Xuyên Qua 70: Đoàn Sủng Mang Theo Hệ Thống Phất Nhanh
Chương 37: Thật Đáng Sợ 2
Tình Tình Tố
11/10/2022
Sau khi tiêu hết hai mươi đồng và một số tem phiếu, Lý Văn Kiều hài lòng đi đến chỗ hẹn với Vu nhị gia. Cô dọn dẹp đồ, nhét mấy thứ đã mua vào bưu phẩm, nhét năm mươi cân lương thực coi như là đồ của người nhà gửi cho, để cô quang minh chính đại ăn ngon. Cuối cùng cô nhét chăn bông vào trong bưu phẩm rồi xách lên đi tìm Vu nhị gia.
Lý Thúy Lan thấy Lý Văn Kiều thấp bé nhẹ cân thế mà lại xách gói bưu phẩm còn lớn hơn cô thì muốn giúp cô xách lên xe lừa.
"Bà Lý không cần đâu, cháu làm một mình được rồi. Cháu khỏe từ nhỏ mà." Lý Văn Kiều nói xong một tay xách gói bưu phẩm lên xe lừa.
Mấy bà thím trên xe nhìn thấy động tác lưu loát này của cô, lập tức há hốc mồm. Lý Thúy Lan giơ ngón tay cái khen cô: "Mày liễu không thua đấng mày râu!"
Lý Văn Kiều cười e thẹn. Hồng Đào Hoa chứng kiến toàn bộ quá trình Lý Văn Kiều hùng dũng nhấc đồ lên xe lúc nãy, giờ lại thấy nụ cười e thẹn của cô, bà ta chỉ thấy đầu óc bấn loạn, nổi cả da gà.
Nói thế nào nhỉ? Người nhà quê quen làm những công việc nặng nhọc, những đồng chí nữ có sức lực khỏe đầy ra đấy. Ngay cả bản thân Hồng Đào Hoa đã hơn năm mươi rồi nhưng vẫn có thể gánh hai thùng phân mà không thở dốc. Nhưng cô nàng thanh niên tri thức dáng vẻ trắng trẻo, gầy như que củi vòng ba nhỏ đến thảm thương này, trên tay không có một vết chai nào thế mà lại có thể nhấc túi đồ to bằng cô ấy. Hồng Đào Hoa nhìn nụ cười của Lý Văn Kiều, chỉ cảm thấy rất đáng sợ!
Thật ra đều có nguyên nhân cả. Mẹ chồng của Hồng Đào Hoa chính là một người nhỏ con. Thoạt nhìn nhỏ nhắn, yếu ớt, tính tính cũng có vẻ rất tốt, luôn cười híp mắt nhưng trên thực tế một đấm có thể đánh bay Hồng Đào Hoa. Hơn nữa còn là vừa cười vừa đánh bà ta. Về nguyên nhân tại sao lại đánh bà ta thì Hồng Đào Hoa lại tỏ ra đây là bí mật. Nhưng cũng bắt đầu từ đó Hồng Đào Hoa lại bị ám ảnh với những kiểu người này.
Trên xe lừa trở về thôn, Hồng Đào Hoa nghe Lý Thúy Lan và Lý Văn Kiều nói cười rôm rả, trong lòng cực kỳ khó chịu. Bà ta chỉ thấy người phụ nữ xấu xa Lý Thúy Lan này đã phá hỏng danh tiếng của Niệm Đễ nhà bà ta. Thế mà bây giờ Lý Thúy Lan lại làm người tốt trước mặt thanh niên trí thức mông lép này, đúng là đạo đức giả!
Hồng Đào Hoa muốn chọt bọn họ vài câu, nhưng bà ta vừa mở miệng đã khép lại, cứ thế mở khép vài lần. Bây giờ bà ta không chỉ sợ đứa con trai vô lại của Lý Thúy Lan mà còn sợ cả thanh niên trí thức nhìn có vẻ yếu ớt nhưng thực chất lại là một nữ lực sĩ này nữa.
Lý Văn Kiều có thể nhận ra ánh mắt ác ý của Hồng Đào Hoa mỗi khi liếc tới. Mỗi lần cô vô thức mỉm cười với bà ta là bà ta đột ngột thu hồi tầm mắt. Lý Văn Kiều thật sự không hiểu.
Hồng Đào Hoa nhìn qua, Lý Văn Kiều mỉm cười với bà ta, ba ta vội vã quay phắt đầu lại. Sau vài lần như vậy đoàn người đã về đến đội sản xuất Vu Gia Câu.
Lý Văn Kiều đúng là không nhịn được nữa, cô ngăn Hồng Đào Hoa đang chuẩn bị xuống xe cười nói: "Bà nội Cẩu Đản, sao lúc trên xe thím cứ nhìn tôi mãi thế? Thím có gì muốn nói với tôi sao?"
"Ai, ai nhìn cô chứ? Bà đây mới không có nhìn cô. Hơn nữa, cô đâu có đẹp bằng Niệm Đễ nhà tôi, mông không to bằng mông Niệm Đễ nhà tôi, có gì đáng nhìn chứ? Mau tránh ra, bà đây phải vội về nhà." Hồng Đào Hoa chạy như chó đuổi về nhà.
Lý Văn Kiều lại bị mỉa mai mông lép tỏ thái độ suy nghĩ của mấy bà thím lớn tuổi đúng là lạ đời. Cô lắc đầu, xách đồ đi về chỗ của thanh niên trí thức.
Lý Văn Kiều xách đồ đi vào sân của thanh niên trí thức. Nhóm thanh niên trí thức già đã đi làm, Giang Văn không biết đã đi đâu. Cao Tú Quyên đang giặt đồ, Cốc Tú Lan đang phơi chăn, Liên Tú Tú đang đếm kiến, ba người làm công việc của mình, không ai nói chuyện với ai.
Lý Thúy Lan thấy Lý Văn Kiều thấp bé nhẹ cân thế mà lại xách gói bưu phẩm còn lớn hơn cô thì muốn giúp cô xách lên xe lừa.
"Bà Lý không cần đâu, cháu làm một mình được rồi. Cháu khỏe từ nhỏ mà." Lý Văn Kiều nói xong một tay xách gói bưu phẩm lên xe lừa.
Mấy bà thím trên xe nhìn thấy động tác lưu loát này của cô, lập tức há hốc mồm. Lý Thúy Lan giơ ngón tay cái khen cô: "Mày liễu không thua đấng mày râu!"
Lý Văn Kiều cười e thẹn. Hồng Đào Hoa chứng kiến toàn bộ quá trình Lý Văn Kiều hùng dũng nhấc đồ lên xe lúc nãy, giờ lại thấy nụ cười e thẹn của cô, bà ta chỉ thấy đầu óc bấn loạn, nổi cả da gà.
Nói thế nào nhỉ? Người nhà quê quen làm những công việc nặng nhọc, những đồng chí nữ có sức lực khỏe đầy ra đấy. Ngay cả bản thân Hồng Đào Hoa đã hơn năm mươi rồi nhưng vẫn có thể gánh hai thùng phân mà không thở dốc. Nhưng cô nàng thanh niên tri thức dáng vẻ trắng trẻo, gầy như que củi vòng ba nhỏ đến thảm thương này, trên tay không có một vết chai nào thế mà lại có thể nhấc túi đồ to bằng cô ấy. Hồng Đào Hoa nhìn nụ cười của Lý Văn Kiều, chỉ cảm thấy rất đáng sợ!
Thật ra đều có nguyên nhân cả. Mẹ chồng của Hồng Đào Hoa chính là một người nhỏ con. Thoạt nhìn nhỏ nhắn, yếu ớt, tính tính cũng có vẻ rất tốt, luôn cười híp mắt nhưng trên thực tế một đấm có thể đánh bay Hồng Đào Hoa. Hơn nữa còn là vừa cười vừa đánh bà ta. Về nguyên nhân tại sao lại đánh bà ta thì Hồng Đào Hoa lại tỏ ra đây là bí mật. Nhưng cũng bắt đầu từ đó Hồng Đào Hoa lại bị ám ảnh với những kiểu người này.
Trên xe lừa trở về thôn, Hồng Đào Hoa nghe Lý Thúy Lan và Lý Văn Kiều nói cười rôm rả, trong lòng cực kỳ khó chịu. Bà ta chỉ thấy người phụ nữ xấu xa Lý Thúy Lan này đã phá hỏng danh tiếng của Niệm Đễ nhà bà ta. Thế mà bây giờ Lý Thúy Lan lại làm người tốt trước mặt thanh niên trí thức mông lép này, đúng là đạo đức giả!
Hồng Đào Hoa muốn chọt bọn họ vài câu, nhưng bà ta vừa mở miệng đã khép lại, cứ thế mở khép vài lần. Bây giờ bà ta không chỉ sợ đứa con trai vô lại của Lý Thúy Lan mà còn sợ cả thanh niên trí thức nhìn có vẻ yếu ớt nhưng thực chất lại là một nữ lực sĩ này nữa.
Lý Văn Kiều có thể nhận ra ánh mắt ác ý của Hồng Đào Hoa mỗi khi liếc tới. Mỗi lần cô vô thức mỉm cười với bà ta là bà ta đột ngột thu hồi tầm mắt. Lý Văn Kiều thật sự không hiểu.
Hồng Đào Hoa nhìn qua, Lý Văn Kiều mỉm cười với bà ta, ba ta vội vã quay phắt đầu lại. Sau vài lần như vậy đoàn người đã về đến đội sản xuất Vu Gia Câu.
Lý Văn Kiều đúng là không nhịn được nữa, cô ngăn Hồng Đào Hoa đang chuẩn bị xuống xe cười nói: "Bà nội Cẩu Đản, sao lúc trên xe thím cứ nhìn tôi mãi thế? Thím có gì muốn nói với tôi sao?"
"Ai, ai nhìn cô chứ? Bà đây mới không có nhìn cô. Hơn nữa, cô đâu có đẹp bằng Niệm Đễ nhà tôi, mông không to bằng mông Niệm Đễ nhà tôi, có gì đáng nhìn chứ? Mau tránh ra, bà đây phải vội về nhà." Hồng Đào Hoa chạy như chó đuổi về nhà.
Lý Văn Kiều lại bị mỉa mai mông lép tỏ thái độ suy nghĩ của mấy bà thím lớn tuổi đúng là lạ đời. Cô lắc đầu, xách đồ đi về chỗ của thanh niên trí thức.
Lý Văn Kiều xách đồ đi vào sân của thanh niên trí thức. Nhóm thanh niên trí thức già đã đi làm, Giang Văn không biết đã đi đâu. Cao Tú Quyên đang giặt đồ, Cốc Tú Lan đang phơi chăn, Liên Tú Tú đang đếm kiến, ba người làm công việc của mình, không ai nói chuyện với ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.