳ xuống đất nói, "Nương nương thứ tội, nô tỳ vô năng, việc này chưa điều tra ra được, lúc ấy chỉ có cung nhân cùng người của Thất hoàng tử, có người nói là Thất hoàng tử đẩy công chúa, cụ thể ra sao có lẽ chỉ có người của Bệ hạ biết."
Dung quý phi cười lạnh, "Đứa con mà phế hậu sinh ra, cũng muốn hại hoàng nhi của ta."
Nàng lại nói, "Huyền Thuần đã trở lại?"
Cung nhân trả lời, "Lục hoàng tử đang trên đường hồi cung, theo lộ trình chắc hẳn ngày mai sẽ đến nơi."
"Vậy là tốt rồi." Dung quý phi trong lòng an tâm một chút, nghĩ đến hoàng tử dưới gối duy nhất, mới cảm thấy kiên định chút.
Tuyên Chính Điện,
Gặp mặt lục các lão xong, Chu Cảnh Đế lại phê chữa một hồi tấu chương, thẳng đến khi nến trong điện đã cháy cạn, mới dừng lại.
Chu Cảnh Đế xoa xoa giữa mày, "Đã giờ nào rồi?"
Tư lễ thái giám Chu Hoài trả lời, "Đã giờ Mão canh ba, bệ hạ có muốn dùng bữa?"
Chu Cảnh Đế lại hỏi, "Hắn còn quỳ ở bên ngoài?"
Lời này ám chỉ ai,Chu Hoài đương nhiên biết, chính là Thất hoàng tử, bởi vì chuyện Cửu công chúa rơi xuống nước mà chịu trách phạt.
Thất hoàng tử cũng là đáng thương, nguyên bản đường đường là con vợ cả dưới gối Hoàng Hậu, lại bởi vì nhà ngoại phản loạn, Hoàng Hậu bị phế, bi phẫn tự sát, Thất hoàng tử cũng thành người có địa vị xấu hổ.
Bất quá cho dù đáng thương, cũng là hậu duệ quý tộc, không tới phiên hắn một tên thái giám thương hại.
Chu Hoài suy nghĩ rồi đáp lời nói, "Vẫn luôn quỳ ở bên ngoài."
Chu Cảnh Đế thần sắc nhàn nhạt, "Trẫm lại không kêu hắn quỳ, bất quá là phạt cung nhân hắn chút, vô pháp chiếu cố chủ tử, mạng cũng không cần giữ lại làm gì."
Lại trầm mặc sau một hồi, Chu Cảnh Đế mở miệng nói, "Kêu hắn vào đi."
Trong chốc lát, một thanh niên chưa nhược quán bước vào, là Thất hoàng tử Ôn Huyền Cẩn, chân cẳng hơi lảo đảo, có thể thấy là do quỳ hồi lâu, phải biết rằng Cửu công chúa rơi xuống nước từ sáng nay, đến bây giờ, đã được năm sáu cái canh giờ đi.
Thất hoàng tử bộ dáng tuấn tú, nhấp môi, tiến vào liền quỳ xuống, "Nhi thần...... Tham kiến phụ hoàng."
Chu Cảnh Đế ánh mắt đảo qua ở trên người hắn, cũng nhìn không ra thánh thượng đang nghĩ gì.
Nhưng trong mắt Chu Hoài, thái giám thân tín nhất, bệ hạ với Thất hoàng tử vẫn có vài phần phụ tử chi tình, ngoại thích bị hạch tội, mãn môn xử trảm, Hoàng Hậu bị phế, oán giận tự sát, bệ hạ cũng không giận chó đánh mèo với Thất hoàng tử.
Ngược lại, Thất hoàng tử từ con vợ cả gần với vị trí trữ quân nhất trở thành một hoàng tử bình thường không có mẫu tộc, là thiên đại chênh lệch.
Nhưng cũng trách không được bệ hạ, thời thế như vậy, chỉ có thể nói vận khí Thất hoàng tử không tốt.
Có lẽ Ôn Huyền Cẩn hắn lại không nghĩ như vậy, hắn chỉ biết bản thân mình đã mất đi những gì, nếu nhà ngoại hắn còn ở đây, mẫu hậu vẫn là chủ hậu cung, ai dám tính kế hắn như vậy. Nhưng cung nhân kia đã là những thân tín cuối cùng mẫu hậu để lại cho hắn, lại vì một Cửu công chúa mà bị áp vào nội hình tư sống chết không rõ.
Nơi ấy căn bản không có ai có thể trở ra toàn vẹn.
Ôn Huyền Cẩn nắm chặt tay áo trong nắm tay, cúi đầu cắn răng nói, "Nhi thần tuyệt không có tâm hãm hại Cửu hoàng muội."
Chu Cảnh Đế ngồi trên điện, ánh mắt dừng ở trên người hắn, nhìn hồi lâu, cuối cùng nói, "Việc này trẫm sẽ tự điều tra rõ, ngươi đi về trước đi."
Ôn Huyền Cẩn trong lòng biết đã không thể thay đổi quyết định của phụ hoàng, cắn chặt răng, "Nhi thần cáo lui."
Đợi Thất hoàng tử rời khỏi cung điện,
"Hắn cho rằng điểm tâm tư này của hắn, người khác không nhìn ra." Chu Cảnh Đế lắc lắc đầu, ngược lại đối Chu Hoài nói,
"Đi xem Tiểu Cửu đi."
Vĩnh Ninh Cung,
Cẩm Vinh ngủ một giấc dậy đã tỉnh táo hơn, không cần nghĩ cũng biết, chính mình lại xuyên qua sau khi kết thúc một lần luân hồi.
Còn không đợi chải vuốt rõ ràng ký ức trong đầu nguyên thân, bỗng nhiên có tiếng nói chuyện thì thầm, "Công chúa không có việc gì là tốt, mạng của ta may mà còn giữ được."
"Tiểu Thúy thật xui xẻo, bởi vì cùng công chúa đi đến hồ, liền bị kéo đi hình tư, đáng thương trong nhà nàng còn có......"
"Nương nương gần đây tâm tình không tốt, bồn phong lan kia ta cố gắng chiếu cố, miễn cho bị nương nương giận chó đánh mèo."
"Ta chỉ là đem hành tung buổi sáng của công chúa nói cho A Hỉ ở Trữ Ngọc Cung, được hai trăm lượng bạc, sẽ không bị phát hiện đi..."
Trong hoàng cung, còn là trong tẩm điện của Cửu công chúa được sủng ái, sao lại có âm thanh ồn ào như vậy, trong đó còn cò không thiếu tin tức.
Đây là...... Thuật đọc tâm?
Cẩm Vinh mở bừng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.