Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính
Chương 49: Liên hoa (5)
Thanh Khâu Thiên Dạ
06/08/2021
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lý Vân Phi bắt đầu theo dõi Vệ Liên Hoa.
Trong thế giới này, Lý Vân Phi là thiếu gia, Vệ Liên Hoa là nha hoàn, cho nên Lý Vân Phi có ưu thế trời sinh về thân phận so với Vệ Liên Hoa.
Vệ Liên Hoa muốn theo dõi Lý Vân Phi thì khả năng thành công là cực kỳ bé nhỏ, nhưng Lý Vân Phi muốn theo dõi Vệ Liên Hoa thì đơn giản hơn nhiều.
Sau khi Lý Vân Phi theo dõi Vệ Liên Hoa, vốn cứ ngỡ rằng mình trông thấy sẽ là một người thuần khiết không tỳ vết, kết quả hiện thực chênh lệch quá nhiều so với tưởng tượng.
Ở Lý gia, Vệ Liên Hoa gần như không có xung đột gì với người khác, ở phương diện này Lý Vân Phi vẫn cảm thấy hết sức hài lòng. Chuyện làm anh ta cảm thấy không đúng ấy là vậy mà lại phát hiện Vệ Liên Hoa trộm đồ của Lý Vân Hạo?
Lúc đầu Lý Vân Phi còn nghĩ có lẽ là vì Liên Hoa có khó khăn gì đó, thậm chí anh ta còn trực tiếp chạy tới trước mặt Vệ Liên Hoa, ám chỉ Vệ Liên Hoa thiếu tiền thì có thể nói với mình.
Nhưng Vệ Liên Hoa thẳng thắn từ chối Lý Vân Phi, đồng thời biểu thị bản thân mình không phải dùng tiền là có thể mua được.
Đối với chuyện này, Lý Vân Phi rất là vui mừng, có lẽ là Liên Hoa thật sự thiếu tiền, nhưng quả thật cô ấy cũng rất có cốt khí.
Chỉ là loại chuyện như ăn cắp nhất định không thể bị phát hiện được.
Lý Vân Phi tìm cái cớ đi đến chỗ Lý Vân Hạo, định giúp Vệ Liên Hoa lấp liếm một phen, không ngờ Lý Vân Hạo hoàn toàn không phát hiện.
"Bình hoa trước kia chú trưng ở đây đâu?" Lý Vân Phi nhìn qua thư phòng của Lý Vân Hạo rồi dò hỏi.
Anh ta nhớ lần trước thứ Liên Hoa trộm hình như là bình hoa kia.
"Liên Hoa không cẩn thận làm vỡ rồi." Lý Vân Hạo xua tay nói, "Một cái bình hoa mà thôi, không đáng kể."
"Làm vỡ?" Sao lại có thể như thế được?
Bình hoa kia không phải bị Liên Hoa trộm đem đến hiệu cầm đồ rồi sao?
"Đại ca, Liên Hoa cũng không phải cố ý." Lý Vân Hạo nhíu mày nói, "Một cái bình hoa mà thôi, chẳng lẽ em còn bắt Liên Hoa đền mạng à!"
"Không, không, anh chỉ tùy tiện hỏi chút thôi." Trong lòng Lý Vân Phi phủ kín một tầng bóng ma, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Anh ta tìm được đến hiệu cầm đồ mà Vệ Liên Hoa cầm cố bình hoa kia.
Ông chủ của hiệu cầm đồ này là bạn học cùng lớp với anh ta, lén nói một chút là có thể xem được chút sổ sách.
"Cô gái kia cầm cố tổng cộng là 5 lần rồi, có đôi khi là bình hoa, có đôi khi là nghiên mực, còn có một lần là ngọc bội. Nhưng hình như cô ấy cần dùng tiền gấp, cho nên giá cả của những món đồ này đều ép xuống tương đối thấp, trước mắt tất cả cầm cố được tổng là 200 đồng đại dương." Chưởng quỹ của hiệu cầm đồ đáp rất rõ ràng.
Phía trên này cũng có ghi chép rõ ràng, muốn phủ nhận là không thể.
Lý Vân Phi cảm thấy rất kỳ quái.
Liên Hoa thân là nha hoàn thiếp thân của Lý Vân Hạo, tiền tháng tuyệt đối không thấp, ăn ở đều ở Lý gia, cha mẹ người thân của cô ta đều đã mất, căn bản không cần dùng nhiều tiền như vậy.
Hai trăm đồng đại dương, nếu ở gia đình bình thường thì đã đủ cho một nhà mấy miệng ăn sống thoải mái rất nhiều năm.
Hơn nữa, anh ta cũng không trông thấy Liên Hoa đặt mua quần áo đồ trang sức gì cho mình, cho nên tiền này rốt cuộc đã đi đâu?
Chẳng lẽ lại để phụ cấp cho người trong lòng kia?
Lý Vân Phi cảm thấy cực kỳ không cam lòng.
Nếu như người đàn ông này cần Liên Hoa trộm cắp đồ của Lý gia để mà phụ cấp, thì cho dù họ yêu nhau, cũng nhất định không đi được đến đâu. Như vậy, anh ta không thể từ bỏ Liên Hoa được!
Lý Vân Phi càng theo dõi chặt chẽ hơn.
Vệ Liên Hoa cũng đã nhận ra chút gì đó, không còn trộm đồ từ chỗ Lý Vân Hạo nữa, mà thành thành thật thật yên tĩnh lại.
Hai trăm đồng đại dương, trừ một trăm đồng để mua lương thực, số còn lại còn có thể làm chút mối làm ăn khác, ví dụ như dược liệu.
Một khi Vệ Liên Hoa an phận thành thật, Lý Vân Phi muốn điều tra thêm tin tức cũng rất không có khả năng.
Hơn nữa những thứ Vệ Liên Hoa trộm nếu không phải là bị "đập hư" thì chính là Lý Vân Hạo cho, cho dù Lý Vân Phi nói thẳng với Lý Vân Hạo thì đối phương cũng không nhất định sẽ tin. Hơn nữa, Lý Vân Phi cũng không phải loại người thích đâm thọc.
Lý Vân Phi nhớ tới chuyện trước đó Lý Chiêu nói, Liên Hoa cực kỳ thích nghe tin tức về quân đội.
Anh ta điều tra thử, phát hiện quả nhiên Vệ Liên Hoa rất chú ý đến quân đội, nhất là quân đội của Vương Đại Đức, có đôi khi sẽ xin tờ báo về với lý do là 'để học chữ'.
Vương Đại Đức.
Cho dù Lý Vân Phi có không quan tâm chuyện trong nhà thì cũng biết vị này sắp đến Lý gia làm khách.
Chắc hẳn người mà Liên Hoa thích ở trong quân đội của Vương Đại Đức?
Lý Vân Phi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi nói với bác cả một chút, nói anh ta cũng muốn gia nhập vào chuyện nghênh đón Vương Đại Đức đến thăm, ngược lại làm cho cha mẹ khen ngợi anh ta, bảo con trai cuối cùng cũng không ngốc đến mức bỏ mặc tất cả nữa.
Quan hệ của Lý gia họ và Vương đại soái rất mật thiết, nếu Lý Vân Phi có thể lấy lòng Vương đại soái, thì còn sợ Lý gia không chọn anh ta làm người thừa kế à?
Lý Vân Phi và Vệ Liên Hoa bên này sổ nợ rối mù, Vệ Chiếu cũng không hề quan tâm đến.
Hắn tin rằng Lý Vân Phi có thể phát hiện ra điểm không hợp lý.
Dù sao ở trong kịch bản sau này, sau khi Lý Vân Phi bị Lý Vân Hạo đuổi ra ngoài đã đến cục cảnh sát làm cố vấn một thời gian, hơn nữa lại còn làm rất tốt, nếu như không phải Lý Vân Hạo ra tay, thì nói không chừng Lý Vân Phi còn có thể làm lớn ở cục cảnh sát cơ!
Trong thiên tính của Lý Vân Phi vốn có sức mạnh truy tìm sự thật.
Vệ Liên Hoa quá tự tin về mình, không quá đề phòng Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo, thế nên ngược lại dễ dàng lộ ra sơ hở.
Trước mắt mà nói, người làm Vệ Chiếu cảm thấy phiền phức không phải Vệ Liên Hoa, mà là Tề Hiểu Yến.
Tề Hiểu Yến đại khái đã chấp nhận thiết lập "mình sẽ là vợ của Lý Chiêu", không có việc gì sẽ đưa một chút đồ mình tự làm đến.
Lúc đầu là giày, sau đó là túi thơm ví tiền, sau nữa là quần áo.
Quần áo này có kiểu Trung Quốc có kiểu Tây, thậm chí còn có cả thêu thùa.
Không biết Tề Hiểu Yến nghe được từ đâu rằng gần đây Vệ Chiếu muốn xem « Ly Tao », thế là thêu hết toàn văn của « Ly Tao » lên bình phong, chữ nào cũng thêu rất lớn, thuận tiện cho Vệ Chiếu sờ xem.
Lúc cái bình phong này được đưa tới, Vệ Chiếu còn chưa kịp sờ vào, Tiểu Mã đã cảm động không thôi.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân này thật sự quá tốt rồi, thiếu gia nhất định sẽ hạnh phúc." Tiểu Mã vừa khóc, vừa thận trọng đẩy bình phong lên bên cạnh Vệ Chiếu, nói đủ lời khen Tề Hiểu Yến.
"Ánh mắt của phu nhân thật sự quá tốt, thiếu phu nhân này thật đúng là không có gì để trách móc cả. Vừa biết may quần áo, lại biết cả nấu ăn. Nghe nói cô ấy đã bắt đầu học phu nhân những món mà thiếu gia thích đó." Lúc trước Tiểu Mã chỉ lo lắng Tề Hiểu Yến này có thể sẽ xem thường thiếu gia, hoặc là không tốt với thiếu gia, bây giờ hoàn toàn không cần lo lắng nữa rồi.
Trong hai tháng Tề Hiểu Yến dọn vào Lý gia, gần như ngày nào cũng ở trong phòng thêu thùa, cách mấy ngày sẽ đưa đồ đến cho Vệ Chiếu một lần, làm cho trong phủ từ trên xuống dưới đều khen Tề Hiểu Yến thật sự vừa tri kỷ vừa hiền lành.
Nếu không phải Tề Hiểu Yến là người câm, thì nói không chừng bây giờ có đầy người muốn cưới cô ấy về làm vợ cho con trai mình rồi.
Bởi vì Tề Hiểu Yến được khen, nên Lý phu nhân đi đường cũng như mang gió, quyết định đến lúc đó sính lễ đem đến cho Tề gia nhất định phải nhiều hơn hai phần.
Cưới được một cô con dâu như thế, thật sự là quá hời rồi!
Khi tất cả mọi người khen Tề Hiểu Yến tốt, đồng thời bắt đầu khuyên can Vệ Chiếu, một mình Vệ Chiếu sẽ lập tức lộ ra thế đơn lực cô.
Hắn không nhìn thấy, Tiểu Mã dẫn hắn đi đâu thì hắn đi đó.
Nhưng cho dù không nhìn thấy, thì thính giác của hắn vẫn không có vấn đề.
Tiếng thở này tuyệt đối không phải Tiểu Mã hoặc là Lý phu nhân, trừ Tề Hiểu Yến ra thì còn ai vào đây?
Giờ phút này Vệ Chiếu đang ngồi trong quán trà, bên cạnh là Tề Hiểu Yến, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng, vẫn là Tề Hiểu Yến phá vỡ cục diện bế tắc trước.
Cô ấy khua tay ra hiệu, nha hoàn bên cạnh lập tức tự động phiên dịch ra, "Thiếu gia, tiểu thư nhà em muốn hỏi ngài, quần áo có vừa người không ạ?"
"Vừa, vừa cực kỳ." Không đợi Vệ Chiếu trả lời, Tiểu Mã ở bên cạnh đã gật đầu, "Ngài xem, bây giờ thiếu gia đang mặc đây, cực kỳ vừa vặn luôn."
Vệ Chiếu xém bị sặc trà.
Cho nên bộ quần áo hắn mặc trên người bây giờ chính là Tề Hiểu Yến làm cho?
Mù lòa thật sự rất phiền phức mà!
Nhưng bộ quần áo này đúng thật là không tệ.
Vệ Chiếu cũng từng sờ qua bộ quần áo này, dùng chất liệu rất mềm, đường may cũng rất nhỏ, sờ vào hết sức thoải mái, hơn nữa ở chỗ góc áo còn dùng sợi tơ tằm thêu hai chữ "Lý Chiêu".
"Vừa là tốt rồi." Nha hoàn nhìn thoáng qua tiểu thư ra hiệu, trên mặt cũng nở nụ cười, "Vậy ngài thích màu gì, lần sau có thể trực tiếp nói với tiểu thư, tiểu thư sẽ sửa lại."
"Khụ, không cần." Vệ Chiếu há miệng nói.
Sau khi nói xong, lại cảm thấy lời nói của mình có lẽ quá cường ngạnh, nên lại nhỏ nhẹ giải thích một câu, "Quần áo của tôi đã rất nhiều rồi, thức đêm may quần áo sẽ hại mắt, đừng làm nữa."
"Tiểu thư, Chiêu thiếu gia đang quan tâm ngài đó." Nha hoàn cười tủm tỉm nói nói, "Ngài cũng phải nghe lời khuyên của em, buổi tối nên nghỉ ngơi sớm mới tốt."
"Tề tiểu thư buổi tối vẫn thêu thùa sao?" Tiểu Mã hô lên thành tiếng.
"Tiểu thư nhà em làm quen rồi, Tề gia... Khụ." Nha hoàn nhanh chóng nuốt mấy câu còn lại xuống, trước mặt cô gia tương lai mà nói Tề gia không tốt với tiểu thư thì cũng không được, dù sao đại thiếu phu nhân của Tề gia cũng là chị nuôi của Chiêu thiếu gia mà.
"Tấm bình phong kia là tiểu thư nhà em thức đêm làm, nếu không thì sẽ không nhanh như vậy." Nha hoàn tranh công cho tiểu thư nhà mình.
Sắc mặt Tề Hiểu Yến có chút ngượng ngùng, vội vàng ra dấu với nha hoàn, ra hiệu không cần phải nói cặn kẽ như vậy.
"Tiểu thư nhà em ngại í mà, được rồi, em không nói nữa, không nói nữa." Nha hoàn che miệng cười trộm.
Tiểu Mã cảm thấy thiếu phu nhân này thật sự quá tốt rồi.
Cắt ngang một hồi như thế, bản thân Vệ Chiếu cũng không nói nên lời gì được.
Cũng không thể quang minh chính đại nói tôi không muốn cưới cô mà.
Mặc dù bây giờ là thời kì dân quốc, nhưng Tề gia tác phong lạc hậu. Nếu như từ hôn, tương lai của Tề Hiểu Yến sẽ đi về đâu.
Vệ Chiếu lâm vào trong mịt mù.
Nếu không thì cứ lấy đi? Đến lúc đó mình hoàn thành nhiệm vụ rồi chết, Tề Hiểu Yến cũng xem như thủ tiết, có tài sản mình cho, lại có mẹ giúp đỡ, chắc cũng sẽ sống tốt thôi.
Nhưng tái hôn vốn sẽ không gả được vào nhà tốt, Tề Hiểu Yến lại còn bị câm, vậy thì sẽ phiền toái hơn.
Vệ Chiếu cảm thấy mình lâm vào trong hai cái khó này.
Không thì đợi thêm vậy.
Nơi này chắc chắn vẫn còn không ít nam thanh niên tốt, mình tìm một cơ hội đi ra ngoài xem một chút, chọn cho Tề Hiểu Yến một người tốt.
Chỉ là bây giờ mắt hắn không tiện, muốn chọn người cho Tề Hiểu Yến chắc chắn phải đợi đến khi mình nhiệm vụ sau đó tìm hệ thống van nài.
Hoàn thành nhiệm vụ, mắt của mình mới có thể "khỏi".
"Tiểu Mã, tôi muốn nói với Tề tiểu thư chút việc, hai người đi ra ngoài trước đi, đừng cho người khác vào." Vệ Chiếu quyết định nên tiêm cho Tề Hiểu Yến một mũi dự phòng trước.
"Vâng vâng." Tiểu Mã vô cùng đồng ý, lập tức kéo nha hoàn đi.
"Tề tiểu thư, nếu như ngài muốn nói gì, thì viết mấy chữ vào trong lòng bàn tay thiếu gia là được." Tiểu Mã 'tốt bụng' nói một câu, sau đó mới đóng cửa lại.
"A." Tề Hiểu Yến phát ra một âm thanh.
Có chút khàn khàn, nhưng không tính là khó nghe.
Cô ấy chỉ là vì bị bệnh nên mới hỏng cuống họng, không có cách nào nói chuyện, nhưng chỉ là tiếng 'a' bình thường thì vẫn phát ra được.
Đây cũng là âm thanh duy nhất mà cô ấy có thể phát ra.
"Tôi... Tôi tạm thời không có cách nào từ chối thành thân với cô cả." Vệ Chiếu sờ bàn, chậm rãi tới gần Tề Hiểu Yến, chậm rãi nói.
Tề Hiểu Yến duỗi ngón tay ra chạm vào lòng bàn tay Vệ Chiếu một cái.
Đây là biểu thị cô ấy biết rồi?
Vệ Chiếu không đoán ra được, nhưng không trở ngại hắn nói tiếp, "Nhưng tôi sẽ cố gắng kéo dài một chút thời gian."
"A a a a."
"Không phải tôi ghét cô." Vệ Chiếu ngoài ý muốn biết rõ hàm nghĩa trong giọng nói gấp rút của Tề Hiểu Yến, "Chỉ là như cô thấy, tôi là người mù, nếu cô thành thân với tôi, sẽ chỉ liên lụy đến cô mà thôi."
Tề Hiểu Yến kéo tay Vệ Chiếu qua, nhất bút nhất hoạ viết xuống ba chữ trong lòng bàn tay Vệ Chiếu.
【 Không liên lụy 】
Tay của cô ấy không tính là mềm mại, thậm chí còn có rất nhiều vết chai, nhưng như vậy cũng không ngăn được nhiệt độ mà ngón tay cô ấy truyền ra.
Rất nóng, còn có chút mồ hôi.
Rất rõ ràng, cô gái này đang căng thẳng.
"Tôi... Tôi không có khả năng sinh đẻ." Vệ Chiếu chỉ có thể mượn dùng một chút kinh nghiệm đời trước, "Việc này nói ra thật sự khó mà mở miệng, nhưng quả thật tôi không thể sinh con được. Tôi không ngờ tới, bởi vì tự tôn của mình nên không nói cho mẹ tôi biết, để rồi làm trễ nãi cô một đời. Cô yên tâm, tôi sẽ nhờ mẹ tôi tìm cho cô một người tốt hơn."
Tay Tề Hiểu Yến cầm tay Vệ Chiếu lập tức siết chặt.
Trong lòng Vệ Chiếu lại nhẹ nhàng thở phào.
Chắc chắn đối phương vẫn quan tâm chuyện này.
Như này mới đúng chứ! Một cô gái khỏe mạnh xinh đẹp (Tiểu Mã nói xinh đẹp), nói thế nào cũng là nữ phụ, chỉ cần không đấu đá với nữ chính, thì gả cho một người tốt chắc hẳn không khó.
Hắn đã nói đến mức này, đối phương chắc chắn phải rút lui.
【 Không sao cả 】
Tề Hiểu Yến kiên định viết vào lòng bàn tay Vệ Chiếu mấy chữ này.
Vệ Chiếu vừa định rút tay ra, lại bị đối phương nắm chặt trong tay.
Cô gái này, sức lực rất lớn nha.
【 Em chăm sóc anh 】
Vệ Chiếu không nhớ rõ mình trở về thế nào.
Sau khi Tề Hiểu Yến viết xong bốn chữ này, thì lập tức mở cửa đi ra ngoài, không tiếp tục cho Vệ Chiếu cơ hội nói những lời khác.
Vì chuyện này, Tiểu Mã hung hăng nói Vệ Chiếu rất lâu.
"Thiếu gia, Thiếu phu nhân tốt như vậy nếu ngài nếu bỏ lỡ sẽ bị thiên lôi đánh đó!"
"... Nếu tôi lấy người ta mới bị thiên lôi đánh thì có." Vệ Chiếu thở dài nói, "Người ta là một cô gái khỏe mạnh xinh đẹp, không thể bị tôi làm chậm trễ được."
"Như thế này sao mà gọi là làm chậm trễ chứ? Thiếu gia trừ mắt có vấn đề, thì những điểm khác đều xuất chúng hơn người. Nếu không phải Tề gia và chúng ta có quan hệ thông gia, thì thiếu gia ngài dù là cưới một cô gái con nhà môn hộ cũng được. Còn không phải con người thiếu phu nhân tốt sao? Điểm này đã mạnh hơn những cô gái bình thường rồi."
"Lỡ như tôi chết sớm thì sao?" Vệ Chiếu cắn răng nói, "Tôi thường xuyên bị bệnh anh cũng biết, tôi có lúc nào mà không phải dùng thuốc đâu."
"Suỵt, thiếu gia đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy mà." Tiểu Mã vội vàng ngăn cản, "Thiếu gia, chính vì như vậy ngài mới càng nên cưới vợ sớm đó, nếu không thì sau này ngài đi, đến người khóc cũng không có."
"Đi đi!" Vệ Chiếu trực tiếp phất tay.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân này ngài nhất định phải cưới. Nói thật với ngài thế này, hai người đã trao đổi danh thiếp rồi, bây giờ quá trình nên đi cũng đã đi cả, chỉ thiếu một buổi lễ thành hôn thôi. Nếu không thì sao Tề gia lại để con gái nhà mình năm lần bảy lượt chạy đến chỗ ngài chứ. Ngài ấy à, cứ chờ làm tân lang đi thôi, đừng nghĩ những chuyện linh tinh này nữa. Không có Tề tiểu thư, thì phu nhân cũng sẽ cưới cho ngài một cô gái khác thôi."
Vệ Chiếu bị Tiểu Mã nói cho sắp thổ huyết.
Lại còn như vậy nữa?
Đáng thương cho Vệ Chiếu đã làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải loại cưỡng ép thành thân này. Trước kia hắn chỉ cần vây quanh nam nữ chính là được, chuyện thành thân thật sự không có ai thúc ép hắn, nếu thật sự bị thúc giục, thì chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sớm rồi chết thôi, căn bản không cần lo lắng.
Nhưng bây giờ... Bây giờ đây là nữ phụ đó!
Đây không phải chuyện hắn động tay động chân chút là giải quyết được?
Sớm biết như vậy, lúc trước còn không bằng sinh một cơn bệnh nặng, rồi để nữ phụ yêu Lý Vân Hạo cho rồi!
Không, như này cũng không tốt lắm.
Vệ Chiếu nặng nề thở dài.
Nể tình những bộ quần áo mà Tề Hiểu Yến đưa tới, hắn cũng không thể đẩy Tề Hiểu Yến vào trong hố lửa là Lý Vân Hạo được.
Mặc kệ, trước tiên bỏ qua những chuyện này đi.
Nên giải quyết Vệ Liên Hoa sớm thì hơn.
Bởi vì Lý Vân Phi muốn gia nhập nghênh vào công cuộc chuẩn bị đón Vương Đại Đức, Lý Vân Hạo tất nhiên cũng không cam chịu thấp kém, cũng gia nhập vào.
Vệ Liên Hoa làm nha hoàn hầu cận của Lý Vân Hạo, tất nhiên cũng phải giúp Lý Vân Hạo làm việc.
"Thiếu gia, những người có tên ở đây đều phải gửi thiệp mời sao?" Vệ Liên Hoa nhận lấy chồng giấy kia, tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi." Lý Vân Hạo gật đầu, "Đây đều là tâm phúc của Vương đại soái, chúng ta cũng phải chuẩn bị một phần quà, tiếp đón như nhau. Cho nên những người này đều phải lần lượt viết một phần thiếp mời, biểu đạt chúng ta rất coi trọng họ."
Trong lòng Vệ Liên Hoa lập tức có hi vọng.
Kiếp trước cũng vào lúc này, Đoạn Thức Tốn cũng theo chân Vương Đại Đức tới đây, thậm chí, lúc ấy mình bởi vì thân thiết với Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia mà bị một nha hoàn hãm hại, quỳ trong hoa viên đằng sau.
Lúc ấy, chính là Đoạn Thức Tốn đi qua đó cứu mình, hơn nữa còn dịu dàng an ủi mình, còn cho cô ta mấy đồng đại dương, đồng thời nói sau này mình gặp nạn có thể đi tìm hắn.
Đoạn Thức Tốn là kiểu người khác biệt hoàn toàn so với Lý Vân Hạo và Lý Vân Phi.
Hắn ta anh tuấn, mà lại có dã tâm.
Đàn ông như vậy rất dễ dàng hấp dẫn phụ nữ.
Nhất là trải qua thái độ nhân nhượng không quả quyết của Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo, Vệ Liên Hoa càng thêm dễ dàng bị kiểu đàn ông như Đoạn Thức Tốn hấp dẫn.
Hắn ta có đủ tất cả để cho mình trở thành người phụ nữ tốt nhất.
Quần áo lộng lẫy, đồ trang sức, thể diện, thậm chí là quyền lực.
Mà những điều này, Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo đều không thể cho cô ta.
Thậm chí trên giường, cũng là Đoạn Thức Tốn mới đem đến cho cô ta cảm giác mạnh.
Mặc dù người Đoạn Thức Tốn thích nhất không phải cô ta, nhưng như vậy thì có sao? Mặc dù cô ta không phải thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của Đoạn Thức Tốn, nhưng lại là người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn ta.
Lần này, cô ta nhất định phải thay đổi duyên phận gặp nhau, dùng trạng thái tốt nhất của mình để quen biết với Đoạn Thức Tốn.
Cô ta tin rằng Đoạn Thức Tốn nhất định sẽ tốt với cô ta hơn!
"Thiếu gia, em giúp ngài viết nhé, ngài mệt quá rồi, hôm qua cũng ngủ muộn, phải chú trọng sức khỏe." Vệ Liên Hoa nhỏ nhẹ khuyên, "Ngài luôn dạy em viết chữ, chữ của em cũng giống chữ của ngài đến tám phần đấy."
"Em biết viết chứ?" Lý Vân Hạo quả thật hơi buồn ngủ.
"Chuyện này có gì khó?" Vệ Liên Hoa che miệng cười, "Thiếu gia, ngài viết cho em một tấm thiếp mời để em xem, em dựa vào đó để viết, đổi tên là được rồi."
Lý Vân Hạo nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.
Thiếp mời mà, đều giống nhau cả.
Nghĩ tới đây, anh ta nhịn không được kéo Vệ Liên Hoa vào trong lòng mình, "Liên Hoa, em thật đúng là bảo bối của anh. Em quan tâm anh, thích anh như vậy, anh thật sự không biết có bao nhiêu phúc khí mới có thể có được em."
Vệ Liên Hoa cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn giả bộ như tình thâm, "Thiếu gia nói những lời như vậy làm em không dám nhận, em thấp cổ bé họng, nếu không phải thiếu gia coi trọng, thì bây giờ không biết em đang ở đâu nữa. Chỉ là giúp thiếu gia san sẻ một chút, là vinh hạnh của em mới đúng."
Có kinh nghiệm của kiếp trước, Vệ Liên Hoa hoàn toàn có thể nắm giữ được Lý Vân Hạo.
Lần này, cô ta chẳng những giữ vững mình, từ chối yêu cầu của Lý Vân Hạo, đồng thời còn moi được không ít lợi ích từ Lý Vân Hạo.
Nhưng dù sao bây giờ Lý Vân Hạo vẫn chưa phải là người thừa kế của Lý gia ế, đồ tốt trong tay có hạn, thứ anh ta có thể cho Vệ Liên Hoa cũng chỉ có như vậy.
Cũng đến thời điểm nên thay người rồi.
Vệ Liên Hoa dịu dàng tốt đẹp khuyên Lý Vân Hạo đi nghỉ ngơi, còn mình thì xem lại mấy tờ danh sách.
Cô ta muốn viết cái đầu tiên cho Đoạn Thức Tốn.
Tờ này không dùng kiểu chữ tương tự như Lý Vân Hạo, mà phải dùng kiểu chữ tương tự như Đoạn Thức Tốn, gây nên sự chú ý của hắn, sau đó lại giả vờ như ngẫu nhiên gặp, làm hắn ta tin tưởng đây là duyên phận được định sẵn trong sinh mệnh mới được.
Nói là liền làm.
Vệ Liên Hoa lập tức viết một phần cho Đoạn Thức Tốn, viết xong cũng coi như hài lòng, đặc biệt đặt nó ở một bên, sau đó mới bắt đầu viết cho những người khác trên danh sách.
Thiếp mời không dễ viết, nhưng cũng may nội dung trong thiệp mời cũng không cần nhiều, chậm rãi viết, tốc độ cũng từ từ nâng lên.
Nhưng viết được một lúc, Vệ Liên Hoa cảm thấy có chút kỳ quái.
"Tờ thứ nhất trên danh sách này đều là tâm phúc của Vương Đại Đức, tại sao không thấy tên của Đoạn Thức Tốn?"
Theo lý thuyết, Đoạn Thức Tốn là phó quan của Vương Đại Đức, tên phải nằm ở rất cao mới đúng chứ.
Chẳng lẽ lại ở phía sau, hay là thiếu rồi?
Vệ Liên Hoa cẩn thận kiểm tra hai tấm danh thiếp còn lại một phen, vẫn không có tên Đoạn Thức Tốn.
Sao có thể như thế được?
Kiếp trước Đoạn Thức Tốn thật sự từng đến Lý gia, nhưng sao kiếp này lại không đến?
Vệ Liên Hoa quay đầu nhìn Lý Vân Hạo đã ngủ thiếp đi, suýt thì muốn trực tiếp gọi anh ta dậy hỏi xem vì sao Đoạn Thức Tốn không có tên trên danh sách?
Nhưng Vệ Liên Hoa cũng biết mình không thể hỏi.
Một khi hỏi, thì sẽ phải nói cho Lý Vân Hạo biết tại sao mình lại biết Đoạn Thức Tốn? Cô ta chỉ là một nha hoàn ở Lý gia, sao mà có cơ hội quen biết phó quan của Vương Đại Đức chứ?
Đáng hận, tin tức của mình vẫn chậm trễ quá.
Xui ở chỗ cô ta không có mấy người tin cẩn.
Đám nha hoàn từ trên xuống dưới Lý gia này, kiếp trước có được mấy người không bắt nạt cô ta chứ? Những người này đừng nói là được cô ta xem trọng, không bị cô ta trả thù cũng đã không tệ rồi.
Hơn nữa, Vệ Liên Hoa làm những chuyện ấy, tuyệt đối không thích hợp bị người khác biết.
Chỉ có thể vụng trộm đi điều tra một phen!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lý Vân Phi bắt đầu theo dõi Vệ Liên Hoa.
Trong thế giới này, Lý Vân Phi là thiếu gia, Vệ Liên Hoa là nha hoàn, cho nên Lý Vân Phi có ưu thế trời sinh về thân phận so với Vệ Liên Hoa.
Vệ Liên Hoa muốn theo dõi Lý Vân Phi thì khả năng thành công là cực kỳ bé nhỏ, nhưng Lý Vân Phi muốn theo dõi Vệ Liên Hoa thì đơn giản hơn nhiều.
Sau khi Lý Vân Phi theo dõi Vệ Liên Hoa, vốn cứ ngỡ rằng mình trông thấy sẽ là một người thuần khiết không tỳ vết, kết quả hiện thực chênh lệch quá nhiều so với tưởng tượng.
Ở Lý gia, Vệ Liên Hoa gần như không có xung đột gì với người khác, ở phương diện này Lý Vân Phi vẫn cảm thấy hết sức hài lòng. Chuyện làm anh ta cảm thấy không đúng ấy là vậy mà lại phát hiện Vệ Liên Hoa trộm đồ của Lý Vân Hạo?
Lúc đầu Lý Vân Phi còn nghĩ có lẽ là vì Liên Hoa có khó khăn gì đó, thậm chí anh ta còn trực tiếp chạy tới trước mặt Vệ Liên Hoa, ám chỉ Vệ Liên Hoa thiếu tiền thì có thể nói với mình.
Nhưng Vệ Liên Hoa thẳng thắn từ chối Lý Vân Phi, đồng thời biểu thị bản thân mình không phải dùng tiền là có thể mua được.
Đối với chuyện này, Lý Vân Phi rất là vui mừng, có lẽ là Liên Hoa thật sự thiếu tiền, nhưng quả thật cô ấy cũng rất có cốt khí.
Chỉ là loại chuyện như ăn cắp nhất định không thể bị phát hiện được.
Lý Vân Phi tìm cái cớ đi đến chỗ Lý Vân Hạo, định giúp Vệ Liên Hoa lấp liếm một phen, không ngờ Lý Vân Hạo hoàn toàn không phát hiện.
"Bình hoa trước kia chú trưng ở đây đâu?" Lý Vân Phi nhìn qua thư phòng của Lý Vân Hạo rồi dò hỏi.
Anh ta nhớ lần trước thứ Liên Hoa trộm hình như là bình hoa kia.
"Liên Hoa không cẩn thận làm vỡ rồi." Lý Vân Hạo xua tay nói, "Một cái bình hoa mà thôi, không đáng kể."
"Làm vỡ?" Sao lại có thể như thế được?
Bình hoa kia không phải bị Liên Hoa trộm đem đến hiệu cầm đồ rồi sao?
"Đại ca, Liên Hoa cũng không phải cố ý." Lý Vân Hạo nhíu mày nói, "Một cái bình hoa mà thôi, chẳng lẽ em còn bắt Liên Hoa đền mạng à!"
"Không, không, anh chỉ tùy tiện hỏi chút thôi." Trong lòng Lý Vân Phi phủ kín một tầng bóng ma, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Anh ta tìm được đến hiệu cầm đồ mà Vệ Liên Hoa cầm cố bình hoa kia.
Ông chủ của hiệu cầm đồ này là bạn học cùng lớp với anh ta, lén nói một chút là có thể xem được chút sổ sách.
"Cô gái kia cầm cố tổng cộng là 5 lần rồi, có đôi khi là bình hoa, có đôi khi là nghiên mực, còn có một lần là ngọc bội. Nhưng hình như cô ấy cần dùng tiền gấp, cho nên giá cả của những món đồ này đều ép xuống tương đối thấp, trước mắt tất cả cầm cố được tổng là 200 đồng đại dương." Chưởng quỹ của hiệu cầm đồ đáp rất rõ ràng.
Phía trên này cũng có ghi chép rõ ràng, muốn phủ nhận là không thể.
Lý Vân Phi cảm thấy rất kỳ quái.
Liên Hoa thân là nha hoàn thiếp thân của Lý Vân Hạo, tiền tháng tuyệt đối không thấp, ăn ở đều ở Lý gia, cha mẹ người thân của cô ta đều đã mất, căn bản không cần dùng nhiều tiền như vậy.
Hai trăm đồng đại dương, nếu ở gia đình bình thường thì đã đủ cho một nhà mấy miệng ăn sống thoải mái rất nhiều năm.
Hơn nữa, anh ta cũng không trông thấy Liên Hoa đặt mua quần áo đồ trang sức gì cho mình, cho nên tiền này rốt cuộc đã đi đâu?
Chẳng lẽ lại để phụ cấp cho người trong lòng kia?
Lý Vân Phi cảm thấy cực kỳ không cam lòng.
Nếu như người đàn ông này cần Liên Hoa trộm cắp đồ của Lý gia để mà phụ cấp, thì cho dù họ yêu nhau, cũng nhất định không đi được đến đâu. Như vậy, anh ta không thể từ bỏ Liên Hoa được!
Lý Vân Phi càng theo dõi chặt chẽ hơn.
Vệ Liên Hoa cũng đã nhận ra chút gì đó, không còn trộm đồ từ chỗ Lý Vân Hạo nữa, mà thành thành thật thật yên tĩnh lại.
Hai trăm đồng đại dương, trừ một trăm đồng để mua lương thực, số còn lại còn có thể làm chút mối làm ăn khác, ví dụ như dược liệu.
Một khi Vệ Liên Hoa an phận thành thật, Lý Vân Phi muốn điều tra thêm tin tức cũng rất không có khả năng.
Hơn nữa những thứ Vệ Liên Hoa trộm nếu không phải là bị "đập hư" thì chính là Lý Vân Hạo cho, cho dù Lý Vân Phi nói thẳng với Lý Vân Hạo thì đối phương cũng không nhất định sẽ tin. Hơn nữa, Lý Vân Phi cũng không phải loại người thích đâm thọc.
Lý Vân Phi nhớ tới chuyện trước đó Lý Chiêu nói, Liên Hoa cực kỳ thích nghe tin tức về quân đội.
Anh ta điều tra thử, phát hiện quả nhiên Vệ Liên Hoa rất chú ý đến quân đội, nhất là quân đội của Vương Đại Đức, có đôi khi sẽ xin tờ báo về với lý do là 'để học chữ'.
Vương Đại Đức.
Cho dù Lý Vân Phi có không quan tâm chuyện trong nhà thì cũng biết vị này sắp đến Lý gia làm khách.
Chắc hẳn người mà Liên Hoa thích ở trong quân đội của Vương Đại Đức?
Lý Vân Phi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi nói với bác cả một chút, nói anh ta cũng muốn gia nhập vào chuyện nghênh đón Vương Đại Đức đến thăm, ngược lại làm cho cha mẹ khen ngợi anh ta, bảo con trai cuối cùng cũng không ngốc đến mức bỏ mặc tất cả nữa.
Quan hệ của Lý gia họ và Vương đại soái rất mật thiết, nếu Lý Vân Phi có thể lấy lòng Vương đại soái, thì còn sợ Lý gia không chọn anh ta làm người thừa kế à?
Lý Vân Phi và Vệ Liên Hoa bên này sổ nợ rối mù, Vệ Chiếu cũng không hề quan tâm đến.
Hắn tin rằng Lý Vân Phi có thể phát hiện ra điểm không hợp lý.
Dù sao ở trong kịch bản sau này, sau khi Lý Vân Phi bị Lý Vân Hạo đuổi ra ngoài đã đến cục cảnh sát làm cố vấn một thời gian, hơn nữa lại còn làm rất tốt, nếu như không phải Lý Vân Hạo ra tay, thì nói không chừng Lý Vân Phi còn có thể làm lớn ở cục cảnh sát cơ!
Trong thiên tính của Lý Vân Phi vốn có sức mạnh truy tìm sự thật.
Vệ Liên Hoa quá tự tin về mình, không quá đề phòng Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo, thế nên ngược lại dễ dàng lộ ra sơ hở.
Trước mắt mà nói, người làm Vệ Chiếu cảm thấy phiền phức không phải Vệ Liên Hoa, mà là Tề Hiểu Yến.
Tề Hiểu Yến đại khái đã chấp nhận thiết lập "mình sẽ là vợ của Lý Chiêu", không có việc gì sẽ đưa một chút đồ mình tự làm đến.
Lúc đầu là giày, sau đó là túi thơm ví tiền, sau nữa là quần áo.
Quần áo này có kiểu Trung Quốc có kiểu Tây, thậm chí còn có cả thêu thùa.
Không biết Tề Hiểu Yến nghe được từ đâu rằng gần đây Vệ Chiếu muốn xem « Ly Tao », thế là thêu hết toàn văn của « Ly Tao » lên bình phong, chữ nào cũng thêu rất lớn, thuận tiện cho Vệ Chiếu sờ xem.
Lúc cái bình phong này được đưa tới, Vệ Chiếu còn chưa kịp sờ vào, Tiểu Mã đã cảm động không thôi.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân này thật sự quá tốt rồi, thiếu gia nhất định sẽ hạnh phúc." Tiểu Mã vừa khóc, vừa thận trọng đẩy bình phong lên bên cạnh Vệ Chiếu, nói đủ lời khen Tề Hiểu Yến.
"Ánh mắt của phu nhân thật sự quá tốt, thiếu phu nhân này thật đúng là không có gì để trách móc cả. Vừa biết may quần áo, lại biết cả nấu ăn. Nghe nói cô ấy đã bắt đầu học phu nhân những món mà thiếu gia thích đó." Lúc trước Tiểu Mã chỉ lo lắng Tề Hiểu Yến này có thể sẽ xem thường thiếu gia, hoặc là không tốt với thiếu gia, bây giờ hoàn toàn không cần lo lắng nữa rồi.
Trong hai tháng Tề Hiểu Yến dọn vào Lý gia, gần như ngày nào cũng ở trong phòng thêu thùa, cách mấy ngày sẽ đưa đồ đến cho Vệ Chiếu một lần, làm cho trong phủ từ trên xuống dưới đều khen Tề Hiểu Yến thật sự vừa tri kỷ vừa hiền lành.
Nếu không phải Tề Hiểu Yến là người câm, thì nói không chừng bây giờ có đầy người muốn cưới cô ấy về làm vợ cho con trai mình rồi.
Bởi vì Tề Hiểu Yến được khen, nên Lý phu nhân đi đường cũng như mang gió, quyết định đến lúc đó sính lễ đem đến cho Tề gia nhất định phải nhiều hơn hai phần.
Cưới được một cô con dâu như thế, thật sự là quá hời rồi!
Khi tất cả mọi người khen Tề Hiểu Yến tốt, đồng thời bắt đầu khuyên can Vệ Chiếu, một mình Vệ Chiếu sẽ lập tức lộ ra thế đơn lực cô.
Hắn không nhìn thấy, Tiểu Mã dẫn hắn đi đâu thì hắn đi đó.
Nhưng cho dù không nhìn thấy, thì thính giác của hắn vẫn không có vấn đề.
Tiếng thở này tuyệt đối không phải Tiểu Mã hoặc là Lý phu nhân, trừ Tề Hiểu Yến ra thì còn ai vào đây?
Giờ phút này Vệ Chiếu đang ngồi trong quán trà, bên cạnh là Tề Hiểu Yến, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng, vẫn là Tề Hiểu Yến phá vỡ cục diện bế tắc trước.
Cô ấy khua tay ra hiệu, nha hoàn bên cạnh lập tức tự động phiên dịch ra, "Thiếu gia, tiểu thư nhà em muốn hỏi ngài, quần áo có vừa người không ạ?"
"Vừa, vừa cực kỳ." Không đợi Vệ Chiếu trả lời, Tiểu Mã ở bên cạnh đã gật đầu, "Ngài xem, bây giờ thiếu gia đang mặc đây, cực kỳ vừa vặn luôn."
Vệ Chiếu xém bị sặc trà.
Cho nên bộ quần áo hắn mặc trên người bây giờ chính là Tề Hiểu Yến làm cho?
Mù lòa thật sự rất phiền phức mà!
Nhưng bộ quần áo này đúng thật là không tệ.
Vệ Chiếu cũng từng sờ qua bộ quần áo này, dùng chất liệu rất mềm, đường may cũng rất nhỏ, sờ vào hết sức thoải mái, hơn nữa ở chỗ góc áo còn dùng sợi tơ tằm thêu hai chữ "Lý Chiêu".
"Vừa là tốt rồi." Nha hoàn nhìn thoáng qua tiểu thư ra hiệu, trên mặt cũng nở nụ cười, "Vậy ngài thích màu gì, lần sau có thể trực tiếp nói với tiểu thư, tiểu thư sẽ sửa lại."
"Khụ, không cần." Vệ Chiếu há miệng nói.
Sau khi nói xong, lại cảm thấy lời nói của mình có lẽ quá cường ngạnh, nên lại nhỏ nhẹ giải thích một câu, "Quần áo của tôi đã rất nhiều rồi, thức đêm may quần áo sẽ hại mắt, đừng làm nữa."
"Tiểu thư, Chiêu thiếu gia đang quan tâm ngài đó." Nha hoàn cười tủm tỉm nói nói, "Ngài cũng phải nghe lời khuyên của em, buổi tối nên nghỉ ngơi sớm mới tốt."
"Tề tiểu thư buổi tối vẫn thêu thùa sao?" Tiểu Mã hô lên thành tiếng.
"Tiểu thư nhà em làm quen rồi, Tề gia... Khụ." Nha hoàn nhanh chóng nuốt mấy câu còn lại xuống, trước mặt cô gia tương lai mà nói Tề gia không tốt với tiểu thư thì cũng không được, dù sao đại thiếu phu nhân của Tề gia cũng là chị nuôi của Chiêu thiếu gia mà.
"Tấm bình phong kia là tiểu thư nhà em thức đêm làm, nếu không thì sẽ không nhanh như vậy." Nha hoàn tranh công cho tiểu thư nhà mình.
Sắc mặt Tề Hiểu Yến có chút ngượng ngùng, vội vàng ra dấu với nha hoàn, ra hiệu không cần phải nói cặn kẽ như vậy.
"Tiểu thư nhà em ngại í mà, được rồi, em không nói nữa, không nói nữa." Nha hoàn che miệng cười trộm.
Tiểu Mã cảm thấy thiếu phu nhân này thật sự quá tốt rồi.
Cắt ngang một hồi như thế, bản thân Vệ Chiếu cũng không nói nên lời gì được.
Cũng không thể quang minh chính đại nói tôi không muốn cưới cô mà.
Mặc dù bây giờ là thời kì dân quốc, nhưng Tề gia tác phong lạc hậu. Nếu như từ hôn, tương lai của Tề Hiểu Yến sẽ đi về đâu.
Vệ Chiếu lâm vào trong mịt mù.
Nếu không thì cứ lấy đi? Đến lúc đó mình hoàn thành nhiệm vụ rồi chết, Tề Hiểu Yến cũng xem như thủ tiết, có tài sản mình cho, lại có mẹ giúp đỡ, chắc cũng sẽ sống tốt thôi.
Nhưng tái hôn vốn sẽ không gả được vào nhà tốt, Tề Hiểu Yến lại còn bị câm, vậy thì sẽ phiền toái hơn.
Vệ Chiếu cảm thấy mình lâm vào trong hai cái khó này.
Không thì đợi thêm vậy.
Nơi này chắc chắn vẫn còn không ít nam thanh niên tốt, mình tìm một cơ hội đi ra ngoài xem một chút, chọn cho Tề Hiểu Yến một người tốt.
Chỉ là bây giờ mắt hắn không tiện, muốn chọn người cho Tề Hiểu Yến chắc chắn phải đợi đến khi mình nhiệm vụ sau đó tìm hệ thống van nài.
Hoàn thành nhiệm vụ, mắt của mình mới có thể "khỏi".
"Tiểu Mã, tôi muốn nói với Tề tiểu thư chút việc, hai người đi ra ngoài trước đi, đừng cho người khác vào." Vệ Chiếu quyết định nên tiêm cho Tề Hiểu Yến một mũi dự phòng trước.
"Vâng vâng." Tiểu Mã vô cùng đồng ý, lập tức kéo nha hoàn đi.
"Tề tiểu thư, nếu như ngài muốn nói gì, thì viết mấy chữ vào trong lòng bàn tay thiếu gia là được." Tiểu Mã 'tốt bụng' nói một câu, sau đó mới đóng cửa lại.
"A." Tề Hiểu Yến phát ra một âm thanh.
Có chút khàn khàn, nhưng không tính là khó nghe.
Cô ấy chỉ là vì bị bệnh nên mới hỏng cuống họng, không có cách nào nói chuyện, nhưng chỉ là tiếng 'a' bình thường thì vẫn phát ra được.
Đây cũng là âm thanh duy nhất mà cô ấy có thể phát ra.
"Tôi... Tôi tạm thời không có cách nào từ chối thành thân với cô cả." Vệ Chiếu sờ bàn, chậm rãi tới gần Tề Hiểu Yến, chậm rãi nói.
Tề Hiểu Yến duỗi ngón tay ra chạm vào lòng bàn tay Vệ Chiếu một cái.
Đây là biểu thị cô ấy biết rồi?
Vệ Chiếu không đoán ra được, nhưng không trở ngại hắn nói tiếp, "Nhưng tôi sẽ cố gắng kéo dài một chút thời gian."
"A a a a."
"Không phải tôi ghét cô." Vệ Chiếu ngoài ý muốn biết rõ hàm nghĩa trong giọng nói gấp rút của Tề Hiểu Yến, "Chỉ là như cô thấy, tôi là người mù, nếu cô thành thân với tôi, sẽ chỉ liên lụy đến cô mà thôi."
Tề Hiểu Yến kéo tay Vệ Chiếu qua, nhất bút nhất hoạ viết xuống ba chữ trong lòng bàn tay Vệ Chiếu.
【 Không liên lụy 】
Tay của cô ấy không tính là mềm mại, thậm chí còn có rất nhiều vết chai, nhưng như vậy cũng không ngăn được nhiệt độ mà ngón tay cô ấy truyền ra.
Rất nóng, còn có chút mồ hôi.
Rất rõ ràng, cô gái này đang căng thẳng.
"Tôi... Tôi không có khả năng sinh đẻ." Vệ Chiếu chỉ có thể mượn dùng một chút kinh nghiệm đời trước, "Việc này nói ra thật sự khó mà mở miệng, nhưng quả thật tôi không thể sinh con được. Tôi không ngờ tới, bởi vì tự tôn của mình nên không nói cho mẹ tôi biết, để rồi làm trễ nãi cô một đời. Cô yên tâm, tôi sẽ nhờ mẹ tôi tìm cho cô một người tốt hơn."
Tay Tề Hiểu Yến cầm tay Vệ Chiếu lập tức siết chặt.
Trong lòng Vệ Chiếu lại nhẹ nhàng thở phào.
Chắc chắn đối phương vẫn quan tâm chuyện này.
Như này mới đúng chứ! Một cô gái khỏe mạnh xinh đẹp (Tiểu Mã nói xinh đẹp), nói thế nào cũng là nữ phụ, chỉ cần không đấu đá với nữ chính, thì gả cho một người tốt chắc hẳn không khó.
Hắn đã nói đến mức này, đối phương chắc chắn phải rút lui.
【 Không sao cả 】
Tề Hiểu Yến kiên định viết vào lòng bàn tay Vệ Chiếu mấy chữ này.
Vệ Chiếu vừa định rút tay ra, lại bị đối phương nắm chặt trong tay.
Cô gái này, sức lực rất lớn nha.
【 Em chăm sóc anh 】
Vệ Chiếu không nhớ rõ mình trở về thế nào.
Sau khi Tề Hiểu Yến viết xong bốn chữ này, thì lập tức mở cửa đi ra ngoài, không tiếp tục cho Vệ Chiếu cơ hội nói những lời khác.
Vì chuyện này, Tiểu Mã hung hăng nói Vệ Chiếu rất lâu.
"Thiếu gia, Thiếu phu nhân tốt như vậy nếu ngài nếu bỏ lỡ sẽ bị thiên lôi đánh đó!"
"... Nếu tôi lấy người ta mới bị thiên lôi đánh thì có." Vệ Chiếu thở dài nói, "Người ta là một cô gái khỏe mạnh xinh đẹp, không thể bị tôi làm chậm trễ được."
"Như thế này sao mà gọi là làm chậm trễ chứ? Thiếu gia trừ mắt có vấn đề, thì những điểm khác đều xuất chúng hơn người. Nếu không phải Tề gia và chúng ta có quan hệ thông gia, thì thiếu gia ngài dù là cưới một cô gái con nhà môn hộ cũng được. Còn không phải con người thiếu phu nhân tốt sao? Điểm này đã mạnh hơn những cô gái bình thường rồi."
"Lỡ như tôi chết sớm thì sao?" Vệ Chiếu cắn răng nói, "Tôi thường xuyên bị bệnh anh cũng biết, tôi có lúc nào mà không phải dùng thuốc đâu."
"Suỵt, thiếu gia đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy mà." Tiểu Mã vội vàng ngăn cản, "Thiếu gia, chính vì như vậy ngài mới càng nên cưới vợ sớm đó, nếu không thì sau này ngài đi, đến người khóc cũng không có."
"Đi đi!" Vệ Chiếu trực tiếp phất tay.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân này ngài nhất định phải cưới. Nói thật với ngài thế này, hai người đã trao đổi danh thiếp rồi, bây giờ quá trình nên đi cũng đã đi cả, chỉ thiếu một buổi lễ thành hôn thôi. Nếu không thì sao Tề gia lại để con gái nhà mình năm lần bảy lượt chạy đến chỗ ngài chứ. Ngài ấy à, cứ chờ làm tân lang đi thôi, đừng nghĩ những chuyện linh tinh này nữa. Không có Tề tiểu thư, thì phu nhân cũng sẽ cưới cho ngài một cô gái khác thôi."
Vệ Chiếu bị Tiểu Mã nói cho sắp thổ huyết.
Lại còn như vậy nữa?
Đáng thương cho Vệ Chiếu đã làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải loại cưỡng ép thành thân này. Trước kia hắn chỉ cần vây quanh nam nữ chính là được, chuyện thành thân thật sự không có ai thúc ép hắn, nếu thật sự bị thúc giục, thì chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sớm rồi chết thôi, căn bản không cần lo lắng.
Nhưng bây giờ... Bây giờ đây là nữ phụ đó!
Đây không phải chuyện hắn động tay động chân chút là giải quyết được?
Sớm biết như vậy, lúc trước còn không bằng sinh một cơn bệnh nặng, rồi để nữ phụ yêu Lý Vân Hạo cho rồi!
Không, như này cũng không tốt lắm.
Vệ Chiếu nặng nề thở dài.
Nể tình những bộ quần áo mà Tề Hiểu Yến đưa tới, hắn cũng không thể đẩy Tề Hiểu Yến vào trong hố lửa là Lý Vân Hạo được.
Mặc kệ, trước tiên bỏ qua những chuyện này đi.
Nên giải quyết Vệ Liên Hoa sớm thì hơn.
Bởi vì Lý Vân Phi muốn gia nhập nghênh vào công cuộc chuẩn bị đón Vương Đại Đức, Lý Vân Hạo tất nhiên cũng không cam chịu thấp kém, cũng gia nhập vào.
Vệ Liên Hoa làm nha hoàn hầu cận của Lý Vân Hạo, tất nhiên cũng phải giúp Lý Vân Hạo làm việc.
"Thiếu gia, những người có tên ở đây đều phải gửi thiệp mời sao?" Vệ Liên Hoa nhận lấy chồng giấy kia, tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi." Lý Vân Hạo gật đầu, "Đây đều là tâm phúc của Vương đại soái, chúng ta cũng phải chuẩn bị một phần quà, tiếp đón như nhau. Cho nên những người này đều phải lần lượt viết một phần thiếp mời, biểu đạt chúng ta rất coi trọng họ."
Trong lòng Vệ Liên Hoa lập tức có hi vọng.
Kiếp trước cũng vào lúc này, Đoạn Thức Tốn cũng theo chân Vương Đại Đức tới đây, thậm chí, lúc ấy mình bởi vì thân thiết với Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia mà bị một nha hoàn hãm hại, quỳ trong hoa viên đằng sau.
Lúc ấy, chính là Đoạn Thức Tốn đi qua đó cứu mình, hơn nữa còn dịu dàng an ủi mình, còn cho cô ta mấy đồng đại dương, đồng thời nói sau này mình gặp nạn có thể đi tìm hắn.
Đoạn Thức Tốn là kiểu người khác biệt hoàn toàn so với Lý Vân Hạo và Lý Vân Phi.
Hắn ta anh tuấn, mà lại có dã tâm.
Đàn ông như vậy rất dễ dàng hấp dẫn phụ nữ.
Nhất là trải qua thái độ nhân nhượng không quả quyết của Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo, Vệ Liên Hoa càng thêm dễ dàng bị kiểu đàn ông như Đoạn Thức Tốn hấp dẫn.
Hắn ta có đủ tất cả để cho mình trở thành người phụ nữ tốt nhất.
Quần áo lộng lẫy, đồ trang sức, thể diện, thậm chí là quyền lực.
Mà những điều này, Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo đều không thể cho cô ta.
Thậm chí trên giường, cũng là Đoạn Thức Tốn mới đem đến cho cô ta cảm giác mạnh.
Mặc dù người Đoạn Thức Tốn thích nhất không phải cô ta, nhưng như vậy thì có sao? Mặc dù cô ta không phải thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của Đoạn Thức Tốn, nhưng lại là người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn ta.
Lần này, cô ta nhất định phải thay đổi duyên phận gặp nhau, dùng trạng thái tốt nhất của mình để quen biết với Đoạn Thức Tốn.
Cô ta tin rằng Đoạn Thức Tốn nhất định sẽ tốt với cô ta hơn!
"Thiếu gia, em giúp ngài viết nhé, ngài mệt quá rồi, hôm qua cũng ngủ muộn, phải chú trọng sức khỏe." Vệ Liên Hoa nhỏ nhẹ khuyên, "Ngài luôn dạy em viết chữ, chữ của em cũng giống chữ của ngài đến tám phần đấy."
"Em biết viết chứ?" Lý Vân Hạo quả thật hơi buồn ngủ.
"Chuyện này có gì khó?" Vệ Liên Hoa che miệng cười, "Thiếu gia, ngài viết cho em một tấm thiếp mời để em xem, em dựa vào đó để viết, đổi tên là được rồi."
Lý Vân Hạo nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.
Thiếp mời mà, đều giống nhau cả.
Nghĩ tới đây, anh ta nhịn không được kéo Vệ Liên Hoa vào trong lòng mình, "Liên Hoa, em thật đúng là bảo bối của anh. Em quan tâm anh, thích anh như vậy, anh thật sự không biết có bao nhiêu phúc khí mới có thể có được em."
Vệ Liên Hoa cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn giả bộ như tình thâm, "Thiếu gia nói những lời như vậy làm em không dám nhận, em thấp cổ bé họng, nếu không phải thiếu gia coi trọng, thì bây giờ không biết em đang ở đâu nữa. Chỉ là giúp thiếu gia san sẻ một chút, là vinh hạnh của em mới đúng."
Có kinh nghiệm của kiếp trước, Vệ Liên Hoa hoàn toàn có thể nắm giữ được Lý Vân Hạo.
Lần này, cô ta chẳng những giữ vững mình, từ chối yêu cầu của Lý Vân Hạo, đồng thời còn moi được không ít lợi ích từ Lý Vân Hạo.
Nhưng dù sao bây giờ Lý Vân Hạo vẫn chưa phải là người thừa kế của Lý gia ế, đồ tốt trong tay có hạn, thứ anh ta có thể cho Vệ Liên Hoa cũng chỉ có như vậy.
Cũng đến thời điểm nên thay người rồi.
Vệ Liên Hoa dịu dàng tốt đẹp khuyên Lý Vân Hạo đi nghỉ ngơi, còn mình thì xem lại mấy tờ danh sách.
Cô ta muốn viết cái đầu tiên cho Đoạn Thức Tốn.
Tờ này không dùng kiểu chữ tương tự như Lý Vân Hạo, mà phải dùng kiểu chữ tương tự như Đoạn Thức Tốn, gây nên sự chú ý của hắn, sau đó lại giả vờ như ngẫu nhiên gặp, làm hắn ta tin tưởng đây là duyên phận được định sẵn trong sinh mệnh mới được.
Nói là liền làm.
Vệ Liên Hoa lập tức viết một phần cho Đoạn Thức Tốn, viết xong cũng coi như hài lòng, đặc biệt đặt nó ở một bên, sau đó mới bắt đầu viết cho những người khác trên danh sách.
Thiếp mời không dễ viết, nhưng cũng may nội dung trong thiệp mời cũng không cần nhiều, chậm rãi viết, tốc độ cũng từ từ nâng lên.
Nhưng viết được một lúc, Vệ Liên Hoa cảm thấy có chút kỳ quái.
"Tờ thứ nhất trên danh sách này đều là tâm phúc của Vương Đại Đức, tại sao không thấy tên của Đoạn Thức Tốn?"
Theo lý thuyết, Đoạn Thức Tốn là phó quan của Vương Đại Đức, tên phải nằm ở rất cao mới đúng chứ.
Chẳng lẽ lại ở phía sau, hay là thiếu rồi?
Vệ Liên Hoa cẩn thận kiểm tra hai tấm danh thiếp còn lại một phen, vẫn không có tên Đoạn Thức Tốn.
Sao có thể như thế được?
Kiếp trước Đoạn Thức Tốn thật sự từng đến Lý gia, nhưng sao kiếp này lại không đến?
Vệ Liên Hoa quay đầu nhìn Lý Vân Hạo đã ngủ thiếp đi, suýt thì muốn trực tiếp gọi anh ta dậy hỏi xem vì sao Đoạn Thức Tốn không có tên trên danh sách?
Nhưng Vệ Liên Hoa cũng biết mình không thể hỏi.
Một khi hỏi, thì sẽ phải nói cho Lý Vân Hạo biết tại sao mình lại biết Đoạn Thức Tốn? Cô ta chỉ là một nha hoàn ở Lý gia, sao mà có cơ hội quen biết phó quan của Vương Đại Đức chứ?
Đáng hận, tin tức của mình vẫn chậm trễ quá.
Xui ở chỗ cô ta không có mấy người tin cẩn.
Đám nha hoàn từ trên xuống dưới Lý gia này, kiếp trước có được mấy người không bắt nạt cô ta chứ? Những người này đừng nói là được cô ta xem trọng, không bị cô ta trả thù cũng đã không tệ rồi.
Hơn nữa, Vệ Liên Hoa làm những chuyện ấy, tuyệt đối không thích hợp bị người khác biết.
Chỉ có thể vụng trộm đi điều tra một phen!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.