Xuyên Qua - Ta Là Quận Chúa Bắc Mạc
Chương 10: Có chút động.
Cô Nụ nhà nông
04/07/2023
"Cô có biết mình đang nói gì không vậy?"
Bước chân hắn dừng lại, cô gái này sao có thể nói ra những lời như thế. Tuy hắn biết ý nghĩa lời cô vừa nói, nhưng xưa nay nam nữ thụ thụ bất thân, ban đêm nằm bên cạnh một người đàn ông. Nếu truyền ra ngoài chỉ sợ đời này cô cũng đừng nghĩ sẽ gả đi, cho dù hắn biết người của hắn có chết cũng không dám hé răng. Nhưng mà hắn vẫn muốn nhắc nhở cô.
"Xe ngựa rất rộng đủ cho hai người nằm, mau lên đi, anh mà không lên tôi sẽ ra ngoài đất nằm đấy."
Cứ thế Trần Tuyên đứng chết trân tại chỗ nhìn công tử nhà mình bị người phụ nữ kia kéo lên xe ngựa. Hắn thật muốn đi lên kéo ngài ấy lại, nhưng hắn nào dám bước tới. Đây chẳng khác nào yêu phi mê hoặc hoàng đế cả. Mà hoàng đế rõ ràng biết yêu phi có vấn đề nhưng vẫn nguyện ý làm theo lời nàng.
"Anh bị thương ở đâu, có cần tôi giúp gì không?"
"Ta phải thay thuốc, cô chắc là muốn giúp sao?"
"Nếu chỉ là thay thuốc thì tôi biết làm, yên tâm."
"Vậy được giúp ta cởi áo ra."
Nguyễn Phúc Nguyên khẽ chỉ vào cánh tay trái. Nam Phương có chút xấu hổ nhìn người trước mặt, vẫn là vươn tay giúp hắn cởi thắt lưng cùng với áo. Cô không dám nhìn vào mặt anh, may là không bị thương ở chân nếu không phải cởi áo mà cởi... "Không được Nguyễn Nam Phương mày đang nghĩ cái quái gì vậy."
Cô khẽ lắc đầu xua tan cái ý nghĩ xấu xa kia đi, trong xe ngựa bầu không khí đột nhiên có chút nóng bức. Vành tai của người nào đó từ từ đỏ lên, sau đó hai gò má nóng dần theo từng lớp áo được rút xuống.
Hắn ngồi nhìn từ trên xuống, ánh mắt đặt lên vành tai đỏ bừng của cô, khoé môi khẽ cười. Tưởng là một con hổ, xem ra thỏ vẫn là thỏ.
Nhìn cơ bụng cuồn cuộn rắn chắt màu đồng lộ ra. Nam Phương thật muốn đưa tay đụng vào một lần thử xem cảm giác trai đẹp tám múi là như thế nào.
Bị ai đó nhìn chằm chằm vào cơ bụng, người nào đó yết hầu khẽ động. Cô gái này đúng thật là vừa rồi còn đỏ mặt tía tai, một khắc sau lại dám nhìn chằm chằm vào bụng nam nhân không chớp mắt. Cô có biết bản thân đang làm gì không vậy.
"Muốn nhìn đến thế sao có cần ta đứng lên để cô dễ nhìn hơn không?"
"Đừng... có mà nói lung tung... tôi nhìn anh hồi nào chứ."
"Vừa xong, có cần ta diễn tả lại không?"
Ý cười trong mắt hắn càng nồng đậm, hắn đột nhiên rất thích bộ dạng làm việc xấu bị bắt quả tang này của cô, vô cùng vui mắt. Cả người cô bị chọc sắp đỏ thành một con tôm luộc, cuối cùng hắn mới vừa lòng bỏ qua.
Nam Phương lấy lại tinh thần cẩn thận giúp hắn thay thuốc băng lại vết thương. Cô chưa từng nhìn thấy vết thương do tên bắn, nhìn miệng vết thương dọa cô đến run cả tay. Miệng vết thương vẫn còn chảy máu, nhìn là biết sâu vô cùng. Nghe nói bọn họ đánh nhau với tàu hải tặc Nhật Bản, hẳn là bị thương lúc đó. Vậy mà cả ngày nay anh chưa từng lên tiếng, cũng không than đau. Nếu không phải vô tình nghe Quang Trung nói cô cũng không biết anh bị thương nặng như vậy.
"Thế này còn nói là vết thương nhỏ."
"Quen rồi vài ngày sẽ lành."
Cô có chút đau lòng cho anh, rốt cuộc người ở thời đại này bọn họ vì giữa vững lãnh thổ không thể thoát khỏi cảnh chém giết. Anh nói vài ngày nhưng nhìn cũng biết, vết thương này muốn lành cũng phải hơn một tháng.
"Sao anh không khâu miệng vết thương lại, như vậy sẽ nhanh lành hơn để như thế này rất dễ bị nhiễm trùng."
Khâu vết thương, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có người nói như thế. Khâu da thịt lại chẳng phải còn đau đớn gấp mấy lần bị thương sao.
"Cô là đại phu à, ta chưa từng nghe ai nói phải khâu vết thương cả."
Cô không phải bác sĩ, nhưng mẹ cô lại là bác sĩ khoa ngoại. Nếu không phải cô hơi sợ máu thì có lẽ đã theo nghề của mẹ rồi.
"Tôi không phải nhưng mẹ tôi bà ấy là một bác sĩ rất giỏi. Ở chỗ tôi những vết thương sâu thường sẽ dùng kim khâu lại, như vậy sẽ có thể giúp cầm máu, làm vết thương nhanh khép miệng và ít bị nhiễm trùng hơn."
Cô không ngại nói cho anh biết dù sao anh thông minh như vậy, hẳn cũng đã đoán được ít nhiều.
"Cô biết làm sao, vậy có thể thử cho ta xem không?"
Nam Phương dọn dẹp băng vải dính máu, sau đó lấy áo giúp anh cẩn thận mặc vào. Cô làm vô cùng nhẹ nhàng sợ động đến vết thương của anh, vừa trả lời anh.
"Không biết tôi không phải đại phu, hơn nữa vết thương này của anh đã hơn mười ngày rồi. Nếu muốn khâu phải khâu lúc mới bị thương, bây giờ nó sắp kết vảy rồi không thể khâu."
"Ừm vậy lần sau ta sẽ nói cô khâu cho ta."
Nói gì vậy không biết, chẳng lẽ muốn bị thương đến thế sao.
"Tôi sẽ không khâu cho anh đâu nên đừng có để bản thân bị thương nữa."
Đừng để bản thân bị thương, chưa từng có ai nói với hắn lời này. Từ khi sinh ra cha mẹ luôn đặt kỳ vọng vào hắn. Với cha nam nhân bị thương trên chiến trường là việc thường ngày, chỉ cần không nguy hiểm tính mạng thì chẳng có gì to tát. Mẹ dù yêu thương hắn thỉnh thoảng nghe tin hắn bị thương cũng sẽ lo lắng mà đến thăm. Nhưng chưa từng có ai nói với hắn đừng để mình bị thương, lòng hắn có chút động.
Bước chân hắn dừng lại, cô gái này sao có thể nói ra những lời như thế. Tuy hắn biết ý nghĩa lời cô vừa nói, nhưng xưa nay nam nữ thụ thụ bất thân, ban đêm nằm bên cạnh một người đàn ông. Nếu truyền ra ngoài chỉ sợ đời này cô cũng đừng nghĩ sẽ gả đi, cho dù hắn biết người của hắn có chết cũng không dám hé răng. Nhưng mà hắn vẫn muốn nhắc nhở cô.
"Xe ngựa rất rộng đủ cho hai người nằm, mau lên đi, anh mà không lên tôi sẽ ra ngoài đất nằm đấy."
Cứ thế Trần Tuyên đứng chết trân tại chỗ nhìn công tử nhà mình bị người phụ nữ kia kéo lên xe ngựa. Hắn thật muốn đi lên kéo ngài ấy lại, nhưng hắn nào dám bước tới. Đây chẳng khác nào yêu phi mê hoặc hoàng đế cả. Mà hoàng đế rõ ràng biết yêu phi có vấn đề nhưng vẫn nguyện ý làm theo lời nàng.
"Anh bị thương ở đâu, có cần tôi giúp gì không?"
"Ta phải thay thuốc, cô chắc là muốn giúp sao?"
"Nếu chỉ là thay thuốc thì tôi biết làm, yên tâm."
"Vậy được giúp ta cởi áo ra."
Nguyễn Phúc Nguyên khẽ chỉ vào cánh tay trái. Nam Phương có chút xấu hổ nhìn người trước mặt, vẫn là vươn tay giúp hắn cởi thắt lưng cùng với áo. Cô không dám nhìn vào mặt anh, may là không bị thương ở chân nếu không phải cởi áo mà cởi... "Không được Nguyễn Nam Phương mày đang nghĩ cái quái gì vậy."
Cô khẽ lắc đầu xua tan cái ý nghĩ xấu xa kia đi, trong xe ngựa bầu không khí đột nhiên có chút nóng bức. Vành tai của người nào đó từ từ đỏ lên, sau đó hai gò má nóng dần theo từng lớp áo được rút xuống.
Hắn ngồi nhìn từ trên xuống, ánh mắt đặt lên vành tai đỏ bừng của cô, khoé môi khẽ cười. Tưởng là một con hổ, xem ra thỏ vẫn là thỏ.
Nhìn cơ bụng cuồn cuộn rắn chắt màu đồng lộ ra. Nam Phương thật muốn đưa tay đụng vào một lần thử xem cảm giác trai đẹp tám múi là như thế nào.
Bị ai đó nhìn chằm chằm vào cơ bụng, người nào đó yết hầu khẽ động. Cô gái này đúng thật là vừa rồi còn đỏ mặt tía tai, một khắc sau lại dám nhìn chằm chằm vào bụng nam nhân không chớp mắt. Cô có biết bản thân đang làm gì không vậy.
"Muốn nhìn đến thế sao có cần ta đứng lên để cô dễ nhìn hơn không?"
"Đừng... có mà nói lung tung... tôi nhìn anh hồi nào chứ."
"Vừa xong, có cần ta diễn tả lại không?"
Ý cười trong mắt hắn càng nồng đậm, hắn đột nhiên rất thích bộ dạng làm việc xấu bị bắt quả tang này của cô, vô cùng vui mắt. Cả người cô bị chọc sắp đỏ thành một con tôm luộc, cuối cùng hắn mới vừa lòng bỏ qua.
Nam Phương lấy lại tinh thần cẩn thận giúp hắn thay thuốc băng lại vết thương. Cô chưa từng nhìn thấy vết thương do tên bắn, nhìn miệng vết thương dọa cô đến run cả tay. Miệng vết thương vẫn còn chảy máu, nhìn là biết sâu vô cùng. Nghe nói bọn họ đánh nhau với tàu hải tặc Nhật Bản, hẳn là bị thương lúc đó. Vậy mà cả ngày nay anh chưa từng lên tiếng, cũng không than đau. Nếu không phải vô tình nghe Quang Trung nói cô cũng không biết anh bị thương nặng như vậy.
"Thế này còn nói là vết thương nhỏ."
"Quen rồi vài ngày sẽ lành."
Cô có chút đau lòng cho anh, rốt cuộc người ở thời đại này bọn họ vì giữa vững lãnh thổ không thể thoát khỏi cảnh chém giết. Anh nói vài ngày nhưng nhìn cũng biết, vết thương này muốn lành cũng phải hơn một tháng.
"Sao anh không khâu miệng vết thương lại, như vậy sẽ nhanh lành hơn để như thế này rất dễ bị nhiễm trùng."
Khâu vết thương, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có người nói như thế. Khâu da thịt lại chẳng phải còn đau đớn gấp mấy lần bị thương sao.
"Cô là đại phu à, ta chưa từng nghe ai nói phải khâu vết thương cả."
Cô không phải bác sĩ, nhưng mẹ cô lại là bác sĩ khoa ngoại. Nếu không phải cô hơi sợ máu thì có lẽ đã theo nghề của mẹ rồi.
"Tôi không phải nhưng mẹ tôi bà ấy là một bác sĩ rất giỏi. Ở chỗ tôi những vết thương sâu thường sẽ dùng kim khâu lại, như vậy sẽ có thể giúp cầm máu, làm vết thương nhanh khép miệng và ít bị nhiễm trùng hơn."
Cô không ngại nói cho anh biết dù sao anh thông minh như vậy, hẳn cũng đã đoán được ít nhiều.
"Cô biết làm sao, vậy có thể thử cho ta xem không?"
Nam Phương dọn dẹp băng vải dính máu, sau đó lấy áo giúp anh cẩn thận mặc vào. Cô làm vô cùng nhẹ nhàng sợ động đến vết thương của anh, vừa trả lời anh.
"Không biết tôi không phải đại phu, hơn nữa vết thương này của anh đã hơn mười ngày rồi. Nếu muốn khâu phải khâu lúc mới bị thương, bây giờ nó sắp kết vảy rồi không thể khâu."
"Ừm vậy lần sau ta sẽ nói cô khâu cho ta."
Nói gì vậy không biết, chẳng lẽ muốn bị thương đến thế sao.
"Tôi sẽ không khâu cho anh đâu nên đừng có để bản thân bị thương nữa."
Đừng để bản thân bị thương, chưa từng có ai nói với hắn lời này. Từ khi sinh ra cha mẹ luôn đặt kỳ vọng vào hắn. Với cha nam nhân bị thương trên chiến trường là việc thường ngày, chỉ cần không nguy hiểm tính mạng thì chẳng có gì to tát. Mẹ dù yêu thương hắn thỉnh thoảng nghe tin hắn bị thương cũng sẽ lo lắng mà đến thăm. Nhưng chưa từng có ai nói với hắn đừng để mình bị thương, lòng hắn có chút động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.