[ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà
Chương 3:
Khuynh Bích Du Nhiên
10/11/2024
Nỗi đau đớn trong lòng Liễu Huệ Tâm chẳng cần nói cũng rõ. Nhưng đau đớn hơn cả là khi nàng phát hiện ra, cuộc sống bao năm nay của mình chỉ là một chuỗi những lời dối trá.
Tình cảm vợ chồng thắm thiết hóa ra là giả.
Con nuôi là giả.
Mẹ nuôi và con nuôi cũng là giả.
Trình Như Mộng vốn là mẹ ruột của Tề Hòa Thần. Thậm chí, khi con dâu vừa bước chân vào cửa, Trình Như Mộng cũng được nhận làm thân bà bà, cả nhà họ mới thực sự là một gia đình.
Liễu Huệ Tâm đau đớn đến tột cùng, chưa kịp nguôi ngoai thì bên phía con gái nàng cũng xảy ra chuyện không suôn sẻ, mọi thứ rối tung như ổ gà ổ vịt. Vừa phải chịu nỗi khổ tâm, vừa lo lắng cho nữ nhi, thân thể nàng ngày càng suy kiệt.
Đỉnh điểm là khi Tề Tranh Minh thẳng thừng trách móc nàng vì đã làm chậm trễ Trình Như Mộng. Nỗi uất ức chất chứa bấy lâu khiến nàng không nhịn được mà cất lời chất vấn.
Tề Tranh Minh tất nhiên lập tức thề thốt phủ nhận. Hai vợ chồng cãi nhau một trận kịch liệt, cuối cùng tan rã trong bầu không khí lạnh lẽo.
Liễu Huệ Tâm vốn xuất thân từ danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã được dạy dỗ tam tòng tứ đức. Nàng không cam lòng, nhưng cũng định nén giận mà chịu đựng mọi chuyện. Nàng nghĩ rằng, một sự nhịn chín sự lành, miễn sao giữ được gia đình. Nhưng đáng tiếc, kẻ khác lại không muốn thế.
Chưa được mấy ngày, nàng đổ bệnh, mà lần này là bệnh không thể gượng dậy nổi.
Trước khi nàng trút hơi thở cuối cùng, Tề Tranh Minh cùng Trình Như Mộng đã đứng trước giường, thừa nhận tất cả. Hai người cho hay, họ sợ nếu nàng làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tề Hòa Thần, nên mới ra tay. Thuốc khiến nàng đổ bệnh được chính con dâu ngày ngày tận tay đưa cho nàng uống.
Lời cuối cùng mà Liễu Huệ Tâm nghe được trong đời là giọng nói đầy mỉa mai của con dâu:
“Ngài từng nói, Hòa Thần và tỷ tỷ trong mắt ngài đều như nhau, ngài nguyện ý lấy mạng đổi lấy sự bình an cho bọn họ. Nay mọi chuyện vốn đã là tai họa ngầm từ trước. Ngài đi rồi, đối với tất cả mọi người đều là điều tốt. Ngài cứ yên tâm, cả đời này, trong mắt ta, ngài vẫn là bà bà của ta!”
Liễu Huệ Tâm ra đi trong nỗi uất hận tột cùng.
Liễu Vân Nương nghe xong hồi ức của nguyên thân, chỉ có thể cười lạnh trong lòng:
“Thật là đen đủi tám đời, gặp phải một lũ người như thế, thảm không tả nổi!”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, nàng liền cất giọng hỏi:
“Chuyện gì?”
Từ sau khi gả chồng, tính cách của Liễu Huệ Tâm trở nên ngay thẳng, dứt khoát, giọng nói cũng mạnh mẽ, không vòng vo như trước. Bên ngoài vang lên giọng của Tề Tranh Minh:
“Huệ Tâm, ngươi không muốn để khách nhân ở tại Phù Viện, vậy chúng ta chuyển họ đến Lan Tạ. Vừa hay, mùa hè trời nóng, nơi đó mát mẻ, không gây phiền hà gì. Sau đó nhớ bảo người quét dọn cho sạch sẽ.”
Liễu Vân Nương mở cửa, lạnh lùng đáp:
“Quét tước thì đúng, nhưng không phải để cho khách ở. Gần đây trời nóng, ta muốn chuyển sang đó để tránh cái oi bức này.”
Tề Tranh Minh nghe vậy liền cau mày, vẻ không đồng tình:
“Cái này không được, cái kia cũng không thành. Vậy ngươi định sắp xếp khách nhân ở đâu?”
Liễu Vân Nương chẳng hề tức giận, ung dung nói: "Theo ý ta, đưa nàng vào ở trong phủ e rằng không phải là chuyện hay."
"Người ta vừa thắt cổ tự vẫn, ngươi còn muốn ép người ta đến bước đường cùng sao?" Tề Tranh Minh nhíu mày, trầm giọng: "Huệ Tâm, ngươi và nàng ở chung bao năm, cũng coi như bạn bè thân thiết. Ngươi là người thiện lương, ngay cả người xa lạ ngươi cũng giúp, chẳng lẽ lại nhẫn tâm nhìn nàng đi tìm cái chết?"
"Không đến mức ấy." Liễu Vân Nương phất tay: "Nàng còn trẻ, diện mạo lại ưa nhìn. Nếu đưa vào phủ, người biết chuyện thì nói chúng ta cưu mang nàng để tránh tai tiếng, người không biết lại tưởng ngươi nạp thiếp."
Mặt Tề Tranh Minh trầm hẳn xuống: "Đừng ăn nói hàm hồ."
Tình cảm vợ chồng thắm thiết hóa ra là giả.
Con nuôi là giả.
Mẹ nuôi và con nuôi cũng là giả.
Trình Như Mộng vốn là mẹ ruột của Tề Hòa Thần. Thậm chí, khi con dâu vừa bước chân vào cửa, Trình Như Mộng cũng được nhận làm thân bà bà, cả nhà họ mới thực sự là một gia đình.
Liễu Huệ Tâm đau đớn đến tột cùng, chưa kịp nguôi ngoai thì bên phía con gái nàng cũng xảy ra chuyện không suôn sẻ, mọi thứ rối tung như ổ gà ổ vịt. Vừa phải chịu nỗi khổ tâm, vừa lo lắng cho nữ nhi, thân thể nàng ngày càng suy kiệt.
Đỉnh điểm là khi Tề Tranh Minh thẳng thừng trách móc nàng vì đã làm chậm trễ Trình Như Mộng. Nỗi uất ức chất chứa bấy lâu khiến nàng không nhịn được mà cất lời chất vấn.
Tề Tranh Minh tất nhiên lập tức thề thốt phủ nhận. Hai vợ chồng cãi nhau một trận kịch liệt, cuối cùng tan rã trong bầu không khí lạnh lẽo.
Liễu Huệ Tâm vốn xuất thân từ danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã được dạy dỗ tam tòng tứ đức. Nàng không cam lòng, nhưng cũng định nén giận mà chịu đựng mọi chuyện. Nàng nghĩ rằng, một sự nhịn chín sự lành, miễn sao giữ được gia đình. Nhưng đáng tiếc, kẻ khác lại không muốn thế.
Chưa được mấy ngày, nàng đổ bệnh, mà lần này là bệnh không thể gượng dậy nổi.
Trước khi nàng trút hơi thở cuối cùng, Tề Tranh Minh cùng Trình Như Mộng đã đứng trước giường, thừa nhận tất cả. Hai người cho hay, họ sợ nếu nàng làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tề Hòa Thần, nên mới ra tay. Thuốc khiến nàng đổ bệnh được chính con dâu ngày ngày tận tay đưa cho nàng uống.
Lời cuối cùng mà Liễu Huệ Tâm nghe được trong đời là giọng nói đầy mỉa mai của con dâu:
“Ngài từng nói, Hòa Thần và tỷ tỷ trong mắt ngài đều như nhau, ngài nguyện ý lấy mạng đổi lấy sự bình an cho bọn họ. Nay mọi chuyện vốn đã là tai họa ngầm từ trước. Ngài đi rồi, đối với tất cả mọi người đều là điều tốt. Ngài cứ yên tâm, cả đời này, trong mắt ta, ngài vẫn là bà bà của ta!”
Liễu Huệ Tâm ra đi trong nỗi uất hận tột cùng.
Liễu Vân Nương nghe xong hồi ức của nguyên thân, chỉ có thể cười lạnh trong lòng:
“Thật là đen đủi tám đời, gặp phải một lũ người như thế, thảm không tả nổi!”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, nàng liền cất giọng hỏi:
“Chuyện gì?”
Từ sau khi gả chồng, tính cách của Liễu Huệ Tâm trở nên ngay thẳng, dứt khoát, giọng nói cũng mạnh mẽ, không vòng vo như trước. Bên ngoài vang lên giọng của Tề Tranh Minh:
“Huệ Tâm, ngươi không muốn để khách nhân ở tại Phù Viện, vậy chúng ta chuyển họ đến Lan Tạ. Vừa hay, mùa hè trời nóng, nơi đó mát mẻ, không gây phiền hà gì. Sau đó nhớ bảo người quét dọn cho sạch sẽ.”
Liễu Vân Nương mở cửa, lạnh lùng đáp:
“Quét tước thì đúng, nhưng không phải để cho khách ở. Gần đây trời nóng, ta muốn chuyển sang đó để tránh cái oi bức này.”
Tề Tranh Minh nghe vậy liền cau mày, vẻ không đồng tình:
“Cái này không được, cái kia cũng không thành. Vậy ngươi định sắp xếp khách nhân ở đâu?”
Liễu Vân Nương chẳng hề tức giận, ung dung nói: "Theo ý ta, đưa nàng vào ở trong phủ e rằng không phải là chuyện hay."
"Người ta vừa thắt cổ tự vẫn, ngươi còn muốn ép người ta đến bước đường cùng sao?" Tề Tranh Minh nhíu mày, trầm giọng: "Huệ Tâm, ngươi và nàng ở chung bao năm, cũng coi như bạn bè thân thiết. Ngươi là người thiện lương, ngay cả người xa lạ ngươi cũng giúp, chẳng lẽ lại nhẫn tâm nhìn nàng đi tìm cái chết?"
"Không đến mức ấy." Liễu Vân Nương phất tay: "Nàng còn trẻ, diện mạo lại ưa nhìn. Nếu đưa vào phủ, người biết chuyện thì nói chúng ta cưu mang nàng để tránh tai tiếng, người không biết lại tưởng ngươi nạp thiếp."
Mặt Tề Tranh Minh trầm hẳn xuống: "Đừng ăn nói hàm hồ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.