[Xuyên Nhanh] Yêu Quái Độc Ác Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 4:
Trạch Lan
26/02/2024
Khá tốt là hiện tại đã vui sướng trở lại.
Khương Lâm giương mắt nhìn gà rừng, đoán chừng xong hết rồi, hắn thậm chí bất chấp nóng hổi, nhanh tay xé một cái đùi gà xuống.
May mắn thay cỗ thân thể này là yêu quái, không sợ nóng.
Đùi gà trước mắt, da nướng khô vàng, bên dưới lớp da cháy vàng là thịt thơm mềm, thậm chí còn có lớp mỡ vàng óng ánh đang từ từ chảy xuống.
Khương Lâm cắn xuống một cái, hạnh phúc híp mắt lại.
Công bằng mà nói, tài nấu nướng của hắn cũng không được tốt cho lắm.
Nhưng mà có thể do trong tay nắm linh lực điều khiển hoàn mỹ, nêm nếm gia vị vừa đủ, quan trọng nhất là gà rừng ở núi Bạch Hổ Lĩnh cũng không biết lớn lên như thế nào mà thịt lại non mềm, dẻo dai hơn, so với thịt gà bán ở bên ngoài ở kiếp trước, còn ngon hơn gấp nhiều lần.
Ừng ực.
Báo tinh không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Tư thái đại vương ăn vô cùng ưu nhã, nhưng mà tốc độ cực nhanh, dường như trong nháy mắt, hai chiếc đùi gà tương đối lớn của con gà rừng kia đã không thấy tăm hơi.
Vào lúc này, nàng ta từ trên cây nấn ná đến bên đống lửa.
Lửa đã đốt xong, chỉ còn lại ngọn lửa nhỏ cùng đống than nóng, nàng ta thận trọng nhìn mấy lần, cảm thấy không có uy hiếp lớn, sự chú ý lần nữa đặt ở con gà nướng trong tay Khương Lâm.
Thật là kỳ quái! Rõ ràng trước đó nàng ta vẫn cảm thấy đại vương trở nên thật xinh đẹp, nhưng mà vào lúc này, nàng ta đã hoàn toàn không còn tâm tư đi quan tâm tướng mạo đại vương.
Nàng ta vô cùng muốn, vô cùng muốn nếm thử một chút mùi vị của gà nướng.
Khương Lâm gần như càn quét hai chiếc đùi gà lớn xong, cuối cùng cũng hậu tri hậu giác phân ra một tia chú ý đến người bên cạnh.
Sau đó liền chú ý tới ánh mắt đầy khát vọng của Báo tinh đang nhìn chằm chằm vào bản thân mình .
Móng vuốt của con báo nhỏ hung hăng cắm xuống đất tạo thành một vết cào sâu, đôi mắt báo tròn vo không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Ánh mắt này Khương Lâm đã quá quen thuộc.
Đột nhiên hắn có chút xấu hổ liền đứng lên.
Nhắc mới nhớ, con gà rừng này là do con báo này bắt được.
Hắn chỉ lo ăn, nhìn xem đã đem đứa trẻ thèm ăn này thành bộ dáng gì?
Khương Lâm suy nghĩ một chút, con báo này đã thành yêu quái, hắn là có thể ăn được cái này.
Hắn hỏi, :”Ngươi muốn ăn sao?”
Mắt báo tinh sáng long lanh, trong suốt gật đầu.
Khương Lâm xé một cánh lớn cho nàng ta (mình không rõ con báo này là đực hay cái nữa ), Báo tinh không kịp duỗi móng vuốt ra lấy thình lình bị nhánh cây không nhẹ không nặng đánh một cái,
“Ngao ô!” nàng ta ủy khuất nhìn Khương Lâm, đôi mắt to màu vàng kim đầy vẻ không hiểu, lỗ tai trên đỉnh đầu đều dựng thẳng lên.
Dáng vẻ có chút đáng yêu. Hệ thống ở một bên yên lặng suy nghĩ.
Nhưng mà ký chủ của nó là một kẻ vô tâm.
Khương Lâm nhìn dáng vẻ đáng thương của Báo tinh , tâm địa sắt đá nói, “Trước tiên đi rửa tay thật sạch rồi mới được ăn.”
Báo tinh không hiểu tại sao phải đi rửa tay, nhưng mà Khương Lâm nói như vậy, theo bản năng nàng ta đưa đầu lưỡi ra liếm tay mình.
Khương Lâm:”…”
Lần nữa hắn ngăn cản Báo tinh, thi triển pháp thuật lấy chút nước sạch sẽ từ bên cạnh đến.
“Đưa tay ra.” hắn cau mày.
Tiểu Báo tinh ngoan ngoãn đưa tay ra.
Nước trong veo tưới lên, rửa sạch đôi tay của nàng ta.
“Sau này phải rửa tay như vậy , có biết không?” Khương Lâm dặn dò, “Chớ đừng dùng đầu lưỡi liếm, không sạch sẽ.”
Báo tinh cái hiểu cái không gật đầu.
Lúc này Khương Lâm mới đưa cánh gà cho nàng ta.
Báo tinh gần như không thể chờ đợi thêm nữa, vội vã cắn một miếng.
Khương Lâm có chút mong đợi phản ứng của nàng ta.
Ba giây sau.
“Khụ khụ khụ….”
Tiếng ho khan tê tâm phế liệt truyền ra từ góc núi rừng làm một đám chim giật mình.
“
Là ta nghĩ sai rồi.” Khương Lâm tìm một cái chén sạch sẽ, lấy chén nước cho Báo tinh uống.
Hắn nói, “Cho tới bây giờ ngươi còn chưa từng ăn qua hạt tiêu,nhất định không thể chịu nổi mùi này.”
Đầu lưỡi Báo tinh nóng hừng hực, một tay cầm cánh gà, một tay bưng chén nước uống ừng ực.
Cho đến khi uống hết một bát nước xuống bụng, nàng ta mới cảm thấy đầu lưỡi khôi phục chút cảm giác, nhưng vẫn tê tê cay cay, giống như bị sưng vậy.
Báo tinh lè lưỡi ra, cúi đầu nhìn xuống, muốn xem có phải đã sưng thật không.
Khương Lâm có chút buồn cười, “Đừng xem, đầu lưỡi vẫn còn ở đó, không sưng. Chẳng qua là ngươi chưa ăn hạt tiêu bao giờ, bị cay thôi.”
Một bên hắn lại xé khối thịt gà, chậm rãi ăn, vừa nói, “Đáng tiếc, thật là ngon, tạm thời ngươi lại không ăn được.”
Ai ngờ, Báo tinh nghe hắn nói như vậy, lập tực cảnh giác siết chặt cánh gà trong tay.
Nàng ta nói, “Báo con muốn, muốn ăn.”
Khương Lâm ngạc nhiên, “Không sợ cay sao?”
Báo tinh suy nghĩ một chút, thành thực gật đầu, “Cảm giác này gọi là cay sao? Con có chút sợ, nhưng là, cái cánh gà này, ăn thật ngon nha.”
Nàng ta vỗ bụng mình một cái, “Con chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy!”
Vừa nói, một bên thận trọng há miệng cắn một miếng nhỏ.
Lần này nàng ta đã chuẩn bị tâm tư, cắn không nhiều, mặc dù vẫn hít phải vị cay, nhưng mà vẫn chịu được.
Lần này, tựa như đã mở ra thế giới mới!
Khương Lâm khiếp sợ nhìn Báo tinh vừa dùng pháp thuật lấy nước uống, một bên gặm cánh gà thơm ngon.
“Đây chính là sức mạnh ăn hàng nha.” hắn lẩm bẩm cảm khái, nói với hệ thống, “Ngươi thấy đi, hệ thống? Không có gì ngăn cản con người hướng tới đồ ăn ngon.”
Hệ thống nhìn Báo tinh bị cay đến mức khóe miệng đỏ tươi, cũng rất khiếp sợ, “Những đồ ăn phàm tục này, ăn ngon như vậy sao?”
Khương Lâm nghe nói giải thích, trong lòng động một cái, “Phàm tục?”
Hình như hệ thống không có chút phòng bị nào với hắn, kiêu ngạo nói, “Trong thế giới vô biên của chúng ta, tất cả sinh linh từ lúc sinh ra đã tích cốc, trừ linh vật trân quý ra, những thứ thức ăn phàm tục này đều chứa tạp chất, cho tới này đều chưa từng đụng.”
Trong nháy mắt sự tò mò với đại thế giới của Khương Lâm tan biến một nửa, “Ồ.”
Thế giới ấy ngay cả thức ăn ngon cũng không có, thật không có hứng thú.
Hệ thống nghe ra sự khinh thường của hắn, trầm mặc.
Qua một lúc lâu, Báo tinh đã gặm xong cánh gà rồi, tay đầy dầu, lại không nhịn được lè lưỡi liếm.
Hệ thống mới hỏi, “Cánh gà nướng này ăn ngon vậy sao?”
Khương Lâm cười nói, “Ăn có ngon hay không phải ăn rồi mới biết được. Đáng tiếc ngươi là hệ thống không thể ăn được.”
Hệ thống không lên tiếng.
Nó đâu chỉ không ăn được, ngay cả ngửi nó cũng không ngửi thấy.
Báo tinh hiển nhiên còn chưa no, đôi mắt tròn vo của Báo tinh không nháy mắt nhìn chằm chằm chỗ gà nướng còn dư kia, không che giấu chút nào.
Khương Lâm buồn cười nói, “Còn muốn ăn?”
Tiểu yêu này tính cách rất thẳng thắn, hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng, nghe vậy vội vàng gật đầu.
Khương Lâm lại xé một miếng thịt cho nàng ta.
Báo tinh vui vẻ hớn hở tiếp tục gặp thịt gà.
Nàng nghĩ: Đại Vương thật lợi hại!
Cho tới bây giờ nàng ta không biết gà rừng lại có thể ăn ngon như vậy.
Con gà rừng này hết sức béo khỏe, Khương Lâm ăn hai cái đùi gà cùng một miếng thịt lớn đã có chút ngán.
Lúc này cháo gà chắc cũng đã chín rồi.
Hắn đi tới bên kia, giở nắp nồi lên.
Mùi cỗ mùi thơm nồng nàn nhất thời xông đến mọi giác quan.
Báo tinh đang gặm thịt gà lập tức ngu luôn.
Ngơ ngác quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào làn sương trắng bên chiếc nồi.
Cái này, trong này, chẳng lẽ chứa mỹ tửu nào sao?
Khương Lâm giương mắt nhìn gà rừng, đoán chừng xong hết rồi, hắn thậm chí bất chấp nóng hổi, nhanh tay xé một cái đùi gà xuống.
May mắn thay cỗ thân thể này là yêu quái, không sợ nóng.
Đùi gà trước mắt, da nướng khô vàng, bên dưới lớp da cháy vàng là thịt thơm mềm, thậm chí còn có lớp mỡ vàng óng ánh đang từ từ chảy xuống.
Khương Lâm cắn xuống một cái, hạnh phúc híp mắt lại.
Công bằng mà nói, tài nấu nướng của hắn cũng không được tốt cho lắm.
Nhưng mà có thể do trong tay nắm linh lực điều khiển hoàn mỹ, nêm nếm gia vị vừa đủ, quan trọng nhất là gà rừng ở núi Bạch Hổ Lĩnh cũng không biết lớn lên như thế nào mà thịt lại non mềm, dẻo dai hơn, so với thịt gà bán ở bên ngoài ở kiếp trước, còn ngon hơn gấp nhiều lần.
Ừng ực.
Báo tinh không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Tư thái đại vương ăn vô cùng ưu nhã, nhưng mà tốc độ cực nhanh, dường như trong nháy mắt, hai chiếc đùi gà tương đối lớn của con gà rừng kia đã không thấy tăm hơi.
Vào lúc này, nàng ta từ trên cây nấn ná đến bên đống lửa.
Lửa đã đốt xong, chỉ còn lại ngọn lửa nhỏ cùng đống than nóng, nàng ta thận trọng nhìn mấy lần, cảm thấy không có uy hiếp lớn, sự chú ý lần nữa đặt ở con gà nướng trong tay Khương Lâm.
Thật là kỳ quái! Rõ ràng trước đó nàng ta vẫn cảm thấy đại vương trở nên thật xinh đẹp, nhưng mà vào lúc này, nàng ta đã hoàn toàn không còn tâm tư đi quan tâm tướng mạo đại vương.
Nàng ta vô cùng muốn, vô cùng muốn nếm thử một chút mùi vị của gà nướng.
Khương Lâm gần như càn quét hai chiếc đùi gà lớn xong, cuối cùng cũng hậu tri hậu giác phân ra một tia chú ý đến người bên cạnh.
Sau đó liền chú ý tới ánh mắt đầy khát vọng của Báo tinh đang nhìn chằm chằm vào bản thân mình .
Móng vuốt của con báo nhỏ hung hăng cắm xuống đất tạo thành một vết cào sâu, đôi mắt báo tròn vo không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Ánh mắt này Khương Lâm đã quá quen thuộc.
Đột nhiên hắn có chút xấu hổ liền đứng lên.
Nhắc mới nhớ, con gà rừng này là do con báo này bắt được.
Hắn chỉ lo ăn, nhìn xem đã đem đứa trẻ thèm ăn này thành bộ dáng gì?
Khương Lâm suy nghĩ một chút, con báo này đã thành yêu quái, hắn là có thể ăn được cái này.
Hắn hỏi, :”Ngươi muốn ăn sao?”
Mắt báo tinh sáng long lanh, trong suốt gật đầu.
Khương Lâm xé một cánh lớn cho nàng ta (mình không rõ con báo này là đực hay cái nữa ), Báo tinh không kịp duỗi móng vuốt ra lấy thình lình bị nhánh cây không nhẹ không nặng đánh một cái,
“Ngao ô!” nàng ta ủy khuất nhìn Khương Lâm, đôi mắt to màu vàng kim đầy vẻ không hiểu, lỗ tai trên đỉnh đầu đều dựng thẳng lên.
Dáng vẻ có chút đáng yêu. Hệ thống ở một bên yên lặng suy nghĩ.
Nhưng mà ký chủ của nó là một kẻ vô tâm.
Khương Lâm nhìn dáng vẻ đáng thương của Báo tinh , tâm địa sắt đá nói, “Trước tiên đi rửa tay thật sạch rồi mới được ăn.”
Báo tinh không hiểu tại sao phải đi rửa tay, nhưng mà Khương Lâm nói như vậy, theo bản năng nàng ta đưa đầu lưỡi ra liếm tay mình.
Khương Lâm:”…”
Lần nữa hắn ngăn cản Báo tinh, thi triển pháp thuật lấy chút nước sạch sẽ từ bên cạnh đến.
“Đưa tay ra.” hắn cau mày.
Tiểu Báo tinh ngoan ngoãn đưa tay ra.
Nước trong veo tưới lên, rửa sạch đôi tay của nàng ta.
“Sau này phải rửa tay như vậy , có biết không?” Khương Lâm dặn dò, “Chớ đừng dùng đầu lưỡi liếm, không sạch sẽ.”
Báo tinh cái hiểu cái không gật đầu.
Lúc này Khương Lâm mới đưa cánh gà cho nàng ta.
Báo tinh gần như không thể chờ đợi thêm nữa, vội vã cắn một miếng.
Khương Lâm có chút mong đợi phản ứng của nàng ta.
Ba giây sau.
“Khụ khụ khụ….”
Tiếng ho khan tê tâm phế liệt truyền ra từ góc núi rừng làm một đám chim giật mình.
“
Là ta nghĩ sai rồi.” Khương Lâm tìm một cái chén sạch sẽ, lấy chén nước cho Báo tinh uống.
Hắn nói, “Cho tới bây giờ ngươi còn chưa từng ăn qua hạt tiêu,nhất định không thể chịu nổi mùi này.”
Đầu lưỡi Báo tinh nóng hừng hực, một tay cầm cánh gà, một tay bưng chén nước uống ừng ực.
Cho đến khi uống hết một bát nước xuống bụng, nàng ta mới cảm thấy đầu lưỡi khôi phục chút cảm giác, nhưng vẫn tê tê cay cay, giống như bị sưng vậy.
Báo tinh lè lưỡi ra, cúi đầu nhìn xuống, muốn xem có phải đã sưng thật không.
Khương Lâm có chút buồn cười, “Đừng xem, đầu lưỡi vẫn còn ở đó, không sưng. Chẳng qua là ngươi chưa ăn hạt tiêu bao giờ, bị cay thôi.”
Một bên hắn lại xé khối thịt gà, chậm rãi ăn, vừa nói, “Đáng tiếc, thật là ngon, tạm thời ngươi lại không ăn được.”
Ai ngờ, Báo tinh nghe hắn nói như vậy, lập tực cảnh giác siết chặt cánh gà trong tay.
Nàng ta nói, “Báo con muốn, muốn ăn.”
Khương Lâm ngạc nhiên, “Không sợ cay sao?”
Báo tinh suy nghĩ một chút, thành thực gật đầu, “Cảm giác này gọi là cay sao? Con có chút sợ, nhưng là, cái cánh gà này, ăn thật ngon nha.”
Nàng ta vỗ bụng mình một cái, “Con chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy!”
Vừa nói, một bên thận trọng há miệng cắn một miếng nhỏ.
Lần này nàng ta đã chuẩn bị tâm tư, cắn không nhiều, mặc dù vẫn hít phải vị cay, nhưng mà vẫn chịu được.
Lần này, tựa như đã mở ra thế giới mới!
Khương Lâm khiếp sợ nhìn Báo tinh vừa dùng pháp thuật lấy nước uống, một bên gặm cánh gà thơm ngon.
“Đây chính là sức mạnh ăn hàng nha.” hắn lẩm bẩm cảm khái, nói với hệ thống, “Ngươi thấy đi, hệ thống? Không có gì ngăn cản con người hướng tới đồ ăn ngon.”
Hệ thống nhìn Báo tinh bị cay đến mức khóe miệng đỏ tươi, cũng rất khiếp sợ, “Những đồ ăn phàm tục này, ăn ngon như vậy sao?”
Khương Lâm nghe nói giải thích, trong lòng động một cái, “Phàm tục?”
Hình như hệ thống không có chút phòng bị nào với hắn, kiêu ngạo nói, “Trong thế giới vô biên của chúng ta, tất cả sinh linh từ lúc sinh ra đã tích cốc, trừ linh vật trân quý ra, những thứ thức ăn phàm tục này đều chứa tạp chất, cho tới này đều chưa từng đụng.”
Trong nháy mắt sự tò mò với đại thế giới của Khương Lâm tan biến một nửa, “Ồ.”
Thế giới ấy ngay cả thức ăn ngon cũng không có, thật không có hứng thú.
Hệ thống nghe ra sự khinh thường của hắn, trầm mặc.
Qua một lúc lâu, Báo tinh đã gặm xong cánh gà rồi, tay đầy dầu, lại không nhịn được lè lưỡi liếm.
Hệ thống mới hỏi, “Cánh gà nướng này ăn ngon vậy sao?”
Khương Lâm cười nói, “Ăn có ngon hay không phải ăn rồi mới biết được. Đáng tiếc ngươi là hệ thống không thể ăn được.”
Hệ thống không lên tiếng.
Nó đâu chỉ không ăn được, ngay cả ngửi nó cũng không ngửi thấy.
Báo tinh hiển nhiên còn chưa no, đôi mắt tròn vo của Báo tinh không nháy mắt nhìn chằm chằm chỗ gà nướng còn dư kia, không che giấu chút nào.
Khương Lâm buồn cười nói, “Còn muốn ăn?”
Tiểu yêu này tính cách rất thẳng thắn, hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng, nghe vậy vội vàng gật đầu.
Khương Lâm lại xé một miếng thịt cho nàng ta.
Báo tinh vui vẻ hớn hở tiếp tục gặp thịt gà.
Nàng nghĩ: Đại Vương thật lợi hại!
Cho tới bây giờ nàng ta không biết gà rừng lại có thể ăn ngon như vậy.
Con gà rừng này hết sức béo khỏe, Khương Lâm ăn hai cái đùi gà cùng một miếng thịt lớn đã có chút ngán.
Lúc này cháo gà chắc cũng đã chín rồi.
Hắn đi tới bên kia, giở nắp nồi lên.
Mùi cỗ mùi thơm nồng nàn nhất thời xông đến mọi giác quan.
Báo tinh đang gặm thịt gà lập tức ngu luôn.
Ngơ ngác quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào làn sương trắng bên chiếc nồi.
Cái này, trong này, chẳng lẽ chứa mỹ tửu nào sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.