[Xuyên Nhanh] Yêu Quái Độc Ác Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 14:
Trạch Lan
04/03/2024
Chàng nhìn Trần Du, giọng chế giễu nói, “Ồ? Nhân sâm núi lớn như vậy mà chỉ đáng mười lạng bạc trắng sao?”
Trần Du không chú ý tới ánh mắt của Khương Lâm, vẫn nói đương nhiên, “Ngươi có chỗ không biết, những món nhân sâm này cũng chỉ là một phương thuốc tầm thường, cũng không thể lấp no bụng thì có tác dụng gì. Ở nơi này của chúng ta căn bản không đáng tiền…”
Loại chuyện này, Trần Du đã làm thông thạo.
Phàm là những yêu quái tới trần gian, phần lớn căn bản ngay cả cửa thành Hoài Dương còn không vào được. Nếu có thể đi vào, phần lớn cũng không ở lại lâu.
Vì thế, những con yêu quái này chỉ đi dạo trải nghiệm một chút, người của ty giám sát bọn họ lừa gạt chúng không có gánh nặng nào.
___ dù sao cả đời này phân nửa cũng không có cơ hội gặp mặt lần nữa.
Chưa kể đầu óc của những con yêu quái này đều không phát hiện ra điều không đúng, nhưng nếu có yêu quái phát hiện mình bị lừa thì thế nào?
Ty giám sát có nhiều đạo sĩ tài giỏi như vậy lại còn có thần tiên bảo vệ, hắn có thể xông tới sao?
Trần Du đắc ý suy nghĩ, vừa tiếp tục lừa gạt Khương Lâm.
Nhưng mà vừa nói chuyện, hắn phát hiện chính mình không thể nói được.
Có một uy áp vừa dày vừa nặng như núi đè trên bả vai của hắn, cả người hắn không thể chịu nổi sức mạnh này, sống lưng không tựu chủ cong xuống.
Trần Du chật vật ngẩng đầu lên, phát hiện yêu quái trước mắt đang cười nhìn chằm chằm vào mình.
Khương Lâm nghịch nhân sâm núi trong tay: “Ồ? không đáng tiến? Vậy sao ta lại nghe nói, nhân sâm núi có tuổi thọ mất trăm năm ở thế giới loài người các ngươi có giá trị rất cao, cung không đủ cầu?”
Lúc chàng nói chuyện, cũng không có thu liễm uy áp của mình lại, rất nhanh sau lưng Trần Du đổ mồ hôi lạnh thấm ướt.
Trong lòng hắn mới biết mình đã đá trúng tấm sắt, liền vội vàng đổi lời, “Cái này…. có lẽ ta nhìn nhầm, ngài cho ta nhìn thêm chút nữa?”
Khương Lâm lại nói, “Hóa ra ngươi không biết cái này, vậy hay là đi ty giám sát để cho người ở đó xem thật kỹ?”
Lần này chàng thay đổi chủ ý, trước mắt thu lại uy áp, linh kiếm sau lưng Trần Du bị khí thế của đại yêu quái làm cho hoảng sợ, không nhịn được kêu vo ve, theo bản năng muốn thoát ra khỏi vỏ.
Mà động tác lần này quả nhiên đã kinh động đến ty giám sát.
Trong lúc nhất thời, toàn bọ thành Hoài Dương xuất hiện mấy đạo linh quang, rốt rít chạy đến hướng bên này.
Khương Lâm cũng không thu liễm, cữ như vậy chậm rãi mang Trần Du mặt mày tái mét đi dạo phố.
Rất nhanh có người chạy tới, thấy Khương Lâm cùng Trần Du như vậy, liền vội vàng tiến lên hỏi, “Khương tiên sinh, đây là thế nào?”
Khương Lâm nhìn người nói chuyện trước mặt, là một đạo sĩ trung niên, linh lực trong người hùng hậu, nhưng mà so với Bạch Cốt thì vẫn kém rất xa.
Chàng lạnh lùng nói, “Ta vừa mới đến, tự nhận mình rất khách khí, cũng không muốn kiếm chuyện, nhưng điều này không đại biểu ta nguyện ý để người khác coi như kẻ ngu mà đối đãi.”
Hàng cầm nhân sâm núi trên tay, “Ta biết những thứ này ở chỗ các người có thể đổi được tiền bạc, như vậy, mời ngươi báo cho ta biết, nhân sâm núi này, là bao nhiêu tiền?”
Đạo sĩ trung niên nhìn cái này, lại nhìn sắc mặt Trần Du, làm sao còn không biết chuyện gì xảy ra?
Loại chuyện này ở ty giám sát không hề hiếm lạ, bọn họ những người quản sự này, phân nửa là nhắm một mắt mở một mắt, nhưng tiểu tử Trần Du này lá gan có phải quá lớn rồi không?
Trước mặt là lãnh chúa cấp bậc đại yêu, hắn cũng dám lừa gạt?
Lừa gạt cũng thôi đi, còn bj người ta phát hiện!
“Làm sao, cái này rất khó ra giá sao?” Khương Lâm thấy người trước mặt này nửa ngày không nói được câu nào lên tiếng hỏi.
Trước mắt lại có mấy đạo linh quang lóe lên, lại có mấy bóng người xuất hiện ở nơi này.
Trừ hai người đạo sĩ, lại còn có một yêu quái khác.
Khương Lâm nhìn con yêu quái kia, là một tinh linh cây cỏ.
Các đạo sĩ chỉ cảm thấy uy năng trên người Khương Lâm rất mạnh, nhưng cảm nhận của Lục Y, người cùng thuộc yêu tộc lại không giống nhau.
Đối mặt với đại yêu quái trước mặt, nàng ta thậm chí còn sinh ra tâm lý chống cự.
Lục Y tiến lên một bước, có chút chật vật nói, “Lục Y - ty giám sát thành Hoài Dương bái kiến Khương tiên sinh.”
Khương Lâm không để ý tới nàng ta, chỉ để ý đạo sĩ trung niên trước mặt.
Lúc này thực lực lộ ra, còn trước đó ngay cả Trần Du cũng dám lừa gạt chàng. Mà vào lúc Khương Lâm buông khí thế trên người ra, cho dù bày ra tư thái kiêu căng như vậy, cũng không có người cảm thấy không đúng, ngược lại cảm thấy đại yêu quái nên vậy.
Bọn họ không rõ cho nên cũng nhìn về phía đạo sĩ trung niên.
Đạo sĩ kia thấy vậy, cũng không dám nghĩ nữa, liền báo ra một con số phong phú, “Cái này, chất lượng này đáng giá một ngàn hai trăm lượng bạc trắng.”
Khương Lâm mới vừa hỏi giá cả ở một sạp hàng nhỏ, một lượng bạc trắng, tỷ giá ước chừng tương đương với hai ngàn tệ ở thế giới của mình.
Lấy chất lượng của nhân sâm núi trong tay mà nói, ngược lại cũng không sai biệt lắm.
“Một ngàn hai trăm lượng? Khương Lâm chỉ vào khuôn mắt trắng xám của Trần Du, “Người mới vừa nói, chỉ đáng giá mười hai lượng?”
Những người còn lại: …”
Bọn họ trợn mắt nhìn Trần Du, coi như chuyện ty giám sát chiếm tiện nghi là chuyện bình thường, nhưng ngươi ra giá thật quá đáng.
Vị đạo sĩ trung niên lúc trước là trưởng bối trong sư môn của Trần Du, thấy vậy không nhịn được lên tiếng bảo vệ, “Khương tiên sinh chớ trách, Trần Du trẻ tuổi không hiểu chuyện, có thể cũng không nhận ra chất lượng thật sự, nên lúc nãy mới…”
“Ta để ý cái này sao?” Khương Lâm cắt đứt lời hắn nói.
giờ phút này chàng phát huy hết khả năng đóng vai một đại yêu vừa phách lối vừa không thèm nói lý, cười khẩy:” vì đây là lần đầu tiên ta đến đây nên ta đối với các ngươi rất khách khí, vậy mà vẫn bị lên mặt mũi.”
Chàng chỉ Trần Du, “Nói chút đi, chuyện này ngươi muốn giải quyết thế nào?”
Giờ phút này trong lòng Trần Du cảm thấy phát khổ.
Tu vi của hắn thấp , lúc trước cũng không nhìn ra thực lực của Khương Lâm sâu hay cạn.
Hơn nữa Khương Lâm luôn biểu hiện tao nhã lễ phép, hắn liền cho rằng đối phương là quả hồng mềm nên gây khó dễ.
Nhưng ai có thể biết được, trái hồng mềm đều là giả tưởng, bên trong đều mang gai nhọn, đâm người khác tàn nhẫn.
Hắn vội vàng nói,”Là mắt ta vụng về, xin tiền bối lượng thứ cho ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện.”
“Qủa thật ngươi nhỏ tuổi, “ Khương Lâm nói, “Nhưng ta mặc kệ chuyện ngươi có nhỏ tuổi hay không.”
Chàng âm u nói,”Ở Bạch Hổ Lĩnh của chúng ta, yêu quái tuổi nhỏ dám xúc phạm ta như vậy, cỏ phần mộ cũng cao mười thước rồi. Ngươi muốn ta động thủ hay là tự sát?”
Trần Du:”…”
Những người còn lại:!
Sắc mặt họ đại biến, một phen khuyên can mãi, nói nhân gian không lưu hành việc đại khai sát giới, lại luôn miệng xin lỗi, cùng với bồi thường rất nhiều đồ tốt, Khương Lâm mới, “miễn cưỡng” buông cuống chuyện này.
Một giờ sau, Khương Lâm ngồi trong đại viện mới được ty giám sát thay đổi.
Hệ thống thán phục nói, “Ký chủ ngươi diễn thật giống.”
Khương Lâm cười một cái, “Đối với người nào nên dùng thái độ gì, một chút cũng không hề giả dối.”
Lúc trước bỗng nhiên chàng làm khó dễ, ngoài thái độ của Trần Du ra, còn một nguyên nhân khác___ thời điểm đi dạo phố, thần thức của chàng do tra đến cửa thành phát hiện một cỗ yêu khí.
Yêu khí kia yếu ớt, chàng dành chút thời gian nhìn một cái vừa hay thấy được cảnh hai vị kim giáp kia lạnh nhạt đuổi người đi.
Chiến thần kim giáp làm chuyện này, làm sao ty giám sát lại không biết được.
Nếu toàn bộ ty giám sát chỉ đứng lặng lẽ nhìn, vậy cần gì chàng phải khách khí nữa?
Trần Du không chú ý tới ánh mắt của Khương Lâm, vẫn nói đương nhiên, “Ngươi có chỗ không biết, những món nhân sâm này cũng chỉ là một phương thuốc tầm thường, cũng không thể lấp no bụng thì có tác dụng gì. Ở nơi này của chúng ta căn bản không đáng tiền…”
Loại chuyện này, Trần Du đã làm thông thạo.
Phàm là những yêu quái tới trần gian, phần lớn căn bản ngay cả cửa thành Hoài Dương còn không vào được. Nếu có thể đi vào, phần lớn cũng không ở lại lâu.
Vì thế, những con yêu quái này chỉ đi dạo trải nghiệm một chút, người của ty giám sát bọn họ lừa gạt chúng không có gánh nặng nào.
___ dù sao cả đời này phân nửa cũng không có cơ hội gặp mặt lần nữa.
Chưa kể đầu óc của những con yêu quái này đều không phát hiện ra điều không đúng, nhưng nếu có yêu quái phát hiện mình bị lừa thì thế nào?
Ty giám sát có nhiều đạo sĩ tài giỏi như vậy lại còn có thần tiên bảo vệ, hắn có thể xông tới sao?
Trần Du đắc ý suy nghĩ, vừa tiếp tục lừa gạt Khương Lâm.
Nhưng mà vừa nói chuyện, hắn phát hiện chính mình không thể nói được.
Có một uy áp vừa dày vừa nặng như núi đè trên bả vai của hắn, cả người hắn không thể chịu nổi sức mạnh này, sống lưng không tựu chủ cong xuống.
Trần Du chật vật ngẩng đầu lên, phát hiện yêu quái trước mắt đang cười nhìn chằm chằm vào mình.
Khương Lâm nghịch nhân sâm núi trong tay: “Ồ? không đáng tiến? Vậy sao ta lại nghe nói, nhân sâm núi có tuổi thọ mất trăm năm ở thế giới loài người các ngươi có giá trị rất cao, cung không đủ cầu?”
Lúc chàng nói chuyện, cũng không có thu liễm uy áp của mình lại, rất nhanh sau lưng Trần Du đổ mồ hôi lạnh thấm ướt.
Trong lòng hắn mới biết mình đã đá trúng tấm sắt, liền vội vàng đổi lời, “Cái này…. có lẽ ta nhìn nhầm, ngài cho ta nhìn thêm chút nữa?”
Khương Lâm lại nói, “Hóa ra ngươi không biết cái này, vậy hay là đi ty giám sát để cho người ở đó xem thật kỹ?”
Lần này chàng thay đổi chủ ý, trước mắt thu lại uy áp, linh kiếm sau lưng Trần Du bị khí thế của đại yêu quái làm cho hoảng sợ, không nhịn được kêu vo ve, theo bản năng muốn thoát ra khỏi vỏ.
Mà động tác lần này quả nhiên đã kinh động đến ty giám sát.
Trong lúc nhất thời, toàn bọ thành Hoài Dương xuất hiện mấy đạo linh quang, rốt rít chạy đến hướng bên này.
Khương Lâm cũng không thu liễm, cữ như vậy chậm rãi mang Trần Du mặt mày tái mét đi dạo phố.
Rất nhanh có người chạy tới, thấy Khương Lâm cùng Trần Du như vậy, liền vội vàng tiến lên hỏi, “Khương tiên sinh, đây là thế nào?”
Khương Lâm nhìn người nói chuyện trước mặt, là một đạo sĩ trung niên, linh lực trong người hùng hậu, nhưng mà so với Bạch Cốt thì vẫn kém rất xa.
Chàng lạnh lùng nói, “Ta vừa mới đến, tự nhận mình rất khách khí, cũng không muốn kiếm chuyện, nhưng điều này không đại biểu ta nguyện ý để người khác coi như kẻ ngu mà đối đãi.”
Hàng cầm nhân sâm núi trên tay, “Ta biết những thứ này ở chỗ các người có thể đổi được tiền bạc, như vậy, mời ngươi báo cho ta biết, nhân sâm núi này, là bao nhiêu tiền?”
Đạo sĩ trung niên nhìn cái này, lại nhìn sắc mặt Trần Du, làm sao còn không biết chuyện gì xảy ra?
Loại chuyện này ở ty giám sát không hề hiếm lạ, bọn họ những người quản sự này, phân nửa là nhắm một mắt mở một mắt, nhưng tiểu tử Trần Du này lá gan có phải quá lớn rồi không?
Trước mặt là lãnh chúa cấp bậc đại yêu, hắn cũng dám lừa gạt?
Lừa gạt cũng thôi đi, còn bj người ta phát hiện!
“Làm sao, cái này rất khó ra giá sao?” Khương Lâm thấy người trước mặt này nửa ngày không nói được câu nào lên tiếng hỏi.
Trước mắt lại có mấy đạo linh quang lóe lên, lại có mấy bóng người xuất hiện ở nơi này.
Trừ hai người đạo sĩ, lại còn có một yêu quái khác.
Khương Lâm nhìn con yêu quái kia, là một tinh linh cây cỏ.
Các đạo sĩ chỉ cảm thấy uy năng trên người Khương Lâm rất mạnh, nhưng cảm nhận của Lục Y, người cùng thuộc yêu tộc lại không giống nhau.
Đối mặt với đại yêu quái trước mặt, nàng ta thậm chí còn sinh ra tâm lý chống cự.
Lục Y tiến lên một bước, có chút chật vật nói, “Lục Y - ty giám sát thành Hoài Dương bái kiến Khương tiên sinh.”
Khương Lâm không để ý tới nàng ta, chỉ để ý đạo sĩ trung niên trước mặt.
Lúc này thực lực lộ ra, còn trước đó ngay cả Trần Du cũng dám lừa gạt chàng. Mà vào lúc Khương Lâm buông khí thế trên người ra, cho dù bày ra tư thái kiêu căng như vậy, cũng không có người cảm thấy không đúng, ngược lại cảm thấy đại yêu quái nên vậy.
Bọn họ không rõ cho nên cũng nhìn về phía đạo sĩ trung niên.
Đạo sĩ kia thấy vậy, cũng không dám nghĩ nữa, liền báo ra một con số phong phú, “Cái này, chất lượng này đáng giá một ngàn hai trăm lượng bạc trắng.”
Khương Lâm mới vừa hỏi giá cả ở một sạp hàng nhỏ, một lượng bạc trắng, tỷ giá ước chừng tương đương với hai ngàn tệ ở thế giới của mình.
Lấy chất lượng của nhân sâm núi trong tay mà nói, ngược lại cũng không sai biệt lắm.
“Một ngàn hai trăm lượng? Khương Lâm chỉ vào khuôn mắt trắng xám của Trần Du, “Người mới vừa nói, chỉ đáng giá mười hai lượng?”
Những người còn lại: …”
Bọn họ trợn mắt nhìn Trần Du, coi như chuyện ty giám sát chiếm tiện nghi là chuyện bình thường, nhưng ngươi ra giá thật quá đáng.
Vị đạo sĩ trung niên lúc trước là trưởng bối trong sư môn của Trần Du, thấy vậy không nhịn được lên tiếng bảo vệ, “Khương tiên sinh chớ trách, Trần Du trẻ tuổi không hiểu chuyện, có thể cũng không nhận ra chất lượng thật sự, nên lúc nãy mới…”
“Ta để ý cái này sao?” Khương Lâm cắt đứt lời hắn nói.
giờ phút này chàng phát huy hết khả năng đóng vai một đại yêu vừa phách lối vừa không thèm nói lý, cười khẩy:” vì đây là lần đầu tiên ta đến đây nên ta đối với các ngươi rất khách khí, vậy mà vẫn bị lên mặt mũi.”
Chàng chỉ Trần Du, “Nói chút đi, chuyện này ngươi muốn giải quyết thế nào?”
Giờ phút này trong lòng Trần Du cảm thấy phát khổ.
Tu vi của hắn thấp , lúc trước cũng không nhìn ra thực lực của Khương Lâm sâu hay cạn.
Hơn nữa Khương Lâm luôn biểu hiện tao nhã lễ phép, hắn liền cho rằng đối phương là quả hồng mềm nên gây khó dễ.
Nhưng ai có thể biết được, trái hồng mềm đều là giả tưởng, bên trong đều mang gai nhọn, đâm người khác tàn nhẫn.
Hắn vội vàng nói,”Là mắt ta vụng về, xin tiền bối lượng thứ cho ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện.”
“Qủa thật ngươi nhỏ tuổi, “ Khương Lâm nói, “Nhưng ta mặc kệ chuyện ngươi có nhỏ tuổi hay không.”
Chàng âm u nói,”Ở Bạch Hổ Lĩnh của chúng ta, yêu quái tuổi nhỏ dám xúc phạm ta như vậy, cỏ phần mộ cũng cao mười thước rồi. Ngươi muốn ta động thủ hay là tự sát?”
Trần Du:”…”
Những người còn lại:!
Sắc mặt họ đại biến, một phen khuyên can mãi, nói nhân gian không lưu hành việc đại khai sát giới, lại luôn miệng xin lỗi, cùng với bồi thường rất nhiều đồ tốt, Khương Lâm mới, “miễn cưỡng” buông cuống chuyện này.
Một giờ sau, Khương Lâm ngồi trong đại viện mới được ty giám sát thay đổi.
Hệ thống thán phục nói, “Ký chủ ngươi diễn thật giống.”
Khương Lâm cười một cái, “Đối với người nào nên dùng thái độ gì, một chút cũng không hề giả dối.”
Lúc trước bỗng nhiên chàng làm khó dễ, ngoài thái độ của Trần Du ra, còn một nguyên nhân khác___ thời điểm đi dạo phố, thần thức của chàng do tra đến cửa thành phát hiện một cỗ yêu khí.
Yêu khí kia yếu ớt, chàng dành chút thời gian nhìn một cái vừa hay thấy được cảnh hai vị kim giáp kia lạnh nhạt đuổi người đi.
Chiến thần kim giáp làm chuyện này, làm sao ty giám sát lại không biết được.
Nếu toàn bộ ty giám sát chỉ đứng lặng lẽ nhìn, vậy cần gì chàng phải khách khí nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.