Xuyên Phải Một Nhà Toàn Tra Tui Biết Sống Mần Sao?
Chương 48: Bé Thương Bé Mới Chơm Chơm Nhé!
Phong Nguyệt Bất Đẳng Nhàn
07/05/2023
Một đám phu nhân cũng hao tâm tổn trí vào con gái nhà mình, không chú ý đến Trần ma ma dẫn theo Thẩm Anh quay lại. Dù sao họ cũng nghĩ Thẩm Anh chỉ là một song nhi, đã thế còn sinh ba đứa rồi, tiếng xấu khắp quận, hoàn toàn không có sự uy hiếp.
Thẩm Anh cũng không có hơi sức đâu để chú ý đến người dọc đường. Y dỗ đứa trẻ khóc mãi không ngừng đã đủ mệt mỏi, một đường bế đứa trẻ theo Trần ma ma đến chỗ Ninh thái phi trong hoa viên.
“Được rồi, không cho phép ngươi khóc nữa, còn khóc nữa ta cũng không cần ngươi!”
Tiểu Trình An nhìn người cha già mồm nhà mình, âm thầm trở mặt trong lòng. Ta có phải ba tuổi đâu? Ta mới ba tháng tuổi! Ta không muốn nghe tên khốn như người tụng kinh!
“Oa oa~ cha~”
Ninh thái phi ở đằng xa đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế đến khàn cả giọng của đứa trẻ. Đợi Trần ma ma dẫn Thẩm Anh đến khách sảnh, nhìn đứa trẻ khóc đến mặt mày đỏ bừng thì đau lòng nói:
“Sao vậy? Không phải là đã ở trong lòng cha nó rồi sao? Sao lại còn khóc?”
Thẩm Anh vừa định nói chuyện thì nhìn thấy Thân Đồ Hiên được người đẩy từ nội gian bên kia hoa viên đến, nhất thời mím môi lại.
Tiểu Trình An vừa nhìn thấy Thân Đồ Hiên trong nháy mắt như dùng sức khóc càng to hơn, dùng hết sức bình sinh với móng vuốt sang đó:
“Oa oa oa~ Cha~~~”
Thân Đồ Hiên: “….”
Ninh thái phi: “???!!!”
Từ khi nào con trai nhà bà đã qua lại mờ ám với song nhi đó vậy, đến con cũng sinh ra luôn rồi! Mà bà không hay biết chút gì!
Giây phút nhìn thấy thân ảnh của Ninh Vương, đám phu nhân quý nữ đi nhanh đến sảnh vừa định hành lễ: “????!”
Thẩm Anh vừa phản ứng lại liền luống cuống bịt miệng đứa con trai nhận cha bậy bạ nhà mình lại. Tội vấy bẩn danh dự của Ninh vương điện hạ không phải là tội mà đứa con trai mấy cân thịt này của y có chịu được.
Trần ma ma là người bình tĩnh nhất, thấy tình hình như vậy liền nhanh chóng tiến đến giải thích bên tai Ninh thái phi, kể lại chuyện vừa trải qua cùng suy đoán của mình nói cho Ninh thái phi nghe. Sau cùng nháy mắt cơ trí cười. Trước đây không phải thái phi nói thế sao? Chỉ cần là người là được mà? Bây giờ có một người rồi, thái phi ngài còn không mau hành động?
Ninh thái phi sau khi nghe xong tâm tình phức tạp, ghét bỏ nhìn Trần ma ma cái gì cũng không biết mà còn nhiệt tình hưng phấn như thế: Ngươi đúng là tên tiểu quỷ lanh trí!
Trần ma ma không hiểu sao bị ghét bỏ cũng thấy oan ức.
Ninh thái phi nhìn Thẩm Anh, lại nhìn con trai nhà mình. Con trai bà vì Thẩm Anh mà gãy mất hai chân, thân là mẫu thân, bà không thể không oán giận Thẩm Anh. Nhất là con trai nhà bà không chỉ bị thương mà sau đó còn tính tình thay đổi, sống cũng không giống người bình thường.
Có thể nhi tử biến thành như vậy cũng có trách nhiệm sơ sót của bà. Những năm này, bà vẫn chất chứa áy náy với con trai. Bà luôn nghĩ, nếu đứa trẻ ưu tú này không phải có mẫu thân như bà thì sẽ phát triển chói mắt như thế nào, có lẽ hôm nay ngồi trên ghế rồng sẽ chính là hắn.
Nhiều năm như vậy, trong mắt con trai cũng chỉ có người này. Bà cho dù trong lòng không muốn, cũng không nhẫn tâm ép hắn buông tay. Huống chi đối phương hiện giờ có đứa con trai đáng yêu như vậy, vừa thấy con trai bà đã gọi cha, nhìn có khi cha ruột cũng không bằng nữa. Nhìn con trai bà cả đời như này có khi cũng không có con, tự nhiên được cho không một đứa con trai sao lại không muốn!
Chuyện khác lúc trước không nói, thu lấy cháu trai rồi nói sau!
Đám phu nhân quý nữ hoàn hồn lại. Trong đó có những người nhà gần Trình gia, khẳng định đó là con trai của Trình Tuấn Sinh, không thể nào là của Ninh Vương điện hạ được. Họ vừa định lên tiếng mắng Thẩm Anh.
Ninh thái phi mặt đầy không vui nhìn Ninh Vương điện hạ mắng: “A Hiên, đứa trẻ kêu người cha như ngươi đến thế rồi, ngươi không nghe thấy à? Còn không biết trả lời một tiếng, phép tắc ngươi để đâu thế hả? Bình thường ta dạy ngươi như vậy sao?”
Vừa nói bà vừa hung dữ đập bàn hai cái.
Đám phu nhân quý nữ khoa chân múa tay: ?
Đang khóc kịch liệt chơi xỏ Tiểu Trình An: ?
Đang quýnh quáng gấp gáp bịt miệng con trai Thẩm Anh: ?
Bình thường Ninh Vương phủ các người gia huấn như thế này sao?
Thân Đồ Hiên: “….”
Hoắc Đao: “….”
Mẫu phi/ Thái phi, ta biết người muốn cháu trai đến phát điên rồi nhưng có thể dè dặt một chút được không?
Trần ma ma: Hắc hắc hắc.
Ninh thái phi mặc kệ cả đám bị dọa ngu người, phát hỏa xong thì quay về phía Trần ma ma sai: “Còn không mau đem con cho A Hiên bế, để A Hiên dỗ. Cứ để đứa trẻ khóc khóc khóc, cứ khóc không ngừng như vậy còn ra thể thống gì.”
Trần ma ma mặt đầy ý cười, không nói hai lời xoay người đi ôm đứa trẻ.
Thẩm Anh vẫn còn ngây người, chưa kịp phản ứng thì hải tử đã bị bế đi.
Trần ma ma lúc trước không dám mạo phạm Thân Đồ Hiên, lúc này có thái phi làm chỗ dựa lá gan cũng lớn hơn, trực tiếp đưa Tiểu Trình An bồng đến trước mặt Thân Đồ Hiên.
Một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau, hai gương mặt cách nhau chỉ một nắm tay.
Mặt Thân Đồ Hiên biến sắc, quá khứ nhục nhã bị đứa trẻ này cự tuyệt ập đến, phản xạ có điều kiện giơ tay định đẩy đứa trẻ được bồng đến trước mặt này.
“Ngươi thử đẩy nó ra xem.”
Ninh thái phi phản ứng còn nhanh hơn hắn, vỗ bàn một cái gầm lên khiến Thân Đồ Hiên khựng lại.
Tiểu nãi oa liền vươn tay nhào lên người hắn, cái miệng nhỏ nhắn đầy nước hôn cái bẹp lên giữa cái mặt đang hoang mang xen lẫn kinh hoảng.
Trong nháy mắt, Thân Đồ Hiên cứng người.
Tiểu nãi oa như không để ý, một móng vuốt nhỏ túm một chòm tóc của hắn, giãy giụa trèo lên. Một cái tay nhỏ khác hưng phấn quơ loạn, toét miệng cười khanh khách với hắn, thanh âm non nớt hô to:
“Cha, cha, cha!”
Cả người Thân Đồ Hiên cứng ngắc nhìn tiểu nãi oa nằm trên người hắn cười đến ngốc nghếch, thân thể như bị dính bùa định thân.
Lời tác giả: Tiểu Trình An ngạo kiều: Ngươi mới là tiểu đần độn, hừ! Bảo bảo thiên sứ là thương tiếc cho ngươi nên mới cho ngươi ôm một cái.
Thẩm Anh cũng không có hơi sức đâu để chú ý đến người dọc đường. Y dỗ đứa trẻ khóc mãi không ngừng đã đủ mệt mỏi, một đường bế đứa trẻ theo Trần ma ma đến chỗ Ninh thái phi trong hoa viên.
“Được rồi, không cho phép ngươi khóc nữa, còn khóc nữa ta cũng không cần ngươi!”
Tiểu Trình An nhìn người cha già mồm nhà mình, âm thầm trở mặt trong lòng. Ta có phải ba tuổi đâu? Ta mới ba tháng tuổi! Ta không muốn nghe tên khốn như người tụng kinh!
“Oa oa~ cha~”
Ninh thái phi ở đằng xa đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế đến khàn cả giọng của đứa trẻ. Đợi Trần ma ma dẫn Thẩm Anh đến khách sảnh, nhìn đứa trẻ khóc đến mặt mày đỏ bừng thì đau lòng nói:
“Sao vậy? Không phải là đã ở trong lòng cha nó rồi sao? Sao lại còn khóc?”
Thẩm Anh vừa định nói chuyện thì nhìn thấy Thân Đồ Hiên được người đẩy từ nội gian bên kia hoa viên đến, nhất thời mím môi lại.
Tiểu Trình An vừa nhìn thấy Thân Đồ Hiên trong nháy mắt như dùng sức khóc càng to hơn, dùng hết sức bình sinh với móng vuốt sang đó:
“Oa oa oa~ Cha~~~”
Thân Đồ Hiên: “….”
Ninh thái phi: “???!!!”
Từ khi nào con trai nhà bà đã qua lại mờ ám với song nhi đó vậy, đến con cũng sinh ra luôn rồi! Mà bà không hay biết chút gì!
Giây phút nhìn thấy thân ảnh của Ninh Vương, đám phu nhân quý nữ đi nhanh đến sảnh vừa định hành lễ: “????!”
Thẩm Anh vừa phản ứng lại liền luống cuống bịt miệng đứa con trai nhận cha bậy bạ nhà mình lại. Tội vấy bẩn danh dự của Ninh vương điện hạ không phải là tội mà đứa con trai mấy cân thịt này của y có chịu được.
Trần ma ma là người bình tĩnh nhất, thấy tình hình như vậy liền nhanh chóng tiến đến giải thích bên tai Ninh thái phi, kể lại chuyện vừa trải qua cùng suy đoán của mình nói cho Ninh thái phi nghe. Sau cùng nháy mắt cơ trí cười. Trước đây không phải thái phi nói thế sao? Chỉ cần là người là được mà? Bây giờ có một người rồi, thái phi ngài còn không mau hành động?
Ninh thái phi sau khi nghe xong tâm tình phức tạp, ghét bỏ nhìn Trần ma ma cái gì cũng không biết mà còn nhiệt tình hưng phấn như thế: Ngươi đúng là tên tiểu quỷ lanh trí!
Trần ma ma không hiểu sao bị ghét bỏ cũng thấy oan ức.
Ninh thái phi nhìn Thẩm Anh, lại nhìn con trai nhà mình. Con trai bà vì Thẩm Anh mà gãy mất hai chân, thân là mẫu thân, bà không thể không oán giận Thẩm Anh. Nhất là con trai nhà bà không chỉ bị thương mà sau đó còn tính tình thay đổi, sống cũng không giống người bình thường.
Có thể nhi tử biến thành như vậy cũng có trách nhiệm sơ sót của bà. Những năm này, bà vẫn chất chứa áy náy với con trai. Bà luôn nghĩ, nếu đứa trẻ ưu tú này không phải có mẫu thân như bà thì sẽ phát triển chói mắt như thế nào, có lẽ hôm nay ngồi trên ghế rồng sẽ chính là hắn.
Nhiều năm như vậy, trong mắt con trai cũng chỉ có người này. Bà cho dù trong lòng không muốn, cũng không nhẫn tâm ép hắn buông tay. Huống chi đối phương hiện giờ có đứa con trai đáng yêu như vậy, vừa thấy con trai bà đã gọi cha, nhìn có khi cha ruột cũng không bằng nữa. Nhìn con trai bà cả đời như này có khi cũng không có con, tự nhiên được cho không một đứa con trai sao lại không muốn!
Chuyện khác lúc trước không nói, thu lấy cháu trai rồi nói sau!
Đám phu nhân quý nữ hoàn hồn lại. Trong đó có những người nhà gần Trình gia, khẳng định đó là con trai của Trình Tuấn Sinh, không thể nào là của Ninh Vương điện hạ được. Họ vừa định lên tiếng mắng Thẩm Anh.
Ninh thái phi mặt đầy không vui nhìn Ninh Vương điện hạ mắng: “A Hiên, đứa trẻ kêu người cha như ngươi đến thế rồi, ngươi không nghe thấy à? Còn không biết trả lời một tiếng, phép tắc ngươi để đâu thế hả? Bình thường ta dạy ngươi như vậy sao?”
Vừa nói bà vừa hung dữ đập bàn hai cái.
Đám phu nhân quý nữ khoa chân múa tay: ?
Đang khóc kịch liệt chơi xỏ Tiểu Trình An: ?
Đang quýnh quáng gấp gáp bịt miệng con trai Thẩm Anh: ?
Bình thường Ninh Vương phủ các người gia huấn như thế này sao?
Thân Đồ Hiên: “….”
Hoắc Đao: “….”
Mẫu phi/ Thái phi, ta biết người muốn cháu trai đến phát điên rồi nhưng có thể dè dặt một chút được không?
Trần ma ma: Hắc hắc hắc.
Ninh thái phi mặc kệ cả đám bị dọa ngu người, phát hỏa xong thì quay về phía Trần ma ma sai: “Còn không mau đem con cho A Hiên bế, để A Hiên dỗ. Cứ để đứa trẻ khóc khóc khóc, cứ khóc không ngừng như vậy còn ra thể thống gì.”
Trần ma ma mặt đầy ý cười, không nói hai lời xoay người đi ôm đứa trẻ.
Thẩm Anh vẫn còn ngây người, chưa kịp phản ứng thì hải tử đã bị bế đi.
Trần ma ma lúc trước không dám mạo phạm Thân Đồ Hiên, lúc này có thái phi làm chỗ dựa lá gan cũng lớn hơn, trực tiếp đưa Tiểu Trình An bồng đến trước mặt Thân Đồ Hiên.
Một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau, hai gương mặt cách nhau chỉ một nắm tay.
Mặt Thân Đồ Hiên biến sắc, quá khứ nhục nhã bị đứa trẻ này cự tuyệt ập đến, phản xạ có điều kiện giơ tay định đẩy đứa trẻ được bồng đến trước mặt này.
“Ngươi thử đẩy nó ra xem.”
Ninh thái phi phản ứng còn nhanh hơn hắn, vỗ bàn một cái gầm lên khiến Thân Đồ Hiên khựng lại.
Tiểu nãi oa liền vươn tay nhào lên người hắn, cái miệng nhỏ nhắn đầy nước hôn cái bẹp lên giữa cái mặt đang hoang mang xen lẫn kinh hoảng.
Trong nháy mắt, Thân Đồ Hiên cứng người.
Tiểu nãi oa như không để ý, một móng vuốt nhỏ túm một chòm tóc của hắn, giãy giụa trèo lên. Một cái tay nhỏ khác hưng phấn quơ loạn, toét miệng cười khanh khách với hắn, thanh âm non nớt hô to:
“Cha, cha, cha!”
Cả người Thân Đồ Hiên cứng ngắc nhìn tiểu nãi oa nằm trên người hắn cười đến ngốc nghếch, thân thể như bị dính bùa định thân.
Lời tác giả: Tiểu Trình An ngạo kiều: Ngươi mới là tiểu đần độn, hừ! Bảo bảo thiên sứ là thương tiếc cho ngươi nên mới cho ngươi ôm một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.