Xuyên Qua - Ta Là Quận Chúa Bắc Mạc
Chương 5: Đánh người giữa chợ
Cô Nụ nhà nông
04/07/2023
Một đám người tay cầm gậy hùng hổ xông đến vây lấy cô và Di Thất Lang. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cô không hiểu xảy ra chuyện gì mà Di Thất Lang cũng hoang mang không rõ. Nhưng bọn họ có vẻ nhắm vào anh ta mà đến. Hai người đô con trong số đó tiến lên giữ lấy bả vai Di Thất Lang.
"Các người làm gì vậy mau thả tôi ra."
Cho dù cô không biết là đã có chuyện gì nhưng họ đối xử với khách nước ngoài như vậy là không được, chẳng lịch sự chút nào cả.
"Xin lỗi có phải có hiểu lầm gì không sao các người lại bắt anh ấy?"
"Có người báo án nói anh ta trộm đồ."
Một quan binh đứng gần đó nhìn cô gái che kín mặt mũi kia không kiên nhẫn lên tiếng.
Trộm đồ không phải chứ, nhìn từ trên xuống dưới anh ta có chỗ nào giống trộm chứ, chỉ riêng bộ quần áo trên người anh ấy cũng là vải loại tốt nhất. Nhìn thế nào cũng không giống kẻ thiếu tiền, không những thiếu anh ta còn dư tiền là đằng khác.
"Trộn gì chứ tôi là thương nhân tôi không thiếu tiền việc gì phải đi trộm."
Di Thất Lang lần đầu tiên trong 18 năm cuộc đời bị người khác nói là kẻ trộm, nhìn hắn giống một kẻ trộm sao. Bọn người này lại còn dám động tay chân với hắn, nếu đây là Nhật Bản không biết bọn chúng đã chết bao nhiêu lần rồi. Nhưng Di Thất Lang biết đây không phải là đất nước của hắn, người nước Nam có câu "qua sông thì phải lụy đò". Lần này hắn nhận mệnh đến đây làm chính sự, đang ở trên lãnh thổ của họ không thể lấy cứng đối cứng.
"Anh ấy nói anh ấy là thương nhân không thiếu tiền không cần phải đi trộm."
Dù tiếng Việt của Di Thất Lang cũng tạm được, nhưng trong tình huống cần sự rõ ràng ngày cô vần quyết định giúp anh ta một tay, để đám người kia nghe rõ hơn.
"Rõ ràng là hắn, hắn đứng gần ta nhất còn cố tình va vào ta, ngọc của ta chắc chắn là hắn lấy."
Một cậu thiếu niên khoảng tầm 15,16 tuổi lên tiếng. Nhìn cách ăn mặc của cậu ta phía sau còn dẫn theo vài người hầu có lẽ là kẻ có tiền. Gương mặt cậu ta hung dữ chỉ tay vào Di Thất Lang.
"Này cậu nhóc không ai dạy cậu nói chuyện không được chỉ tay vào mặt người khác sao. Cậu chỉ một ngón vào anh ấy nhưng những ngón còn lại đang chỉ vào chính cậu đấy, lịch sự chút nào."
Di Thất Lang thấy cô nói một tràng, tuy cái nghe được cái không nhưng hắn biết cô đang giúp hắn. Nam Phương quay đầu nhìn Di Thất Lang thuận tiện dịch lại cho anh rõ.
"Bọn họ nói anh lấy ngọc của anh ta."
"Nam Phương tôi không có, nếu không tin tôi đồng ý để bọn họ xét người."
"Anh ấy đồng ý để các người xét người , nhưng nếu không có các người phải lập tức ở trước mặt mọi người xin lỗi anh ấy, còn phải bồi thường danh dự cho anh ấy, nếu không anh ấy sẽ kiện các người tội vu khống. "
"Được, xét người."
Tên lính bên cạnh cũng mất kiên nhẫn lập tức đồng ý. Nơi này là thương cảng nếu cứ ở đây gây ồn ào cản trở việc buôn bán của thương nhân, để quan trên biết được đội tuần tra của bọn họ cũng sẽ bị trách phạt. Bọn lính xét tới xét lui vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì trên người Di Thất Lang.
"Đại nhân không có gì cả."
"Sao có thể các người đã xét kĩ chưa?"
Đội trưởng đội tuần tra nhìn người đang hùng hổ bên cạnh cũng cảm thấy phiền. Nếu hắn không phải là con trai của phú thương giàu nhất cảng này thì bọn họ cũng sẽ không vì hắn mà đắt tội với người Nhật.
"Nếu đã không có gì, nhiệm vụ của chúng tôi đã xong, cậu Lý chúng tôi xin phép còn có việc phải làm."
Đội trưởng tuần tra cứ thế rời đi, chỉ để lại vài người, căn dặn bọn họ tránh để cậu Lý làm lớn chuyện, người Nhật cũng không dễ chọc.
Quan binh đi rồi nhưng kẻ đầu sỏ vẫn còn ở đây, Nam Phương khoanh tay nhìn cậu thiếu niên hung tợn trước mặt.
"Thế nào, xét cũng đã xét xong, cũng không tìm ra được gì còn không mau xin lỗi người ta."
"Xin lỗi dựa vào đâu bắt ta xin lỗi một người Nhật."
Lý An vẫn không tin, trong lòng cậu ta bực bội không thôi. Cậu ta không phải tiếc một miếng ngọc bội mà là cậu ta vốn ghét nhất là mấy kẻ người Nhật đạo mạo. Cũng bởi vì những kẻ đó cho nên em họ mới không để ý cậu, còn muốn đi theo bọn họ học tiếng Nhật.
"Đã làm sai đương nhiên phải xin lỗi, người Nhật thì sao, họ đến đây mua bán trao đổi, không phải các người là người hưởng lợi nhiều nhất sao, đừng có làm xấu mặt dân tộc trong mắt bạn bè quốc tế như thế chứ."
"Cô...cô biết tiếng của bọn họ, cô cũng là người Nhật, cô cùng một ruột với hắn."
Bị một cô gái không rõ mặt mũi mắng ngay giữa chợ, Lý An càng thêm dữ tợn mà quát lớn.
"Ai quy định biết tiếng Nhật điều là người Nhật Bổn, cái gì mà cùng một ruột, nói lý lẻ tí được không."
"Chắc chắn cô ta là đồng bọn của hắn, xét người cô ta."
Lý An lệnh cho người hầu của mình, vừa dứt lời đã có ba bốn tên gia đinh đi đến. Cô thoáng nhíu mày vẫn giữ bình tĩnh nhìn bọn họ.
"Các người muốn làm gì, ban ngày ban mặt dám động đến con gái nhà lành, có tin tôi kiện các người lên quan không."
"Kiện lên quan ở chỗ này ông đây chính là quan."
Di Thất Lang thấy bọn người kia đi về phía cô, liền đứng trước mặt che chắn cho cô. Nhưng không ngờ thằng nhóc kia lại mang theo nhiều người đến thế. Có ba bốn người giữ lấy Di Thất Lang đè anh ta quỳ xuống đất, hai người đi lại tóm lấy cô.
"Nam Phương."
Nam Phương nhanh chóng lùi về phía sau một bước, bọn chúng hụt tay làm khăn lụa trên đầu bị giật xuống. Một mái tóc màu nâu đồng xoăn dài xõa xuống cùng với gương mặt tinh xảo lộ ra, thoáng chốc làm người khác ngây người.
"Đừng có đụng vào tôi, tôi nói cho các người biết tôi có võ đấy."
Cô quát lớn trừng đôi mắt vàng kim về phía bọn chúng khiến hai tên gia đinh ở gần cô nhất khẽ giật mình, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. Ở thương cảng này có người nào mà bọn họ chưa gặp qua, bọn người tây dương tóc vàng mắt xanh, nay có người tóc nâu mắt vàng cũng như nhau cả thôi.
Hai tên gia đinh tiến lên bắt cô lại ghì chặt hai vai khiến cô có vùng vẫy đến đâu cũng vô ích. Cô dùng hết sức dẫm lên chân một tên làm hắn đau mà buông lỏng, lại dùng cùi tay thúc vào bụng tên còn lại thoát khỏi tay chúng.
Nam Phương chạy về phía trước lại bị Lý An chụp lấy tóc cô. Da đầu truyền đến một trận đau đớn tê dại. Hắn ta giật ngược cô về phía sau làm cô ngã nhào trên đất. Bàn tay cô chống xuống đường bị những viên đá sỏi cắm vào đau rát bắt đầu chảy máu. Da cô vốn mềm sỏi đá lại nhọn, vết đâm khá sâu đất đá dính cả lên vết thương nhìn vô cùng ghê rợn.
Hai mươi mốt năm cuộc đời cô chưa từng bị đối xử thô bạo như thế. Đôi con ngươi như ngập tràn tia máu. Nam Phương nắm lấy bàn tay đang bị thương phẫn uất đứng lên. Di Thất Lang vùng khỏi bọn gia đinh chạy về phía cô, còn chưa kịp đến đã nghe một tiếng hét thất thanh.
Nam Phương một quyền đá thẳng vào mặt Lý An. Chỉ nghe tiếng cậu ta hét lên, máu mũi máu miệng bắt đầu chảy xuống, gương mặt vốn hung tợn bị lệch sang một bên, dưới đất có vài cái răng rụng. Lý An đưa tay ôm lấy mặt mình nhìn nữ nhân đang phát điên phía trước sợ hãi lùi về sau. Mấy tên gia đinh thấy vậy vội chạy đến che chắn cho cậu chủ nhà mình.
Nam Phương cô trước nay chưa từng ra tay đánh người. Ba cô luôn nói học võ là để tự vệ, không phải để gây sự, con gái phải thùy mị nết na. Nhưng hôm nay cô không những tự vệ chính đáng, mà cô còn muốn đánh chết bọn chúng.
"Các người làm gì vậy mau thả tôi ra."
Cho dù cô không biết là đã có chuyện gì nhưng họ đối xử với khách nước ngoài như vậy là không được, chẳng lịch sự chút nào cả.
"Xin lỗi có phải có hiểu lầm gì không sao các người lại bắt anh ấy?"
"Có người báo án nói anh ta trộm đồ."
Một quan binh đứng gần đó nhìn cô gái che kín mặt mũi kia không kiên nhẫn lên tiếng.
Trộm đồ không phải chứ, nhìn từ trên xuống dưới anh ta có chỗ nào giống trộm chứ, chỉ riêng bộ quần áo trên người anh ấy cũng là vải loại tốt nhất. Nhìn thế nào cũng không giống kẻ thiếu tiền, không những thiếu anh ta còn dư tiền là đằng khác.
"Trộn gì chứ tôi là thương nhân tôi không thiếu tiền việc gì phải đi trộm."
Di Thất Lang lần đầu tiên trong 18 năm cuộc đời bị người khác nói là kẻ trộm, nhìn hắn giống một kẻ trộm sao. Bọn người này lại còn dám động tay chân với hắn, nếu đây là Nhật Bản không biết bọn chúng đã chết bao nhiêu lần rồi. Nhưng Di Thất Lang biết đây không phải là đất nước của hắn, người nước Nam có câu "qua sông thì phải lụy đò". Lần này hắn nhận mệnh đến đây làm chính sự, đang ở trên lãnh thổ của họ không thể lấy cứng đối cứng.
"Anh ấy nói anh ấy là thương nhân không thiếu tiền không cần phải đi trộm."
Dù tiếng Việt của Di Thất Lang cũng tạm được, nhưng trong tình huống cần sự rõ ràng ngày cô vần quyết định giúp anh ta một tay, để đám người kia nghe rõ hơn.
"Rõ ràng là hắn, hắn đứng gần ta nhất còn cố tình va vào ta, ngọc của ta chắc chắn là hắn lấy."
Một cậu thiếu niên khoảng tầm 15,16 tuổi lên tiếng. Nhìn cách ăn mặc của cậu ta phía sau còn dẫn theo vài người hầu có lẽ là kẻ có tiền. Gương mặt cậu ta hung dữ chỉ tay vào Di Thất Lang.
"Này cậu nhóc không ai dạy cậu nói chuyện không được chỉ tay vào mặt người khác sao. Cậu chỉ một ngón vào anh ấy nhưng những ngón còn lại đang chỉ vào chính cậu đấy, lịch sự chút nào."
Di Thất Lang thấy cô nói một tràng, tuy cái nghe được cái không nhưng hắn biết cô đang giúp hắn. Nam Phương quay đầu nhìn Di Thất Lang thuận tiện dịch lại cho anh rõ.
"Bọn họ nói anh lấy ngọc của anh ta."
"Nam Phương tôi không có, nếu không tin tôi đồng ý để bọn họ xét người."
"Anh ấy đồng ý để các người xét người , nhưng nếu không có các người phải lập tức ở trước mặt mọi người xin lỗi anh ấy, còn phải bồi thường danh dự cho anh ấy, nếu không anh ấy sẽ kiện các người tội vu khống. "
"Được, xét người."
Tên lính bên cạnh cũng mất kiên nhẫn lập tức đồng ý. Nơi này là thương cảng nếu cứ ở đây gây ồn ào cản trở việc buôn bán của thương nhân, để quan trên biết được đội tuần tra của bọn họ cũng sẽ bị trách phạt. Bọn lính xét tới xét lui vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì trên người Di Thất Lang.
"Đại nhân không có gì cả."
"Sao có thể các người đã xét kĩ chưa?"
Đội trưởng đội tuần tra nhìn người đang hùng hổ bên cạnh cũng cảm thấy phiền. Nếu hắn không phải là con trai của phú thương giàu nhất cảng này thì bọn họ cũng sẽ không vì hắn mà đắt tội với người Nhật.
"Nếu đã không có gì, nhiệm vụ của chúng tôi đã xong, cậu Lý chúng tôi xin phép còn có việc phải làm."
Đội trưởng tuần tra cứ thế rời đi, chỉ để lại vài người, căn dặn bọn họ tránh để cậu Lý làm lớn chuyện, người Nhật cũng không dễ chọc.
Quan binh đi rồi nhưng kẻ đầu sỏ vẫn còn ở đây, Nam Phương khoanh tay nhìn cậu thiếu niên hung tợn trước mặt.
"Thế nào, xét cũng đã xét xong, cũng không tìm ra được gì còn không mau xin lỗi người ta."
"Xin lỗi dựa vào đâu bắt ta xin lỗi một người Nhật."
Lý An vẫn không tin, trong lòng cậu ta bực bội không thôi. Cậu ta không phải tiếc một miếng ngọc bội mà là cậu ta vốn ghét nhất là mấy kẻ người Nhật đạo mạo. Cũng bởi vì những kẻ đó cho nên em họ mới không để ý cậu, còn muốn đi theo bọn họ học tiếng Nhật.
"Đã làm sai đương nhiên phải xin lỗi, người Nhật thì sao, họ đến đây mua bán trao đổi, không phải các người là người hưởng lợi nhiều nhất sao, đừng có làm xấu mặt dân tộc trong mắt bạn bè quốc tế như thế chứ."
"Cô...cô biết tiếng của bọn họ, cô cũng là người Nhật, cô cùng một ruột với hắn."
Bị một cô gái không rõ mặt mũi mắng ngay giữa chợ, Lý An càng thêm dữ tợn mà quát lớn.
"Ai quy định biết tiếng Nhật điều là người Nhật Bổn, cái gì mà cùng một ruột, nói lý lẻ tí được không."
"Chắc chắn cô ta là đồng bọn của hắn, xét người cô ta."
Lý An lệnh cho người hầu của mình, vừa dứt lời đã có ba bốn tên gia đinh đi đến. Cô thoáng nhíu mày vẫn giữ bình tĩnh nhìn bọn họ.
"Các người muốn làm gì, ban ngày ban mặt dám động đến con gái nhà lành, có tin tôi kiện các người lên quan không."
"Kiện lên quan ở chỗ này ông đây chính là quan."
Di Thất Lang thấy bọn người kia đi về phía cô, liền đứng trước mặt che chắn cho cô. Nhưng không ngờ thằng nhóc kia lại mang theo nhiều người đến thế. Có ba bốn người giữ lấy Di Thất Lang đè anh ta quỳ xuống đất, hai người đi lại tóm lấy cô.
"Nam Phương."
Nam Phương nhanh chóng lùi về phía sau một bước, bọn chúng hụt tay làm khăn lụa trên đầu bị giật xuống. Một mái tóc màu nâu đồng xoăn dài xõa xuống cùng với gương mặt tinh xảo lộ ra, thoáng chốc làm người khác ngây người.
"Đừng có đụng vào tôi, tôi nói cho các người biết tôi có võ đấy."
Cô quát lớn trừng đôi mắt vàng kim về phía bọn chúng khiến hai tên gia đinh ở gần cô nhất khẽ giật mình, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. Ở thương cảng này có người nào mà bọn họ chưa gặp qua, bọn người tây dương tóc vàng mắt xanh, nay có người tóc nâu mắt vàng cũng như nhau cả thôi.
Hai tên gia đinh tiến lên bắt cô lại ghì chặt hai vai khiến cô có vùng vẫy đến đâu cũng vô ích. Cô dùng hết sức dẫm lên chân một tên làm hắn đau mà buông lỏng, lại dùng cùi tay thúc vào bụng tên còn lại thoát khỏi tay chúng.
Nam Phương chạy về phía trước lại bị Lý An chụp lấy tóc cô. Da đầu truyền đến một trận đau đớn tê dại. Hắn ta giật ngược cô về phía sau làm cô ngã nhào trên đất. Bàn tay cô chống xuống đường bị những viên đá sỏi cắm vào đau rát bắt đầu chảy máu. Da cô vốn mềm sỏi đá lại nhọn, vết đâm khá sâu đất đá dính cả lên vết thương nhìn vô cùng ghê rợn.
Hai mươi mốt năm cuộc đời cô chưa từng bị đối xử thô bạo như thế. Đôi con ngươi như ngập tràn tia máu. Nam Phương nắm lấy bàn tay đang bị thương phẫn uất đứng lên. Di Thất Lang vùng khỏi bọn gia đinh chạy về phía cô, còn chưa kịp đến đã nghe một tiếng hét thất thanh.
Nam Phương một quyền đá thẳng vào mặt Lý An. Chỉ nghe tiếng cậu ta hét lên, máu mũi máu miệng bắt đầu chảy xuống, gương mặt vốn hung tợn bị lệch sang một bên, dưới đất có vài cái răng rụng. Lý An đưa tay ôm lấy mặt mình nhìn nữ nhân đang phát điên phía trước sợ hãi lùi về sau. Mấy tên gia đinh thấy vậy vội chạy đến che chắn cho cậu chủ nhà mình.
Nam Phương cô trước nay chưa từng ra tay đánh người. Ba cô luôn nói học võ là để tự vệ, không phải để gây sự, con gái phải thùy mị nết na. Nhưng hôm nay cô không những tự vệ chính đáng, mà cô còn muốn đánh chết bọn chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.