Xuyên Phải Một Nhà Toàn Tra Tui Biết Sống Mần Sao?
Chương 14: Tranh Giành Bé Con
Phong Nguyệt Bất Đẳng Nhàn
07/05/2023
Cuối cùng Lý thị khóc lóc trở về viện của mình, vừa khóc vừa tức giận bất bình nói: "Trước đó ta cũng đâu biết Xương nhi bụng dạ yếu, cũng không phải cố ý, sao bà ấy có thể làm ta khó xử trước mặt Thẩm Anh như vậy, bảo ta ôm đứa nhỏ cút đi, còn đuổi ta ra ngoài!"
Thẩm Nguyệt Kiều cũng bị bắn văng lên mặt nên nàng ta cực kỳ hiểu tâm trạng tệ hại của bà cố lúc ấy, cho dù sau khi trở về lập tức tắm rửa sạch sẽ thay y phục mới, nàng ta vẫn cảm thấy cả người mình bốc mùi phân, ghê tởm ghét bỏ ngửi ngửi y phục của mình, xanh mặt tức giận nói: "Không phải chỉ là bị đuổi ra ngoài thôi sao? Chuyện này thì có gì lớn, bà cố còn đang tức giận mà? Đợi qua hai ngày bà bớt giận lại đi xin lỗi là được rồi."
Lý thị nghe xong lại kích động nói: "Chuyện có gì lớn, y tới đây không phải để cướp nam nhân của ngươi sao, chờ vài ngày nữa Thái phi tổ chức yến hội, lão thái thái đưa Trình Mộc Tuyết với thằng con hoang kia qua đó thay vì ngươi với đệ đệ ngươi, ta xem ngươi có khóc hay không!"
Thẩm Nguyệt Kiều nghe vậy lập tức biến sắc.
Chưa đến mức phải đổi Thẩm Nguyệt Kiều với đệ đệ nàng ta, nhưng Thẩm lão phu nhân hiện tại quả thật có ý nghĩ muốn dẫn Tiểu Trình An đi cùng, nhưng cũng không vội nói với Thẩm Anh, dù sao bên Thái phi còn chưa có tin tức, hơn nữa tâm trạng bây giờ của bà rất tệ.
Cho nên sau đó lão thái thái cũng không giữ cha con Thẩm Anh ở lại lâu, thưởng vài thứ liền để thẩm Anh đưa Tiểu Trình An về trước.
Lúc Thẩm Anh ôm Trình An đi ra, Trình Mộc Tuyết đang đứng ở cửa nhà nói đùa với Thẩm Như Yến, vừa thấy bọn họ đi ra vội vàng chạy tới.
Thẩm Như Yến cũng đi theo, giơ tay đùa giỡn Tiểu Trình An trong lòng Thẩm Anh, cười tít mắt khen: "A! Mới mấy ngày không gặp, Tiểu An An lại lớn lên không ít rồi, còn đáng yêu hơn!"
Thẩm Như Yến là con gái của Liễu Nham, mẹ Liễu Nham là tỳ nữ bên người mẹ Thẩm Anh, Liễu Nham có thể nói là được mẹ Thẩm Anh nhìn lớn lên, sau đó cũng từng làm thư đồng của Thẩm Anh một thời gian, vẫn luôn cảm niệm lòng tốt của mẹ con Thẩm Anh, vậy nên dù Thẩm Như Yến cũng là con gái của Thẩm Uy, nhưng quan hệ với nhà Thẩm Anh cũng không tệ lắm.
Đương nhiên một phần lớn nguyên nhân là do nàng ấy ở Thẩm phủ cũng bị mẹ con Lý thị chèn ép, cho nên có rất nhiều chủ đề chung với Trình Mộc Tuyết, thường xuyên lén lút chạy tới Trình gia tìm Trình Mộc Tuyết chơi để tránh tai họa.
Vì vậy Trình An không lạ lẫm gì nàng ấy, lúc này bắt lấy ngón tay nàng đưa tới lắc lắc, híp mắt mở miệng nhỏ nhắn cười khanh khách.
Thẩm Nguyệt Yến ôm ngực khoa trương nói: "A, ta không xong rồi, Tiểu An An thật sự đáng yêu quá, thúc thúc để ta ôm một cái được không?"
Đương nhiên Thẩm Anh không ngại, lập tức đưa con trai cho nàng ấy, sau đó nhìn Tiểu Trình An ra khỏi nhà tinh thần cực kỳ hoạt bát, nói với Trình Mộc Tuyết: "Đệ đệ thoạt nhìn rất thích bên ngoài, hôm nay thời tiết không tệ, ngươi ôm em trai ở ngoài chơi một lát đi."
Trình Mộc Tuyết liên tục gật đầu đáp: "Được ạ được ạ, đệ đệ cứ giao cho con, cha cứ đi bận việc của mình đi."
Thẩm Anh "Ừm" một tiếng, để Tiểu Trình Dục Xuyên đi theo Trình Mộc Tuyết cùng chăm sóc Tiểu Trình An rồi xoay người về nhà.
Sau khi y đi, Trình Mộc Tuyết và Thẩm Như Yến ôm Trình An tiếp tục trò chuyện về kiểu dáng của y phục.
Dù hai người không có bỏ lơ Trình An, chốc chốc lại trêu chọc đùa với Trình An, nhưng Trình An không dễ dàng gì mới được ra ngoài một chuyến hiển nhiên không muốn nằm ở đây nghe hai tỷ tỷ tán gẫu về kiểu dáng y phục, cậu nghe một hồi liền không chịu nữa, duỗi tay nhỏ ê a chỉ về phía đống cát cách đó không xa.
Hai người Trình Mộc Tuyết theo bản năng ngừng nói chuyện, nhìn theo ánh mắt của Trình An, thấy ba đứa nhỏ ngồi xổm ở bên kia chơi trò gia đình.
Một trong số đó là đệ đệ của Thẩm Như Yến, nàng ấy ở ngoài này là để trông đệ đệ.
Ý của Tiểu Trình An rất rõ ràng, cậu muốn qua bên kia chơi đùa với bọn họ, nhưng Thẩm Như Yến và Trình Mộc Tuyết đều đã là những đại cô nương mười lăm mười sáu tuổi, ở thời cổ đại các nàng độ tuổi này qua hai ba năm nữa đều phải lập gia đình rồi, chính là tuổi thích yêu kiều xinh đẹp, không hề hứng thú với mấy trò nghịch đất nghịch cát như trước kia, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Nhưng hiển nhiên Tiểu Trình An lại rất muốn đi, cuối cùng Trình Mộc Tuyết lại đưa Trình An cho Trình Dục Xuyên, bảo hắn ôm đệ đệ qua chơi với đám tiểu quỷ kia.
Dù Trình Dục Xuyên còn rất nhỏ, nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào, hơn nữa tính tình của hắn cực kỳ thận trọng, còn đáng tin cậy hơn Trình Dật và Trình Mộc Tuyết, một tháng qua hắn không ít lần giúp Thẩm Anh bế con trai, nên đương nhiên ôm Tiểu Trình An hoàn toàn không thành vấn đề.
Hắn liếc mắt nhìn ba đứa nhỏ đang cùng nhau chơi trò chơi ở đống cát bên kia cũng rất kháng cự, nhưng hiển nhiên hắn không có quyền cự tuyệt, cho nên vẫn mím môi mỏng, căng mặt nhỏ ôm lấy Tiểu Trình An, xoay người đi về phía đống cát.
Ba đứa trẻ ngồi xổm bên cạnh đống cát, hai nam một nữ, một bé gái lớn hơn tầm tám chín tuổi, hai cậu bé nhỏ hơn một chút, chỉ khoảng sáu hoặc bảy tuổi.
Lúc đó, bọn họ đang chơi trò gia đình, đệ đệ của Thẩm Như Yến, Thẩm Đường, đóng vai cha, bé gái lớn tuổi hơn đóng vai nương, một cậu bé trai khác đóng vai hài tử.
"Nương" đã nấu cơm xong, xới cho "trượng phu" và "hài tử" mỗi người một bát, thực tế là bốc một đống cát lên lá cây, "trượng phu" và "hài tử" bưng lên "ăn" xì xụp.
"Nương" hỏi họ: "Có ngon không?"
Hai người đồng thanh đáp lại: "Ngon lắm!"
"Nương" lại nói: "Ngon thì các ngươi ăn nhiều chút."
Sau đó, lại dùng lá cây xới cho họ mỗi người một bát ăn.
Trình An được Tiểu Trình Dục Xuyên ôm tới nhìn thấy một màn như vậy, không nhịn được vui vẻ há miệng nhỏ cười khanh khách.
Ba đứa nhóc nghe thấy tiếng theo bản năng quay đầu nhìn về phía họ.
Thẩm Đường rất thích em bé Tiểu Trình An trắng trẻo sạch sẽ, vừa thấy cậu mắt liền sáng lên, nhưng hắn ta rất ghét Trình Dục Xuyên.
Liễu Nham từng nói với hắn mẹ của Trình Dục Xuyên là người phụ nữ xấu, hắn cũng là người xấu! Hắn là tiểu tạp chủng, là đứa sao chổi không ai cần! Trình Thúc Thúc, Trình ca ca và Trình tỷ tỷ bọn họ phải khổ sở như vậy đều là vì hắn.
Cho nên hắn ta vừa nhìn thấy Trình Dục Xuyên ôm bé sữa mà hắn ta thích nhất, nhất thời nổi giận: "Đồ con hoang không ai cần, yêu tinh hại người, đồ sao chổi, đưa đệ đệ cho ta! Không cho phép ngươi ôm đệ đệ!"
Vừa nói xong hắn ta liền lao tới cướp người cùng Tiểu Trình Dục Xuyên.
Tiểu Trình Dục Xuyên bị mắng chửi khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, quật cường gắt gao ôm Tiểu Trình An né tránh không chịu đưa cho hắn ta.
Thẩm Đường thấy không cướp được, liền bắt đầu gọi người: "Các ngươi ngơ ra đấy làm gì? Còn không mau tới giúp ta!"
Thẩm Đường tuy rằng là thứ tử do song nhi sinh ra, nhưng rốt cuộc hắn ta là con trai quận thừa, ở bên ngoài vẫn rất có uy danh với đám trẻ nít thường dân, tiểu cô nương lớn hơn nghe vậy liền chạy tới giúp hắn ta bắt Trình Dục Xuyên.
"Đồ yêu tinh hại người, ngươi mau cút đi, đưa bé cưng cho chúng ta, chúng ta không thèm chơi với loại sao chổi không ai cần như ngươi!"
Thẩm Nguyệt Kiều cũng bị bắn văng lên mặt nên nàng ta cực kỳ hiểu tâm trạng tệ hại của bà cố lúc ấy, cho dù sau khi trở về lập tức tắm rửa sạch sẽ thay y phục mới, nàng ta vẫn cảm thấy cả người mình bốc mùi phân, ghê tởm ghét bỏ ngửi ngửi y phục của mình, xanh mặt tức giận nói: "Không phải chỉ là bị đuổi ra ngoài thôi sao? Chuyện này thì có gì lớn, bà cố còn đang tức giận mà? Đợi qua hai ngày bà bớt giận lại đi xin lỗi là được rồi."
Lý thị nghe xong lại kích động nói: "Chuyện có gì lớn, y tới đây không phải để cướp nam nhân của ngươi sao, chờ vài ngày nữa Thái phi tổ chức yến hội, lão thái thái đưa Trình Mộc Tuyết với thằng con hoang kia qua đó thay vì ngươi với đệ đệ ngươi, ta xem ngươi có khóc hay không!"
Thẩm Nguyệt Kiều nghe vậy lập tức biến sắc.
Chưa đến mức phải đổi Thẩm Nguyệt Kiều với đệ đệ nàng ta, nhưng Thẩm lão phu nhân hiện tại quả thật có ý nghĩ muốn dẫn Tiểu Trình An đi cùng, nhưng cũng không vội nói với Thẩm Anh, dù sao bên Thái phi còn chưa có tin tức, hơn nữa tâm trạng bây giờ của bà rất tệ.
Cho nên sau đó lão thái thái cũng không giữ cha con Thẩm Anh ở lại lâu, thưởng vài thứ liền để thẩm Anh đưa Tiểu Trình An về trước.
Lúc Thẩm Anh ôm Trình An đi ra, Trình Mộc Tuyết đang đứng ở cửa nhà nói đùa với Thẩm Như Yến, vừa thấy bọn họ đi ra vội vàng chạy tới.
Thẩm Như Yến cũng đi theo, giơ tay đùa giỡn Tiểu Trình An trong lòng Thẩm Anh, cười tít mắt khen: "A! Mới mấy ngày không gặp, Tiểu An An lại lớn lên không ít rồi, còn đáng yêu hơn!"
Thẩm Như Yến là con gái của Liễu Nham, mẹ Liễu Nham là tỳ nữ bên người mẹ Thẩm Anh, Liễu Nham có thể nói là được mẹ Thẩm Anh nhìn lớn lên, sau đó cũng từng làm thư đồng của Thẩm Anh một thời gian, vẫn luôn cảm niệm lòng tốt của mẹ con Thẩm Anh, vậy nên dù Thẩm Như Yến cũng là con gái của Thẩm Uy, nhưng quan hệ với nhà Thẩm Anh cũng không tệ lắm.
Đương nhiên một phần lớn nguyên nhân là do nàng ấy ở Thẩm phủ cũng bị mẹ con Lý thị chèn ép, cho nên có rất nhiều chủ đề chung với Trình Mộc Tuyết, thường xuyên lén lút chạy tới Trình gia tìm Trình Mộc Tuyết chơi để tránh tai họa.
Vì vậy Trình An không lạ lẫm gì nàng ấy, lúc này bắt lấy ngón tay nàng đưa tới lắc lắc, híp mắt mở miệng nhỏ nhắn cười khanh khách.
Thẩm Nguyệt Yến ôm ngực khoa trương nói: "A, ta không xong rồi, Tiểu An An thật sự đáng yêu quá, thúc thúc để ta ôm một cái được không?"
Đương nhiên Thẩm Anh không ngại, lập tức đưa con trai cho nàng ấy, sau đó nhìn Tiểu Trình An ra khỏi nhà tinh thần cực kỳ hoạt bát, nói với Trình Mộc Tuyết: "Đệ đệ thoạt nhìn rất thích bên ngoài, hôm nay thời tiết không tệ, ngươi ôm em trai ở ngoài chơi một lát đi."
Trình Mộc Tuyết liên tục gật đầu đáp: "Được ạ được ạ, đệ đệ cứ giao cho con, cha cứ đi bận việc của mình đi."
Thẩm Anh "Ừm" một tiếng, để Tiểu Trình Dục Xuyên đi theo Trình Mộc Tuyết cùng chăm sóc Tiểu Trình An rồi xoay người về nhà.
Sau khi y đi, Trình Mộc Tuyết và Thẩm Như Yến ôm Trình An tiếp tục trò chuyện về kiểu dáng của y phục.
Dù hai người không có bỏ lơ Trình An, chốc chốc lại trêu chọc đùa với Trình An, nhưng Trình An không dễ dàng gì mới được ra ngoài một chuyến hiển nhiên không muốn nằm ở đây nghe hai tỷ tỷ tán gẫu về kiểu dáng y phục, cậu nghe một hồi liền không chịu nữa, duỗi tay nhỏ ê a chỉ về phía đống cát cách đó không xa.
Hai người Trình Mộc Tuyết theo bản năng ngừng nói chuyện, nhìn theo ánh mắt của Trình An, thấy ba đứa nhỏ ngồi xổm ở bên kia chơi trò gia đình.
Một trong số đó là đệ đệ của Thẩm Như Yến, nàng ấy ở ngoài này là để trông đệ đệ.
Ý của Tiểu Trình An rất rõ ràng, cậu muốn qua bên kia chơi đùa với bọn họ, nhưng Thẩm Như Yến và Trình Mộc Tuyết đều đã là những đại cô nương mười lăm mười sáu tuổi, ở thời cổ đại các nàng độ tuổi này qua hai ba năm nữa đều phải lập gia đình rồi, chính là tuổi thích yêu kiều xinh đẹp, không hề hứng thú với mấy trò nghịch đất nghịch cát như trước kia, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Nhưng hiển nhiên Tiểu Trình An lại rất muốn đi, cuối cùng Trình Mộc Tuyết lại đưa Trình An cho Trình Dục Xuyên, bảo hắn ôm đệ đệ qua chơi với đám tiểu quỷ kia.
Dù Trình Dục Xuyên còn rất nhỏ, nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào, hơn nữa tính tình của hắn cực kỳ thận trọng, còn đáng tin cậy hơn Trình Dật và Trình Mộc Tuyết, một tháng qua hắn không ít lần giúp Thẩm Anh bế con trai, nên đương nhiên ôm Tiểu Trình An hoàn toàn không thành vấn đề.
Hắn liếc mắt nhìn ba đứa nhỏ đang cùng nhau chơi trò chơi ở đống cát bên kia cũng rất kháng cự, nhưng hiển nhiên hắn không có quyền cự tuyệt, cho nên vẫn mím môi mỏng, căng mặt nhỏ ôm lấy Tiểu Trình An, xoay người đi về phía đống cát.
Ba đứa trẻ ngồi xổm bên cạnh đống cát, hai nam một nữ, một bé gái lớn hơn tầm tám chín tuổi, hai cậu bé nhỏ hơn một chút, chỉ khoảng sáu hoặc bảy tuổi.
Lúc đó, bọn họ đang chơi trò gia đình, đệ đệ của Thẩm Như Yến, Thẩm Đường, đóng vai cha, bé gái lớn tuổi hơn đóng vai nương, một cậu bé trai khác đóng vai hài tử.
"Nương" đã nấu cơm xong, xới cho "trượng phu" và "hài tử" mỗi người một bát, thực tế là bốc một đống cát lên lá cây, "trượng phu" và "hài tử" bưng lên "ăn" xì xụp.
"Nương" hỏi họ: "Có ngon không?"
Hai người đồng thanh đáp lại: "Ngon lắm!"
"Nương" lại nói: "Ngon thì các ngươi ăn nhiều chút."
Sau đó, lại dùng lá cây xới cho họ mỗi người một bát ăn.
Trình An được Tiểu Trình Dục Xuyên ôm tới nhìn thấy một màn như vậy, không nhịn được vui vẻ há miệng nhỏ cười khanh khách.
Ba đứa nhóc nghe thấy tiếng theo bản năng quay đầu nhìn về phía họ.
Thẩm Đường rất thích em bé Tiểu Trình An trắng trẻo sạch sẽ, vừa thấy cậu mắt liền sáng lên, nhưng hắn ta rất ghét Trình Dục Xuyên.
Liễu Nham từng nói với hắn mẹ của Trình Dục Xuyên là người phụ nữ xấu, hắn cũng là người xấu! Hắn là tiểu tạp chủng, là đứa sao chổi không ai cần! Trình Thúc Thúc, Trình ca ca và Trình tỷ tỷ bọn họ phải khổ sở như vậy đều là vì hắn.
Cho nên hắn ta vừa nhìn thấy Trình Dục Xuyên ôm bé sữa mà hắn ta thích nhất, nhất thời nổi giận: "Đồ con hoang không ai cần, yêu tinh hại người, đồ sao chổi, đưa đệ đệ cho ta! Không cho phép ngươi ôm đệ đệ!"
Vừa nói xong hắn ta liền lao tới cướp người cùng Tiểu Trình Dục Xuyên.
Tiểu Trình Dục Xuyên bị mắng chửi khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, quật cường gắt gao ôm Tiểu Trình An né tránh không chịu đưa cho hắn ta.
Thẩm Đường thấy không cướp được, liền bắt đầu gọi người: "Các ngươi ngơ ra đấy làm gì? Còn không mau tới giúp ta!"
Thẩm Đường tuy rằng là thứ tử do song nhi sinh ra, nhưng rốt cuộc hắn ta là con trai quận thừa, ở bên ngoài vẫn rất có uy danh với đám trẻ nít thường dân, tiểu cô nương lớn hơn nghe vậy liền chạy tới giúp hắn ta bắt Trình Dục Xuyên.
"Đồ yêu tinh hại người, ngươi mau cút đi, đưa bé cưng cho chúng ta, chúng ta không thèm chơi với loại sao chổi không ai cần như ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.