Xuyên Phải Một Nhà Toàn Tra Tui Biết Sống Mần Sao?
Chương 28: Long Ngạo Thiên Da Mặt Mỏng
Phong Nguyệt Bất Đẳng Nhàn
07/05/2023
Thích đến mức Tiểu Trình An không nhịn được duỗi móng vuốt nhỏ của mình ra, dốc hết sức vươn lên trên, muốn bò dậy.
Tiểu Trình Dục Xuyên đang ôm cậu không hiểu cho lắm, nhưng vẫn thuận thế bế cậu lên cao hơn.
Thế là tiểu Trình An ngẩng đầu lên, miệng nhỏ hôn cái ‘bẹp’ lên gương mặt đẹp trai ngời ngợi của tiểu Long Ngạo Thiên nhà mình.
Không nói được thì bé bày tỏ bằng hành động nha!
Sau khi tiểu Trình Dục Xuyên cảm giác được cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cậu tiếp xúc thân mật với mặt của mình thì toàn thân đột nhiên cứng đờ , lỗ tai nhỏ cấp tốc đỏ bừng.
Tiểu Trình An thấy thế thì hết hồn trừng to hai mắt, da mặt của tiểu Long Ngạo Thiên mỏng đến mức đó sao? Chỉ vậy thôi đã thẹn thùng rồi? Hiện tại cậu mới có tí tuổi đầu hắn đã như vậy rồi, vậy chờ đến khi cậu lớn hơn một chút nữa hôn hắn, không phải Tiểu Long Ngạo Thiên sẽ xấu hổ đến mức chui đầu vào đất sao?
Khà khà, đến lúc đó, cậu nhất định phải thử mới được!
Bên này, Tiểu Trình An khôn lỏi nảy ra chủ ý xấu thì bên kia, lão thái thái đã bớt giận, công đạo mấy ngày này Thẩm Anh phải chuẩn bị thật tốt, tránh đến lúc đi vào Ninh Vương phủ lại thất lễ. Nói xong, bà đuổi hết dám người trong phòng đi, ra sau hậu đường thay quần áo.
Thật ra Thẩm Uy đã nghĩ sai rồi, phụ thân của Thẩm Anh chưa bao giờ có suy nghĩ sau khi nhận lại Thẩm Anh thì sẽ đá đít đứa con nuôi như gã ra đường ở, tuy rằng đối phương thật sự đau lòng đứa con ruột mất tích nhiều năm lại có thể tìm lại được là Thẩm Anh nhưng tư tưởng phong kiến rằng song nhi là đồ đê tiện đã bén rễ vào tận xương máu của đối phương rồi, đối phương cũng không cho rằng Thầm Anh có thể phát triển Thẩm gia, cho nên vẫn coi đứa con nuôi Thẩm Uy này trở thành người thừa kế của Thẩm gia, tán thành con của gã là huyết mạch của bản thân. Vì lẽ đó nên phụ thân của Thẩm Anh mới tuyên bố với bên ngoài gã và Thẩm Anh là song sinh chứ không nói sự thật ra khiến con đường làm quan của gã bị ảnh hưởng.
Nhưng Thẩm lão thái thái vẫn hơi để ý đến việc truyền thừa huyết mạch, nhưng bà vẫn thương đại tôn tử Thẩm Uy được bà nuôi từ nhỏ đến lớn này hơn, cho nên lúc trước bà mới oán trách Thẩm Anh không biết điều, không chịu ngoan ngoãn làm thiếp cho Thẩm Uy. Trong lòng Thẩm lão thái thái bất mãn chuyện đó rất lâu, cho dù đến tận bây giờ thì trong lòng bà vẫn còn canh cánh trong lòng về thái độ không biết điều năm đó của Thẩm Anh.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô dụng, Thẩm lão thái thái cũng không thèm nghĩ đến những chuyện không thể thay đổi đó nữa, nhưng lòng bà vẫn nhớ mãi không quên chuyện hương khói của Thẩm gia.
Cho dù là lần trước hỏi thăm chuyện mua quan của Trình Dật hay là bây giờ bà muốn dẫn Thẩm Anh cùng Tiểu Trình An tham gia yến hội của Ninh Vương phủ, tất cả đều là do bà thấy Trình Tuấn Sinh đã chết, cho nên muốn sửa họ cho đám con trai của Thẩm Anh về họ Thẩm, ghi tên vào gia phả của Thẩm gia khiến bọn họ có suy nghĩ sẽ phát triển Thẩm gia lớn mạnh hơn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Trình An đáng yêu lại ngoan ngoãn thì suy nghĩ này của bà càng mãnh liệt hơn.
Nhưng bà cũng lo lắng nếu bà làm như vậy thì có khả năng trong lòng Thẩm Uy sẽ cảm thấy không thoải mái, đây là lý do trước đây Thẩm lão thái thái vẫn luôn do dự không quyết, thẳng đến khi tháng này bà gặp Thẩm Anh hai lần, cả hai lần này vợ chồng Thẩm Uy đều dùng cách ghê tởm khiến bà chật vật trước mặt tất cả mọi người.
Bà nghĩ cho cảm xúc của đứa cháu nuôi Thẩm Uy này, bản thân tự rút lui là một chuyện, còn việc bà thân thiết với cháu trai ruột của mình khiến trong lòng Thẩm Uy bất mãn ra oai phủ đầu khiến bà lùi bước thì lại là một chuyện khác. Việc này liên quan đến chuyện Thẩm Uy có thật sự hiếu thuận với bà hay không.
Tóm lại, sau khi trải qua chuyện này, trong lòng của Thẩm lão thái thái đã nảy sinh hiềm khích với Thẩm Uy, điều này càng khiến bà kiên định muốn con cái của Thẩm Anh ghi tên vào gia phả của Thẩm gia.
Tiểu Trình Dục Xuyên đang ôm cậu không hiểu cho lắm, nhưng vẫn thuận thế bế cậu lên cao hơn.
Thế là tiểu Trình An ngẩng đầu lên, miệng nhỏ hôn cái ‘bẹp’ lên gương mặt đẹp trai ngời ngợi của tiểu Long Ngạo Thiên nhà mình.
Không nói được thì bé bày tỏ bằng hành động nha!
Sau khi tiểu Trình Dục Xuyên cảm giác được cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cậu tiếp xúc thân mật với mặt của mình thì toàn thân đột nhiên cứng đờ , lỗ tai nhỏ cấp tốc đỏ bừng.
Tiểu Trình An thấy thế thì hết hồn trừng to hai mắt, da mặt của tiểu Long Ngạo Thiên mỏng đến mức đó sao? Chỉ vậy thôi đã thẹn thùng rồi? Hiện tại cậu mới có tí tuổi đầu hắn đã như vậy rồi, vậy chờ đến khi cậu lớn hơn một chút nữa hôn hắn, không phải Tiểu Long Ngạo Thiên sẽ xấu hổ đến mức chui đầu vào đất sao?
Khà khà, đến lúc đó, cậu nhất định phải thử mới được!
Bên này, Tiểu Trình An khôn lỏi nảy ra chủ ý xấu thì bên kia, lão thái thái đã bớt giận, công đạo mấy ngày này Thẩm Anh phải chuẩn bị thật tốt, tránh đến lúc đi vào Ninh Vương phủ lại thất lễ. Nói xong, bà đuổi hết dám người trong phòng đi, ra sau hậu đường thay quần áo.
Thật ra Thẩm Uy đã nghĩ sai rồi, phụ thân của Thẩm Anh chưa bao giờ có suy nghĩ sau khi nhận lại Thẩm Anh thì sẽ đá đít đứa con nuôi như gã ra đường ở, tuy rằng đối phương thật sự đau lòng đứa con ruột mất tích nhiều năm lại có thể tìm lại được là Thẩm Anh nhưng tư tưởng phong kiến rằng song nhi là đồ đê tiện đã bén rễ vào tận xương máu của đối phương rồi, đối phương cũng không cho rằng Thầm Anh có thể phát triển Thẩm gia, cho nên vẫn coi đứa con nuôi Thẩm Uy này trở thành người thừa kế của Thẩm gia, tán thành con của gã là huyết mạch của bản thân. Vì lẽ đó nên phụ thân của Thẩm Anh mới tuyên bố với bên ngoài gã và Thẩm Anh là song sinh chứ không nói sự thật ra khiến con đường làm quan của gã bị ảnh hưởng.
Nhưng Thẩm lão thái thái vẫn hơi để ý đến việc truyền thừa huyết mạch, nhưng bà vẫn thương đại tôn tử Thẩm Uy được bà nuôi từ nhỏ đến lớn này hơn, cho nên lúc trước bà mới oán trách Thẩm Anh không biết điều, không chịu ngoan ngoãn làm thiếp cho Thẩm Uy. Trong lòng Thẩm lão thái thái bất mãn chuyện đó rất lâu, cho dù đến tận bây giờ thì trong lòng bà vẫn còn canh cánh trong lòng về thái độ không biết điều năm đó của Thẩm Anh.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô dụng, Thẩm lão thái thái cũng không thèm nghĩ đến những chuyện không thể thay đổi đó nữa, nhưng lòng bà vẫn nhớ mãi không quên chuyện hương khói của Thẩm gia.
Cho dù là lần trước hỏi thăm chuyện mua quan của Trình Dật hay là bây giờ bà muốn dẫn Thẩm Anh cùng Tiểu Trình An tham gia yến hội của Ninh Vương phủ, tất cả đều là do bà thấy Trình Tuấn Sinh đã chết, cho nên muốn sửa họ cho đám con trai của Thẩm Anh về họ Thẩm, ghi tên vào gia phả của Thẩm gia khiến bọn họ có suy nghĩ sẽ phát triển Thẩm gia lớn mạnh hơn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Trình An đáng yêu lại ngoan ngoãn thì suy nghĩ này của bà càng mãnh liệt hơn.
Nhưng bà cũng lo lắng nếu bà làm như vậy thì có khả năng trong lòng Thẩm Uy sẽ cảm thấy không thoải mái, đây là lý do trước đây Thẩm lão thái thái vẫn luôn do dự không quyết, thẳng đến khi tháng này bà gặp Thẩm Anh hai lần, cả hai lần này vợ chồng Thẩm Uy đều dùng cách ghê tởm khiến bà chật vật trước mặt tất cả mọi người.
Bà nghĩ cho cảm xúc của đứa cháu nuôi Thẩm Uy này, bản thân tự rút lui là một chuyện, còn việc bà thân thiết với cháu trai ruột của mình khiến trong lòng Thẩm Uy bất mãn ra oai phủ đầu khiến bà lùi bước thì lại là một chuyện khác. Việc này liên quan đến chuyện Thẩm Uy có thật sự hiếu thuận với bà hay không.
Tóm lại, sau khi trải qua chuyện này, trong lòng của Thẩm lão thái thái đã nảy sinh hiềm khích với Thẩm Uy, điều này càng khiến bà kiên định muốn con cái của Thẩm Anh ghi tên vào gia phả của Thẩm gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.