Xuyên Qua 70: Đoàn Sủng Mang Theo Hệ Thống Phất Nhanh
Chương 9: Trả Thù 2
Tình Tình Tố
08/10/2022
Lý Văn Bân tiện tay vơ lấy cái ghế đẩu ở trước cửa, còn Triệu Lan Lan thì đi lấy cái chổi chuẩn bị đi cùng Hoàng Tiểu Cầm để nói chuyện cho ra lẽ.
“Cha mẹ, anh, chị dâu, Tiểu Hà Tiểu Hổ mọi người nghe con nói.” Nhìn phản ứng của người nhà khiến cô có cảm động đến khóc. Nhưng mà hiện tại chưa có nắm được nhược điểm của Hứa Chí Cường cùng Lưu Hiểu Yến gian díu cũng không có ai ngoài cô chứng kiến chuyện này, thì cô khẳng định rằng hai người kia sẽ tìm cớ ngụy biện.
“Ý của con là như thế này, trước hết chúng ta cứ…Sau đó lại…”
Chạng vạng tối, một đứa bé đưa Lưu Hiểu Yến một mảnh giấy, bên trên viết: “Anh nhớ em, ngày mai gặp mặt ở rừng cây— Hứa Chí Cường.” Lưu Hiểu Yến đọc xong liền ném tờ giấy vào bếp đến khi tận mắt nhìn thấy nói cháy rụi mới thôi.
Trước khi đi ngủ, Lưu Hiểu Yến cầm chiếc gương mà cô ta mượn của Lý Văn Kiều, dùng than kẻ lông mày.
Từ khi cô ta cùng Hứa Chí Cường bị Lý Văn Kiều phát hiện, bởi vì sợ hãi mọi người sẽ biết chuyện của cô ta với Hứa Chí Cường, vì thế cô ta cùng Hứa Chí Cường cũng đã lâu không có gặp nhau. Ngay từ đầu nghĩ đến Lý Văn Kiều vẫn chưa tỉnh lại, cô ta liền tưởng tưởng Hứa Chí Cường quang minh chính đại tới nhà cô ta cầu hôn. Nhưng ai mà biết được Lý Văn Kiều lại không bị làm sao.
Mặt trời lặn, gió thổi thoang thoảng trong rừng cây, Lưu Hiểu Yến sớm đã đến chỗ cũ đợi Hứa Chí Cường. Lưu Hiểu Yến tết bím tóc, lông mày mỏng, miệng nhỏ hơi hồng còn cười duyên.
“Bốp.”
Một bàn tay chém xuống phần cổ của Lưu Hiểu Yến.
Lý Văn Kiều vừa thu hồi tay thì Lưu Hiểu Yến liền ngã xuống.
Một chiêu này của Lý Văn Kiều làm anh ba họ - Lý Văn Quốc hai mắt trừng lớn: “Em gái, em học được cái chiêu này từ bao giờ vậy nha. Anh còn tưởng em là một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối, em chỉ cần phụ trách cho Hứa Chí Cường mấy cái tát lúc cuối là được rồi, không nghĩ ra em lại trâu bò như vậy nha, khéo còn có thể cho Hứa Chí Cường mấy quyền!”
Lý Văn Kiều ngoại ngùng mà sờ mũi, cũng không đợi cô giải thích. Lý Văn Bân liền vỗ nhẹ lên đầu của Lý Văn Quốc: “Nói nhảm ít thôi, nói lớn như vậy làm kinh động đến con mồi tiếp theo bây giờ, đi chuẩn bị làm chính sự.” Vừa nói xong liền nhận được ánh mắt kinh ngạc của Lý Văn Kiều.
Lại ngồi đợi trong rừng một lúc, liền nhìn thấy Hứa Chí Cường đang ung dung đi tới cùng với nụ cười trên môi.
Chỉ là anh ta dáo dác nhìn xung quanh, miệng còn hát vài câu hát vu vơ.
“Hiểu Yến, em làm sao vậy? Hiểu Yến, tỉnh lại đi!” Hứa Chí Cường nhìn thấy Lưu Hiểu Yến nằm bên cạnh một gốc cây, liền hoảng sợ.
Lý Văn Bân từ phía sau lưng anh ta xông tới, siết cổ Hứa Chí Cường rồi đấm cho anh ta vài phát, vừa đấm vừa mắng: “Thằng cầm thú không có lương tâm, mày ăn nhờ ở đậu nhà họ Lý bọn tao lâu như vậy bao nhiêu năm khéo mày còn không nhớ rõ, nhưng mày biết không bọn tao đều nhớ rõ từng năm từng tháng, nếu không có em gái tao thì mày đã sớm chết đói rồi thằng khốn, hiện tại mày sống thoải mái như vậy là nhờ ai, tao đánh chết mày cái thằng súc sinh.”
Hứa Chí Cường bị đánh đến chóng váng nằm trên mặt đất, nằm nửa ngày cũng không thể kêu cứu được.
Lý Văn Quốc đá mấy phát vào mặt Hứa Chí Cường, càng đánh càng hăng: “Đừng tưởng rằng nhà họ Lý không có ai, liền dám ức hiếp em gái nhỏ. Chẳng qua nhà chú tao tốt bụng còn có Kiều Kiều đơn thuần, một gia đình tốt như vậy có thể tìm ở đâu. Đồ sói mắt trắng ngu dốt, dám phản bội em gái tao.”
“Anh, anh ba họ, để em đi!” Lý Văn Kiều đi tới trước mặt Hứa Chí Cường, nhìn thẳng vào mặt anh ta.
Cô vươn tay kéo Hứa Chí Cường dậy, không đợi anh ta bày ra bộ dáng nịnh nọt thì cô liền cho anh ta một cái tát thật mạnh, làm hai má anh ta sưng lên.
“Văn Kiều, em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ đâu.” Hứa Chí Cường che mặt hoảng sợ nói, đến khóe miệng bị rách còn không thèm quan tâm.
“Không phải như tôi nghĩ? Còn có thể như thế nào? Anh và Lưu Hiểu Yến đều đã ôm nhau rồi. Hay là trước kia tôi đối xử với anh quá tốt, cho nên anh không biết tốt xấu nảy ra tâm tư không nên có. Nhưng mà, anh cũng đã cắm cho tôi một cái sừng rất to rồi đi? Anh cũng không nghĩ tới. một khi anh lừa dối tình cảm của tôi thì anh cũng không thể yên ổn mà sống tiếp rồi đúng chứ!” Lý Văn Kiều vừa nói vừa lại cho Hứa Chí Cường thêm vài cái tát. Nhất thời, mặt Hứa Chí Cường sưng thành đầu heo.
“Cha mẹ, anh, chị dâu, Tiểu Hà Tiểu Hổ mọi người nghe con nói.” Nhìn phản ứng của người nhà khiến cô có cảm động đến khóc. Nhưng mà hiện tại chưa có nắm được nhược điểm của Hứa Chí Cường cùng Lưu Hiểu Yến gian díu cũng không có ai ngoài cô chứng kiến chuyện này, thì cô khẳng định rằng hai người kia sẽ tìm cớ ngụy biện.
“Ý của con là như thế này, trước hết chúng ta cứ…Sau đó lại…”
Chạng vạng tối, một đứa bé đưa Lưu Hiểu Yến một mảnh giấy, bên trên viết: “Anh nhớ em, ngày mai gặp mặt ở rừng cây— Hứa Chí Cường.” Lưu Hiểu Yến đọc xong liền ném tờ giấy vào bếp đến khi tận mắt nhìn thấy nói cháy rụi mới thôi.
Trước khi đi ngủ, Lưu Hiểu Yến cầm chiếc gương mà cô ta mượn của Lý Văn Kiều, dùng than kẻ lông mày.
Từ khi cô ta cùng Hứa Chí Cường bị Lý Văn Kiều phát hiện, bởi vì sợ hãi mọi người sẽ biết chuyện của cô ta với Hứa Chí Cường, vì thế cô ta cùng Hứa Chí Cường cũng đã lâu không có gặp nhau. Ngay từ đầu nghĩ đến Lý Văn Kiều vẫn chưa tỉnh lại, cô ta liền tưởng tưởng Hứa Chí Cường quang minh chính đại tới nhà cô ta cầu hôn. Nhưng ai mà biết được Lý Văn Kiều lại không bị làm sao.
Mặt trời lặn, gió thổi thoang thoảng trong rừng cây, Lưu Hiểu Yến sớm đã đến chỗ cũ đợi Hứa Chí Cường. Lưu Hiểu Yến tết bím tóc, lông mày mỏng, miệng nhỏ hơi hồng còn cười duyên.
“Bốp.”
Một bàn tay chém xuống phần cổ của Lưu Hiểu Yến.
Lý Văn Kiều vừa thu hồi tay thì Lưu Hiểu Yến liền ngã xuống.
Một chiêu này của Lý Văn Kiều làm anh ba họ - Lý Văn Quốc hai mắt trừng lớn: “Em gái, em học được cái chiêu này từ bao giờ vậy nha. Anh còn tưởng em là một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối, em chỉ cần phụ trách cho Hứa Chí Cường mấy cái tát lúc cuối là được rồi, không nghĩ ra em lại trâu bò như vậy nha, khéo còn có thể cho Hứa Chí Cường mấy quyền!”
Lý Văn Kiều ngoại ngùng mà sờ mũi, cũng không đợi cô giải thích. Lý Văn Bân liền vỗ nhẹ lên đầu của Lý Văn Quốc: “Nói nhảm ít thôi, nói lớn như vậy làm kinh động đến con mồi tiếp theo bây giờ, đi chuẩn bị làm chính sự.” Vừa nói xong liền nhận được ánh mắt kinh ngạc của Lý Văn Kiều.
Lại ngồi đợi trong rừng một lúc, liền nhìn thấy Hứa Chí Cường đang ung dung đi tới cùng với nụ cười trên môi.
Chỉ là anh ta dáo dác nhìn xung quanh, miệng còn hát vài câu hát vu vơ.
“Hiểu Yến, em làm sao vậy? Hiểu Yến, tỉnh lại đi!” Hứa Chí Cường nhìn thấy Lưu Hiểu Yến nằm bên cạnh một gốc cây, liền hoảng sợ.
Lý Văn Bân từ phía sau lưng anh ta xông tới, siết cổ Hứa Chí Cường rồi đấm cho anh ta vài phát, vừa đấm vừa mắng: “Thằng cầm thú không có lương tâm, mày ăn nhờ ở đậu nhà họ Lý bọn tao lâu như vậy bao nhiêu năm khéo mày còn không nhớ rõ, nhưng mày biết không bọn tao đều nhớ rõ từng năm từng tháng, nếu không có em gái tao thì mày đã sớm chết đói rồi thằng khốn, hiện tại mày sống thoải mái như vậy là nhờ ai, tao đánh chết mày cái thằng súc sinh.”
Hứa Chí Cường bị đánh đến chóng váng nằm trên mặt đất, nằm nửa ngày cũng không thể kêu cứu được.
Lý Văn Quốc đá mấy phát vào mặt Hứa Chí Cường, càng đánh càng hăng: “Đừng tưởng rằng nhà họ Lý không có ai, liền dám ức hiếp em gái nhỏ. Chẳng qua nhà chú tao tốt bụng còn có Kiều Kiều đơn thuần, một gia đình tốt như vậy có thể tìm ở đâu. Đồ sói mắt trắng ngu dốt, dám phản bội em gái tao.”
“Anh, anh ba họ, để em đi!” Lý Văn Kiều đi tới trước mặt Hứa Chí Cường, nhìn thẳng vào mặt anh ta.
Cô vươn tay kéo Hứa Chí Cường dậy, không đợi anh ta bày ra bộ dáng nịnh nọt thì cô liền cho anh ta một cái tát thật mạnh, làm hai má anh ta sưng lên.
“Văn Kiều, em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ đâu.” Hứa Chí Cường che mặt hoảng sợ nói, đến khóe miệng bị rách còn không thèm quan tâm.
“Không phải như tôi nghĩ? Còn có thể như thế nào? Anh và Lưu Hiểu Yến đều đã ôm nhau rồi. Hay là trước kia tôi đối xử với anh quá tốt, cho nên anh không biết tốt xấu nảy ra tâm tư không nên có. Nhưng mà, anh cũng đã cắm cho tôi một cái sừng rất to rồi đi? Anh cũng không nghĩ tới. một khi anh lừa dối tình cảm của tôi thì anh cũng không thể yên ổn mà sống tiếp rồi đúng chứ!” Lý Văn Kiều vừa nói vừa lại cho Hứa Chí Cường thêm vài cái tát. Nhất thời, mặt Hứa Chí Cường sưng thành đầu heo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.