[ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà
Chương 29:
Khuynh Bích Du Nhiên
10/11/2024
Hứa Khuê thoáng do dự, định nói vài câu quan tâm, nhưng trước mặt nhạc mẫu, hắn cảm thấy khó mở miệng. Cuối cùng, hắn chỉ quay lại, nhìn nàng mà nói: “Thải Miểu, ta chỉ muốn thấy ngươi. Ngươi đã có đại phu trị liệu, lại có nhạc mẫu tự mình chăm sóc, ta cũng yên tâm. Ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”
Liễu Vân Nương nhếch môi cười lạnh, giọng đầy khinh thường: “Ngày mai ngươi đừng mong vào được. Đem hai đứa nhỏ đưa lại đây, Hứa gia các ngươi quá tệ bạc, ta không yên tâm để bọn chúng ở lại nơi đó.”
Lời nói của bà như lưỡi dao sắc lẻm cắm vào lòng Hứa Khuê, nhưng hắn không dám phản bác.
Tề Thải Miểu cũng không muốn mẫu thân và Hứa Khuê tranh cãi thêm, bèn nói trước: “Đem hai đứa nhỏ đưa tới đây. Ta muốn bồi bọn chúng.”
Nghe lời nàng, Hứa Khuê lặng lẽ gật đầu, không phản đối.
Tin tức Tề Thải Miểu bị hạ độc lạnh đã sớm lan tới Tề gia. Ngay trong ngày, phụ thân và huynh trưởng của nàng lần lượt đến thăm. Trong lời nói của họ, không giấu nổi sự bất mãn với Hứa gia và cả Hứa Khuê. Nhưng họ cũng chỉ nói đến thế, không làm to chuyện thêm.
Đến chiều tối, hai đứa trẻ được đưa đến. Một bé bốn tuổi, một bé hai tuổi, cả hai đều vui mừng khi được chuyển về nhà ngoại. Chúng nô đùa một lát rồi được bà vú dỗ đi ngủ.
Tề Thải Miểu đang bệnh, chỉ ăn được đồ thanh đạm. Liễu Vân Nương cố ý ngồi dùng bữa cùng nàng, vốn định ăn xong sẽ trở về nghỉ ngơi. Nhưng khi trời vừa tối, lại có khách ghé thăm.
Người đến chính là Triệu phu nhân.
Từ sau khi Triệu Chân Nhan về nhà mẹ đẻ, Tề Hòa Thần cũng đã hai lần tới cầu xin, nhưng đều bị chặn ngoài cổng, ngay cả mặt nàng cũng không được gặp. Tề Tranh Minh thì từ đầu đến cuối chẳng hề đi qua, còn Liễu Vân Nương bên này vẫn bận rộn lo chuyện của mình. Dù sao, kể cả có nhàn rỗi, nàng cũng chẳng đời nào bước tới.
Hai nhà là thông gia, theo lẽ thường, Triệu phu nhân đến thăm, Liễu Vân Nương hẳn phải tự mình ra cửa nghênh đón. Nhưng nàng chẳng buồn đi, chỉ sai một bà tử bên cạnh ra tiếp đón.
Khi bước vào, sắc mặt Triệu phu nhân vẫn thản nhiên, không hề có dấu hiệu bất mãn. Vào trong, vừa nhìn thấy Tề Thải Miểu, bà liền thở dài một tiếng: “Đáng thương thay cho đứa nhỏ này, bị nhà chồng ức hiếp đến thế này.” Sau đó bà quay sang Liễu Vân Nương, giọng nói nghiêm túc: “Bà thông gia, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua. Hứa gia thế nào cũng phải đưa ra một lời giải thích rõ ràng!”
Liễu Vân Nương không tỏ thái độ, chỉ giơ tay mời: “Ngồi.” Rồi quay sang nha đầu bên cạnh, phân phó dâng trà.
Sau khi ngồi xuống, Triệu phu nhân làm bộ thở dài, giọng điệu đầy thâm ý: “Bà thông gia, chúng ta đều là những người làm mẹ, nuôi dưỡng nữ nhi lớn khôn, ta rất hiểu nỗi lòng của ngươi. Con gái mình bị ức hiếp ở nhà chồng, thật đúng là nhẹ không yên, nặng không gánh nổi. Nếu vì giữ yên chuyện mà ép mình nhịn nhục, chỉ khiến kẻ khác được đà lấn tới. Cuối cùng, người chịu khổ vẫn là khuê nữ nhà mình.”
Những lời này như mũi tên ngầm, nhắm cả vào chuyện Tề Thải Miểu bị ức hiếp lẫn việc Triệu Chân Nhan đang chịu ủy khuất.
Nhưng Liễu Vân Nương chỉ làm bộ như không hiểu, bởi lẽ Triệu Chân Nhan đâu phải nàng gả đi mà nàng phải quan tâm. Chuyện gia đình nhà Triệu Chân Nhan còn có bà bà ruột của nàng ta lo, Liễu Vân Nương quyết không hơi đâu bận tâm.
“Cảm ơn ngươi đã đến thăm Thải Miểu,” Liễu Vân Nương thản nhiên đáp, lại thở dài một tiếng: “Hài tử lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta làm cha mẹ, thật ra cũng chẳng giúp được bao nhiêu.”
Ý tứ rõ ràng: Nếu muốn Tề Hòa Thần không nạp thiếp, tốt nhất ngươi cứ về tìm đôi vợ chồng son ấy mà bàn bạc, đừng đến làm phiền ta.
Triệu phu nhân nghe ra ngụ ý, sắc mặt thoáng cứng lại.
Thực ra, bà đối với Tề Thải Miểu cũng chẳng có nhiều cảm tình. Trong mắt bà, Thải Miểu chỉ là một đứa em chồng phiền phức. Nói bà lo lắng thì cũng chỉ là lời dối trá. Hôm nay đến đây, thăm hỏi chỉ là cái cớ, thăm dò thái độ mới là mục đích thật.
Liễu Vân Nương nhếch môi cười lạnh, giọng đầy khinh thường: “Ngày mai ngươi đừng mong vào được. Đem hai đứa nhỏ đưa lại đây, Hứa gia các ngươi quá tệ bạc, ta không yên tâm để bọn chúng ở lại nơi đó.”
Lời nói của bà như lưỡi dao sắc lẻm cắm vào lòng Hứa Khuê, nhưng hắn không dám phản bác.
Tề Thải Miểu cũng không muốn mẫu thân và Hứa Khuê tranh cãi thêm, bèn nói trước: “Đem hai đứa nhỏ đưa tới đây. Ta muốn bồi bọn chúng.”
Nghe lời nàng, Hứa Khuê lặng lẽ gật đầu, không phản đối.
Tin tức Tề Thải Miểu bị hạ độc lạnh đã sớm lan tới Tề gia. Ngay trong ngày, phụ thân và huynh trưởng của nàng lần lượt đến thăm. Trong lời nói của họ, không giấu nổi sự bất mãn với Hứa gia và cả Hứa Khuê. Nhưng họ cũng chỉ nói đến thế, không làm to chuyện thêm.
Đến chiều tối, hai đứa trẻ được đưa đến. Một bé bốn tuổi, một bé hai tuổi, cả hai đều vui mừng khi được chuyển về nhà ngoại. Chúng nô đùa một lát rồi được bà vú dỗ đi ngủ.
Tề Thải Miểu đang bệnh, chỉ ăn được đồ thanh đạm. Liễu Vân Nương cố ý ngồi dùng bữa cùng nàng, vốn định ăn xong sẽ trở về nghỉ ngơi. Nhưng khi trời vừa tối, lại có khách ghé thăm.
Người đến chính là Triệu phu nhân.
Từ sau khi Triệu Chân Nhan về nhà mẹ đẻ, Tề Hòa Thần cũng đã hai lần tới cầu xin, nhưng đều bị chặn ngoài cổng, ngay cả mặt nàng cũng không được gặp. Tề Tranh Minh thì từ đầu đến cuối chẳng hề đi qua, còn Liễu Vân Nương bên này vẫn bận rộn lo chuyện của mình. Dù sao, kể cả có nhàn rỗi, nàng cũng chẳng đời nào bước tới.
Hai nhà là thông gia, theo lẽ thường, Triệu phu nhân đến thăm, Liễu Vân Nương hẳn phải tự mình ra cửa nghênh đón. Nhưng nàng chẳng buồn đi, chỉ sai một bà tử bên cạnh ra tiếp đón.
Khi bước vào, sắc mặt Triệu phu nhân vẫn thản nhiên, không hề có dấu hiệu bất mãn. Vào trong, vừa nhìn thấy Tề Thải Miểu, bà liền thở dài một tiếng: “Đáng thương thay cho đứa nhỏ này, bị nhà chồng ức hiếp đến thế này.” Sau đó bà quay sang Liễu Vân Nương, giọng nói nghiêm túc: “Bà thông gia, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua. Hứa gia thế nào cũng phải đưa ra một lời giải thích rõ ràng!”
Liễu Vân Nương không tỏ thái độ, chỉ giơ tay mời: “Ngồi.” Rồi quay sang nha đầu bên cạnh, phân phó dâng trà.
Sau khi ngồi xuống, Triệu phu nhân làm bộ thở dài, giọng điệu đầy thâm ý: “Bà thông gia, chúng ta đều là những người làm mẹ, nuôi dưỡng nữ nhi lớn khôn, ta rất hiểu nỗi lòng của ngươi. Con gái mình bị ức hiếp ở nhà chồng, thật đúng là nhẹ không yên, nặng không gánh nổi. Nếu vì giữ yên chuyện mà ép mình nhịn nhục, chỉ khiến kẻ khác được đà lấn tới. Cuối cùng, người chịu khổ vẫn là khuê nữ nhà mình.”
Những lời này như mũi tên ngầm, nhắm cả vào chuyện Tề Thải Miểu bị ức hiếp lẫn việc Triệu Chân Nhan đang chịu ủy khuất.
Nhưng Liễu Vân Nương chỉ làm bộ như không hiểu, bởi lẽ Triệu Chân Nhan đâu phải nàng gả đi mà nàng phải quan tâm. Chuyện gia đình nhà Triệu Chân Nhan còn có bà bà ruột của nàng ta lo, Liễu Vân Nương quyết không hơi đâu bận tâm.
“Cảm ơn ngươi đã đến thăm Thải Miểu,” Liễu Vân Nương thản nhiên đáp, lại thở dài một tiếng: “Hài tử lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta làm cha mẹ, thật ra cũng chẳng giúp được bao nhiêu.”
Ý tứ rõ ràng: Nếu muốn Tề Hòa Thần không nạp thiếp, tốt nhất ngươi cứ về tìm đôi vợ chồng son ấy mà bàn bạc, đừng đến làm phiền ta.
Triệu phu nhân nghe ra ngụ ý, sắc mặt thoáng cứng lại.
Thực ra, bà đối với Tề Thải Miểu cũng chẳng có nhiều cảm tình. Trong mắt bà, Thải Miểu chỉ là một đứa em chồng phiền phức. Nói bà lo lắng thì cũng chỉ là lời dối trá. Hôm nay đến đây, thăm hỏi chỉ là cái cớ, thăm dò thái độ mới là mục đích thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.