Xuyên Phải Một Nhà Toàn Tra Tui Biết Sống Mần Sao?
Chương 32: Thẩm Anh Muốn Làm Gì?
Phong Nguyệt Bất Đẳng Nhàn
07/05/2023
Thẩm Nguyệt Kiều không hiểu tại sao Ninh Vương lại bắt lấy trọng điểm này, nghe vậy ngẩn người, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đúng vậy, phụ thân đầy tớ của nàng sau khi học cao trung liền vứt bỏ người cha song nhi đê tiện kia của nàng rất nhiều năm, mãi đến năm ngoái nhạc trượng mới của phụ thân đầy tớ kia xảy ra chuyện, hắn ta mới mang theo đứa con hoang về sống với cha song nhi thấp hèn của nàng, sau đó người cha song nhi rẻ mạt kia không an phận lại khiến cho phụ thân đầy tớ của nàng tức giận đến thanh lâu, kết quả nảy sinh mâu thuẫn với người khác rồi bị đánh chết."
Thân Đồ Hiên nghe xong câu môi tự tiếu phi tiếu: "Vậy sao? Vậy thì tốt."
Một đám người nhìn hắn cười sững sờ không biết hắn nói cái gì tốt.
Nhưng nhất thời Trình Mộc Tuyết cũng không để ý đến chuyện này, sau khi được Thẩm Nguyệt Kiều nhắc nhở nàng chợt nhớ tới cái gì, lúc này phịch một cái quỳ xuống với Thân Đồ Hiên.
"Vương gia, cầu xin ngài chủ trì công đạo cho ca ca ta, cứu ca ca ta với!"
Thân Đồ Hiên nghe vậy quay đầu nhìn về phía nàng, hỏi: "Ngươi còn có ca ca sao? Hắn ta đâu? Làm sao vậy?"
Trình Mộc Tuyết vội vàng nói: "Ừm, hắn ta ở trong đại lao nha môn, bị thương rất nặng, cha ta đang chăm sóc hắn ta, bọn họ đều nói ca ca ta đánh chết người, nhưng ta biết ca ca hắn tuyệt đối sẽ không giết người, nhất định là hắn bị oan."
Thân Đồ Hiên nghe vậy rũ mắt trầm ngâm một chút, sau đó cười nói với nàng: "Nếu là vậy thì ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ cẩn thận điều tra rõ ràng, tuyệt đối sẽ không oan uổng người vô tội."
Lần này đến lượt Thẩm Uy biến sắc.
Thân Đồ Hiên nói xong nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Uy đang quỳ trên mặt đất, trầm mặt lạnh lùng nói: "Thẩm đại nhân đừng chỉ bận rộn thăng quan tiến chức, cũng nên dạy dỗ nữ nhi mình cho tốt, nếu không ra ngoài khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi đây là thứ được chỗ nào giáo dưỡng ra."
Thẩm Uy nghe vậy sắc mặt lại biến đổi, thật khó xử.
Lăng Không và Hoắc Đao nghe vậy đều sợ ngây người, theo bản năng liếc nhau một cái, chủ tử tức giận rồi? Nhưng tại sao? Phải biết bọn họ đi theo chủ tử đã tám năm, rất hiếm khi thấy chủ tử lạnh mặt nói chuyện với người khác, trừ phi xỉ nhục đến Thái phi, nếu không cho dù một khắc sau liền động thủ giết người, một khắc trước chủ tử bọn họ cũng có thể nói chuyện vui vẻ với người nọ.
Thân Đồ Hiên vừa đi, Thẩm Uy đứng lên giơ tay lên tát Thẩm Nguyệt Kiều một cái thật mạnh.
"Chát ——"
Thẩm Nguyệt Kiều bị tát một cái đụng vào tường, nháy mắt kêu rên khóc thành tiếng: "A ~ cha, tại sao người lại đánh con?"
"Đều là chuyện tốt ngươi gây ra, còn hỏi sao ta lại đánh ngươi? Ta hận không thể đánh chết ngươi, ước chưa từng sinh ra nữ nhi như ngươi mới phải!"
Thẩm Uy đen mặt lớn tiếng nói, sau đó xoay người lên ngựa, vội vàng đi về phía phủ nha.
Nói thì nói vậy, hiện tại gã cũng không có thời gian dạy dỗ nữ nhi này, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nếu không chỉ sợ toàn bộ Thẩm phủ bọn họ đều xong đời.
Trình Mộc Tuyết rốt cục thở ra một hơi, nhịn không được giả bộ lớn gan quay đầu về phía Thẩm Nguyệt Kiều đang che mặt khóc, vui sướng khi người gặp họa hừ nhẹ: "Đáng đời!"
Sau đó không đợi Thẩm Nguyệt Kiều phản ứng lại, lập tức đưa tay nhận lấy thùng nước trong tay Trần Phong xoay người về nhà, trước khi đi không quên trừng hắn ta một cái:
"Cần ngươi xen vào việc của người khác à!"
Trần Phong lúng túng cúi đầu rũ mắt.
Thẩm Nguyệt Kiều phản ứng lại mình lại bị tiểu tiện nhân Trình Mộc Tuyết kia ăn hiếp, tức giận cắn răng cũng không quên quay đầu châm chọc Trần Phong:
"Ai bảo ngươi lấy mặt nóng dán mông lạnh, sống…"
"Ta tình nguyện."
Trần Phong hoàn hồn liếc nàng ta một cái rồi xoay người rời đi.
Thẩm Nguyệt Kiều sửng sốt, đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều đang giúp Trình Mộc Tuyết, cắn răng hung hăng giậm chân trên mặt đất, che mặt đỏ mắt chạy về nhà.
Đồng thời trong đại lao phủ nha, Trình Dật quả nhiên không làm Thẩm Anh thất vọng, hắn ta tỉnh lại, giải thích rõ ràng với Thẩm Anh chuyện đã xảy ra.
"Là bọn họ tiến đến mắng con còn sỉ nhục cha, con thật sự không nhịn được, nhưng cũng chỉ đẩy người nọ một cái, hắn ta liền ngã xuống đất không dậy nổi, sau đó mấy người còn lại liền la hét con giết người, xông tới liều chết đánh con, lúc đó con choáng váng nên mới bị bọn họ đánh thảm như vậy, nếu không con lập tức cho bọn họ biết tay, một mình con có thể đánh mười người!"
Thẩm Anh rũ mắt nói: "Ừm, ta biết rồi, chuyện này không trách ngươi, nhưng ngươi phải tránh sau này không nên hành sự kích động nữa. Nếu không làm sao ta yên tâm giao muội muội và đệ đệ cho ngươi được."
Đầu tiên Trình Dật không phục, sau đó sửng sốt phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Anh khó hiểu hỏi: "Sao người lại yên tâm giao đệ đệ muội muội cho ta? Cha, cha muốn làm gì?"
Thẩm Anh né tránh ánh mắt của hắn ta, cúi đầu nói: "Không có gì, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài hỏi xem khi nào khai thẩm."
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Trình Dật hoảng hốt, hắn ta theo bản năng muốn đứng lên đi theo, nhưng đương nhiên canh ngục không thể để hắn ta đi ra ngoài, trực tiếp hùng hổ đạp hắn ta một cái, khóa cửa lại.
Trình Dật trên người trọng thương bị đạp một cái đã ngã xuống đất.
Thẩm Anh nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, sau đó xoay người quyết tuyệt rời đi.
Trình Dật nằm sấp trên mặt đất gọi một tiếng tê tâm liệt phế: "Cha!"
…
Thẩm Anh đến phủ nha, vừa nhìn thấy huyện lệnh trực tiếp mở miệng nói: "Báo Thẩm Uy ra ngoài gặp ta!"
Huyện lệnh nghe vậy ngạc nhiên, không khỏi nghĩ thầm không phải Thẩm đại nhân nói không để người khác biết gã tới nên lén lút đi từ phía sau sao? Tại sao Thẩm Anh đã biết rồi?
Trên mặt lại cười như hoa cúc nở rộ với Thẩm Anh: "Chắc Thẩm lang quân không biết, trước mắt Thẩm đại nhân không ở trong phủ nha chúng ta, nếu ngài muốn gặp gã hay là cứ đưa lệnh công tử về trước, chờ Thẩm đại nhân xong việc về rồi gặp nhau sau?"
Thẩm Anh nghe được câu trước vừa định nói ngươi đừng giả ngu với ta, nghe xong câu sau lại sững người.
"Ngươi nói cái gì? Ta có thể đưa A Dật về?"
Thẩm Anh không thể tin nhìn huyện lệnh trước mặt đang cười lấy lòng y hỏi lại lần nữa.
Huyện lệnh vội vàng gật đầu: "Ôi, đúng đúng đúng, Thẩm lang quân có thể đưa lệnh công tử trở về, xe ngựa cũng giúp ngài chuẩn bị xong rồi, đang ở ngay bên ngoài phủ nha."
Thẩm Anh kinh ngạc hỏi: "Mạng người kia thì sao?"
Đây không phải là Thẩm Anh muốn nhi tử mình chịu một mạng người, mà là nếu chuyện này không rõ ràng, trở về y khẳng định cũng không thể yên tâm.
Lại nghe huyện lệnh nói: "Ôi chà, là hiểu lầm, người kia do uống quá nhiều rượu mà chết, không liên quan đến lệnh công tử, đã điều tra rõ ràng rồi là hiểu lầm thôi."
Thẩm Anh:…
Sau khi về nhà, Trình Dục Xuyên và Tiểu Trình An không nói nên lời khi nghe thẩm Anh giải thích xong.
"Hiểu lầm cái gì chứ! Rõ ràng là bọn họ biết Ninh Vương điện hạ muốn nhúng tay vào chuyện này, lo lắng xảy ra chuyện mới nhanh chóng thả đại ca ra, may mà có Ninh vương điện hạ!"
Trình Mộc Tuyết chống nạnh vẻ mặt đầy đắc ý nói.
Bây giờ không sao rồi, Thẩm Anh cũng thả lỏng, thấy nàng như vậy không nhịn được trêu ghẹo nói: "Sao vậy? Nhìn ngươi như vậy chẳng lẽ vừa ý Ninh vương điện hạ rồi?"
Trình Mộc Tuyết nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ lên.
Thẩm Anh thấy thế sửng sốt, y chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới lại thật sự chọc trúng tâm tư của nữ nhi nhà mình, nhưng đối phương là Vương gia, với thân phận này của nhà bọn họ? Kệ đi, cứ để thuận theo tự nhiên.
Thân Đồ Hiên nghe xong câu môi tự tiếu phi tiếu: "Vậy sao? Vậy thì tốt."
Một đám người nhìn hắn cười sững sờ không biết hắn nói cái gì tốt.
Nhưng nhất thời Trình Mộc Tuyết cũng không để ý đến chuyện này, sau khi được Thẩm Nguyệt Kiều nhắc nhở nàng chợt nhớ tới cái gì, lúc này phịch một cái quỳ xuống với Thân Đồ Hiên.
"Vương gia, cầu xin ngài chủ trì công đạo cho ca ca ta, cứu ca ca ta với!"
Thân Đồ Hiên nghe vậy quay đầu nhìn về phía nàng, hỏi: "Ngươi còn có ca ca sao? Hắn ta đâu? Làm sao vậy?"
Trình Mộc Tuyết vội vàng nói: "Ừm, hắn ta ở trong đại lao nha môn, bị thương rất nặng, cha ta đang chăm sóc hắn ta, bọn họ đều nói ca ca ta đánh chết người, nhưng ta biết ca ca hắn tuyệt đối sẽ không giết người, nhất định là hắn bị oan."
Thân Đồ Hiên nghe vậy rũ mắt trầm ngâm một chút, sau đó cười nói với nàng: "Nếu là vậy thì ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ cẩn thận điều tra rõ ràng, tuyệt đối sẽ không oan uổng người vô tội."
Lần này đến lượt Thẩm Uy biến sắc.
Thân Đồ Hiên nói xong nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Uy đang quỳ trên mặt đất, trầm mặt lạnh lùng nói: "Thẩm đại nhân đừng chỉ bận rộn thăng quan tiến chức, cũng nên dạy dỗ nữ nhi mình cho tốt, nếu không ra ngoài khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi đây là thứ được chỗ nào giáo dưỡng ra."
Thẩm Uy nghe vậy sắc mặt lại biến đổi, thật khó xử.
Lăng Không và Hoắc Đao nghe vậy đều sợ ngây người, theo bản năng liếc nhau một cái, chủ tử tức giận rồi? Nhưng tại sao? Phải biết bọn họ đi theo chủ tử đã tám năm, rất hiếm khi thấy chủ tử lạnh mặt nói chuyện với người khác, trừ phi xỉ nhục đến Thái phi, nếu không cho dù một khắc sau liền động thủ giết người, một khắc trước chủ tử bọn họ cũng có thể nói chuyện vui vẻ với người nọ.
Thân Đồ Hiên vừa đi, Thẩm Uy đứng lên giơ tay lên tát Thẩm Nguyệt Kiều một cái thật mạnh.
"Chát ——"
Thẩm Nguyệt Kiều bị tát một cái đụng vào tường, nháy mắt kêu rên khóc thành tiếng: "A ~ cha, tại sao người lại đánh con?"
"Đều là chuyện tốt ngươi gây ra, còn hỏi sao ta lại đánh ngươi? Ta hận không thể đánh chết ngươi, ước chưa từng sinh ra nữ nhi như ngươi mới phải!"
Thẩm Uy đen mặt lớn tiếng nói, sau đó xoay người lên ngựa, vội vàng đi về phía phủ nha.
Nói thì nói vậy, hiện tại gã cũng không có thời gian dạy dỗ nữ nhi này, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nếu không chỉ sợ toàn bộ Thẩm phủ bọn họ đều xong đời.
Trình Mộc Tuyết rốt cục thở ra một hơi, nhịn không được giả bộ lớn gan quay đầu về phía Thẩm Nguyệt Kiều đang che mặt khóc, vui sướng khi người gặp họa hừ nhẹ: "Đáng đời!"
Sau đó không đợi Thẩm Nguyệt Kiều phản ứng lại, lập tức đưa tay nhận lấy thùng nước trong tay Trần Phong xoay người về nhà, trước khi đi không quên trừng hắn ta một cái:
"Cần ngươi xen vào việc của người khác à!"
Trần Phong lúng túng cúi đầu rũ mắt.
Thẩm Nguyệt Kiều phản ứng lại mình lại bị tiểu tiện nhân Trình Mộc Tuyết kia ăn hiếp, tức giận cắn răng cũng không quên quay đầu châm chọc Trần Phong:
"Ai bảo ngươi lấy mặt nóng dán mông lạnh, sống…"
"Ta tình nguyện."
Trần Phong hoàn hồn liếc nàng ta một cái rồi xoay người rời đi.
Thẩm Nguyệt Kiều sửng sốt, đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều đang giúp Trình Mộc Tuyết, cắn răng hung hăng giậm chân trên mặt đất, che mặt đỏ mắt chạy về nhà.
Đồng thời trong đại lao phủ nha, Trình Dật quả nhiên không làm Thẩm Anh thất vọng, hắn ta tỉnh lại, giải thích rõ ràng với Thẩm Anh chuyện đã xảy ra.
"Là bọn họ tiến đến mắng con còn sỉ nhục cha, con thật sự không nhịn được, nhưng cũng chỉ đẩy người nọ một cái, hắn ta liền ngã xuống đất không dậy nổi, sau đó mấy người còn lại liền la hét con giết người, xông tới liều chết đánh con, lúc đó con choáng váng nên mới bị bọn họ đánh thảm như vậy, nếu không con lập tức cho bọn họ biết tay, một mình con có thể đánh mười người!"
Thẩm Anh rũ mắt nói: "Ừm, ta biết rồi, chuyện này không trách ngươi, nhưng ngươi phải tránh sau này không nên hành sự kích động nữa. Nếu không làm sao ta yên tâm giao muội muội và đệ đệ cho ngươi được."
Đầu tiên Trình Dật không phục, sau đó sửng sốt phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Anh khó hiểu hỏi: "Sao người lại yên tâm giao đệ đệ muội muội cho ta? Cha, cha muốn làm gì?"
Thẩm Anh né tránh ánh mắt của hắn ta, cúi đầu nói: "Không có gì, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài hỏi xem khi nào khai thẩm."
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Trình Dật hoảng hốt, hắn ta theo bản năng muốn đứng lên đi theo, nhưng đương nhiên canh ngục không thể để hắn ta đi ra ngoài, trực tiếp hùng hổ đạp hắn ta một cái, khóa cửa lại.
Trình Dật trên người trọng thương bị đạp một cái đã ngã xuống đất.
Thẩm Anh nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, sau đó xoay người quyết tuyệt rời đi.
Trình Dật nằm sấp trên mặt đất gọi một tiếng tê tâm liệt phế: "Cha!"
…
Thẩm Anh đến phủ nha, vừa nhìn thấy huyện lệnh trực tiếp mở miệng nói: "Báo Thẩm Uy ra ngoài gặp ta!"
Huyện lệnh nghe vậy ngạc nhiên, không khỏi nghĩ thầm không phải Thẩm đại nhân nói không để người khác biết gã tới nên lén lút đi từ phía sau sao? Tại sao Thẩm Anh đã biết rồi?
Trên mặt lại cười như hoa cúc nở rộ với Thẩm Anh: "Chắc Thẩm lang quân không biết, trước mắt Thẩm đại nhân không ở trong phủ nha chúng ta, nếu ngài muốn gặp gã hay là cứ đưa lệnh công tử về trước, chờ Thẩm đại nhân xong việc về rồi gặp nhau sau?"
Thẩm Anh nghe được câu trước vừa định nói ngươi đừng giả ngu với ta, nghe xong câu sau lại sững người.
"Ngươi nói cái gì? Ta có thể đưa A Dật về?"
Thẩm Anh không thể tin nhìn huyện lệnh trước mặt đang cười lấy lòng y hỏi lại lần nữa.
Huyện lệnh vội vàng gật đầu: "Ôi, đúng đúng đúng, Thẩm lang quân có thể đưa lệnh công tử trở về, xe ngựa cũng giúp ngài chuẩn bị xong rồi, đang ở ngay bên ngoài phủ nha."
Thẩm Anh kinh ngạc hỏi: "Mạng người kia thì sao?"
Đây không phải là Thẩm Anh muốn nhi tử mình chịu một mạng người, mà là nếu chuyện này không rõ ràng, trở về y khẳng định cũng không thể yên tâm.
Lại nghe huyện lệnh nói: "Ôi chà, là hiểu lầm, người kia do uống quá nhiều rượu mà chết, không liên quan đến lệnh công tử, đã điều tra rõ ràng rồi là hiểu lầm thôi."
Thẩm Anh:…
Sau khi về nhà, Trình Dục Xuyên và Tiểu Trình An không nói nên lời khi nghe thẩm Anh giải thích xong.
"Hiểu lầm cái gì chứ! Rõ ràng là bọn họ biết Ninh Vương điện hạ muốn nhúng tay vào chuyện này, lo lắng xảy ra chuyện mới nhanh chóng thả đại ca ra, may mà có Ninh vương điện hạ!"
Trình Mộc Tuyết chống nạnh vẻ mặt đầy đắc ý nói.
Bây giờ không sao rồi, Thẩm Anh cũng thả lỏng, thấy nàng như vậy không nhịn được trêu ghẹo nói: "Sao vậy? Nhìn ngươi như vậy chẳng lẽ vừa ý Ninh vương điện hạ rồi?"
Trình Mộc Tuyết nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ lên.
Thẩm Anh thấy thế sửng sốt, y chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới lại thật sự chọc trúng tâm tư của nữ nhi nhà mình, nhưng đối phương là Vương gia, với thân phận này của nhà bọn họ? Kệ đi, cứ để thuận theo tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.