Chương 19: Lại bị tập kích?
FR-芳 蓉
23/06/2021
Trên xe Ái Khuê ngồi nghiêm chỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác tự do lan tràn trong từng thớ thịt, cảm giác vui sướng như muốn bay này, quá đã.
“Không vui sao?” - Hàn Vuc đang cầm máy tính bảng làm việc nhìn thấy cô nhìn bên ngoài cửa sổ đến xuất thần liền hỏi.
“Không a. Phải nói vui muốn phát điên luôn ấy chứ” - Ái Khuê nhìn anh với ánh mắt sáng lấp lánh. Ánh mắt đó không có chút tạp chất nào làm anh không khỏi xấu hổ ho khan vài cái.
“Khụ...khụ...chưa chắc tốt hơn trước là bao nhiêu. Có khi lại nhảy từ một cái lòng son này sang lòng son khác”
“Không sợ. Không cần nhìn mặt hai kẻ tối ngày chỉ biết tính kế kia là được rồi. Nhìn bộ mặt giả tạo của họ buồn nôn chết đi được”
Cứ nghĩ đến bộ dạng hai người Phương Thục Khuê và Lý Mỹ Kỳ lúc giả bộ dặn dò các thứ mà cô muốn nôn. Đúng là những tiểu thuyết đầu nay của mình ngoài nữ chính ngây thơ ra thì những người khác không ai bình thường cả, hay nói đúng hơn là ngu mà tưởng mình nguy hiểm. Đúng là khổ quá mà.
Xe đang trên đường chạy về biệt thự riêng của Hàn Vũ, đường quốc lộ báy giờ đã bắt đầu vắng xe qua lại thì...
“Pằng...pằng...pằng”
Mấy tiếng súng phía sau vang lên nhưng có lẽ Hoàng Vinh đã sớm thấy trước nên đều rất điệu nghê né tránh nhưng hắn ta quá lạng lách làm đầu Ái Khuê nhiều lần bị đập vào mui xe.
“Lại là chuyện gì nữa vậy?”
“Chúng ta bị tập kích rồi”
Cái tên tóc trắng Bạch Lẫm chỉ đơn giản nói mấy chữ mà làm Ái Khuê không khỏi chán nản. Hình như mỗi lần đi chung với bọn họ không lúc nào cô được bình yêu thì phải?
Bạch Lẫm nhanh chóng lấy súng thủ sẵn trong xe, trèo nửa người ra ngoài cửa sổ bắn lại mấy chiếc xe phía sau. Hoàng Vinh đang lái xe cũng không quên nhiệm vụ vừa lái vừa thò đầu ra bắn xe đang đuổi theo, nhìn vô cùng nguy hiểm.
“Đưa cho tôi một cây súng”
“Cô biết dùng không?”
“Không thử làm sao biết?”
Trong đầu Ái Khuê lúc này bỗng hiện lên một lượng lớn hình ảnh vốn thuộc về nguyên chủ nhưng từ khi cô tiếp nhận thân thể tới giờ vẫn chưa từng gặp qua.
Hàn Vũ không nói gì hết chỉ luồng tay xuống dưới ghế xe lấy ra một khảu súng lục. Ái Khuê nhanh chóng tiếp được khẩu súng cũng mở cửa sổ thò đầu ra bên ngoài. Nhắm chuẩn vào bánh xe của xe đối thủ.
“Pằng”
“Kít...kít...”
Giờ tới phiên ba người trong xe nhìn cô chằm chằm. Không tin luôn là bản thân mình bắn súng thua một con nhóc.
“Hên thôi” - Ái Khuê thật sự cũng không tin là cơ thể này lại có phản ứng với súng, trong tiểu thuyết ban đầu cô đâu viết như vậy?
Không đúng. Không phải cô không viết, mà là nhân vật của cô chết quá sớm nên toàn bộ thông tin của nhân vật không đầy đủ, mọi thứ chỉ dừng lại ở việc cô là con gái của vợ chính nhưng lại chịu đủ tủi nhục lúc nhỏ. Còn tuổi nhỏ Ái Khuê đã trải qua những gì đều không được đề cập đến hay thân phận mẹ của Ái Khuê cũng không.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy sợ, cốt truyện đã trật khỏi đường ray ban đầu quá xa, liệu cô vẫn có thể sống sót dù thay đổi cốt truyện ban đầu.
Đúng rồi, ban đầu cốt truyện Hàn Vũ vốn không nên bị thương như vậy mới đúng. Là cô ngày hôm đó xuyên qua nên tỉnh dậy đi ra ngoài đụng phải anh ấy. Là cô kéo anh ấy vào nhà nghỉ. Nếu đúng theo cốt truyện anh ấy sẽ được đàn em cứu và không có truyện gì xảy ra cả. Tất cả là do cô.
Nhìn thấy cô cầm cây súng bộ dạng lo lắng nghĩ ngợi, chắc là bị doạ sợ rồi. Hàn Vũ im lặng cầm lấy bàn tay của cô an ủi làm cô càng rung rẫy kịch liệt
“Mọi chuyện chưa kết thúc đâu. Em chịu được không?”- Anh nhìn cô rồi lại nhìn mấy chiếc xe khác vẫn còn đang đuổi theo ngoài cửa.
“Bọn họ là ai? Là người hại anh lần trước sao?” - Càng nghĩ Ái Khuê lại càng áy náy, cô phải dùng hết cả năng để bảo vệ anh để chuộc lỗi của ban thân.
“Uhm. Em gái hắn ta muốn lên giường của anh. Bị anh đuổi ra bên ngoài nhưng những đàn em đó lại cưỡng hiếp cô ấy. Dù anh đã cho xử tử bọn kia nhưng tên anh của cô gái đó vẫn nghĩ là do anh sai bảo. Em của tên đó vì nhục nhã đã tự tử”
Ái Khuê nghe xong không khỏi cảm thấy may mắn vì hiện tại anh đã bị huỷ dung, nếu không sợ ả Thục Khuê nhìn thấy cũng mê mệt thì cô lại phải đối phó với mấy chiêu trò con nít của ả. Đúng là mệt mỏi.
“Két...”
Lúc Ái Khuê đang còn suy nghĩ mong lung thì xe bọn họ đột nhiên thắng gấp, may mắn Hàn Vũ nhanh tay ôm cô vào trong lòng nếu không cô lại bay thẳng đến kính xe phía trước mất.
“Thiếu gia. Chúng ta bị chặn rồi”
Phía trước xe bọn họ bị bốn năm chiếc xe Maybach chặn đường. Trên xe bước xuống một chàng trai nét đẹp lai tây, mái tóc có màu xám và anh cũng mặc một bộ vest cùng màu. Anh ta luôn giữ nụ cười khinh bỉ hướng tới xe bọn họ.
Hàn Vũ nhìn thấy Eric Walles tiến tới liền nhét vào tay Ái Khuê con dao gâm, cô cũng nhanh hiểu được ý anh giấu nó ở túi quần.
“Không vui sao?” - Hàn Vuc đang cầm máy tính bảng làm việc nhìn thấy cô nhìn bên ngoài cửa sổ đến xuất thần liền hỏi.
“Không a. Phải nói vui muốn phát điên luôn ấy chứ” - Ái Khuê nhìn anh với ánh mắt sáng lấp lánh. Ánh mắt đó không có chút tạp chất nào làm anh không khỏi xấu hổ ho khan vài cái.
“Khụ...khụ...chưa chắc tốt hơn trước là bao nhiêu. Có khi lại nhảy từ một cái lòng son này sang lòng son khác”
“Không sợ. Không cần nhìn mặt hai kẻ tối ngày chỉ biết tính kế kia là được rồi. Nhìn bộ mặt giả tạo của họ buồn nôn chết đi được”
Cứ nghĩ đến bộ dạng hai người Phương Thục Khuê và Lý Mỹ Kỳ lúc giả bộ dặn dò các thứ mà cô muốn nôn. Đúng là những tiểu thuyết đầu nay của mình ngoài nữ chính ngây thơ ra thì những người khác không ai bình thường cả, hay nói đúng hơn là ngu mà tưởng mình nguy hiểm. Đúng là khổ quá mà.
Xe đang trên đường chạy về biệt thự riêng của Hàn Vũ, đường quốc lộ báy giờ đã bắt đầu vắng xe qua lại thì...
“Pằng...pằng...pằng”
Mấy tiếng súng phía sau vang lên nhưng có lẽ Hoàng Vinh đã sớm thấy trước nên đều rất điệu nghê né tránh nhưng hắn ta quá lạng lách làm đầu Ái Khuê nhiều lần bị đập vào mui xe.
“Lại là chuyện gì nữa vậy?”
“Chúng ta bị tập kích rồi”
Cái tên tóc trắng Bạch Lẫm chỉ đơn giản nói mấy chữ mà làm Ái Khuê không khỏi chán nản. Hình như mỗi lần đi chung với bọn họ không lúc nào cô được bình yêu thì phải?
Bạch Lẫm nhanh chóng lấy súng thủ sẵn trong xe, trèo nửa người ra ngoài cửa sổ bắn lại mấy chiếc xe phía sau. Hoàng Vinh đang lái xe cũng không quên nhiệm vụ vừa lái vừa thò đầu ra bắn xe đang đuổi theo, nhìn vô cùng nguy hiểm.
“Đưa cho tôi một cây súng”
“Cô biết dùng không?”
“Không thử làm sao biết?”
Trong đầu Ái Khuê lúc này bỗng hiện lên một lượng lớn hình ảnh vốn thuộc về nguyên chủ nhưng từ khi cô tiếp nhận thân thể tới giờ vẫn chưa từng gặp qua.
Hàn Vũ không nói gì hết chỉ luồng tay xuống dưới ghế xe lấy ra một khảu súng lục. Ái Khuê nhanh chóng tiếp được khẩu súng cũng mở cửa sổ thò đầu ra bên ngoài. Nhắm chuẩn vào bánh xe của xe đối thủ.
“Pằng”
“Kít...kít...”
Giờ tới phiên ba người trong xe nhìn cô chằm chằm. Không tin luôn là bản thân mình bắn súng thua một con nhóc.
“Hên thôi” - Ái Khuê thật sự cũng không tin là cơ thể này lại có phản ứng với súng, trong tiểu thuyết ban đầu cô đâu viết như vậy?
Không đúng. Không phải cô không viết, mà là nhân vật của cô chết quá sớm nên toàn bộ thông tin của nhân vật không đầy đủ, mọi thứ chỉ dừng lại ở việc cô là con gái của vợ chính nhưng lại chịu đủ tủi nhục lúc nhỏ. Còn tuổi nhỏ Ái Khuê đã trải qua những gì đều không được đề cập đến hay thân phận mẹ của Ái Khuê cũng không.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy sợ, cốt truyện đã trật khỏi đường ray ban đầu quá xa, liệu cô vẫn có thể sống sót dù thay đổi cốt truyện ban đầu.
Đúng rồi, ban đầu cốt truyện Hàn Vũ vốn không nên bị thương như vậy mới đúng. Là cô ngày hôm đó xuyên qua nên tỉnh dậy đi ra ngoài đụng phải anh ấy. Là cô kéo anh ấy vào nhà nghỉ. Nếu đúng theo cốt truyện anh ấy sẽ được đàn em cứu và không có truyện gì xảy ra cả. Tất cả là do cô.
Nhìn thấy cô cầm cây súng bộ dạng lo lắng nghĩ ngợi, chắc là bị doạ sợ rồi. Hàn Vũ im lặng cầm lấy bàn tay của cô an ủi làm cô càng rung rẫy kịch liệt
“Mọi chuyện chưa kết thúc đâu. Em chịu được không?”- Anh nhìn cô rồi lại nhìn mấy chiếc xe khác vẫn còn đang đuổi theo ngoài cửa.
“Bọn họ là ai? Là người hại anh lần trước sao?” - Càng nghĩ Ái Khuê lại càng áy náy, cô phải dùng hết cả năng để bảo vệ anh để chuộc lỗi của ban thân.
“Uhm. Em gái hắn ta muốn lên giường của anh. Bị anh đuổi ra bên ngoài nhưng những đàn em đó lại cưỡng hiếp cô ấy. Dù anh đã cho xử tử bọn kia nhưng tên anh của cô gái đó vẫn nghĩ là do anh sai bảo. Em của tên đó vì nhục nhã đã tự tử”
Ái Khuê nghe xong không khỏi cảm thấy may mắn vì hiện tại anh đã bị huỷ dung, nếu không sợ ả Thục Khuê nhìn thấy cũng mê mệt thì cô lại phải đối phó với mấy chiêu trò con nít của ả. Đúng là mệt mỏi.
“Két...”
Lúc Ái Khuê đang còn suy nghĩ mong lung thì xe bọn họ đột nhiên thắng gấp, may mắn Hàn Vũ nhanh tay ôm cô vào trong lòng nếu không cô lại bay thẳng đến kính xe phía trước mất.
“Thiếu gia. Chúng ta bị chặn rồi”
Phía trước xe bọn họ bị bốn năm chiếc xe Maybach chặn đường. Trên xe bước xuống một chàng trai nét đẹp lai tây, mái tóc có màu xám và anh cũng mặc một bộ vest cùng màu. Anh ta luôn giữ nụ cười khinh bỉ hướng tới xe bọn họ.
Hàn Vũ nhìn thấy Eric Walles tiến tới liền nhét vào tay Ái Khuê con dao gâm, cô cũng nhanh hiểu được ý anh giấu nó ở túi quần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.