Xuyên Qua 70: Đoàn Sủng Mang Theo Hệ Thống Phất Nhanh
Chương 31: Nơi Nghỉ Ngơi Của Thanh Niên Trí Thức 2
Tình Tình Tố
10/10/2022
Giang Văn nhìn thấy Liên Tú Tú đã khóc đến mức mặt nhăn nhó lại, cảm thấy cô ta vừa đáng thương vừa đáng yêu, còn ỷ lại vào bản thân như vậy, trong lòng anh ta như có gì đó dính lại.
Cốc Đinh Lan vừa thấy tình cảnh này thì cũng bắt đầu khóc như lê hoa đái vũ theo: "Liên Tú Tú, cô luôn mang một sự ác ý khó hiểu với tôi, vì sao vậy? Tôi làm sai cái gì sao? Cô như vậy là không muốn ở chung với tôi."
"Dù sao tôi cũng không muốn."
"Các người tự thương lượng đi, tôi sẽ không chia sẻ phòng mình với ai đâu." Chu Thủy Nhi xoay người xem thường.
Lý Văn Kiều xem kịch đến thích thú, cô cảm thấy thế này vẫn chưa là gì, hơn nữa sau này cũng không phải sẽ không có người mới đến.
Cuối cùng màn kịch này đã được sự nhượng bộ của Phong Xảo Vân hạ màn xuống. Kim Tiểu Ngọc ở chung với Liên Tú Tú, Phong Xảo Vân chuyển đồ qua ở cùng với Cốc Đinh lan.
Lý Văn Kiều và Cao Tú Quyên chuyển đồ đạc vào phòng xong, Lý Văn Kiều suy nghĩ cô nên tìm một cơ hội chuyển ra ngoài, cô có kho báu không gian và hệ thống, cô dành chút thời gian trả lời vài vấn đề trong hệ thống vấn đáp, còn thiếu năm mươi tệ nữa là có thể mở ra thành phố thương mại, ở một mình thì càng tiện cho cô cải thiện điều kiện sống của bản thân.
Sau khi trải giường xong, Phong Xảo Vân đi gọi mấy người Lý Văn Kiều đến ăn cơm, Lý Văn Kiều ngại chuyện mình ăn đồ ăn của những thanh niên trí thức đến trước mà không phải trả tiền, cô không muốn thiếu nợ ai cả, sợ đến lúc đó lại không nói chuyện được, vì thế cô cầm mấy ống cơm gạo nếp mời nhóm thanh niên trí thức đến trước ăn cùng.
Cơm trưa của nhóm thanh niên trí thức là cháo gạo lứt và dưa muối ba giờ, cháo gạo cũng khá là sánh, Lý Văn Kiều ăn một chén rồi bỏ xuống, Cốc Đinh Lan thì đã lâu rồi không được ăn no, cô ta ăn liền một lần hai chén cháo, ngay tại lúc cô ta còn muốn múc chén thứ ba, Chu Thủy Nhi vỗ đôi đũa xuống bàn thật mạnh.
"Thanh niên Cốc, tôi có thể hỏi đã bao lâu rồi cô chưa được ăn cơm không?"
Cốc Đinh Lan tốt xấu gì cũng là người đã sống qua vài thập niên, cô ta mặt dày vừa múc chén thứ ba vừa cười nói: "Ngại quá, lâu rồi chưa ăn cơm, món cháo này cũng ngon quá, không hề sượng một chút nào, là ai nấu vậy? Tôi phải học hỏi tài bếp núc của cô ấy mới được."
Chu Thủy Nhi xoay người xem thường: "Học tài bếp núc thì có thể, nhưng nhớ đưa lương thực cho tôi, mấy chén cháo mà cô ăn đây là chúng tôi liều mạng kiếm được, cô còn chưa làm gì đã ăn của tôi hết ba chén, sao có thể mặt dày như vậy? Hôm nay thanh niên Lý tới chung với cô còn chủ động thêm cơm cho chúng tôi, cô đúng là không thể so được với cô ấy."
Cốc Đinh Lan cũng không tức giận, cười hắc hắc: "Đúng vậy, người như thanh niên Lý ở đâu cũng sống được."
Chu Thủy Nhi thật sự bị da mặt dày của cô ta đánh bại, Phong Xảo Vân vỗ vỗ tay Chu Thủy Nhi, Chu Thủy Nhi ngậm miệng tiếp tục im lặng ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, dưới sự dẫn dắt của Phong Xảo Vân, mấy người Lý Văn Kiều đi đến đại đội nhận đồ ăn, mỗi người được hai mươi lăm cân gạo lứt, còn lại đều phải kiếm được nhờ điểm công.
Lý Văn Kiều hỏi Phong Xảo Vân một chút làm sao có thể đóng tủ, cô cần mấy ngăn tủ để bỏ đồ này kia, Phong Xảo Vân chỉ về phía đông: "Ở bên kia, trước cửa có cây lựu đấy, bây giờ chỗ phát triển đông khách nhất chính là nhà thợ mộc Ngô, tay nghề anh ta khá tốt, giá cũng không đắt, thanh niên trí thức chúng tôi đều làm tủ ở chỗ anh ta cả."
Lý Văn Kiều và Cao Tú Quyên đến nhà thợ mộc Ngô, Cao Tú Quyên muốn hai cái thùng, một cái tủ nhỏ. Lý Văn Kiều muốn một cái tủ lớn, hai cái thùng gỗ, còn thêm một cái tủ đầu giường, đặt cọc ba tệ, hẹn sẵn hai ngày sau sẽ được thợ mộc Ngô cho người mang đến nhà ở của thanh niên trí thức.
Sau khi trở lại nhà ở thanh niên trí thức, Lý Văn Kiều sắp xếp lại hành lý một chút rồi nằm trên giường đánh một giấc ngủ trưa ngắn.
Rất nhanh đã tới chạng vạng, ăn cơm tối xong là một ngày kết thúc.
Cốc Đinh Lan vừa thấy tình cảnh này thì cũng bắt đầu khóc như lê hoa đái vũ theo: "Liên Tú Tú, cô luôn mang một sự ác ý khó hiểu với tôi, vì sao vậy? Tôi làm sai cái gì sao? Cô như vậy là không muốn ở chung với tôi."
"Dù sao tôi cũng không muốn."
"Các người tự thương lượng đi, tôi sẽ không chia sẻ phòng mình với ai đâu." Chu Thủy Nhi xoay người xem thường.
Lý Văn Kiều xem kịch đến thích thú, cô cảm thấy thế này vẫn chưa là gì, hơn nữa sau này cũng không phải sẽ không có người mới đến.
Cuối cùng màn kịch này đã được sự nhượng bộ của Phong Xảo Vân hạ màn xuống. Kim Tiểu Ngọc ở chung với Liên Tú Tú, Phong Xảo Vân chuyển đồ qua ở cùng với Cốc Đinh lan.
Lý Văn Kiều và Cao Tú Quyên chuyển đồ đạc vào phòng xong, Lý Văn Kiều suy nghĩ cô nên tìm một cơ hội chuyển ra ngoài, cô có kho báu không gian và hệ thống, cô dành chút thời gian trả lời vài vấn đề trong hệ thống vấn đáp, còn thiếu năm mươi tệ nữa là có thể mở ra thành phố thương mại, ở một mình thì càng tiện cho cô cải thiện điều kiện sống của bản thân.
Sau khi trải giường xong, Phong Xảo Vân đi gọi mấy người Lý Văn Kiều đến ăn cơm, Lý Văn Kiều ngại chuyện mình ăn đồ ăn của những thanh niên trí thức đến trước mà không phải trả tiền, cô không muốn thiếu nợ ai cả, sợ đến lúc đó lại không nói chuyện được, vì thế cô cầm mấy ống cơm gạo nếp mời nhóm thanh niên trí thức đến trước ăn cùng.
Cơm trưa của nhóm thanh niên trí thức là cháo gạo lứt và dưa muối ba giờ, cháo gạo cũng khá là sánh, Lý Văn Kiều ăn một chén rồi bỏ xuống, Cốc Đinh Lan thì đã lâu rồi không được ăn no, cô ta ăn liền một lần hai chén cháo, ngay tại lúc cô ta còn muốn múc chén thứ ba, Chu Thủy Nhi vỗ đôi đũa xuống bàn thật mạnh.
"Thanh niên Cốc, tôi có thể hỏi đã bao lâu rồi cô chưa được ăn cơm không?"
Cốc Đinh Lan tốt xấu gì cũng là người đã sống qua vài thập niên, cô ta mặt dày vừa múc chén thứ ba vừa cười nói: "Ngại quá, lâu rồi chưa ăn cơm, món cháo này cũng ngon quá, không hề sượng một chút nào, là ai nấu vậy? Tôi phải học hỏi tài bếp núc của cô ấy mới được."
Chu Thủy Nhi xoay người xem thường: "Học tài bếp núc thì có thể, nhưng nhớ đưa lương thực cho tôi, mấy chén cháo mà cô ăn đây là chúng tôi liều mạng kiếm được, cô còn chưa làm gì đã ăn của tôi hết ba chén, sao có thể mặt dày như vậy? Hôm nay thanh niên Lý tới chung với cô còn chủ động thêm cơm cho chúng tôi, cô đúng là không thể so được với cô ấy."
Cốc Đinh Lan cũng không tức giận, cười hắc hắc: "Đúng vậy, người như thanh niên Lý ở đâu cũng sống được."
Chu Thủy Nhi thật sự bị da mặt dày của cô ta đánh bại, Phong Xảo Vân vỗ vỗ tay Chu Thủy Nhi, Chu Thủy Nhi ngậm miệng tiếp tục im lặng ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, dưới sự dẫn dắt của Phong Xảo Vân, mấy người Lý Văn Kiều đi đến đại đội nhận đồ ăn, mỗi người được hai mươi lăm cân gạo lứt, còn lại đều phải kiếm được nhờ điểm công.
Lý Văn Kiều hỏi Phong Xảo Vân một chút làm sao có thể đóng tủ, cô cần mấy ngăn tủ để bỏ đồ này kia, Phong Xảo Vân chỉ về phía đông: "Ở bên kia, trước cửa có cây lựu đấy, bây giờ chỗ phát triển đông khách nhất chính là nhà thợ mộc Ngô, tay nghề anh ta khá tốt, giá cũng không đắt, thanh niên trí thức chúng tôi đều làm tủ ở chỗ anh ta cả."
Lý Văn Kiều và Cao Tú Quyên đến nhà thợ mộc Ngô, Cao Tú Quyên muốn hai cái thùng, một cái tủ nhỏ. Lý Văn Kiều muốn một cái tủ lớn, hai cái thùng gỗ, còn thêm một cái tủ đầu giường, đặt cọc ba tệ, hẹn sẵn hai ngày sau sẽ được thợ mộc Ngô cho người mang đến nhà ở của thanh niên trí thức.
Sau khi trở lại nhà ở thanh niên trí thức, Lý Văn Kiều sắp xếp lại hành lý một chút rồi nằm trên giường đánh một giấc ngủ trưa ngắn.
Rất nhanh đã tới chạng vạng, ăn cơm tối xong là một ngày kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.