Xuyên Qua 70: Gả Cho Ác Bá Hoá Lười Nhác
Chương 40:
Thần Phong Triệt
13/08/2023
Hề Thanh Thanh ăn một miếng thịt kho tàu, lại ăn thêm một thìa cơm, cuối cùng uống ngụm canh cho đỡ nghẹn, niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời chắc cũng chỉ như vậy là cùng.
Tuy trong thời gian này cô đã ăn rất nhiều thịt thỏ và gà rừng, nhưng đồ nướng và luộc thì sao có thể so được với thịt kho tàu chứ? Đợi cô trở về sẽ vào núi sâu rồi bắt một con lợn rừng lớn.
Cố Trân Châu thấy hai quai hàm của Hề Thanh Thanh đều bị nhét đầy, vội đưa một chén canh qua: "Trời ơi! Chị ăn từ từ thôi, anh trai em ngược đãi chị à!"
Cô ấy thật sự lo lắng Hề Thanh Thanh sẽ nghẹn chết.
Hề Thanh Thanh đang ăn ngon miệng bỗng khựng lại rồi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lúc ngẩng đầu lên mắt đã ầng ậng nước, vừa hơi tủi thân lại lộ ra vẻ kiên cường xinh đẹp. Sau đó cô thở dài một hơi: "Haiz!"
Cố Trân Châu không hiểu ra sao: "Sao thế?"
Hề Thanh Thanh buồn bã liếc Cố Trân Châu một cái: "Anh trai em như nào em còn không biết hả?" Sau đó cô giơ tay chống cằm ra vẻ hờn dỗi.
"Ngày nào chị cũng bị mắng, lúc trước không dám cãi sợ anh ấy đánh. Có đôi khi dù đã bắt một con thỏ về anh ấy vẫn nói chị lười, còn cảm thấy chị không xứng với anh ấy, haiz!"
Đúng là trong mấy ngày thực lực chưa khôi phục, ngày nào anh cũng trách cô. Suy cho cùng, khi ấy cô vừa yếu lại ham ăn, sau đó anh vừa nấu cơm vừa than vãn mấy câu, chắc cũng do quen ngứa mồm. Dù sao cô cũng không làm, mặc kệ anh nói sao cũng được.
Về sau, thực lực của cô khôi phục, hai ba ngày bắt được một con thỏ mang về, cảm thấy mình cũng là tư bản nên bắt đầu cãi nhau với Cố Viễn Hàn mỗi ngày. Anh không chủ động mở miệng, cô cũng phải xả hết cục tức mà mình đã chịu trở về.
Tình hình bây giờ là chỉ cần cô vừa mở miệng, anh đã bị tức gần chết.
Còn chuyện Cố Viễn Hàn chướng mắt cô? Ban đầu thì đúng là như thế, còn giờ, hừ hừ, anh tự cầu nhiều phúc đi.
Hề Thanh Thanh nhìn thoáng qua cô em chồng đang tức giận bất bình, Cố Trân Châu chỉ là một cô nhóc hơi hư vinh và thích trang điểm, không sao cả, vẫn còn có thể dạy dỗ được, mà những điều mình vừa nói cũng chẳng có câu nào là nói dối.
"Gì? Anh ấy cho rằng chị không xứng với anh ấy á?"
Cố Trân Châu không nhịn nổi nữa, cái khác còn có thể bao biện cho anh hai, dù sao ở trong nhà hay ở ngoài thì anh cũng một tên khó chọc, chẳng có ai nhận được một câu tử tế từ anh. Hầu như mọi người trong thôn đều từng bị anh đánh một lần.
Ngay cả cô ấy cũng chưa từng được anh hai mua đồ cho ăn. Nhưng mà, Cố Trân Châu ngó người đẹp môi hồng răng trắng có khuôn mặt trắng nõn trước mắt, hình như anh hai cô ấy có chút không biết tự lượng sức mình thì phải?
Để tránh cho mình bị đổi chị dâu, cô ấy phải níu kéo đối phương lại. Ai biết chị dâu này bị chọc tức bỏ đi mất, anh hai mình còn có thể lấy được vợ hay không?
Tuy trong thời gian này cô đã ăn rất nhiều thịt thỏ và gà rừng, nhưng đồ nướng và luộc thì sao có thể so được với thịt kho tàu chứ? Đợi cô trở về sẽ vào núi sâu rồi bắt một con lợn rừng lớn.
Cố Trân Châu thấy hai quai hàm của Hề Thanh Thanh đều bị nhét đầy, vội đưa một chén canh qua: "Trời ơi! Chị ăn từ từ thôi, anh trai em ngược đãi chị à!"
Cô ấy thật sự lo lắng Hề Thanh Thanh sẽ nghẹn chết.
Hề Thanh Thanh đang ăn ngon miệng bỗng khựng lại rồi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lúc ngẩng đầu lên mắt đã ầng ậng nước, vừa hơi tủi thân lại lộ ra vẻ kiên cường xinh đẹp. Sau đó cô thở dài một hơi: "Haiz!"
Cố Trân Châu không hiểu ra sao: "Sao thế?"
Hề Thanh Thanh buồn bã liếc Cố Trân Châu một cái: "Anh trai em như nào em còn không biết hả?" Sau đó cô giơ tay chống cằm ra vẻ hờn dỗi.
"Ngày nào chị cũng bị mắng, lúc trước không dám cãi sợ anh ấy đánh. Có đôi khi dù đã bắt một con thỏ về anh ấy vẫn nói chị lười, còn cảm thấy chị không xứng với anh ấy, haiz!"
Đúng là trong mấy ngày thực lực chưa khôi phục, ngày nào anh cũng trách cô. Suy cho cùng, khi ấy cô vừa yếu lại ham ăn, sau đó anh vừa nấu cơm vừa than vãn mấy câu, chắc cũng do quen ngứa mồm. Dù sao cô cũng không làm, mặc kệ anh nói sao cũng được.
Về sau, thực lực của cô khôi phục, hai ba ngày bắt được một con thỏ mang về, cảm thấy mình cũng là tư bản nên bắt đầu cãi nhau với Cố Viễn Hàn mỗi ngày. Anh không chủ động mở miệng, cô cũng phải xả hết cục tức mà mình đã chịu trở về.
Tình hình bây giờ là chỉ cần cô vừa mở miệng, anh đã bị tức gần chết.
Còn chuyện Cố Viễn Hàn chướng mắt cô? Ban đầu thì đúng là như thế, còn giờ, hừ hừ, anh tự cầu nhiều phúc đi.
Hề Thanh Thanh nhìn thoáng qua cô em chồng đang tức giận bất bình, Cố Trân Châu chỉ là một cô nhóc hơi hư vinh và thích trang điểm, không sao cả, vẫn còn có thể dạy dỗ được, mà những điều mình vừa nói cũng chẳng có câu nào là nói dối.
"Gì? Anh ấy cho rằng chị không xứng với anh ấy á?"
Cố Trân Châu không nhịn nổi nữa, cái khác còn có thể bao biện cho anh hai, dù sao ở trong nhà hay ở ngoài thì anh cũng một tên khó chọc, chẳng có ai nhận được một câu tử tế từ anh. Hầu như mọi người trong thôn đều từng bị anh đánh một lần.
Ngay cả cô ấy cũng chưa từng được anh hai mua đồ cho ăn. Nhưng mà, Cố Trân Châu ngó người đẹp môi hồng răng trắng có khuôn mặt trắng nõn trước mắt, hình như anh hai cô ấy có chút không biết tự lượng sức mình thì phải?
Để tránh cho mình bị đổi chị dâu, cô ấy phải níu kéo đối phương lại. Ai biết chị dâu này bị chọc tức bỏ đi mất, anh hai mình còn có thể lấy được vợ hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.