Chương 115: Trạch đấu có độc (phần 2)
Tích Ngã Vãn Hĩ
03/09/2020
Con dâu trưởng Tạ gia bị giết ngay giữa yến hội do hoàng tộc tổ chức, vậy mà hôm nay trên triều đình, mọi chuyện giống như chưa hề xảy ra, bao gồm cả Tạ đại nhân đứng giữa các triều thần, lão chỉ ở trên triều xin mấy ngày nghỉ bệnh cho con trai.
"Nếu bệnh tình quá nghiêm trọng." Trưởng quan trong lòng thông cảm nói. "Phát sinh loại chuyện này, vẫn là ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày cho tốt, nén bi thương."
Tạ đại nhân như cũ gương mặt hiền từ cười nói, "Chỉ là ngẫu nhiên bị phong hàn mà thôi, nghỉ mấy ngày là được, tóm lại cũng không thể chậm trễ việc công."
"...... Vậy được." Trưởng quan nói.
Kinh thành nghị luận sôi nổi, mà Kinh Triệu Phủ Doãn cũng chỉ là theo quy củ làm việc, sau ba bốn ngày ngắn ngủn không tìm được chứng cứ cũng không giải quyết được gì.
Ngự Sử nghe tin cũng chỉ che mặt cười khổ, trong lòng bực bội cũng không thể giải quyết việc gì, này còn gì là vương pháp?
Chỉ là người Tạ gia không dám lộ ra, Kinh Triệu Phủ không dám nói, Ngự Sử Đài còn có thể làm gì.
Trước đây có một ngự sử dâng tấu chương cáo trạng chuyện một nữ tử thường dân bị nhà quyền quý hành hạ đến chết. Chưa đến hai ngày sau, con gái ngự sử được tìm thấy bỏ mình ở nơi hoang dã, bị chó hoang cắn chết, ngự sử tự đâm mù hai mắt mình mà tự sát.
Lần ấy bệ hạ cũng chỉ chán ghét mà nhíu mày một cái, phất tay cho người kéo thi thể xuống. Chuyện mà ngự sử cáo trạng lên cũng không được giải quyết, chỉ vì nhà quyền quý kia là nhà ngoại Thái Hậu, là hoàng thân quốc thích, tính mạng tự nhiên tôn quý hơn bọn họ.
Ngự sử có nghĩa vụ ghi chép lại mọi chuyện trung thực thẳng thắn, nhưng bệ hạ muốn đào mắt, cắt hầu (yết hầu, ý chỉ không cho nói ấy), bọn họ lại có thể như thế nào.
Người khác không muốn mở rộng, nhưng Cẩm Vinh lại tính toán vì Lục gia tỷ đệ thảo cái công đạo, vô luận là làm hoàng đế, vẫn là làm bình dân, công đạo hai chữ tổng nên là có.
Những người khác muốn giấu giếm, nhưng Cẩm Vinh lại tính toán muốn đòi lại công đạo cho hai chị em Lục gia, cho dù là làm hoàng đế, hay là dân thường, hai chữ công đạo vẫn nên có.
Đương nhiên tiền đề là Cẩm Vinh không thể tiếp tục tay trói gà không chặt, lấy thân phận cùng thân thể yếu ớt của nguyên chủ, thật đúng là cái gì cũng làm không được.
Đánh người hai cái mà chính mình đã thở hổn hển thì còn làm gì nên hồn.
Sau khi dùng tiên hồn rèn luyện thân thể, coi như đã có thể tự bảo vệ mình, không đến mức ra cửa là mặc người xâu xé, Cẩm Vinh bắt đầu làm chuyện mình nên làm.
Chuyện Lục Uyển Nhi bị giết, Kinh Triệu Phủ có thể kết án nhanh như vậy, một là không tìm thấy chứng cứ, hai là không có người khởi tố, Tạ gia không hé răng, em trai ruột duy nhất của Lục Uyển duy nhất sinh tử chưa rõ.
Kinh Triệu Phủ Doãn ở trong lòng nói, Tạ Lục thị (chỉ Lục Uyển Nhi), xuống hoàng tuyền cũng chớ có trách ta.
Mấy năm nay, hắn thường thường làm như vậy, tự thuyết phục làm cho bản thân bớt áy náy đi một chút.
Nhưng mà lần này lại khác, ngày kết án cuối cùng, bằng cách nào đó, thần không biết quỷ không hay, thi thể vài tên tử sĩ áo đen, tử thi tay còn cầm cung tiễn, nằm thẳng cẳng trước cổng lớn Kinh Triệu Phủ.
Mà quỳ bên cạnh đó, em trai ruột đã mất tích mấy ngày của Lục Uyển Nhi, Lục Cẩm Vinh cáo trạng Nam Cương công chúa Khương Châu vì bản thân tư dục, hại chết mạng người.
Kinh Triệu Phủ Doãn thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu, đây là muốn mệnh hắn sao.
Một màn này lại lần nữa khơi dậy sóng to ngập trời ở kinh thành, không có ai không nghị luận chuyện này, suy đoán xem bệ hạ sẽ làm như thế nào.
Tạ Yên Nhiên nghe xong lại tức giận không thôi, nàng đã sớm có biện pháp đối phó Khương Châu, thiết kế để ả gả cho kẻ thù kiếp trước của chính mình, Tứ hoàng tử.
Vậy mà cố tình lúc này, Lục Cẩm Vinh lại nhảy ra, phá hư kế hoạch của mình. Lục Cẩm Vinh một tên cử nhân nho nhỏ, cho dù kiếp trước hắn là Trạng Nguyên thì sao, hiện tại tiền đồ tẫn hủy, lại còn muốn làm Khương Châu công chúa bồi mệnh cho tỷ tỷ hắn.
Bệ hạ sao có thể thỏa hiệp? Vì một hai cái mạng quèn, đi xử phạt công chúa một quốc gia đang đến hòa đàm.
Tạ Yên Nhiên ở trong lòng mắng Lục Cẩm Vinh là kẻ ngốc, kẻ điên vạn lần nhưng trên mặt chỉ là hơi hơi vặn vẹo, làm Cửu hoàng tử cho rằng nàng chỉ là không vui. Người trong lòng không cao hứng, Cửu hoàng tử tự nhiên muốn hỗ trợ, "Nàng yên tâm, ta đã cho ám vệ đi tìm Lục Cẩm Vinh, sẽ không để hắn gây trở ngại đến kế hoạch của chúng ta."
Đến nỗi làm như thế nào, đương nhiên là chỉ có người chết mới không mở miệng được. Nhưng những chuyện lén lút xấu xa này vẫn là không cần nói với Yên Nhiên.
Nghe vậy Tạ Yên Nhiên thoáng yên tâm, ám vệ của Cửu hoàng tử có bao nhiêu lợi hại, nàng kiếp trước đã lãnh hội được. Lục Cẩm Vinh một thư sinh yếu ớt, có thể dựa vào tiểu thông minh tránh thoát người Khương Châu công chúa phái đi đã là vạn hạnh, nhưng tuyệt trốn không thể trốn được thiên la địa võng của Cửu hoàng tử.
Nhưng chính thư sinh trẻ tuổi trong miệng nàng, trong khi thế lực khắp kinh thành đuổi bắt hắn, người vẫn như cũ vô tung vô ảnh, làm người hoài nghi có phải hay không hắn đã trốn khỏi kinh thành.
Nhưng nếu Kinh Triệu Phủ mỗi ngày đều nhận được đơn kiện từ đối phương, chẳng lẽ có người đang âm thầm giúp Lục Cẩm Vinh? Là ai, Tứ hoàng tử, Cửu hoàng tử, hay vẫn là Lục hoàng tử?
Văn Tương Đế sắc mặt âm trầm mà nghĩ.
Kinh Triệu Phủ Doãn quỳ bên dưới, sau lưng mồ hôi lạnh ròng ròng, đơn kiện mỗi ngày vẫn đều đều được đưa đến, hắn nên nhận hay là không nhận?
Văn Tương Đế hờ hững nói "Ngươi tự mình xử lí đi, làm không xong, đầu của ngươi cũng đừng muốn nữa."
"Thần tuân chỉ." Kinh Triệu Phủ Doãn kinh hồn táng đảm mà lui xuống, Văn Tương Đế tiếp tục suy nghĩ xem lần này là hoàng tử nào động tâm tư, muốn đem việc này nháo đại, mục đích là đối phó ai.
_____
Tạ phủ.
Nghe nói Kinh Triệu Phủ xuất hiện đơn kiện, Tạ Ngọc Thụ trong lòng càng tích tụ oán hận, vì không muốn liên lụy gia tộc, thù oán không thể báo, nhưng em vợ Lục Cẩm Vinh lại có gan giải oan cho chị gái.
Tạ Yên Nhiên thấy ca ca sắc mặt không tốt, hình như là lại lâm vào bên trong thống khổ, vội vàng khuyên nhủ,
"Đại ca, đừng nghĩ nhiều, hành động của Lục Cẩm Vinh lần này chính là ngu xuẩn, hắn nếu tránh được độc thủ của Khương Châu công chúa, vậy nên biết thân biết phận tìm một chỗ trốn, hoặc là tới tìm chúng ta, hiện tại biến thành cục diện này, thánh thượng nan kham (khó giải quyết), người bên Nam Cương đã náo loạn vài lần. Sớm hay muộn...... Sớm hay muộn thánh thượng cũng sẽ muốn tính mạng của hắn."
Thấy huynh trưởng bị thuyết phục, Tạ Yên Nhiên lại tiếp tục khuyên vài lần, cuối cùng làm Tạ Ngọc Thụ tạm thời đánh mất tự trách áy náy, tỉnh lại.
Ở trong lòng Tạ Yên Nhiên, mười cái Lục Uyển Nhi cũng không quan trọng bằng anh trai Tạ Ngọc Thụ, huynh trưởng là trụ cột tương lai của Tạ gia, cũng là chỗ dựa tương lai của mình, tuyệt đối không thể vì một nữ nhân mà hủy hoại tương lai.
Mặc dù đã biết ý nghĩ trong lòng Tạ Yên Nhiên, Cẩm Vinh cũng không kỳ quái, cho dù là kiếp hay kiếp trước, tính tình Tạ Yên Nhiên vẫn không thay đổi, là con người ích kỷ tư lợi, kiếp trước một nhà Tạ gia lụi bại vì nàng bị cuốn vào đấu tranh đoạt đích, kiếp này nàng như cũ vẫn tiến đến cái mục tiêu kia, thậm chí muốn đem Tạ gia trở thành hậu thuẫn kiên cố hơn nữa cho chính mình.
Nói về sau sẽ báo thù cho tỷ muội Lục gia, chẳng qua là một hòn đá trúng hai con chim, muốn khoe khoang chiến thắng của mình. Sau khi giết chết Khương Châu công chúa, nàng tự nhận là báo thù cho chị dâu và cháu nội, sau đó không hề ngần ngại tác hợp cho huynh trưởng cùng Tuần Dương công chúa, tiếp tục làm cho thế lực của bản thân trở nên mạnh mẽ, còn mỹ danh là muốn huynh trưởng có thể sớm thoát khỏi bóng ma.
Tạ Ngọc Thụ sau khi mất vợ, mấy năm không tái giá, phần thâm tình này đúng là hấp dẫn rất nhiều người, hy vọng có thể trở thành đối tượng thứ hai của hắn.
Bị cha mẹ hối thức, em gái thuyết phục, Tạ Ngọc Thụ cũng ỡm ờ đồng ý với Cửu hoàng tử, cũng chính là anh vợ tương lai, cưới Tuần Dương công chúa.
Về sau hai người hạnh phúc mỹ mãn, tiền đồ thông thuận, công chúa còn sinh cho hắn một đôi long phượng thai.
Tạ gia một nhà tẫn hưởng vinh hoa phú quý.
Mà Lục Uyển Nhi cùng đứa bé chưa trào đời chung quy cũng chỉ là hai miếng bài vị bị bỏ quên trong từ đường.
Cho dù là đồng cảm hay là vì thương hại, Cẩm Vinh đều muốn vì hai mẹ con Lục Uyển Nhi cũng như nguyên chỉ, đòi lại công đạo, cho dù đối phương là công chúa cao quý, là thiên tử một nước.
Không hỏi, hai mạng người oan uổng sẽ vĩnh viên rơi vào quên lãng.
Đám người Tạ Yên Nhiên sẽ không nghĩ đến, nguyên nhân của tất cả nhưng phong ba này sẽ là đơn giản như vậy, thói quen của bọn họ là dùng quyền mưu phức tạp đi suy đoán, lại quên mất nguyên tắc đơn giản nhất, giết người thì đền mạng.
Trừ bỏ mỗi ngày đưa đơn kiện, Cẩm Vinh còn thường xuyên đi đến phủ đệ các vị quan to hiển quý, thậm chí đi hoàng cung thám thính tin tức, dù sao cũng phải biết bọn họ chuẩn bị đối phó Cẩm Vinh như thế nào, nhưng cũng bởi vậy mà nghe được không ít chuyện bí mật đáng ghê tởm.
Cái chết của Lục Uyển Nhi cũng chỉ là một phần của tảng băng chìm.
Nhân tính độc ác, so với phủ đệ các quý nhân bên ngoài, thủ đoạn tùy ý nhặt từ bên trong hoàng cung ra, chỉ có hơn chứ không kém.
Bề ngoài càng là ngăn nắp hoa lệ, sẽ càng cất giấu hiểm ác hung tợn, cái nơi mạng người không đáng một xu, nhưng vẫn có vô số người liều mạng dùng thủ đoạn cũng muốn hướng đến, không màng hết thảy, làm tâm địa chính mình càng thêm ngoan độc, hại càng nhiều người.
Kinh Triệu Phủ cuối cùng vẫn cho Lục Cẩm Vinh một cái kết quả, nhà kho cháy, công văn cùng kết quả điều tra cái chết của Lục Uyển Nhi, còn có thi thể phạm nhân, cũng chính là đám tử sĩ ngày đó, toàn bộ thiêu hủy, trở thành bản án không có lời giải đáp.
Kinh Triệu Phủ Doãn với kết quả này còn cảm thấy mỹ mãn, buổi tối uống thêm hai chén rượu, hắn thật là thông minh, hiểu được thánh ý.
Rất nhiều người đều nhẹ nhàng thở ra, tỷ như Khương Châu công chúa, tỷ như Cửu hoàng tử cùng Tạ Yên Nhiên, kế hoạch bọn họ có thể tiếp tục tiến hành rồi.
Nhưng Cẩm Vinh sẽ bỏ qua như vậy sao? Đương nhiên là không.
Vương pháp luật lệ quốc gia nếu đã vô dụng, vậy để cho nó hoàn toàn hỏng bét đi, nếu bá tánh bình thường có thể tùy ý giết hại, vậy công chúa một quốc gia, đế vương một quốc gia có cái gì đặc biệt.
Cẩm Vinh tâm tình nhẹ nhàng bình đạm cầm theo trường kiếm, tiến vào hoàng cung.
Đại thọ Văn Tương Đế, ở trong cung mở tiệc, Nam Cương vương tử, Khương Châu công chúa, còn có tông thân quốc thích, rất nhiều quan to hiển quý đều sẽ xuất hiện.
Nếu Khương Châu, còn có Văn Tương Đế chết rồi, trận yến hội này hẳn là sẽ càng xuất sắc. Cẩm Vinh chà lau trường kiếm, thầm nghĩ trong lòng.
77 vote là có chương tiếp nhá
"Nếu bệnh tình quá nghiêm trọng." Trưởng quan trong lòng thông cảm nói. "Phát sinh loại chuyện này, vẫn là ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày cho tốt, nén bi thương."
Tạ đại nhân như cũ gương mặt hiền từ cười nói, "Chỉ là ngẫu nhiên bị phong hàn mà thôi, nghỉ mấy ngày là được, tóm lại cũng không thể chậm trễ việc công."
"...... Vậy được." Trưởng quan nói.
Kinh thành nghị luận sôi nổi, mà Kinh Triệu Phủ Doãn cũng chỉ là theo quy củ làm việc, sau ba bốn ngày ngắn ngủn không tìm được chứng cứ cũng không giải quyết được gì.
Ngự Sử nghe tin cũng chỉ che mặt cười khổ, trong lòng bực bội cũng không thể giải quyết việc gì, này còn gì là vương pháp?
Chỉ là người Tạ gia không dám lộ ra, Kinh Triệu Phủ không dám nói, Ngự Sử Đài còn có thể làm gì.
Trước đây có một ngự sử dâng tấu chương cáo trạng chuyện một nữ tử thường dân bị nhà quyền quý hành hạ đến chết. Chưa đến hai ngày sau, con gái ngự sử được tìm thấy bỏ mình ở nơi hoang dã, bị chó hoang cắn chết, ngự sử tự đâm mù hai mắt mình mà tự sát.
Lần ấy bệ hạ cũng chỉ chán ghét mà nhíu mày một cái, phất tay cho người kéo thi thể xuống. Chuyện mà ngự sử cáo trạng lên cũng không được giải quyết, chỉ vì nhà quyền quý kia là nhà ngoại Thái Hậu, là hoàng thân quốc thích, tính mạng tự nhiên tôn quý hơn bọn họ.
Ngự sử có nghĩa vụ ghi chép lại mọi chuyện trung thực thẳng thắn, nhưng bệ hạ muốn đào mắt, cắt hầu (yết hầu, ý chỉ không cho nói ấy), bọn họ lại có thể như thế nào.
Người khác không muốn mở rộng, nhưng Cẩm Vinh lại tính toán vì Lục gia tỷ đệ thảo cái công đạo, vô luận là làm hoàng đế, vẫn là làm bình dân, công đạo hai chữ tổng nên là có.
Những người khác muốn giấu giếm, nhưng Cẩm Vinh lại tính toán muốn đòi lại công đạo cho hai chị em Lục gia, cho dù là làm hoàng đế, hay là dân thường, hai chữ công đạo vẫn nên có.
Đương nhiên tiền đề là Cẩm Vinh không thể tiếp tục tay trói gà không chặt, lấy thân phận cùng thân thể yếu ớt của nguyên chủ, thật đúng là cái gì cũng làm không được.
Đánh người hai cái mà chính mình đã thở hổn hển thì còn làm gì nên hồn.
Sau khi dùng tiên hồn rèn luyện thân thể, coi như đã có thể tự bảo vệ mình, không đến mức ra cửa là mặc người xâu xé, Cẩm Vinh bắt đầu làm chuyện mình nên làm.
Chuyện Lục Uyển Nhi bị giết, Kinh Triệu Phủ có thể kết án nhanh như vậy, một là không tìm thấy chứng cứ, hai là không có người khởi tố, Tạ gia không hé răng, em trai ruột duy nhất của Lục Uyển duy nhất sinh tử chưa rõ.
Kinh Triệu Phủ Doãn ở trong lòng nói, Tạ Lục thị (chỉ Lục Uyển Nhi), xuống hoàng tuyền cũng chớ có trách ta.
Mấy năm nay, hắn thường thường làm như vậy, tự thuyết phục làm cho bản thân bớt áy náy đi một chút.
Nhưng mà lần này lại khác, ngày kết án cuối cùng, bằng cách nào đó, thần không biết quỷ không hay, thi thể vài tên tử sĩ áo đen, tử thi tay còn cầm cung tiễn, nằm thẳng cẳng trước cổng lớn Kinh Triệu Phủ.
Mà quỳ bên cạnh đó, em trai ruột đã mất tích mấy ngày của Lục Uyển Nhi, Lục Cẩm Vinh cáo trạng Nam Cương công chúa Khương Châu vì bản thân tư dục, hại chết mạng người.
Kinh Triệu Phủ Doãn thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu, đây là muốn mệnh hắn sao.
Một màn này lại lần nữa khơi dậy sóng to ngập trời ở kinh thành, không có ai không nghị luận chuyện này, suy đoán xem bệ hạ sẽ làm như thế nào.
Tạ Yên Nhiên nghe xong lại tức giận không thôi, nàng đã sớm có biện pháp đối phó Khương Châu, thiết kế để ả gả cho kẻ thù kiếp trước của chính mình, Tứ hoàng tử.
Vậy mà cố tình lúc này, Lục Cẩm Vinh lại nhảy ra, phá hư kế hoạch của mình. Lục Cẩm Vinh một tên cử nhân nho nhỏ, cho dù kiếp trước hắn là Trạng Nguyên thì sao, hiện tại tiền đồ tẫn hủy, lại còn muốn làm Khương Châu công chúa bồi mệnh cho tỷ tỷ hắn.
Bệ hạ sao có thể thỏa hiệp? Vì một hai cái mạng quèn, đi xử phạt công chúa một quốc gia đang đến hòa đàm.
Tạ Yên Nhiên ở trong lòng mắng Lục Cẩm Vinh là kẻ ngốc, kẻ điên vạn lần nhưng trên mặt chỉ là hơi hơi vặn vẹo, làm Cửu hoàng tử cho rằng nàng chỉ là không vui. Người trong lòng không cao hứng, Cửu hoàng tử tự nhiên muốn hỗ trợ, "Nàng yên tâm, ta đã cho ám vệ đi tìm Lục Cẩm Vinh, sẽ không để hắn gây trở ngại đến kế hoạch của chúng ta."
Đến nỗi làm như thế nào, đương nhiên là chỉ có người chết mới không mở miệng được. Nhưng những chuyện lén lút xấu xa này vẫn là không cần nói với Yên Nhiên.
Nghe vậy Tạ Yên Nhiên thoáng yên tâm, ám vệ của Cửu hoàng tử có bao nhiêu lợi hại, nàng kiếp trước đã lãnh hội được. Lục Cẩm Vinh một thư sinh yếu ớt, có thể dựa vào tiểu thông minh tránh thoát người Khương Châu công chúa phái đi đã là vạn hạnh, nhưng tuyệt trốn không thể trốn được thiên la địa võng của Cửu hoàng tử.
Nhưng chính thư sinh trẻ tuổi trong miệng nàng, trong khi thế lực khắp kinh thành đuổi bắt hắn, người vẫn như cũ vô tung vô ảnh, làm người hoài nghi có phải hay không hắn đã trốn khỏi kinh thành.
Nhưng nếu Kinh Triệu Phủ mỗi ngày đều nhận được đơn kiện từ đối phương, chẳng lẽ có người đang âm thầm giúp Lục Cẩm Vinh? Là ai, Tứ hoàng tử, Cửu hoàng tử, hay vẫn là Lục hoàng tử?
Văn Tương Đế sắc mặt âm trầm mà nghĩ.
Kinh Triệu Phủ Doãn quỳ bên dưới, sau lưng mồ hôi lạnh ròng ròng, đơn kiện mỗi ngày vẫn đều đều được đưa đến, hắn nên nhận hay là không nhận?
Văn Tương Đế hờ hững nói "Ngươi tự mình xử lí đi, làm không xong, đầu của ngươi cũng đừng muốn nữa."
"Thần tuân chỉ." Kinh Triệu Phủ Doãn kinh hồn táng đảm mà lui xuống, Văn Tương Đế tiếp tục suy nghĩ xem lần này là hoàng tử nào động tâm tư, muốn đem việc này nháo đại, mục đích là đối phó ai.
_____
Tạ phủ.
Nghe nói Kinh Triệu Phủ xuất hiện đơn kiện, Tạ Ngọc Thụ trong lòng càng tích tụ oán hận, vì không muốn liên lụy gia tộc, thù oán không thể báo, nhưng em vợ Lục Cẩm Vinh lại có gan giải oan cho chị gái.
Tạ Yên Nhiên thấy ca ca sắc mặt không tốt, hình như là lại lâm vào bên trong thống khổ, vội vàng khuyên nhủ,
"Đại ca, đừng nghĩ nhiều, hành động của Lục Cẩm Vinh lần này chính là ngu xuẩn, hắn nếu tránh được độc thủ của Khương Châu công chúa, vậy nên biết thân biết phận tìm một chỗ trốn, hoặc là tới tìm chúng ta, hiện tại biến thành cục diện này, thánh thượng nan kham (khó giải quyết), người bên Nam Cương đã náo loạn vài lần. Sớm hay muộn...... Sớm hay muộn thánh thượng cũng sẽ muốn tính mạng của hắn."
Thấy huynh trưởng bị thuyết phục, Tạ Yên Nhiên lại tiếp tục khuyên vài lần, cuối cùng làm Tạ Ngọc Thụ tạm thời đánh mất tự trách áy náy, tỉnh lại.
Ở trong lòng Tạ Yên Nhiên, mười cái Lục Uyển Nhi cũng không quan trọng bằng anh trai Tạ Ngọc Thụ, huynh trưởng là trụ cột tương lai của Tạ gia, cũng là chỗ dựa tương lai của mình, tuyệt đối không thể vì một nữ nhân mà hủy hoại tương lai.
Mặc dù đã biết ý nghĩ trong lòng Tạ Yên Nhiên, Cẩm Vinh cũng không kỳ quái, cho dù là kiếp hay kiếp trước, tính tình Tạ Yên Nhiên vẫn không thay đổi, là con người ích kỷ tư lợi, kiếp trước một nhà Tạ gia lụi bại vì nàng bị cuốn vào đấu tranh đoạt đích, kiếp này nàng như cũ vẫn tiến đến cái mục tiêu kia, thậm chí muốn đem Tạ gia trở thành hậu thuẫn kiên cố hơn nữa cho chính mình.
Nói về sau sẽ báo thù cho tỷ muội Lục gia, chẳng qua là một hòn đá trúng hai con chim, muốn khoe khoang chiến thắng của mình. Sau khi giết chết Khương Châu công chúa, nàng tự nhận là báo thù cho chị dâu và cháu nội, sau đó không hề ngần ngại tác hợp cho huynh trưởng cùng Tuần Dương công chúa, tiếp tục làm cho thế lực của bản thân trở nên mạnh mẽ, còn mỹ danh là muốn huynh trưởng có thể sớm thoát khỏi bóng ma.
Tạ Ngọc Thụ sau khi mất vợ, mấy năm không tái giá, phần thâm tình này đúng là hấp dẫn rất nhiều người, hy vọng có thể trở thành đối tượng thứ hai của hắn.
Bị cha mẹ hối thức, em gái thuyết phục, Tạ Ngọc Thụ cũng ỡm ờ đồng ý với Cửu hoàng tử, cũng chính là anh vợ tương lai, cưới Tuần Dương công chúa.
Về sau hai người hạnh phúc mỹ mãn, tiền đồ thông thuận, công chúa còn sinh cho hắn một đôi long phượng thai.
Tạ gia một nhà tẫn hưởng vinh hoa phú quý.
Mà Lục Uyển Nhi cùng đứa bé chưa trào đời chung quy cũng chỉ là hai miếng bài vị bị bỏ quên trong từ đường.
Cho dù là đồng cảm hay là vì thương hại, Cẩm Vinh đều muốn vì hai mẹ con Lục Uyển Nhi cũng như nguyên chỉ, đòi lại công đạo, cho dù đối phương là công chúa cao quý, là thiên tử một nước.
Không hỏi, hai mạng người oan uổng sẽ vĩnh viên rơi vào quên lãng.
Đám người Tạ Yên Nhiên sẽ không nghĩ đến, nguyên nhân của tất cả nhưng phong ba này sẽ là đơn giản như vậy, thói quen của bọn họ là dùng quyền mưu phức tạp đi suy đoán, lại quên mất nguyên tắc đơn giản nhất, giết người thì đền mạng.
Trừ bỏ mỗi ngày đưa đơn kiện, Cẩm Vinh còn thường xuyên đi đến phủ đệ các vị quan to hiển quý, thậm chí đi hoàng cung thám thính tin tức, dù sao cũng phải biết bọn họ chuẩn bị đối phó Cẩm Vinh như thế nào, nhưng cũng bởi vậy mà nghe được không ít chuyện bí mật đáng ghê tởm.
Cái chết của Lục Uyển Nhi cũng chỉ là một phần của tảng băng chìm.
Nhân tính độc ác, so với phủ đệ các quý nhân bên ngoài, thủ đoạn tùy ý nhặt từ bên trong hoàng cung ra, chỉ có hơn chứ không kém.
Bề ngoài càng là ngăn nắp hoa lệ, sẽ càng cất giấu hiểm ác hung tợn, cái nơi mạng người không đáng một xu, nhưng vẫn có vô số người liều mạng dùng thủ đoạn cũng muốn hướng đến, không màng hết thảy, làm tâm địa chính mình càng thêm ngoan độc, hại càng nhiều người.
Kinh Triệu Phủ cuối cùng vẫn cho Lục Cẩm Vinh một cái kết quả, nhà kho cháy, công văn cùng kết quả điều tra cái chết của Lục Uyển Nhi, còn có thi thể phạm nhân, cũng chính là đám tử sĩ ngày đó, toàn bộ thiêu hủy, trở thành bản án không có lời giải đáp.
Kinh Triệu Phủ Doãn với kết quả này còn cảm thấy mỹ mãn, buổi tối uống thêm hai chén rượu, hắn thật là thông minh, hiểu được thánh ý.
Rất nhiều người đều nhẹ nhàng thở ra, tỷ như Khương Châu công chúa, tỷ như Cửu hoàng tử cùng Tạ Yên Nhiên, kế hoạch bọn họ có thể tiếp tục tiến hành rồi.
Nhưng Cẩm Vinh sẽ bỏ qua như vậy sao? Đương nhiên là không.
Vương pháp luật lệ quốc gia nếu đã vô dụng, vậy để cho nó hoàn toàn hỏng bét đi, nếu bá tánh bình thường có thể tùy ý giết hại, vậy công chúa một quốc gia, đế vương một quốc gia có cái gì đặc biệt.
Cẩm Vinh tâm tình nhẹ nhàng bình đạm cầm theo trường kiếm, tiến vào hoàng cung.
Đại thọ Văn Tương Đế, ở trong cung mở tiệc, Nam Cương vương tử, Khương Châu công chúa, còn có tông thân quốc thích, rất nhiều quan to hiển quý đều sẽ xuất hiện.
Nếu Khương Châu, còn có Văn Tương Đế chết rồi, trận yến hội này hẳn là sẽ càng xuất sắc. Cẩm Vinh chà lau trường kiếm, thầm nghĩ trong lòng.
77 vote là có chương tiếp nhá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.