Xuyên Qua 70: Đoàn Sủng Mang Theo Hệ Thống Phất Nhanh
Chương 15: Thu Hoạch 2
Tình Tình Tố
09/10/2022
Lý Văn Kiều đổ mấy viên đan dược ra lòng bàn tay. Tổng cộng có hai viên bách độc bất xâm, ba viên cường thân kiện thể. Vừa uống vào đan dược liền tan ra.
Lý Văn Kiều chớp chớp đôi mắt cẩn thận thưởng thức: “Cái này cùng với thuốc tăng lực giống nhau a, không có bất kì mùi vị gì.” Trong chốc lát, một cô nhiệt lưu xông thẳng về phía bụng Lý Văn Kiều, cô liền cảm thấy tinh lực dư thừa, có thể đánh nhau với một con hổ.
Tinh lực dư thừa, hưng phấn quá độ vì thế Lý Văn Kiều bắt đầu xem các câu hỏi cần phải trả lời.
— Nghe quân buổi nói chuyện, thắng đọc mười năm thư. Tôi cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, vì dân chúng, Thục Quốc cũng không thể mãi mãi không có quân vương, tôi muốn chuẩn bị hành động. [ Phần thưởng: 10 đồng vấn đáp cùng với dao găm của Đại tướng quân. Có muốn lấy nó hay không?]
Lý Văn Kiều nhìn phần thưởng, được một dao găm Thanh Đồng chế tạo, chuôi dao có ký hiệu, hình dạng mũi dao khá thon dài, chuôi đao còn còn điêu khắc một con rồng.
Lý Văn Kiều vì muốn thử dao mà lấy tóc mình ra thử, chỉ cần một nhát một nhúm tóc nhỏ đã rớt xuống.
“Quả nhiên là dao găm của Đại tướng quân.”
[ Tích! Kiểm tra đo lường phát hiện Ký chủ bị rụng tóc, nếu ký chủ muốn có thể mua thuốc mọc tóc trong cửa hàng hệ thống của chúng tôi.] Hệ thống không có cảm tình tích cực đẩy mạnh tiêu thụ.
Lý Văn Kiều nghe thấy vậy vừa tức giận vừa buồn cười: “Tôi nên khen cô thông minh hay ngu ngốc, còn có thể kiểm tra đo lường ra tôi bị rụng tóc? Tóc của bổn cô nương vấn tốt! Sao cô đã nghỉ đẩy mạnh tiêu thụ của cửa hàng hệ thống, tôi còn chưa có mở ra được cửa hàng đâu.”
[ Tích! Nghiên cứu cho thấy, thích hợp không tưởng có thể kích thích ý chí nhiệt tình của Ký chủ, thỉnh Ký chủ hãy cố gắng mở cửa hàng hệ thống, một cuộc sống tốt đẹp đang chờ cô]
“Được rồi được rồi, tốt lắm, tôi sẽ cố gắng, nhưng cô cũng phải giúp một chút sức lực, cho tôi thêm nhiều vấn đề, tôi mới có thể trả lời có đúng hay không?” Lý Văn Kiều cười ranh mãnh, chọc chọc vào màn hình trước mặt.
[ Tích! Ký chủ nói đúng, nhưng mà những vấn đề đều là giao ngẫu nhiên, hệ thống cũng không thể khống chế số lượng.]
“Được rồi được rồi, trước hết hôm nay tôi sẽ không trả lời vấn đề mới, tôi phải đi ra ngoài rồi.’’ Lý Văn Kiều mặt không cảm xúc vẫy tay chào tạm biệt với màn hình, rời khỏi phòng không thèm ngoảnh lại nhìn một lần.
Lý Văn Kiều dùng cách nguyên thủy nhất để tách lúa, vẫn còn một núi thóc cần được tách, so sánh với việc, cô dùng máy nghiền bột nguyên thủy cũng chỉ có thể nghiền ra được mấy chục cân bột gạo. Máy móc hiện tại trong không gian thật sự rất thô sơ, Lý Văn Kiều phải dùng hết sức mới có thể vận hành nó. Nếu không có đan dược của lão quân, cho dù có nước suối trong không gian thì cô cũng sẽ mệt chết mất.
Trong không gian cũng không có nồi, Lý Văn Kiều muốn ăn cơm cũng không có biện pháp.
“Xem ra trước hết vẫn lên đi tìm một cái nồi, ít nhất dụng cụ hàng ngày trong không gian phải đầy đủ. Vẫn là bí mật đem đồ vào trong không gian đi.” Lý văn Kiều nói xong liền rời khỏi không gian, lúc này trời cũng tờ mờ sáng. Mọi người trong nhà cũng đã rời giường, Hoàng Tiểu Cầm đang làm bữa sáng ở trong bếp.
“Mẹ, mẹ làm món gì vậy, thơm quá đi.” Lý Văn Kiều từ phía sau ôm lấy eo Hoàng Tiểu Cầm.
Hoàng Tiểu Cầm cười sủng nịch nhìn cô con gái của mình, bà cảm thấy sau khi con gái nhỏ bị bệnh càng ngày càng dính người, giống y như trước đây vậy:’’ Sao con không ngủ thêm một lát? Hôm nay có cháo cùng bánh trứng! Mẹ phải nấu cơm rồi, con đi ra ngoài chơi đi.” Hoàng Tiểu Cầm vỗ vỗ Lý Văn Kiều, sờ sờ đầu cô.
Trong phòng bếp chỉ còn lại một mình Hoàng Tiểu Cầm, những người khác đều ở trong phòng. Lý Văn Kiều buông Hoàng Tiểu Cầm ra, cô thừa dịp Hoàng Tiểu Cầm không để ý, chậm rãi đi đến thả lương thực xuống cái vại trước mặt.
Vại còn một phần ba gạo lứt, chính là gạo cấp ba. Cư dân thành phố mỗi tháng bình quân cung cấp dầu phộng nửa cân, gạo cấp ba 30 cân, mỗi tháng lúc đi mua lương thực, mang sổ lương cùng tiền đến cửa hàng lương thực mua. Tháng này cũng gần hết, lương thực trong vại nhà họ Lý còn nhiều như vậy, cũng coi như là giàu có. Bởi vì nhà họ Lý nhiều công nhân, tính cách cũng rất tốt, nhân duyên tốt, bình thường cũng sẽ nghĩ biện pháp đi đổi chút lương thực.
Lý Văn Kiều bỏ gạo từ trong không gian ra. Nhìn gạo trắng chảy ra từ đầu ngón tay, cô liền quyết định mình phải làm ruộng thật tốt! Cô cũng không dám bỏ vào quá nhiều, sau khi cho được một chút, liền cho tay vào đem gạo trắng cùng gạo lứt đảo đều.
“Tiểu Muội, em nằm úp sấp trên vại để làm gì vậy?” Triệu Lan Lan vừa lau tóc vừa đi vào phòng bếp.
Lý Văn Kiều nghe thấy liền run lên.
Lý Văn Kiều chớp chớp đôi mắt cẩn thận thưởng thức: “Cái này cùng với thuốc tăng lực giống nhau a, không có bất kì mùi vị gì.” Trong chốc lát, một cô nhiệt lưu xông thẳng về phía bụng Lý Văn Kiều, cô liền cảm thấy tinh lực dư thừa, có thể đánh nhau với một con hổ.
Tinh lực dư thừa, hưng phấn quá độ vì thế Lý Văn Kiều bắt đầu xem các câu hỏi cần phải trả lời.
— Nghe quân buổi nói chuyện, thắng đọc mười năm thư. Tôi cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, vì dân chúng, Thục Quốc cũng không thể mãi mãi không có quân vương, tôi muốn chuẩn bị hành động. [ Phần thưởng: 10 đồng vấn đáp cùng với dao găm của Đại tướng quân. Có muốn lấy nó hay không?]
Lý Văn Kiều nhìn phần thưởng, được một dao găm Thanh Đồng chế tạo, chuôi dao có ký hiệu, hình dạng mũi dao khá thon dài, chuôi đao còn còn điêu khắc một con rồng.
Lý Văn Kiều vì muốn thử dao mà lấy tóc mình ra thử, chỉ cần một nhát một nhúm tóc nhỏ đã rớt xuống.
“Quả nhiên là dao găm của Đại tướng quân.”
[ Tích! Kiểm tra đo lường phát hiện Ký chủ bị rụng tóc, nếu ký chủ muốn có thể mua thuốc mọc tóc trong cửa hàng hệ thống của chúng tôi.] Hệ thống không có cảm tình tích cực đẩy mạnh tiêu thụ.
Lý Văn Kiều nghe thấy vậy vừa tức giận vừa buồn cười: “Tôi nên khen cô thông minh hay ngu ngốc, còn có thể kiểm tra đo lường ra tôi bị rụng tóc? Tóc của bổn cô nương vấn tốt! Sao cô đã nghỉ đẩy mạnh tiêu thụ của cửa hàng hệ thống, tôi còn chưa có mở ra được cửa hàng đâu.”
[ Tích! Nghiên cứu cho thấy, thích hợp không tưởng có thể kích thích ý chí nhiệt tình của Ký chủ, thỉnh Ký chủ hãy cố gắng mở cửa hàng hệ thống, một cuộc sống tốt đẹp đang chờ cô]
“Được rồi được rồi, tốt lắm, tôi sẽ cố gắng, nhưng cô cũng phải giúp một chút sức lực, cho tôi thêm nhiều vấn đề, tôi mới có thể trả lời có đúng hay không?” Lý Văn Kiều cười ranh mãnh, chọc chọc vào màn hình trước mặt.
[ Tích! Ký chủ nói đúng, nhưng mà những vấn đề đều là giao ngẫu nhiên, hệ thống cũng không thể khống chế số lượng.]
“Được rồi được rồi, trước hết hôm nay tôi sẽ không trả lời vấn đề mới, tôi phải đi ra ngoài rồi.’’ Lý Văn Kiều mặt không cảm xúc vẫy tay chào tạm biệt với màn hình, rời khỏi phòng không thèm ngoảnh lại nhìn một lần.
Lý Văn Kiều dùng cách nguyên thủy nhất để tách lúa, vẫn còn một núi thóc cần được tách, so sánh với việc, cô dùng máy nghiền bột nguyên thủy cũng chỉ có thể nghiền ra được mấy chục cân bột gạo. Máy móc hiện tại trong không gian thật sự rất thô sơ, Lý Văn Kiều phải dùng hết sức mới có thể vận hành nó. Nếu không có đan dược của lão quân, cho dù có nước suối trong không gian thì cô cũng sẽ mệt chết mất.
Trong không gian cũng không có nồi, Lý Văn Kiều muốn ăn cơm cũng không có biện pháp.
“Xem ra trước hết vẫn lên đi tìm một cái nồi, ít nhất dụng cụ hàng ngày trong không gian phải đầy đủ. Vẫn là bí mật đem đồ vào trong không gian đi.” Lý văn Kiều nói xong liền rời khỏi không gian, lúc này trời cũng tờ mờ sáng. Mọi người trong nhà cũng đã rời giường, Hoàng Tiểu Cầm đang làm bữa sáng ở trong bếp.
“Mẹ, mẹ làm món gì vậy, thơm quá đi.” Lý Văn Kiều từ phía sau ôm lấy eo Hoàng Tiểu Cầm.
Hoàng Tiểu Cầm cười sủng nịch nhìn cô con gái của mình, bà cảm thấy sau khi con gái nhỏ bị bệnh càng ngày càng dính người, giống y như trước đây vậy:’’ Sao con không ngủ thêm một lát? Hôm nay có cháo cùng bánh trứng! Mẹ phải nấu cơm rồi, con đi ra ngoài chơi đi.” Hoàng Tiểu Cầm vỗ vỗ Lý Văn Kiều, sờ sờ đầu cô.
Trong phòng bếp chỉ còn lại một mình Hoàng Tiểu Cầm, những người khác đều ở trong phòng. Lý Văn Kiều buông Hoàng Tiểu Cầm ra, cô thừa dịp Hoàng Tiểu Cầm không để ý, chậm rãi đi đến thả lương thực xuống cái vại trước mặt.
Vại còn một phần ba gạo lứt, chính là gạo cấp ba. Cư dân thành phố mỗi tháng bình quân cung cấp dầu phộng nửa cân, gạo cấp ba 30 cân, mỗi tháng lúc đi mua lương thực, mang sổ lương cùng tiền đến cửa hàng lương thực mua. Tháng này cũng gần hết, lương thực trong vại nhà họ Lý còn nhiều như vậy, cũng coi như là giàu có. Bởi vì nhà họ Lý nhiều công nhân, tính cách cũng rất tốt, nhân duyên tốt, bình thường cũng sẽ nghĩ biện pháp đi đổi chút lương thực.
Lý Văn Kiều bỏ gạo từ trong không gian ra. Nhìn gạo trắng chảy ra từ đầu ngón tay, cô liền quyết định mình phải làm ruộng thật tốt! Cô cũng không dám bỏ vào quá nhiều, sau khi cho được một chút, liền cho tay vào đem gạo trắng cùng gạo lứt đảo đều.
“Tiểu Muội, em nằm úp sấp trên vại để làm gì vậy?” Triệu Lan Lan vừa lau tóc vừa đi vào phòng bếp.
Lý Văn Kiều nghe thấy liền run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.