Xuyên Qua, Bất Đắc Dĩ Ta Thành Vương Phi
Chương 22: Đau lòng vì bằng hữu
Huyết Hoa Từ
11/09/2016
Sáng hôm sau, Phương
Liên không muốn ở lại nên đã cấp tốc thay y phục, chải tóc thật gọn gàng rồi cùng với Tiểu Xuân, Long Hắc, Long Bạch đi ra ngoài cửa phủ. Vừa
mới đi khỏi thì trước mắt nàng xuất hiện một bóng dáng nữ nhân thật là
quen mắt. Nhìn rõ lại thì ra là Vân chi. Lâu ngày không gặp lại nàng ấy
tại sao lại ra một bộ dạng thảm hại đến như vậy chứ, quần áo toàn thân
trên dưới không có lấy một chỗ nguyên vẹn, đều tóc bù xù rối tung lên,
trên mặt lại có vài vết thương nhỏ dài nhưng lại không ngừng chảy máu
nhìn như là… vết roi đánh, nhưng nàng khẳng định người đánh Vân chi là
một người ra tay rất tàn nhẫn dù là nam hay nữ
-Vân Chi, tại…. tại sao ngươi lại nhưng… như vậy chứ.- Nàng nghẹn ngào nói ra nhưng nước mắt lại có không để rơi ra ngoài một giọt nào.
-Haha Phương Liên à,ngươi xem kìa ta chỉ mới có bao nhiêu đã hù dọa được người rồi,
Mặc dù Vân Chi cố gắng cười nhưng khi cười lại không cảm thấy vui vẻ ngược lại còn thấy rất nhớ nhung người trước mắt, hốc mắt cũng từ đó đỏ lên nhưng Vân Chi nàng ấy lại khác Phương Liên ở chỗ là cứ để những giọt lệ xinh đẹp chảy dài hai bên má, càng ngày càng nhiều như là khóc để cho vơi nỗi nhớ nhung, như là khóc để giải phóng những uất ức, chịu đựng trong thời gian ở trong mật thất. Nghĩ lại thời gian ở trong đó, Vân Chi lại càng khóc lớn hơn. Nàng đã chịu bao nhiêu cảnh đánh đập dã man bị bắt làm thuộc hạ của hắn, nhưng nàng không chịu thế là nàng lại bị bỏ đối…
Một thời gian thì Phương Liên cảm thấy như tỉnh ngộ hẳn, nàng là một người cứng rắn thì tại sao lại phải cảm thấy đau thương chứ điều nàng cầnlàm là phải hỏi rõ nguyên nhân, hỏi rõ những điều mà Vân Chi lại bị như vậy, chứ không phải là đứng khóc để tự rướt lấy nhục. Nghĩ là làm nên nàng tự mình dìu Vân Chi lên cỗ xe ngựa. Thật là hết nói nổi luôn, kế hoạch của nàng là bỏ xe ngựa chỉ lấy tuấn mã nhưng giờ lại xuất hiện thêm một Vân Chi bị thương như thế này thì không thể không có xe ngựa được. Cũng từ đây nàng mới biết kế hoạch mang Long Bạch theo là hoàn toàn đúng đắn vì hắn có thể chế dược tốt nhất điều trị cho Vân Chi.
Chặn đường phía trước hoàn toàn thuận lợi không một vật cản nào hết, chỉ là… chỉ là tại sao trong lòng của nàng lại cảm thấy có gì đó không quen… thì ra là vậy, không quen là vì không có hắn tiễn nàng đi sao nhưng mà nếu không quen thì nàng cũng phải cố tập làm quen thôi.
Ngồi trong xe ngựa trốn tránh cái nắng hừng hực như muốn thiêu rụi một thứ của mặt trời, trong xe ngựa không biết có lấp cái gì không mà ở trong này lại thập phần mát lạnh a. Nhưng mà bây giờ điều quan trọng nhất là Vân Chi nàng ấy lại đột nhiên phát sốt đang đi vào hôn mê này.
Trong xe ngựa hoàn toàn im lặng chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của Vân Chi lại làm cho nàng nóng lòng, nhìn từ mặt xuống cổ của Vân Chi tì đã xuất hiện vết thương dài ngắn to nhỏ đủ kiểu có những vết thương đã kết vảy rồi. Trong đầu suy nghĩ từ lúc Vân Chi bị hắc y nhân bắt đến bây giờ thì thời gian cũng đã lâu rồi, vừa vặn để vết thương cũ kết vảy…
-Vân Chi, ngươi nói với ta là ngươi sẽ không sao đâu.
Nàng không biết lấy cảm xúc bi thương từ đâu ra mà nhiều đến vậy, không biết lấy sự hận thù từ đâu ra mà chứa chất hết lòng của nàng. Có lẽ nàng lo lắng cho Vân Chi, hận thù đối với những kẻ làm Vân Chi bị thương,… tất cả dường như là bởi vì hai tiếng bằng hữu sao?. Chắc có lẽ là vậy.
Thân thể Vân Chi đang đau đớn, loại đau đớn này có thể nói là tra tấn người từng chút từng chút, thân thể nóng như lửa đốt, nàng sống sót thoát khỏi mật thất đi tìm Phương Liên hoàn toàn dựa vào ý chí để sống sót, để tìm kiếm. Bây giờ thì tìm được Phương Liên rồi nên tâm trạng căng thẳng cũng đã bỏ xuống cũng từ đó Vân Chi biết sức lực của nàng cũng không hề tốt hư vậy.
hậu thi cũng là rất thương Phương Liên nên tìm cho nàng ba con tuấn mã to khỏe hơn nữa lại còn chạy nhanh nên dưới sự điều khiển của Long Hắc thì trong một thời gian vừa vặn tới thành Phong Câu. Quả thật là trăm nghe không bằng mắt thấy thành này người buôn kẻ bán rất tấp nập những quán trọ cũng không thiếu. Bảo Long hắc điều khiển xe ngựa tới một quán trọ trong có vẻ sạch sẽ ở tạm. Quán trọ này tiểu nhị phục vụ tận tình chu đáo chỉ có điều là giá cả hơi bị cao nhưng bỏ ra cũng xứng đáng.
Sau khi được tiểu nhị giới thiệu thì nàng rất vừa lòng với căn phòng ở lầu hai sạch sẽ, tiện nghi. Để Vân Chi nằm đó nhờ Tiểu Xuân chăm sóc cho tốt, phân chia công việc cho Long Hắc và long Bạch ở phòng kế bên nên nàng cũng yên tâm. Đi xuống lầu dặn dò tiểu nhị vài điều về đám người của nàng tuyệt không để lộ tin tức, cũng may là Tiểu nhị đó thức thời nên nàng cũng khá yên tâm đi ra ngoài tự tay mình mua một số dược trị thương loại tốt nhất, tiếp theo đó là đi hế gian hàng này tới gian hàng khác chọn lựa những bộ y phục đơn giản nhất rồi sau đó mới trở về quán trọ.
Kỳ lạ thật, trên đường trở về đi ngang qua con hẻm đó tại sao lại không thấy ai cả, nhưng nàng lại cảm giác được có một người đi theo nàng, nghĩ đó là Long Hắc đi theo nên nàng cũng không có cảnh giác gì đến khi nàng thật sự đi vào con hẻm nhỏ đó thì nàng mới nhận ra là nàng đã sai, sai một cách trầm trọng, người đứng trước mặt nàng không phải là Long Hắc mà là một kẻ bịt mặt tay cầm kiếm định bổ nhào về phía nàng.
Điều nàng cần bây giờ là bình tĩnh cứ không được tỏ ra sợ hãi hay gì khác thế nên nàng lùi ra sao vài bước giữ khoảng cách với hắn. Chết tiệc nàng lại không mang theo chủy thủ trong người nữa chứ… Bây giờ hắn đang cầm chắc kiếm từ từ giơ lên một bước rồi lại một bước đi về phía nàng.
- Vương bát đản nhà ngươi muốn giết ta?
Đáp lại câu hỏi của nàng thì chỉ là một tràng cười sảng khoái, cười như sỉ nhục nàng, khinh bạc nàng. Điều đó khiến cho nàng cảm nhận được, chút bình tĩnh cuối cùng cũng đã mất thay vào đó là có một ngọn lửa nào đó trong lòng nàng càng cháy càng lớn. nàng không kiên nể gì nữa mà trực tiếp cận chiến tay không với hắn, hắn có dao nhưng nàng không có thế nên bất lợi tất nhiên sẽ nghiêng về phía nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn đó nàng rõ ràng cũng đã trở nên chật vật hơn rất nhiều, động tác thân thủ cũng điều chậm lại không còn linh hoạt hơn trước,Đoản Mệnh thì ngày càng ra sát chiêu đối với nàng mỗi một động tác đều muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng nha, nhưng tất nhiên nàng cũng không muốn như vậy chỉ đành tới bước nào hay bước đó thôi, đánh tới bên cạnh cây cầu thì nằm ngoài dự đoán của hắn, nàng liền nhảy xuống mặc cho nước lạnh thấm vào người chui vào mũi, chui vào lỗ tai.Nàng hít thở không thông rồi.
Đoản Mệnh đó cũng thay đổi sắc mặt mà bỏ kiếm nhảy xuống dưới cùng nàng, hắn hít một ngụm khí rồi ngụp xuống môi hắn áp lấy môi nàng… mềm mại, tinh tế, nhỏ nhắn nhưng lại lạnh tanh làm cho hắn không khỏi run rẩy ban đầu hắn chỉ muốn dìm nàng xuống nước nhưng khi hắn áp lên môi của nàng ngay cả việc rời đi hắn cũng không nỡ?, Hắn chỉ phụng mệnh vương gia bắt nàng về chứ không phụng mệnh giết nàng.
- Vương bát đản nhà ngươi thả ta ra.
Nàng kịch liệt dùng chân đạp lấy hắn, dùng chút sức lực còn lại đạp lấy hắn cuối cùng hắn cũng buông ra nhưng lại làm cho nàng thấy ngột ngạt hơn lúc nảy. Hắn nhìn nàng làm cho nàng cảm thấy phát lạnh, ánh mắt của hắn như chứa điều gì đó khiến nàng trầm luân thật sâu trong ánh mắt đó không cách nào thoát ra được mãi đến khi cảm nhận sau gáy đau nhói thì cùng lúc đó nàng chìm vào hôn mê.
Nửa đêm trên đường không có lấy một người, khí hậu vào tháng 2 tuy rằng không quá lạnh nhưng vào màn đêm thì có sương mù khiến cái lạnh tăng lên gấp bội…. nàng sau khi bị đánh ngất khi tỉnh lại thì nàng đã nằm kế bên cạnh cái thùng gì mà bóc lên mùi hôi thối. Nàng lại phải bắt buộc tự tìm đường về quán trọ thì thật con bà nó mệt.
- Tiểu thư, người sao lại như vậy.
Tiểu Xuân vì không thấy nàng đâu nên mới tìm kiếm cuối cùng lại quyết đạinh đứng ở trước quán trọ chờ nàng trở về.
- Mau mau, dẫn ta vào trong.
Phương Liên nàng thấy được Tiểu Xuân như với được chiếc phao cứu mạng.
- Ta đi lên phòng trước, mau kêu tiểu nhị chuẩn bị nước tắm cho ta.
- Đã chuẩn bị nước tắm rồi ạ.
Tiểu Xuân không biết tiểu thư đi ra ngoài để làm gì nhưng lại không tiện mở miệng để hỏi. Thế là cùng Phương Liên đi lên phòng, cả hai nàng sẽ cùng chăm sóc Vân Chi để nàng ấy khi6 phục sức khỏe với tốc độ nhanh nhất. Sau chuyện bị tấn công ngày hôm nay, nàng rút ra một điều rằng: nơi này không nên ở lại lâu, nếu ở lại thì càng lắm chuyện thôi
-Vân Chi, tại…. tại sao ngươi lại nhưng… như vậy chứ.- Nàng nghẹn ngào nói ra nhưng nước mắt lại có không để rơi ra ngoài một giọt nào.
-Haha Phương Liên à,ngươi xem kìa ta chỉ mới có bao nhiêu đã hù dọa được người rồi,
Mặc dù Vân Chi cố gắng cười nhưng khi cười lại không cảm thấy vui vẻ ngược lại còn thấy rất nhớ nhung người trước mắt, hốc mắt cũng từ đó đỏ lên nhưng Vân Chi nàng ấy lại khác Phương Liên ở chỗ là cứ để những giọt lệ xinh đẹp chảy dài hai bên má, càng ngày càng nhiều như là khóc để cho vơi nỗi nhớ nhung, như là khóc để giải phóng những uất ức, chịu đựng trong thời gian ở trong mật thất. Nghĩ lại thời gian ở trong đó, Vân Chi lại càng khóc lớn hơn. Nàng đã chịu bao nhiêu cảnh đánh đập dã man bị bắt làm thuộc hạ của hắn, nhưng nàng không chịu thế là nàng lại bị bỏ đối…
Một thời gian thì Phương Liên cảm thấy như tỉnh ngộ hẳn, nàng là một người cứng rắn thì tại sao lại phải cảm thấy đau thương chứ điều nàng cầnlàm là phải hỏi rõ nguyên nhân, hỏi rõ những điều mà Vân Chi lại bị như vậy, chứ không phải là đứng khóc để tự rướt lấy nhục. Nghĩ là làm nên nàng tự mình dìu Vân Chi lên cỗ xe ngựa. Thật là hết nói nổi luôn, kế hoạch của nàng là bỏ xe ngựa chỉ lấy tuấn mã nhưng giờ lại xuất hiện thêm một Vân Chi bị thương như thế này thì không thể không có xe ngựa được. Cũng từ đây nàng mới biết kế hoạch mang Long Bạch theo là hoàn toàn đúng đắn vì hắn có thể chế dược tốt nhất điều trị cho Vân Chi.
Chặn đường phía trước hoàn toàn thuận lợi không một vật cản nào hết, chỉ là… chỉ là tại sao trong lòng của nàng lại cảm thấy có gì đó không quen… thì ra là vậy, không quen là vì không có hắn tiễn nàng đi sao nhưng mà nếu không quen thì nàng cũng phải cố tập làm quen thôi.
Ngồi trong xe ngựa trốn tránh cái nắng hừng hực như muốn thiêu rụi một thứ của mặt trời, trong xe ngựa không biết có lấp cái gì không mà ở trong này lại thập phần mát lạnh a. Nhưng mà bây giờ điều quan trọng nhất là Vân Chi nàng ấy lại đột nhiên phát sốt đang đi vào hôn mê này.
Trong xe ngựa hoàn toàn im lặng chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của Vân Chi lại làm cho nàng nóng lòng, nhìn từ mặt xuống cổ của Vân Chi tì đã xuất hiện vết thương dài ngắn to nhỏ đủ kiểu có những vết thương đã kết vảy rồi. Trong đầu suy nghĩ từ lúc Vân Chi bị hắc y nhân bắt đến bây giờ thì thời gian cũng đã lâu rồi, vừa vặn để vết thương cũ kết vảy…
-Vân Chi, ngươi nói với ta là ngươi sẽ không sao đâu.
Nàng không biết lấy cảm xúc bi thương từ đâu ra mà nhiều đến vậy, không biết lấy sự hận thù từ đâu ra mà chứa chất hết lòng của nàng. Có lẽ nàng lo lắng cho Vân Chi, hận thù đối với những kẻ làm Vân Chi bị thương,… tất cả dường như là bởi vì hai tiếng bằng hữu sao?. Chắc có lẽ là vậy.
Thân thể Vân Chi đang đau đớn, loại đau đớn này có thể nói là tra tấn người từng chút từng chút, thân thể nóng như lửa đốt, nàng sống sót thoát khỏi mật thất đi tìm Phương Liên hoàn toàn dựa vào ý chí để sống sót, để tìm kiếm. Bây giờ thì tìm được Phương Liên rồi nên tâm trạng căng thẳng cũng đã bỏ xuống cũng từ đó Vân Chi biết sức lực của nàng cũng không hề tốt hư vậy.
hậu thi cũng là rất thương Phương Liên nên tìm cho nàng ba con tuấn mã to khỏe hơn nữa lại còn chạy nhanh nên dưới sự điều khiển của Long Hắc thì trong một thời gian vừa vặn tới thành Phong Câu. Quả thật là trăm nghe không bằng mắt thấy thành này người buôn kẻ bán rất tấp nập những quán trọ cũng không thiếu. Bảo Long hắc điều khiển xe ngựa tới một quán trọ trong có vẻ sạch sẽ ở tạm. Quán trọ này tiểu nhị phục vụ tận tình chu đáo chỉ có điều là giá cả hơi bị cao nhưng bỏ ra cũng xứng đáng.
Sau khi được tiểu nhị giới thiệu thì nàng rất vừa lòng với căn phòng ở lầu hai sạch sẽ, tiện nghi. Để Vân Chi nằm đó nhờ Tiểu Xuân chăm sóc cho tốt, phân chia công việc cho Long Hắc và long Bạch ở phòng kế bên nên nàng cũng yên tâm. Đi xuống lầu dặn dò tiểu nhị vài điều về đám người của nàng tuyệt không để lộ tin tức, cũng may là Tiểu nhị đó thức thời nên nàng cũng khá yên tâm đi ra ngoài tự tay mình mua một số dược trị thương loại tốt nhất, tiếp theo đó là đi hế gian hàng này tới gian hàng khác chọn lựa những bộ y phục đơn giản nhất rồi sau đó mới trở về quán trọ.
Kỳ lạ thật, trên đường trở về đi ngang qua con hẻm đó tại sao lại không thấy ai cả, nhưng nàng lại cảm giác được có một người đi theo nàng, nghĩ đó là Long Hắc đi theo nên nàng cũng không có cảnh giác gì đến khi nàng thật sự đi vào con hẻm nhỏ đó thì nàng mới nhận ra là nàng đã sai, sai một cách trầm trọng, người đứng trước mặt nàng không phải là Long Hắc mà là một kẻ bịt mặt tay cầm kiếm định bổ nhào về phía nàng.
Điều nàng cần bây giờ là bình tĩnh cứ không được tỏ ra sợ hãi hay gì khác thế nên nàng lùi ra sao vài bước giữ khoảng cách với hắn. Chết tiệc nàng lại không mang theo chủy thủ trong người nữa chứ… Bây giờ hắn đang cầm chắc kiếm từ từ giơ lên một bước rồi lại một bước đi về phía nàng.
- Vương bát đản nhà ngươi muốn giết ta?
Đáp lại câu hỏi của nàng thì chỉ là một tràng cười sảng khoái, cười như sỉ nhục nàng, khinh bạc nàng. Điều đó khiến cho nàng cảm nhận được, chút bình tĩnh cuối cùng cũng đã mất thay vào đó là có một ngọn lửa nào đó trong lòng nàng càng cháy càng lớn. nàng không kiên nể gì nữa mà trực tiếp cận chiến tay không với hắn, hắn có dao nhưng nàng không có thế nên bất lợi tất nhiên sẽ nghiêng về phía nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn đó nàng rõ ràng cũng đã trở nên chật vật hơn rất nhiều, động tác thân thủ cũng điều chậm lại không còn linh hoạt hơn trước,Đoản Mệnh thì ngày càng ra sát chiêu đối với nàng mỗi một động tác đều muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng nha, nhưng tất nhiên nàng cũng không muốn như vậy chỉ đành tới bước nào hay bước đó thôi, đánh tới bên cạnh cây cầu thì nằm ngoài dự đoán của hắn, nàng liền nhảy xuống mặc cho nước lạnh thấm vào người chui vào mũi, chui vào lỗ tai.Nàng hít thở không thông rồi.
Đoản Mệnh đó cũng thay đổi sắc mặt mà bỏ kiếm nhảy xuống dưới cùng nàng, hắn hít một ngụm khí rồi ngụp xuống môi hắn áp lấy môi nàng… mềm mại, tinh tế, nhỏ nhắn nhưng lại lạnh tanh làm cho hắn không khỏi run rẩy ban đầu hắn chỉ muốn dìm nàng xuống nước nhưng khi hắn áp lên môi của nàng ngay cả việc rời đi hắn cũng không nỡ?, Hắn chỉ phụng mệnh vương gia bắt nàng về chứ không phụng mệnh giết nàng.
- Vương bát đản nhà ngươi thả ta ra.
Nàng kịch liệt dùng chân đạp lấy hắn, dùng chút sức lực còn lại đạp lấy hắn cuối cùng hắn cũng buông ra nhưng lại làm cho nàng thấy ngột ngạt hơn lúc nảy. Hắn nhìn nàng làm cho nàng cảm thấy phát lạnh, ánh mắt của hắn như chứa điều gì đó khiến nàng trầm luân thật sâu trong ánh mắt đó không cách nào thoát ra được mãi đến khi cảm nhận sau gáy đau nhói thì cùng lúc đó nàng chìm vào hôn mê.
Nửa đêm trên đường không có lấy một người, khí hậu vào tháng 2 tuy rằng không quá lạnh nhưng vào màn đêm thì có sương mù khiến cái lạnh tăng lên gấp bội…. nàng sau khi bị đánh ngất khi tỉnh lại thì nàng đã nằm kế bên cạnh cái thùng gì mà bóc lên mùi hôi thối. Nàng lại phải bắt buộc tự tìm đường về quán trọ thì thật con bà nó mệt.
- Tiểu thư, người sao lại như vậy.
Tiểu Xuân vì không thấy nàng đâu nên mới tìm kiếm cuối cùng lại quyết đạinh đứng ở trước quán trọ chờ nàng trở về.
- Mau mau, dẫn ta vào trong.
Phương Liên nàng thấy được Tiểu Xuân như với được chiếc phao cứu mạng.
- Ta đi lên phòng trước, mau kêu tiểu nhị chuẩn bị nước tắm cho ta.
- Đã chuẩn bị nước tắm rồi ạ.
Tiểu Xuân không biết tiểu thư đi ra ngoài để làm gì nhưng lại không tiện mở miệng để hỏi. Thế là cùng Phương Liên đi lên phòng, cả hai nàng sẽ cùng chăm sóc Vân Chi để nàng ấy khi6 phục sức khỏe với tốc độ nhanh nhất. Sau chuyện bị tấn công ngày hôm nay, nàng rút ra một điều rằng: nơi này không nên ở lại lâu, nếu ở lại thì càng lắm chuyện thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.