Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 112: [TG14] Thập niên 80 (phần 6)

Tích Ngã Vãn Hĩ

02/09/2020

Bởi vì lời Âu Dương Phục, đoàn người buổi tối cũng không thể ngủ ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh lại, dưới mắt đều là quầng thâm, Viên lão lấy cái tẩu thuốc gõ gõ, "Người trẻ tuổi, chính là nóng nảy."

Mấy ngày sau, bọn họ cũng ở trong thôn gặp phải Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, đối phương còn thân thiện chào hỏi bọn họ, đương nhiên người này là Cẩm Vinh, mà không phải Hình Ngũ phía sau nàng người đầy lãnh ý.

Thấy trong hai người, cô gái trẻ tuổi mới là người có tiếng nói, cô gái kia nói mình ra ngoài du sơn ngoạn thủy, bộ dáng cũng giống khách du lịch bình thường, mọi người tâm tàng bí mật cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, có thể là bọn họ nghĩ nhiều.

Nhưng mà thời gian gấp gáp cũng không để cho bọn họ nghĩ nhiều nữa, đám người Viên lão cùng Âu Dương Phục đã bắt đầu chuẩn bị hạ mộ.

Cẩm Vinh như cũ thảnh thơi thảnh thơi, ngẫu nhiên cùng người trong thôn tán gẫu, Hình Ngũ cũng không hiểu tiểu thư nhà hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

Đến nỗi đoàn người kia, Hình Ngũ vì an nguy của tiểu thư cũng âm thầm chú ý qua, đám người kia không giống như người bình thường, sợ là kỳ nhân dị sĩ dân gian. Loại người này ở quá khứ phong ba mai danh ẩn tích một thời gian, nhưng tuyệt đối không tự nhiên mà thất truyền, ngay cả Phương gia đều biết vài vị đại năng giới huyền học, khi rảnh rỗi có liên hệ.

Cho nên Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ đối với loại người này cũng không xa lạ.

Trong dự kiến, đám người rời khỏi sơn thôn, cũng không biết là đi đâu.

Mà Hình Ngũ ngủ một giấc, tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong một địa phương đen nhánh ướt át, không thấy mặt trời. Bên cạnh chính là tiểu thư, tay cầm đèn pin, cười tủm tỉm quay sang nhìn hắn, "Tỉnh rồi hả."

Hình Ngũ: "......" Hắn liền biết tiểu thư không thể nào là đơn giản du sơn ngoạn thủy một chuyến.

Nguyên lai là coi trọng đám trộm mộ kia.

Chỉ là hành động lần này quá nguy hiểm, lại không cùng lão gia tử nói một tiếng, Hình Ngũ nhíu nhíu mày.

Cẩm Vinh tiếp tục nhàn nhàn nói, "Tôi biết anh nhất định sẽ ngăn cản, cho nên đỡ để anh chịu trách nhiệm oan, tôi mới đánh ngất anh trực tiếp mang vào."

Đây đúng là phương pháp đơn giản nhất.

Hình Ngũ đành phải nghe theo tiểu thư tiếp tục di chuyển trong mộ đạo, đến nỗi vào bằng cách nào, tiểu thư nói nhìn trộm đám người kia đi xuống.

Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, "Chúng ta chỉ là vô tình đi theo phía sau, lại không động thủ đào mộ, đương nhiên là hợp pháp."

Có lẽ là đường phía trước đã có người mở sẵn, mộ thất nghe đồn hung hiểm, nhưng Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ đi một đường cũng hết sức thông thuận. Mà Viên lão cùng Âu Dương Phục đi đằng trước bọn họ liền không may mắn như vậy.

"Mộ này cũng quá hung hiểm rồi, rốt cuộc là nhân vật nào được hạ tang ở đây?" Trần Nặc che miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt nói.

Âu Dương Phục sắc mặt cũng đen kịt, "Chúng ta chỉ sợ là mắc mưu người khác."

Âu Dương Phục tổ tiên đã làm nghề trộm mộ, cũng coi như gia học thâm hậu, nhưng chọn khu mộ lần này, xác thật là có nguyên do khác.

Nguyên bản lấy bản lĩnh Âu Dương Phục, về huyền học (phong thủy) lẫn thần học (ma quỷ), cho dù ứng phó mộ chon tập thể cũng là dư dả, ai biết sẽ đụng phải hung hiểm như vậy.

Một đường đi không đụng tới đồ vật gì cổ quái, nhưng ám khí, ám nỏ, bẫy rập được bố trí ở khắp các hành lang nhỏ hẹp, cửu tử nhất sinh, đoàn người bọn họ cũng bởi vậy mà mất vài người, sinh tử chưa biết.

Luận cơ quan, mộ thất lần này là kì quái phức tạp nhất.

Âu Dương Phục áp xuống dao động trong lòng, lại hỏi, "Lão Viên, xác định được là mộ thời kì nào chưa?"

Viên lão từ vừa tiến vào, đã bắt đầu nghiên cứu thổ chất (đất xây mộ) cùng cấu tạo, xác định triều đại, đáng tiếc còn chưa gặp được đồ vật có thể chứng minh thân phận chủ nhân mộ thất. Lão nhìn quanh một lần, do dự nói: "Hẳn là trong năm Kiến An."



Năm Kiến An? Âu Dương Phục suy nghĩ một chút, sẽ là mộ của đại nhân vật nào đây? Hắn sẽ không ngu ngốc cho rằng này đây chỉ là nơi an nghỉ của một vị quý tộc quốc thích nào đó, có thể bố trí cơ quan tinh xảo lại kín đáo như thế, sẽ là dạng người đơn giản sao?

Viên lão, Âu Dương Phục cẩn thận suy nghĩ cũng nghĩ mãi không ra, nhưng Cẩm Vinh lại đoán được tám chín phần.

So sánh với đám Viên lão chỉ biết trộm mộ, Cẩm Vinh lại nhìn ra cơ quan bố trí mộ dùng chính là dùng phương pháp bài binh bố trận, chủ nhân mộ địa hẳn là người trong quân đội cổ đại, hơn nữa thiện binh pháp mưu lược.

Lấy hiểu biết của Cẩm Vinh với lịch sử hẳn cũng không khó đoán được thân phận người này, nhưng cô không muốn suy nghĩ, chỉ đến tham quan chơi mà thôi, chủ nhân mộ thất là ai thì có cái quan hệ gì.

Biết nguyên lý cấu tạo khu mộ, hơn nữa Cẩm Vinh đối với bài binh bố trận cũng rất có hiểu biết, Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ tiến trình cũng càng thêm nhanh.

Nguyên lai thăm mộ lại đơn giản như vậy, Cẩm Vinh hơi hơi híp híp mắt thầm nghĩ.

Đến lúc gặp được đám người trộm mộ dáng vẻ chật vật bất kham, Cẩm Vinh cũng không chút nào ngoài ý muốn, vẫn giống như khi còn ở trong thôn mà thân thiện chào hỏi, "Hi~ chúng ta lại gặp mặt."

Trong lúc hoảng hốt, đám Âu Dương Phục còn tưởng rằng bọn họ hiện tại không phải ở trong mộ thất hung hiểm đáng sợ, mà là thôn Nguyệt Nha non xanh nước biếc.

Nhưng tỉnh táo lại, ở trong huyệt mộ gặp được đôi nam nữ bọn họ ban đầu cho rằng vô hại vô can, bất chợt làm tâm đề phòng của bọn họ lại dâng lên, run sợ.

Âu Dương Phục sắc mặt trầm xuống, "Các người cũng là......"

Cẩm Vinh cười tủm tỉm mà đánh gãy lời hắn, "Không phải, chúng ta là tới du lịch." Chỉ là cơ chút tò mò với những đồ vật hiếm lạ cổ quái.

Trần Nặc nhịn không được chen vào, "Ai đi du lịch lại đi vào trong cổ mộ, rõ ràng là muốn ngư ông đắc lợi, nẫng tay trên những thứ chúng ta liều mạng mới lấy được."

Thấy hắn nói năng lỗ mãng, Hình Ngũ trực tiếp đứng dậy, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn, ẩn ẩn có khí thế.

Trần Nặc không khỏi rụt đầu, hắn lại quên, đối phương còn có một tôn sát thần như vậy.

Âu Dương Phục cảm nhận được sát khí trên người Hình Ngũ, trong lòng căng thẳng, hắn ở trạng thái thân thể tốt nhất cũng chưa chắc có thể đánh thắng đối phương, huống chi là ở tình huống hiện tại.

Viên lão cũng là nghĩ như vậy.

"Hình Ngũ, đừng dọa bọn họ." Cẩm Vinh duỗi tay chụp chụp bả vai Hình Ngũ, quan trọng nhất là hắn đứng chắn tầm mắt cô.

Hình Ngũ trầm mặc lui ra sau Cẩm Vinh.

Cẩm Vinh cười tủm tỉm, nhìn đám người đối diện trên mặt là bi phẫn và chịu đựng kèm nén, như cá trên thớt mặc người làm thịt, nói: "Tôi chỉ là tình cờ nhìn thấy đường mấy người mở trên cổng mộ, nếu không phải có các người, tôi cũng không thể nào đảm bảo tiến vào mộ thất mà không phá hư bài trí đúng không? Chưa nói trộm mộ chính là trái pháp luật nha."

Đám người Âu Dương Phục ở trong lòng thầm mắng một tiếng dối trá.

Nhìn biểu cảm bọn họ, Cẩm Vinh có thể đoán được bọn họ trong lòng nghĩ gì, nhưng cũng không để bụng, lại nói: "Các anh làm chuyện các anh, mặc kệ tôi, tôi cũng chỉ là nhìn xem."

Mặc kệ lời Cẩm Vinh là thật hay là giả, Âu Dương Phục biết chỉ có thể tiếp tục đi, cho dù là vì tính mạng bọn họ hay là vì gì khác, hiện tại cơ quan trong mộ thất đã được khởi động, đường trở về cũng đã sớm thay đổi, còn không bằng đi tiếp rồi nghĩ cách đi ra ngoài.

"Kia...... Chúng ta đi thôi." Âu Dương Phục nói.

Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu.

Kỳ thật bọn họ đi đến nơi này, đã cách chủ mộ thất rất gần, mà đồng dạng, cơ quan cũng ngày càng hung hiểm, không phải ám nỏ lưu sa đơn thuần như trước mà biến thành khí độc.



Tường đá bỗng nhiên hiện ra mấy cái lỗ nhỏ.

Vừa thấy dị trạng, Âu Dương Phục lập tức gấp giọng nói, "Mau che miệng."

Trần Nặc cùng Viên lão nhanh chóng lấy vải bố cột lại, che kín miệng mũi. Âu Dương Phục lại nghĩ tới Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, tuy rằng hắn tự nhận hiện tại là nửa bị uy hiếp, nhưng cũng không nghĩ tới dồn đối phương vào chỗ chết, cho nên vẫn là quay đầu lại xem đối phương có che miệng hay không.

Nhưng mà nhìn thấy hai người kia đã đeo mặt nạ phòng độc chuyên dụng lên, lời nói chính là kẹt trong cổ họng.

Âu Dương Phục: "..." lòng hảo tâm của hắn vẫn là nên dùng vào chỗ khác đi.

Trần Nặc thấy được mặt nạ phòng độc trên mặt Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, càng là thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cùng là trộm mộ, vì sao đối phương trang bị so với bọn hắn cao cấp như vậy.

Viên lão kéo hắn lại, có thể chuẩn bị mặt nạ phòng độc, khẳng định không phải trộm mộ bình thường.

Âu Dương Phục có chút mệt tâm nói: "Chúng ta đi thôi."

Mấy người bình yên vô sự đi qua chướng khí, rốt cuộc tới gần chủ mộ, bài trí bắt đầu xuất hiện bích hoạ biểu hiện cho thân phận chủ nhân mộ thất, bức họa đầu tiên vẫn là hình ảnh chiến trường thiên quân vạn mã, sa trường hồng kỳ, quân giới cổ đại, không khí nghiêm túc hào hùng.

"Xem ra là là một trong năm đại tướng quân thời Kiến An, để ta ngẫm lại những tướng lãnh nổi danh khi đó......" Viên lão cúi đầu suy tư.

Cẩm Vinh đi đến trước bích hoạ khoanh tay nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nói, "Văn minh các nước phương Tây đề cao tư hữu tài sản, cho dù là văn vật thì kẻ trước hết phát hiện ra, theo lý là có thể chiếm hữu văn vật, cho nên những kẻ "trộm mộ" ở Phương Tây vẫn được coi là các nhà "thám hiểm"."

*Văn vật là khái niệm chỉ những công trình hiện vật có giá trị nghệ thuật và lịch sử; cũng chỉ những sự vật hữu hình hoặc vô hình có tính dân tộc và tính lịch sử.

Nói rồi còn rất có hứng thú mà nhìn Âu Dương Phục cùng Trần Nặc một cái.

Nhìn đến bọn họ có chút chột dạ, cái nghề này vẫn là không tiện nói ra với người khác, bọn họ cho dù chưa từng khoe khoang mình là nhà thám hiểm, nhưng vẫn có cảm giác ngại ngùng, còn có cảm giác bị học thức của đối phương nghiền áp một phen.

Cẩm Vinh tựa hồ cũng chỉ là thuận miệng trêu chọc một câu, lại tiếp tục nói, "...các viện bảo tàng nổi tiếng thế giới, như bảo tàng quốc gia ở Anh, hay bảo tàng Lourve ở Pháp, phần lớn đồ vật được trưng bài hiện tại cũng là do các nhà thám hiểm phát hiện."

"Nhưng cũng không thể đem nước chúng ta với bọn họ đánh đồng, văn hóa khác biệt, quan niệm về sinh tử cũng khác biệt, chủ nhân mộ thất này sinh thời là thống soái tam quân, thiện bài binh bố trận, bày ra cơ quan cao minh bậc bảo vệ mộ thất này cũng không kì quái..."

Âu Dương Phục cùng Trần Nặc càng nghe, đầu càng cúi thấp xuống.

Viên lão bỗng nhiên kích động nói, "Ta biết đây là mộ thất của ai, Quan Viễn Hầu Phó Ngọc."

Âu Dương Phục cùng Trần Nặc đột nhiên cảm thấy may mắn, Viên lão dời đề tài, bằng không lại bị Cẩm Vinh nói tiếp, bọn họ cũng bị đả kích không xong.

"Quan Viễn Hầu Phó Ngọc?" Âu Dương Phục kinh ngạc, hắn là thật sự kinh ngạc, nơi an táng của Quan Viễn Hầu rất hiếm sách sử ghi lại, không rõ tung tích, không nghĩ tới bọn họ đánh bậy đánh bạ cư nhiên gặp phải.

Nếu có thể sống sót đi ra ngoài, lần này thực sự là nhất chiến thành danh.

* Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chủ: Ta vĩnh viễn là hợp pháp

Bởi vì bận về việc ôn tập đổi mới thời gian không chừng thực xin lỗi tiểu thiên sứ moah moah

[Các cậu có nhớ Phó Ngọc là ai không =)))]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook