Xuyên Nhanh Xong Tui Thành Vua Của Yêu Giới
Chương 1: Xuyên qua tận thế
Nhất Dạ Thiên Tinh
20/07/2022
Năm 3027 lịch Tinh Tế.
Do điều kiện sống ở Trái Đất quá khắc nghiệt, con người đã di cư đến một hành tinh mới. Từ đó, khoa học đã có một bước tiến vượt bậc.
Tới mức, nhân loại đã phân bổ dân cư đến các hành tinh có sự sống, xây dựng nên Liên minh giữa hành tinh.
Liên minh có tổng cộng ba vùng.
Trong đó, vùng Midrange tập hợp những hành tinh có mức khoa học kĩ thuật ở mức tiên tiến.
Hành tinh Brilliant.
Đoạn đường lớn vào ban đêm rất vắng vẻ, hai bên đường được gắn đá Daystar, viên đá này vào ban đêm sẽ tự động phát ra nguồn ánh sáng rực rỡ nhu hòa.
Ở hành tinh này rất nhiều viên đá như thế.
Tống Cố Trạch thấy nhiều thành quen, cậu mở quang não trên cổ tay, phát hiện có tin nhắn chưa đọc.
【Hoa Hồng Trắng: Trạch Trạch, đã về tới nhà chưa?】
Cậu lập tức nhắn tin trả lời.
【Đêm Tuyết Ngày Hè: Vẫn chưa. Còn đang trên đường trở về.】
Giao diện đổi thành có cuộc gọi. Tống Cố Trạch liền nhận.
"Trạch Trạch à." âm thanh khàn khàn từ đầu bên kia truyền tới, "Vừa đi vừa nhắn tin nguy hiểm lắm nên tớ gọi cho cậu. Không phiền cậu chứ?"
Tống Cố Trạch nhấn vào phần tai nghe, lập tức một bên tai cậu có một cái tai nghe giả lập.
"Không phiền." Tống Cố Trạch vui vẻ: "Châu Diễn, hôm nay nhà mình mở tiệc món phục cổ, cậu có muốn tham gia không?"
"Phục cổ? Phục cổ của nước nào?"
".. Hừm.. Việc Nam!"
Phong Châu Diễn cười khẽ: "Phát âm sai rồi. Là Việt Nam."
Tống Cố Trạch cong cong mắt, "Ừm, món ở nước đó ngon lắm. Anh cả thấy mình hay ăn ở nhà hàng nên đã mời về một đầu bếp chuyên nấu món Việt."
Phong Châu Diễn nói: "Vậy tớ xin hưởng lây công lao to lớn của cậu."
"Được, tớ đợi cậu, thực đơn có bánh xèo, nem rán, gỏi cuốn, cá lóc rang me, còn có món vừa được phục cổ - bún chả!" nói tới ăn, Tống Cố Trạch hào hứng cả lên, nhìn cột giao thông, thấy đèn người đi bộ sáng lên liền qua đường.
"Anh hai nói còn có món tráng miệng." nói đoạn đột nhiên nghe tiếng đồ vật rớt.
Tống Cố Trạch cúi xuống, thấy là con búp bê may hình Phong Châu Diễn mình hay treo trên cặp, nghi ngờ nhặt nó lên, "Là dây treo bị lỏng sao?" cậu không để trong lòng móc nó vào quai cặp.
"Cậu nói cái gì?"
"Không có gì, đúng rồi, Châu Di—"
"Kítt ———"
Tiếng thắng xe lấn át cả giọng của cậu. Ánh đèn từ xe chiếu sáng khiến Tống Cố Trạch giật mình, hoảng hốt nhìn qua.
Cậu không thấy phía sau lưng mình có một bóng đen, bàn tay nó còn cầm con búp bê trên quai cặp của cậu.
Còn chưa kịp thấy gì thì cả người bị lực đẩy kinh hồn đẩy ra xa. Cơ thể bị văng hơn mười mét, nội tạng trong cơ thể bị chèn ép, cậu còn nghe thấy tiếng xương của bản thân vỡ tan.
Máu chẳng biết từ đâu chẳng ra, đọng thành vũng dưới thân.
Quang não trên cổ tay nhận thấy nguy hiểm, phát ra tín hiệu tần số cao báo động, tự động gọi số 113 và 115.
Vòng tròn trang trí trên vòng chớp nháy, tự động mở camera, di chuyển quay lại biển số chiếc xe năng lượng chạy như bay.
Âm thanh báo động chói tai truyền đến quang não của Phong Châu Diễn, anh nhíu mày, "Trạch Trạch?"
Ngay sau đó anh liền hoảng hốt, áo khoác cũng chẳng muốn mặc, chạy nhanh xuống lầu.
"Cậu chủ? Cậu đi đâu thế?" âm thanh của quản gia xa dần.
Gió thổi như muốn cuốn đi chút lí trí của anh.
"Cậu chủ! Nguy hiểm lắm!!"
Vừa ra khỏi cửa, bỗng nhiên trên trời rơi xuống một con cự trùng.
Trùng tộc là mối nguy hại lớn nhất của Liên Tinh, bởi vì chúng nó có lực công kích mạnh, có độc, lớp da cứng như sắt thép, lại không hề sợ chết.
Mà người tinh tế vào năm 18 tuổi mới có thể thức tỉnh tinh thần lực.
Bình thường những con trùng bị bắt đều bị giam giữ nghiêm ngặt, làm sao có thể thoát ra đây?
"Cậu chủ!!!" tiếng của lão quản gia như muốn xé toạt cổ họng lão.
Tín hiệu tần số cao lại lần nữa vang lên.
Tít tít - - -
Một lần nữa mở mắt ra, Tống Cố Trạch hốt hoảng.
Sờ sờ khắp người, cơ thể không có vết thương, cũng không có đau đớn như lúc nãy.
Chẳng phải cậu bị xe tông sao? Vì sao lại ở đây?
Cậu nhanh chóng ngồi dậy, phát hiện ra mình bị nhốt trong một căn phòng.
【Xin chào kí chủ.】
Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cậu.
Tống Cố Trạch:!!
Cậu đi xung quanh tìm xem có cái AI nào không.
【Kí chủ không cần tìm nữa, kí chủ, cậu đã chết rồi. Hiện tại linh hồn cậu đang được hệ thống bảo dưỡng.】
Tống Cố Trạch:??
Để chứng minh tính chân thật, hệ thống còn đưa cả video khi cậu bị tông khiến Tống Cố Trạch vô cùng thổn thức.
【Hiện tại kí chủ hẳn là rất vui mừng vì được tui cứu sống. Cho nên kí chủ phải làm việc bán mạng cho tui. Tui bảo kí chủ vào chơi Trò Chơi Sinh Tồn thì kí chủ không được vào Hệ Thống Vai Phụ! Tui bảo kí chủ làm hồ ly tinh thì kí chủ không được làm vợ lớn!】
Tống Cố Trạch:??
【Công việc kí chủ rất đơn giản, chỉ cần cậu làm theo yêu cầu nhiệm vụ thì cậu sẽ được sống lại. Nào nào, từ bây giờ hãy bán mạng cho tui đi!】
Tống Cố Trạch:??
【??】
【Kí chủ cậu làm sao vậy? Sao còn không mau nói 'Hệ thống mấy người là cái gì?! Mau thả tôi ra!'?】
Tống Cố Trạch:??
【...】lỡ vớ phải thằng kí chủ bị ngốc rồi trời ơi!!
Tốn một phen nước miếng mà thằng kí chủ nhà mình vẫn cứ ngáo ngáo ngơ ngơ. Hệ thống trầm mặc.
Nó biết rồi, nó im là được chứ gì?!
Thật vất vả Tống Cố Trạch mới tiêu hóa xong những gì nó nói, do dự hỏi: "Vậy là tôi phải xuyên đến thật nhiều thế giới, phải làm nhiệm vụ các người giao cho có đúng không?"
Hệ thống cảm thấy kí chủ nhà mình tuy ngốc, nhưng mà được cái gương mặt rất đáng yêu, nó cũng không tiện làm khó.
【Đúng vậy kí chủ. Tui sẽ đưa năm lá bài. Tùy thuộc vào vận may mà kí chủ sẽ rút ra được thế giới dễ hay khó.】người ngốc thường rất may mắn, hệ thống cũng an tâm phần nào.
【Ngoài ra, kí chủ còn được tặng một không gian sơ cấp trước khi vào thế giới. Việc nâng cấp tùy thuộc vào kí chủ.
—Lưu ý 1: kí chủ có thể vận chuyển bất kì thứ gì vào không gian, kể cả sinh vật sống.
—Lưu ý 2: thời gian ở nhà kho sẽ không vận hành, nói cách khác, dù kí chủ để vào thứ gì, nó cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi thời gian.】
Tống Cố Trạch được xem ảnh 3D không gian, có một cái kho, một mảnh vườn, hết rồi. Gật gù, cái không gian này xịn phết, còn xịn hơn mấy cái ba lô trong game nữa.
【Xét thấy kí chủ là người mới, thưởng nóng 500 tích phân!】
Nói rồi nó chọn ngẫu nhiên năm lá bài, năm lá bài xuất hiện trước mặt Tống Cố Trạch. Hoa văn trên mặt trái rất đẹp, được vẽ bằng các đường thẳng đan xen nhau, màu sắc hơi tối, là thuộc kiểu huyền bí điển hình.
Trong này có một lá bài Ma Quái, một lá bài thế giới cấp C và ba lá cấp E.
Đối với người mới, cấp E là tấm lý tưởng nhất.
Tấm Ma Quái có nghĩa là người chơi bắt buộc vào vào game sinh tồn, mà thể loại này thậm chí là người lâu năm cũng phải e sợ.
Tích phân thưởng từ thẻ này nhiều nhất, nhưng cũng dễ chết nhất.
Tích phân ấy mà, phải còn mạng mới xài được.
Tống Cố Trạch theo cảm giác rút một lá.
Lá bài này vẽ hai bên cách biệt, một bên mang hình ảnh của một người quân nhân anh tuấn, một bên là hình ảnh mấy con zombie ghê tởm.
【...!!!】tấm bài tận thế! Độ khó ở mức C nhưng thật ra là cấp B!!!
Chẳng lẽ kí chủ của nó chẳng những ngốc mà còn xui xẻo?!
Hệ thống hoài nghi cuộc đời, thậm chí chẳng dám tưởng tượng tương lai của nó khi bị trói buộc cùng một người như vậy.
Trận đồ truyền tống khởi động, Tống Cố Trạch biến mất. Để lại một chiếc hệ thống ngơ ngẩn.
Đây là một thế giới về năm 3000, băng ở hai cực tan ra đã giải phóng một loại virus cổ đại, loại virus này lây qua đường máu, khiến con người biến thành thây ma.
Ở đất nước hình chữ S, có một quân đoàn tinh duệ, đẩy lùi được đợt sóng thây ma..
Cốt truyện chỉ có nhiêu đó.
Khi Tống Cố Trạch mở mắt, còn chưa nhìn kĩ đang ở đâu, cơ thể liền theo phản xạ nhảy lui về sau.
Thây ma quào hụt, lại bắt đầu tấn công cậu.
Tống Cố Trạch không chút do dự xoay người mượn lực, đá bay đầu con thây ma.
Đá! Bay! Đầu!
Hệ thống vừa được chuyển tới vừa hay thấy được cảnh này.
【??】ủa gì dợ?
Nó vội vàng xem lại các chỉ số của Tống Cố Trạch, có một cái chỉ số đặc biệt bắt mắt.
「 +Chỉ số phản xạ: 279.」
Hệ thống:??
Người bình thường phản xạ chỉ ở mức 86 ~ 170, vậy mà kí chủ nhà nó chơi lớn tới gần 300?!
Nó đập đập màn hình hiển thị, sợ có bug.
Số liệu liền thay đổi.
Hệ thống thở phào, chỉ là sau đó nó không thở được cái nào nữa.
「 +Chỉ số phản xạ: 280.」
Hệ thống:??
Kí chủ nhà nó đút lót cho hệ thống hả? Sao lại có thể hoang đường như thế được?!
Không biết hệ thống cho rằng mình gian lận, Tống Cố Trạch nhận được bảng thông tin nhân vật.
[ TÔ TUẤN ANH
Tuổi: 18
Tính cách: ôn hòa, trầm tính, nhát gan, e thẹn.
Quan hệ: thà không có còn hơn.
Tiêu điểm nhân vật: Tuấn Anh đáng thương vào năm 6 tuổi bị cha dượng đổ canh nóng vào cổ họng khiến thanh quản bị thương, trở thành một nhóc câm.
Bối cảnh: dịch bệnh đã diễn ra một tuần rồi, nhà không còn thức ăn nên Tuấn Anh dũng cảm ra ngoài tìm, đáng tiếc đã bị thây ma phát hiện!
Nhiệm vụ: nhóc đáng thương không muốn bị thây ma giết chết, hi vọng người chơi có thể giúp nhóc sống tới cuối truyện. Tích phân: 3000
Nhiệm vụ phụ: Tìm được một dị năng giả mang thuộc tính mộc chữa trị cổ họng cho nhóc đáng thương. Tích phân: 1000 ]
Thấy nhiệm vụ, Tống Cố Trạch nghiêng đầu, còn chưa kịp hỏi thì tiếng của hệ thống đã vang lên.
【Hu hu hu. Kí chủ ơi, nhóc đáng thương khổ quá, giúp nhóc đi, hu hu hu.. 】
Tống Cố Trạch:??
"Tôi sẽ giúp mà." đây còn là nhiệm vụ của cậu.
【Kí chủ cậu thật tốt quá! Người tốt sẽ được báo đáp u hu hu hu.. 】
Còn chưa đáp lại thì từ xa đã có người chạy đến.
Người này cạo đầu đinh, đường cơ bắp phô trương, gương mặt trông rất hung hãn, anh nói với đồng đội qua bộ đàm: "Vẫn còn một thằng nhóc kẹt ở đây này." nói rồi cất bộ đàm đi.
Vì để giống với tính cách nguyên chủ, Tống Cố Trạch giả vờ hoảng sợ lùi lại.
Phát hiện mình dọa sợ người ta, Thanh Tùng gãi đầu, lẩm bẩm: "Đã ai làm gì nhóc đâu mà sợ!"
Lúc này một chị gái quân nhân đi tới, đá vào hông anh, ánh mắt sắc lẻm: "Đừng có dọa bé con nhà người ta!"
Quay sang nhìn Tống Cố Trạch liền đổi giọng ngọt xớt, "Cục cưng, để chị đưa em tới nơi an toàn nha, ở đây nguy hiểm lắm."
Ở ngực trái chị có thêu một lá cờ đỏ sao vàng — quốc hiệu của đất nước này.
Đầu óc cậu chạy loạn, Tống Cố Trạch dè dặt lấy laptop từ túi đeo bên hông, gõ chữ.
"Anh chị cho em theo có được không?" cậu không biết ngôn ngữ ở thế giới này, lại gõ chữ vô cùng thuần thục, đúng là thần kì.
【Cảnh cáo OOC cấp độ 1. Tuấn Anh đáng thương rất ngại ngùng, làm sao có thể chủ động vòi vĩnh?】
Mai Hồng lập tức kinh ngạc, chị thấy thiếu niên này còn rất trẻ, chỉ bằng tuổi em mình, không khỏi nói thêm hai câu: "Em trai, đi theo bọn chị nguy hiểm lắm, hay em cứ ở căn cứ An Giang đi."
Chị cũng không hỏi vì sao phải dùng cách gõ chữ, thể hiện mồn một như thế còn hỏi chẳng phải là chọt vào chỗ đau của người ta hay sao?
Tống Cố Trạch lắc đầu.
Hệ thống nghi ngờ, kí chủ của nó làm sao vậy cà? Sao lại chủ động xin đi theo đội ngũ này vậy ta?
Ba má đã dạy nó nếu có vấn đề thì phải hỏi, nó liền hỏi ra.
Tống Cố Trạch hận mài sắt không thành kim, đau đớn nhìn hệ thống: "Bởi vì đây là đội ngũ của nam chính!"
Hệ thống lúc này mới nhớ ra, không biết nó có chịu đả kích không, chìm nghỉm.
Tống Cố Trạch thầm may mắn nó không hỏi thêm.
Mai Hồng liếc mắt nhìn Thanh Tùng. Bình thường chị đánh nhau với mấy thằng tội phạm cũng không khó xử như thế này.
Nhìn cặp mắt trong veo như hồ nước đó ai nỡ từ chối đây!
Chị đành tìm lý do nói khéo: "Bọn chị đều nhận người có dị năng thôi, em thức tỉnh dị năng chưa?" nhìn nhóc này quần áo bẩn thỉu, vừa hi vọng nó có, lại hi vọng không.
Có là, có dị năng có thể bảo vệ mình. Còn không là, chị không hi vọng nhóc đi theo chị, bọn chị định đi tới Thành phố Hồ Chí Minh, xa như vậy thằng nhóc sẽ không chịu nổi.
Vừa có một cái không gian, Tống Cố Trạch không chút ngượng ngùng gõ chữ: "Em có dị năng không gian!"
Mai Hồng sững sờ nhìn nhóc. Không ngờ lại là câu trả lời này.
Chị đành tìm lý do khác: "Chuyện này chị không quyết định được. Hay em hỏi sếp đi? Nhưng mà anh ấy nghiêm khắc lắm, em.." chị liếc mắt ra hiệu cho Thanh Tùng đang hóng drama.
Ăng ten bắt được sóng, Thanh Tùng gọi lớn: "Sếp ơi có thằng nhóc muốn gặp sếp này!"
Lập tức bị Mai Hồng táng cho quay ăng ten, "Cậu bị ngu à? Nếu thây ma bị hấp dẫn tới đây thì sao?!"
Nói rồi chị mới sực nhớ, nắm tay Tống Cố Trạch dẫn đi, "Chỗ này không hợp nói chuyện, chị dẫn em tới nơi an toàn."
Tống Cố Trạch phỏng theo làm thiếu niên ngượng ngùng.
Tới một chiếc xe dã chiến, một người đàn ông mặc quân phục, ngực trái thêu quốc hiệu, đang định châm điếu thuốc.
"Sếp." Mai Hồng gọi, bật ngón cái chỉ vào Tống Cố Trạch, "Có nhóc muốn tìm sếp này."
Ánh mắt người đàn ông sắc bén lên, liếc nhìn Tống Cố Trạch.
Anh có mái tóc đen óng vuốt ngược ra sau, đôi mắt màu nâu giống như bảo thạch, từ khung xương mặt, chiều cao và nước da, Tống Cố Trạch đoán anh là con lai.
Vừa nhìn liền biết là ai, Tống Cố Trạch làm theo kế hoạch.
Cậu nén lại tò mò, lễ phép cúi người chào, gõ chữ: "Em là Tuấn Anh. Xin hỏi em có thể vào đoàn của bọn anh được không?"
Người đàn ông trước mắt vẫn lãnh đạm nhìn cậu, giống như Mai Hồng không hỏi gì về cổ họng cậu.
Anh cất điếu thuốc, hỏi: "Cậu có dị năng không?"
Nghe ra giọng anh có chút hào hứng, Tống Cố Trạch vui mừng ra mặt, vội vàng gõ: "Có ạ! Em có dị năng không gian!"
"Được." người đàn ông để lại một chữ, lại vội vàng rời đi.
Tống Cố Trạch biết là anh nhận mình, lập tức cười rạng rỡ.
Nhưng nhớ đến mình sắm vai thiếu niên ngại ngùng, lại giả bộ đứng ngồi không yên, hỏi Mai Hồng: "Chị ơi, anh ấy nghiêm khắc quá, nếu em phạm sai lầm thì phải làm sao?"
"Nghiêm khắc?" Mai Hồng nghiêng đầu, thờ thẫn lặp lại. Chị vẫn còn chìm trong ngàn dấu chấm hỏi.
Sao sếp lại nhận nhóc rồi? Không phải lúc trước sếp nói là đủ người rồi, không nhận nữa sao? Tại sao? Tại sao?
Thanh Tùng dùng ánh mắt cha hiền nhìn Tống Cố Trạch: "Sếp ấy à... Sau này em sẽ hiểu." biểu cảm có vẻ ngàn lời nói không hết.
Rất nhanh Mai Hồng liền tỉnh táo lại, nghĩ thầm, đội ngũ thật sự chưa có dị năng không gian, sếp cũng thật thông minh!
Nhìn thằng nhóc ngoan ngoãn lại đáng yêu, chị lại nhớ tới thằng dị năng không gian đáng ghét kiêu ngạo ở căn cứ.
Có một cái dị năng cùi bắp mà làm như hay ho lắm ấy!
Càng so càng cảm thấy sếp mình làm đúng quá trời!
Nhóc Tuấn Anh thì có một dị năng cực kì hữu dụng! Còn đáng yêu ngoan ngoãn nữa!
Chị cười tươi như hoa dẫn Tống Cố Trạch đi thăm xung quanh.
"Tuấn Anh, mấy thằng đằng kia là đồng đội chị, đừng nhìn tụi nó nướng thịt nghiêm túc như thế, thịt tụi nó nướng ra nửa chín nửa khét ăn muốn ói!"
"Tuấn Anh, đằng kia là dị thú, sau này nếu gặp thì tránh xa tụi nó ra, tụi nó hung dữ lắm đấy!" nói rồi cô cong ngón tay đưa lên phía trên đỉnh đầu, grào một cái, lặp lại: "Tụi nó hung dữ lắm đấy, nó sẽ ăn thịt em!"
Tống Cố Trạch không có chút phản ứng nào, nhưng đành thuận theo giả vờ mặt tái mét, nước mắt rưng rưng.
【Mặt muốn tái là tái, nước mắt muốn rơi liền rơi, kí chủ diễn sâu quá đi!】không phải cà khịa đâu, nó rất chi là thưởng thức tài năng của kí chủ nó.
Tống Cố Trạch nhàn nhạt à một tiếng.
Thấy cậu rưng rưng, cho là cậu sợ thật, Mai Hồng lại chẳng biết làm sao, chị cười đổi đề tài: "Em ăn gì chưa? Chị nấu phở cho em ăn nhé?"
Phở!
Tống Cố Trạch điên cuồng gật đầu, cậu còn nhớ đến bữa tối mình chưa được ăn, nhớ tới đó, Tống Cố Trạch ủ rủ hẳn.
Thấy cậu gật đầu, chị cho là cậu đói đã lâu, thấy cậu buồn bã, lại cho là cậu đang tự ti.
Mai Hồng an ủi: "Không sao, chúng ta đều là đồng đội cả! Qua đây, chị nướng thịt cho em ăn."
Chị dẫn Tống Cố Trạch tới xe định lấy phở hộp, ai ngờ sếp đã đưa cho nhóc một hộp phở nóng hầm hập, bên trên còn có hai cây xúc xích lớn, mấy miếng thịt xếp đều nhau.
Một ly phở của giới nhà giàu, ít nhất là khi tận thế tới.
Mai Hồng cảm động, sếp đối xử với nhóc đáng thương tốt quá đi!
Tống Cố Trạch không nhận lấy ngay, cậu thử chạm tay vào thùng mì được xếp gọn gàng, dùng ý niệm thu vào không gian.
Vậy mà thực sự thu được!
Tống Cố Trạch hào hứng, định thu tiếp thì bị anh sếp hờ nắm lại cánh tay, anh lạnh mặt ra lệnh: "Ăn xong rồi làm cũng chưa muộn."
Gia Huy đang nướng thịt tai thính nghe thấy: "Sếp! Em cũng đói mà! Anh ra lệnh cho em đi!"
Anh sếp hờ điên máu, mắng: "Không làm mà đòi có ăn thì có mỗi cái nịt cho mày!"
Tống Cố Trạch:?
Sếp à, hình tượng lạnh lùng của anh?
Mai Hồng ở kế bên dường như có thuật đọc tâm: "Ừ. Nó tan theo mây gió lâu rồi em ạ."
Thanh Tùng không biết từ đâu xuất hiện, vỗ vai Tống Cố Trạch: "Quen là được thôi em."
_Chương 1_
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Ôi! Kí chủ nhà tui ngốc quá đi à! Giống con thỏ trắng mềm mụp đáng yêu á!
Tinh Tinh: Thấy con khờ như thế, ma mi cũng ngại nói cho con, thỏ thì không có, nhưng sói đuôi to thì có một con..
Hệ thống: Ôi! Kí chủ nhà tui làm sao phát hiện được bạn thân của ổng có mặt ở thế giới này chứ! Ổng ngốc như vậy!
Tinh Tinh:... Thôi con ngoan, về nhà thôi con.. (mẹ ruột bất lực.jpg)
Chuyên mục phân biết đối xử của Mai Hồng:
Ai đó: tui có dị năng không gian! Hứ!
Miss. Hồng: có cái dị năng cùi bắp cũng khoe!
Nhóc đáng thương: em có dị năng không gian!
Miss. Hồng: ôi cái dị năng này rất hữu dụng!
Do điều kiện sống ở Trái Đất quá khắc nghiệt, con người đã di cư đến một hành tinh mới. Từ đó, khoa học đã có một bước tiến vượt bậc.
Tới mức, nhân loại đã phân bổ dân cư đến các hành tinh có sự sống, xây dựng nên Liên minh giữa hành tinh.
Liên minh có tổng cộng ba vùng.
Trong đó, vùng Midrange tập hợp những hành tinh có mức khoa học kĩ thuật ở mức tiên tiến.
Hành tinh Brilliant.
Đoạn đường lớn vào ban đêm rất vắng vẻ, hai bên đường được gắn đá Daystar, viên đá này vào ban đêm sẽ tự động phát ra nguồn ánh sáng rực rỡ nhu hòa.
Ở hành tinh này rất nhiều viên đá như thế.
Tống Cố Trạch thấy nhiều thành quen, cậu mở quang não trên cổ tay, phát hiện có tin nhắn chưa đọc.
【Hoa Hồng Trắng: Trạch Trạch, đã về tới nhà chưa?】
Cậu lập tức nhắn tin trả lời.
【Đêm Tuyết Ngày Hè: Vẫn chưa. Còn đang trên đường trở về.】
Giao diện đổi thành có cuộc gọi. Tống Cố Trạch liền nhận.
"Trạch Trạch à." âm thanh khàn khàn từ đầu bên kia truyền tới, "Vừa đi vừa nhắn tin nguy hiểm lắm nên tớ gọi cho cậu. Không phiền cậu chứ?"
Tống Cố Trạch nhấn vào phần tai nghe, lập tức một bên tai cậu có một cái tai nghe giả lập.
"Không phiền." Tống Cố Trạch vui vẻ: "Châu Diễn, hôm nay nhà mình mở tiệc món phục cổ, cậu có muốn tham gia không?"
"Phục cổ? Phục cổ của nước nào?"
".. Hừm.. Việc Nam!"
Phong Châu Diễn cười khẽ: "Phát âm sai rồi. Là Việt Nam."
Tống Cố Trạch cong cong mắt, "Ừm, món ở nước đó ngon lắm. Anh cả thấy mình hay ăn ở nhà hàng nên đã mời về một đầu bếp chuyên nấu món Việt."
Phong Châu Diễn nói: "Vậy tớ xin hưởng lây công lao to lớn của cậu."
"Được, tớ đợi cậu, thực đơn có bánh xèo, nem rán, gỏi cuốn, cá lóc rang me, còn có món vừa được phục cổ - bún chả!" nói tới ăn, Tống Cố Trạch hào hứng cả lên, nhìn cột giao thông, thấy đèn người đi bộ sáng lên liền qua đường.
"Anh hai nói còn có món tráng miệng." nói đoạn đột nhiên nghe tiếng đồ vật rớt.
Tống Cố Trạch cúi xuống, thấy là con búp bê may hình Phong Châu Diễn mình hay treo trên cặp, nghi ngờ nhặt nó lên, "Là dây treo bị lỏng sao?" cậu không để trong lòng móc nó vào quai cặp.
"Cậu nói cái gì?"
"Không có gì, đúng rồi, Châu Di—"
"Kítt ———"
Tiếng thắng xe lấn át cả giọng của cậu. Ánh đèn từ xe chiếu sáng khiến Tống Cố Trạch giật mình, hoảng hốt nhìn qua.
Cậu không thấy phía sau lưng mình có một bóng đen, bàn tay nó còn cầm con búp bê trên quai cặp của cậu.
Còn chưa kịp thấy gì thì cả người bị lực đẩy kinh hồn đẩy ra xa. Cơ thể bị văng hơn mười mét, nội tạng trong cơ thể bị chèn ép, cậu còn nghe thấy tiếng xương của bản thân vỡ tan.
Máu chẳng biết từ đâu chẳng ra, đọng thành vũng dưới thân.
Quang não trên cổ tay nhận thấy nguy hiểm, phát ra tín hiệu tần số cao báo động, tự động gọi số 113 và 115.
Vòng tròn trang trí trên vòng chớp nháy, tự động mở camera, di chuyển quay lại biển số chiếc xe năng lượng chạy như bay.
Âm thanh báo động chói tai truyền đến quang não của Phong Châu Diễn, anh nhíu mày, "Trạch Trạch?"
Ngay sau đó anh liền hoảng hốt, áo khoác cũng chẳng muốn mặc, chạy nhanh xuống lầu.
"Cậu chủ? Cậu đi đâu thế?" âm thanh của quản gia xa dần.
Gió thổi như muốn cuốn đi chút lí trí của anh.
"Cậu chủ! Nguy hiểm lắm!!"
Vừa ra khỏi cửa, bỗng nhiên trên trời rơi xuống một con cự trùng.
Trùng tộc là mối nguy hại lớn nhất của Liên Tinh, bởi vì chúng nó có lực công kích mạnh, có độc, lớp da cứng như sắt thép, lại không hề sợ chết.
Mà người tinh tế vào năm 18 tuổi mới có thể thức tỉnh tinh thần lực.
Bình thường những con trùng bị bắt đều bị giam giữ nghiêm ngặt, làm sao có thể thoát ra đây?
"Cậu chủ!!!" tiếng của lão quản gia như muốn xé toạt cổ họng lão.
Tín hiệu tần số cao lại lần nữa vang lên.
Tít tít - - -
Một lần nữa mở mắt ra, Tống Cố Trạch hốt hoảng.
Sờ sờ khắp người, cơ thể không có vết thương, cũng không có đau đớn như lúc nãy.
Chẳng phải cậu bị xe tông sao? Vì sao lại ở đây?
Cậu nhanh chóng ngồi dậy, phát hiện ra mình bị nhốt trong một căn phòng.
【Xin chào kí chủ.】
Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cậu.
Tống Cố Trạch:!!
Cậu đi xung quanh tìm xem có cái AI nào không.
【Kí chủ không cần tìm nữa, kí chủ, cậu đã chết rồi. Hiện tại linh hồn cậu đang được hệ thống bảo dưỡng.】
Tống Cố Trạch:??
Để chứng minh tính chân thật, hệ thống còn đưa cả video khi cậu bị tông khiến Tống Cố Trạch vô cùng thổn thức.
【Hiện tại kí chủ hẳn là rất vui mừng vì được tui cứu sống. Cho nên kí chủ phải làm việc bán mạng cho tui. Tui bảo kí chủ vào chơi Trò Chơi Sinh Tồn thì kí chủ không được vào Hệ Thống Vai Phụ! Tui bảo kí chủ làm hồ ly tinh thì kí chủ không được làm vợ lớn!】
Tống Cố Trạch:??
【Công việc kí chủ rất đơn giản, chỉ cần cậu làm theo yêu cầu nhiệm vụ thì cậu sẽ được sống lại. Nào nào, từ bây giờ hãy bán mạng cho tui đi!】
Tống Cố Trạch:??
【??】
【Kí chủ cậu làm sao vậy? Sao còn không mau nói 'Hệ thống mấy người là cái gì?! Mau thả tôi ra!'?】
Tống Cố Trạch:??
【...】lỡ vớ phải thằng kí chủ bị ngốc rồi trời ơi!!
Tốn một phen nước miếng mà thằng kí chủ nhà mình vẫn cứ ngáo ngáo ngơ ngơ. Hệ thống trầm mặc.
Nó biết rồi, nó im là được chứ gì?!
Thật vất vả Tống Cố Trạch mới tiêu hóa xong những gì nó nói, do dự hỏi: "Vậy là tôi phải xuyên đến thật nhiều thế giới, phải làm nhiệm vụ các người giao cho có đúng không?"
Hệ thống cảm thấy kí chủ nhà mình tuy ngốc, nhưng mà được cái gương mặt rất đáng yêu, nó cũng không tiện làm khó.
【Đúng vậy kí chủ. Tui sẽ đưa năm lá bài. Tùy thuộc vào vận may mà kí chủ sẽ rút ra được thế giới dễ hay khó.】người ngốc thường rất may mắn, hệ thống cũng an tâm phần nào.
【Ngoài ra, kí chủ còn được tặng một không gian sơ cấp trước khi vào thế giới. Việc nâng cấp tùy thuộc vào kí chủ.
—Lưu ý 1: kí chủ có thể vận chuyển bất kì thứ gì vào không gian, kể cả sinh vật sống.
—Lưu ý 2: thời gian ở nhà kho sẽ không vận hành, nói cách khác, dù kí chủ để vào thứ gì, nó cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi thời gian.】
Tống Cố Trạch được xem ảnh 3D không gian, có một cái kho, một mảnh vườn, hết rồi. Gật gù, cái không gian này xịn phết, còn xịn hơn mấy cái ba lô trong game nữa.
【Xét thấy kí chủ là người mới, thưởng nóng 500 tích phân!】
Nói rồi nó chọn ngẫu nhiên năm lá bài, năm lá bài xuất hiện trước mặt Tống Cố Trạch. Hoa văn trên mặt trái rất đẹp, được vẽ bằng các đường thẳng đan xen nhau, màu sắc hơi tối, là thuộc kiểu huyền bí điển hình.
Trong này có một lá bài Ma Quái, một lá bài thế giới cấp C và ba lá cấp E.
Đối với người mới, cấp E là tấm lý tưởng nhất.
Tấm Ma Quái có nghĩa là người chơi bắt buộc vào vào game sinh tồn, mà thể loại này thậm chí là người lâu năm cũng phải e sợ.
Tích phân thưởng từ thẻ này nhiều nhất, nhưng cũng dễ chết nhất.
Tích phân ấy mà, phải còn mạng mới xài được.
Tống Cố Trạch theo cảm giác rút một lá.
Lá bài này vẽ hai bên cách biệt, một bên mang hình ảnh của một người quân nhân anh tuấn, một bên là hình ảnh mấy con zombie ghê tởm.
【...!!!】tấm bài tận thế! Độ khó ở mức C nhưng thật ra là cấp B!!!
Chẳng lẽ kí chủ của nó chẳng những ngốc mà còn xui xẻo?!
Hệ thống hoài nghi cuộc đời, thậm chí chẳng dám tưởng tượng tương lai của nó khi bị trói buộc cùng một người như vậy.
Trận đồ truyền tống khởi động, Tống Cố Trạch biến mất. Để lại một chiếc hệ thống ngơ ngẩn.
Đây là một thế giới về năm 3000, băng ở hai cực tan ra đã giải phóng một loại virus cổ đại, loại virus này lây qua đường máu, khiến con người biến thành thây ma.
Ở đất nước hình chữ S, có một quân đoàn tinh duệ, đẩy lùi được đợt sóng thây ma..
Cốt truyện chỉ có nhiêu đó.
Khi Tống Cố Trạch mở mắt, còn chưa nhìn kĩ đang ở đâu, cơ thể liền theo phản xạ nhảy lui về sau.
Thây ma quào hụt, lại bắt đầu tấn công cậu.
Tống Cố Trạch không chút do dự xoay người mượn lực, đá bay đầu con thây ma.
Đá! Bay! Đầu!
Hệ thống vừa được chuyển tới vừa hay thấy được cảnh này.
【??】ủa gì dợ?
Nó vội vàng xem lại các chỉ số của Tống Cố Trạch, có một cái chỉ số đặc biệt bắt mắt.
「 +Chỉ số phản xạ: 279.」
Hệ thống:??
Người bình thường phản xạ chỉ ở mức 86 ~ 170, vậy mà kí chủ nhà nó chơi lớn tới gần 300?!
Nó đập đập màn hình hiển thị, sợ có bug.
Số liệu liền thay đổi.
Hệ thống thở phào, chỉ là sau đó nó không thở được cái nào nữa.
「 +Chỉ số phản xạ: 280.」
Hệ thống:??
Kí chủ nhà nó đút lót cho hệ thống hả? Sao lại có thể hoang đường như thế được?!
Không biết hệ thống cho rằng mình gian lận, Tống Cố Trạch nhận được bảng thông tin nhân vật.
[ TÔ TUẤN ANH
Tuổi: 18
Tính cách: ôn hòa, trầm tính, nhát gan, e thẹn.
Quan hệ: thà không có còn hơn.
Tiêu điểm nhân vật: Tuấn Anh đáng thương vào năm 6 tuổi bị cha dượng đổ canh nóng vào cổ họng khiến thanh quản bị thương, trở thành một nhóc câm.
Bối cảnh: dịch bệnh đã diễn ra một tuần rồi, nhà không còn thức ăn nên Tuấn Anh dũng cảm ra ngoài tìm, đáng tiếc đã bị thây ma phát hiện!
Nhiệm vụ: nhóc đáng thương không muốn bị thây ma giết chết, hi vọng người chơi có thể giúp nhóc sống tới cuối truyện. Tích phân: 3000
Nhiệm vụ phụ: Tìm được một dị năng giả mang thuộc tính mộc chữa trị cổ họng cho nhóc đáng thương. Tích phân: 1000 ]
Thấy nhiệm vụ, Tống Cố Trạch nghiêng đầu, còn chưa kịp hỏi thì tiếng của hệ thống đã vang lên.
【Hu hu hu. Kí chủ ơi, nhóc đáng thương khổ quá, giúp nhóc đi, hu hu hu.. 】
Tống Cố Trạch:??
"Tôi sẽ giúp mà." đây còn là nhiệm vụ của cậu.
【Kí chủ cậu thật tốt quá! Người tốt sẽ được báo đáp u hu hu hu.. 】
Còn chưa đáp lại thì từ xa đã có người chạy đến.
Người này cạo đầu đinh, đường cơ bắp phô trương, gương mặt trông rất hung hãn, anh nói với đồng đội qua bộ đàm: "Vẫn còn một thằng nhóc kẹt ở đây này." nói rồi cất bộ đàm đi.
Vì để giống với tính cách nguyên chủ, Tống Cố Trạch giả vờ hoảng sợ lùi lại.
Phát hiện mình dọa sợ người ta, Thanh Tùng gãi đầu, lẩm bẩm: "Đã ai làm gì nhóc đâu mà sợ!"
Lúc này một chị gái quân nhân đi tới, đá vào hông anh, ánh mắt sắc lẻm: "Đừng có dọa bé con nhà người ta!"
Quay sang nhìn Tống Cố Trạch liền đổi giọng ngọt xớt, "Cục cưng, để chị đưa em tới nơi an toàn nha, ở đây nguy hiểm lắm."
Ở ngực trái chị có thêu một lá cờ đỏ sao vàng — quốc hiệu của đất nước này.
Đầu óc cậu chạy loạn, Tống Cố Trạch dè dặt lấy laptop từ túi đeo bên hông, gõ chữ.
"Anh chị cho em theo có được không?" cậu không biết ngôn ngữ ở thế giới này, lại gõ chữ vô cùng thuần thục, đúng là thần kì.
【Cảnh cáo OOC cấp độ 1. Tuấn Anh đáng thương rất ngại ngùng, làm sao có thể chủ động vòi vĩnh?】
Mai Hồng lập tức kinh ngạc, chị thấy thiếu niên này còn rất trẻ, chỉ bằng tuổi em mình, không khỏi nói thêm hai câu: "Em trai, đi theo bọn chị nguy hiểm lắm, hay em cứ ở căn cứ An Giang đi."
Chị cũng không hỏi vì sao phải dùng cách gõ chữ, thể hiện mồn một như thế còn hỏi chẳng phải là chọt vào chỗ đau của người ta hay sao?
Tống Cố Trạch lắc đầu.
Hệ thống nghi ngờ, kí chủ của nó làm sao vậy cà? Sao lại chủ động xin đi theo đội ngũ này vậy ta?
Ba má đã dạy nó nếu có vấn đề thì phải hỏi, nó liền hỏi ra.
Tống Cố Trạch hận mài sắt không thành kim, đau đớn nhìn hệ thống: "Bởi vì đây là đội ngũ của nam chính!"
Hệ thống lúc này mới nhớ ra, không biết nó có chịu đả kích không, chìm nghỉm.
Tống Cố Trạch thầm may mắn nó không hỏi thêm.
Mai Hồng liếc mắt nhìn Thanh Tùng. Bình thường chị đánh nhau với mấy thằng tội phạm cũng không khó xử như thế này.
Nhìn cặp mắt trong veo như hồ nước đó ai nỡ từ chối đây!
Chị đành tìm lý do nói khéo: "Bọn chị đều nhận người có dị năng thôi, em thức tỉnh dị năng chưa?" nhìn nhóc này quần áo bẩn thỉu, vừa hi vọng nó có, lại hi vọng không.
Có là, có dị năng có thể bảo vệ mình. Còn không là, chị không hi vọng nhóc đi theo chị, bọn chị định đi tới Thành phố Hồ Chí Minh, xa như vậy thằng nhóc sẽ không chịu nổi.
Vừa có một cái không gian, Tống Cố Trạch không chút ngượng ngùng gõ chữ: "Em có dị năng không gian!"
Mai Hồng sững sờ nhìn nhóc. Không ngờ lại là câu trả lời này.
Chị đành tìm lý do khác: "Chuyện này chị không quyết định được. Hay em hỏi sếp đi? Nhưng mà anh ấy nghiêm khắc lắm, em.." chị liếc mắt ra hiệu cho Thanh Tùng đang hóng drama.
Ăng ten bắt được sóng, Thanh Tùng gọi lớn: "Sếp ơi có thằng nhóc muốn gặp sếp này!"
Lập tức bị Mai Hồng táng cho quay ăng ten, "Cậu bị ngu à? Nếu thây ma bị hấp dẫn tới đây thì sao?!"
Nói rồi chị mới sực nhớ, nắm tay Tống Cố Trạch dẫn đi, "Chỗ này không hợp nói chuyện, chị dẫn em tới nơi an toàn."
Tống Cố Trạch phỏng theo làm thiếu niên ngượng ngùng.
Tới một chiếc xe dã chiến, một người đàn ông mặc quân phục, ngực trái thêu quốc hiệu, đang định châm điếu thuốc.
"Sếp." Mai Hồng gọi, bật ngón cái chỉ vào Tống Cố Trạch, "Có nhóc muốn tìm sếp này."
Ánh mắt người đàn ông sắc bén lên, liếc nhìn Tống Cố Trạch.
Anh có mái tóc đen óng vuốt ngược ra sau, đôi mắt màu nâu giống như bảo thạch, từ khung xương mặt, chiều cao và nước da, Tống Cố Trạch đoán anh là con lai.
Vừa nhìn liền biết là ai, Tống Cố Trạch làm theo kế hoạch.
Cậu nén lại tò mò, lễ phép cúi người chào, gõ chữ: "Em là Tuấn Anh. Xin hỏi em có thể vào đoàn của bọn anh được không?"
Người đàn ông trước mắt vẫn lãnh đạm nhìn cậu, giống như Mai Hồng không hỏi gì về cổ họng cậu.
Anh cất điếu thuốc, hỏi: "Cậu có dị năng không?"
Nghe ra giọng anh có chút hào hứng, Tống Cố Trạch vui mừng ra mặt, vội vàng gõ: "Có ạ! Em có dị năng không gian!"
"Được." người đàn ông để lại một chữ, lại vội vàng rời đi.
Tống Cố Trạch biết là anh nhận mình, lập tức cười rạng rỡ.
Nhưng nhớ đến mình sắm vai thiếu niên ngại ngùng, lại giả bộ đứng ngồi không yên, hỏi Mai Hồng: "Chị ơi, anh ấy nghiêm khắc quá, nếu em phạm sai lầm thì phải làm sao?"
"Nghiêm khắc?" Mai Hồng nghiêng đầu, thờ thẫn lặp lại. Chị vẫn còn chìm trong ngàn dấu chấm hỏi.
Sao sếp lại nhận nhóc rồi? Không phải lúc trước sếp nói là đủ người rồi, không nhận nữa sao? Tại sao? Tại sao?
Thanh Tùng dùng ánh mắt cha hiền nhìn Tống Cố Trạch: "Sếp ấy à... Sau này em sẽ hiểu." biểu cảm có vẻ ngàn lời nói không hết.
Rất nhanh Mai Hồng liền tỉnh táo lại, nghĩ thầm, đội ngũ thật sự chưa có dị năng không gian, sếp cũng thật thông minh!
Nhìn thằng nhóc ngoan ngoãn lại đáng yêu, chị lại nhớ tới thằng dị năng không gian đáng ghét kiêu ngạo ở căn cứ.
Có một cái dị năng cùi bắp mà làm như hay ho lắm ấy!
Càng so càng cảm thấy sếp mình làm đúng quá trời!
Nhóc Tuấn Anh thì có một dị năng cực kì hữu dụng! Còn đáng yêu ngoan ngoãn nữa!
Chị cười tươi như hoa dẫn Tống Cố Trạch đi thăm xung quanh.
"Tuấn Anh, mấy thằng đằng kia là đồng đội chị, đừng nhìn tụi nó nướng thịt nghiêm túc như thế, thịt tụi nó nướng ra nửa chín nửa khét ăn muốn ói!"
"Tuấn Anh, đằng kia là dị thú, sau này nếu gặp thì tránh xa tụi nó ra, tụi nó hung dữ lắm đấy!" nói rồi cô cong ngón tay đưa lên phía trên đỉnh đầu, grào một cái, lặp lại: "Tụi nó hung dữ lắm đấy, nó sẽ ăn thịt em!"
Tống Cố Trạch không có chút phản ứng nào, nhưng đành thuận theo giả vờ mặt tái mét, nước mắt rưng rưng.
【Mặt muốn tái là tái, nước mắt muốn rơi liền rơi, kí chủ diễn sâu quá đi!】không phải cà khịa đâu, nó rất chi là thưởng thức tài năng của kí chủ nó.
Tống Cố Trạch nhàn nhạt à một tiếng.
Thấy cậu rưng rưng, cho là cậu sợ thật, Mai Hồng lại chẳng biết làm sao, chị cười đổi đề tài: "Em ăn gì chưa? Chị nấu phở cho em ăn nhé?"
Phở!
Tống Cố Trạch điên cuồng gật đầu, cậu còn nhớ đến bữa tối mình chưa được ăn, nhớ tới đó, Tống Cố Trạch ủ rủ hẳn.
Thấy cậu gật đầu, chị cho là cậu đói đã lâu, thấy cậu buồn bã, lại cho là cậu đang tự ti.
Mai Hồng an ủi: "Không sao, chúng ta đều là đồng đội cả! Qua đây, chị nướng thịt cho em ăn."
Chị dẫn Tống Cố Trạch tới xe định lấy phở hộp, ai ngờ sếp đã đưa cho nhóc một hộp phở nóng hầm hập, bên trên còn có hai cây xúc xích lớn, mấy miếng thịt xếp đều nhau.
Một ly phở của giới nhà giàu, ít nhất là khi tận thế tới.
Mai Hồng cảm động, sếp đối xử với nhóc đáng thương tốt quá đi!
Tống Cố Trạch không nhận lấy ngay, cậu thử chạm tay vào thùng mì được xếp gọn gàng, dùng ý niệm thu vào không gian.
Vậy mà thực sự thu được!
Tống Cố Trạch hào hứng, định thu tiếp thì bị anh sếp hờ nắm lại cánh tay, anh lạnh mặt ra lệnh: "Ăn xong rồi làm cũng chưa muộn."
Gia Huy đang nướng thịt tai thính nghe thấy: "Sếp! Em cũng đói mà! Anh ra lệnh cho em đi!"
Anh sếp hờ điên máu, mắng: "Không làm mà đòi có ăn thì có mỗi cái nịt cho mày!"
Tống Cố Trạch:?
Sếp à, hình tượng lạnh lùng của anh?
Mai Hồng ở kế bên dường như có thuật đọc tâm: "Ừ. Nó tan theo mây gió lâu rồi em ạ."
Thanh Tùng không biết từ đâu xuất hiện, vỗ vai Tống Cố Trạch: "Quen là được thôi em."
_Chương 1_
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Ôi! Kí chủ nhà tui ngốc quá đi à! Giống con thỏ trắng mềm mụp đáng yêu á!
Tinh Tinh: Thấy con khờ như thế, ma mi cũng ngại nói cho con, thỏ thì không có, nhưng sói đuôi to thì có một con..
Hệ thống: Ôi! Kí chủ nhà tui làm sao phát hiện được bạn thân của ổng có mặt ở thế giới này chứ! Ổng ngốc như vậy!
Tinh Tinh:... Thôi con ngoan, về nhà thôi con.. (mẹ ruột bất lực.jpg)
Chuyên mục phân biết đối xử của Mai Hồng:
Ai đó: tui có dị năng không gian! Hứ!
Miss. Hồng: có cái dị năng cùi bắp cũng khoe!
Nhóc đáng thương: em có dị năng không gian!
Miss. Hồng: ôi cái dị năng này rất hữu dụng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.