Xuyên Qua, Bất Đắc Dĩ Ta Thành Vương Phi
Chương 7: Gặp lại người từng làm nàng khó quên...thì ra hắn là vương gia
Huyết Hoa Từ
11/09/2016
Cả đoàn xe ngựa mất tới 3 ngày mới đến biên giới nước Thiên Long
quốc....tâm tình ai cũng nặng trĩu những sầu muộn. Nhưng trong xe ngựa
củ Phương Liên lâu lâu lại phát ra tiếng cười
- Tiểu Xuân, không phải như vậy....như vầy mới đúng- Vừa nói Phương liên vừa cầm tay Tiểu Xuân thắt từng bím từng bím tóc
Phương Liên vẫn chú tâm dạy cho Tiểu Xuân cách bím đuôi tóc mà không để ý đến Vân Chi đang ngồi ở góc xe, cặp mắt nhìn Phương Liên tỏa sáng hiện ra ý cười nhàn nhạt. Vân Chi vẫn còn nhớ lần trước Phương Liên thổi cái còi làm nàng đang ngủ ngon lành bật dậy tưởng đâu có chuyện gì nguyên lai là Phương Liên chỉ thổi nó chơi thôi báo hại hai người một trận cãi nhau ầm ĩ
- Hảo, Phương Liên ngươi lại đây ta cho ngươi coi cái này
- Coi cái gì?
Miệng hỏi nhưng ánh mắt vẫn nhìn tóc của Tiểu Xuân khiến cho Vân Chi trong lòng có 1 sự ganh tỵ với Tiểu Xuân. Lập tức đứng dậy định rời đi thì bị Phương Liên ngăn lại miệng cười tỏa nắng, Phương Liên định mở miệng nói 1 câu thì xe ngựa đột nhiên nghiêng qua 1 bên làm Phương Liên té xuống nền xe không thương tiếc, giây sau đó xoay mặt qua một bên nôn hết làm thức ăn ở bụng thi nhau nhảy ra ngoài.....nàng thật ra vẫn chưa quen với việc ngồi xe ngựa như thế này
-Tiểu thư sao vậy? Tiểu Xuân bỏ đi mớ tóc của nàng còn chưa tết xong phóng liền qua chỗ Phương Liên té
Vân Chi cười ha hả nhìn Phương Liên khiến Phương Liên oán hận trừng to mắt....
- Này ta ngã đau ngươi còn không chịu lại hỏi thăm ta, lại còn cười trên nỗi đau của người khác......
-Xin lỗi rồi rồi để chút nữa ta đền bù lại cho ngươi...được chưa
Khi nhìn thấy Vân Chi cuống lên xin lỗi như thế, Phương Liên nở 1 nụ cười nàng biết chiêu mỹ nhân kế của nàng đã ứng dụng thành công trên người của Vân Chi. Vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ Phương Liên không biết đối phương trên đầu đã có vài đường hắc tuyến thật dài nha
- LIỄU-PHƯƠNG- LIÊN ta liều chết với ngươi- Vương tay ra định lao tới bắt lấy Phương Liên mà hảo hảo dạy dỗ...nữ nhân này Vân Chi nàng không thị uy thì tưởng nàng là mèo bệnh sao......Nhưng đúng là mèo bệnh thật a~ vì khi Vân Chi vừa lao tới Phương Liên đã kịp tránh sang một bên làm Vân Chi khuôn mặt đã có cơ hội tiếp xúc với chiếc gối nằm....
Màn phủ xe ngựa lại có người xốc lên mà không phải Tiểu Xuân...không ai khác đó là nữ tử nhu nhược tâm độc địa Ngọc yến
- Nhị vị tỷ tỷ, chẳng hay muội có được chung vui cùng các tỷ không- Ngọc Yến nói xong không đợi 2 người cự tuyệt liền ngồi xuống nhàn nhã uống trà
Vân Chi nhìn Phương Liên tỏ rõ ý nghĩ không muốn Ngọc Yến ở lại trên xe ngựa của Phương Liên, nhưng nàng chỉ nâng mày cười lạnh. Dường như ông trời cũng không muốn không khí âm hàn bao phủ xung quanh lập tứ có người vào bẩm báo
- 2 vị tiểu thư mời về xe ngực vì chúng ta sắp đến biên giới
Nghe sắp đến biên giới Ngọc Yến chu chu cái mỏ tô son đỏ chót rồi cũng đứng lên rời đi, chỉ còn Phương Liên cùng Vân Chi
- Sắp tới biên giới rồi ngươi còn muốn ở xe của ta đến khi nào đây
- Ngươi...ngươi hạ lệnh đuổi khách....
- Ừm...
Chỉ bằng câu nói của phương liên mà Vân Chi đã tức giận đứng lên xoay người rời đi. Cả 2 người đều ly khai thì trong xe ngựa chỉ còn mỗi Phương Liên, không khí thật quỷ dị, càng quỷ dị hơn là ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm ra ngoài không một tia cảm xc, nơi khóe môi của Phương Liên còn hiện lên một đường cong tuyệt đẹp nhưng nó lại không có một độ ấm nào....thời gian đã tới...cũng chính là lúc nàng bắt buộc phải đương đầu với khó khăn dù nàng không muốn
Phương Liên đứng dậy bước ra ngoài ngồi cùng Tiểu Xuân hướng mắt về phía có đông người kia...càng ngày càng gần....gần đến nỗi nàng cũng có thể nhìn thấy rõ mặt đối phương...người lùn, người cao, người gầy tất cả đều có đủ hết cả quần áo trên người họ cũng vậy....đủ màu sắc...nhưng tất cả đều là vải vóc thượng hạng.....
- Vương gia, đây là 3 vị tiểu thư của nước Đông quốc
- Ừm, biết rồi
Lúc này Phương Liên lại hướng tầm mắt lên người vừa nói chuyện...vóc dáng to cao ước chừng khoảng 1m8, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, môi đỏ như son, mũi thẳng cao, hàng chân mày đậm lại làm cho khuôn mặt càng thêm nghiêm nghị hơn. Điều phương Liên chú ý nhất là mái tóc màu lam của hắn.....càng góp phần làm hắn trở nên quyến rũ động lòng nữ nhân hơn...so với hai từ yêu nghiệt hoàn toàn xứng đáng......nhưng hình như nàng đã gặp hắn ở đâu rồi....
Tử Hiên quét đôi mắt lạnh lùng nhìn tất cả đại thần Đông quốc lại nhìn sang 3 nữ tử Phương Liên, Vân Chi, Ngọc Yến trong lòng khinh bỉ vạn phần... chỉ là một đám xú nhân thôi nhưng hắn đặc biệt chú ý tới Ngọc Yến nhìn ả ta rất giống một người mà hắn rất lâu rất lâu đã đi tìm nhưng vô vọng....nhìn lại Phương Liên một thân lam y trông thoải mái vạn phần, ánh mắt lại kiên định, trong trẻo nhưng lạnh lùng...hắn đang suy nghĩ vì sao tất cả nữ nhân lần đầu gặp hắn đều biến thành bộ dạng hoa si nhưng nàng lại không.....hắn cũng đang cân nhắc nữ nhân này có lợ dụng được không....(HHT: thứ nhất:anh quá vọng tưởng:, thứ 2:anh quá khi dễ tỷ em rồi....)
Xoay người rời đi Tử Hiên chỉ bỏ lại 1 chữ" Đi", bỏ mặt đoàn đại thần ở đó còn cả Vân Chi đang tìm cách làm sao thoát thân; Ngọc Yến lại suynghĩ làm cách nào để chiếm được trái tim Tử Hiên....còn nàng Phương Liên bây giờ chỉ đang suy nghĩ làm cách nào để nàng lại có mái tóc màu đây dù biết nàng không phải thuộc dòng dõi hoàng tộc gì
Nhưng đến cuối cùng cả 3 người cùng Tiểu Xuân đều bị đẩy lên một chiếc xe ngựa lớn một mạch chạy vào kinh thành.
- Tiểu Thư, người nhớ sau khi vào cung thì phải cuối chào trước hoàng thượng, hoàng hậu, thái hậu, thái tử...... nói chung người chỉ cần hành lễ cung kính 1 chút là được, tiểu thư ơi ngài làm ơn đừng để tiểu Xuân lo lắng được không
- Tiểu thư người nhớ kỹ đó
- Tiểu thư người nghe không
- Tiểu thư...người...
- Nói đủ chưa, không còn gì thì im, ta bực rồi đấy
Phương Liên không nói không phải là nàng không muốn nói mà tâm trí của Phương Liên đang bay bổng tới nơi nào rồi không biết...về sau Tiểu Xuân nói càng ngày càng nhiều làm nàng rất bực bội nha~......Liếc mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Xuân như con mèo nhỏ hảo hảo im ắng, tâm tình của Phương Liên lúc này cũng tốt hơn nhiều, nói thẳng ra là kinh ngạc vì sự biến đổi thái độ của Tiểu Xuân ấy....nàng không so đo với con nít nên nàng bỏ qua
Lúc này xe ngựa lớn chỉ còn 2 nàng là Phương Liên cùng Tiểu Xuân....đột nhiên có tâm tình rất muốn Tiểu Xuân ngượng ngùng, nghĩ không ra cách nào đành phải
- Tiểu Xuân về sau không được nhoi nhoi như vậy nữa biết không
- Dạ vâng
Phương Liên nói xong còn không quên kề sát mặt lại gần mặt tiểu Xuân mà nói- Hiểu chứ_ Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai Tiểu của Tiểu Xuân làm nàng không khỏi đỏ mặt (HHT: tỷ háo sắc A~ban ngày ban mặt đi chọc con gái nhà lành a ~....Liên Liên: đâu có nha, tỷ không có chọc tỷ chỉ giỡn thôi mà(lè lưỡi, gãi đầu, cười sặc sụa)
Nhận thấy 'mỹ nam kế' của nàng thành công không khỏi cười lớn xoay người ly khai để Tiểu Xuân còn đang đứng ngơ ngơ ngác ngác
- Tiểu Xuân, không phải như vậy....như vầy mới đúng- Vừa nói Phương liên vừa cầm tay Tiểu Xuân thắt từng bím từng bím tóc
Phương Liên vẫn chú tâm dạy cho Tiểu Xuân cách bím đuôi tóc mà không để ý đến Vân Chi đang ngồi ở góc xe, cặp mắt nhìn Phương Liên tỏa sáng hiện ra ý cười nhàn nhạt. Vân Chi vẫn còn nhớ lần trước Phương Liên thổi cái còi làm nàng đang ngủ ngon lành bật dậy tưởng đâu có chuyện gì nguyên lai là Phương Liên chỉ thổi nó chơi thôi báo hại hai người một trận cãi nhau ầm ĩ
- Hảo, Phương Liên ngươi lại đây ta cho ngươi coi cái này
- Coi cái gì?
Miệng hỏi nhưng ánh mắt vẫn nhìn tóc của Tiểu Xuân khiến cho Vân Chi trong lòng có 1 sự ganh tỵ với Tiểu Xuân. Lập tức đứng dậy định rời đi thì bị Phương Liên ngăn lại miệng cười tỏa nắng, Phương Liên định mở miệng nói 1 câu thì xe ngựa đột nhiên nghiêng qua 1 bên làm Phương Liên té xuống nền xe không thương tiếc, giây sau đó xoay mặt qua một bên nôn hết làm thức ăn ở bụng thi nhau nhảy ra ngoài.....nàng thật ra vẫn chưa quen với việc ngồi xe ngựa như thế này
-Tiểu thư sao vậy? Tiểu Xuân bỏ đi mớ tóc của nàng còn chưa tết xong phóng liền qua chỗ Phương Liên té
Vân Chi cười ha hả nhìn Phương Liên khiến Phương Liên oán hận trừng to mắt....
- Này ta ngã đau ngươi còn không chịu lại hỏi thăm ta, lại còn cười trên nỗi đau của người khác......
-Xin lỗi rồi rồi để chút nữa ta đền bù lại cho ngươi...được chưa
Khi nhìn thấy Vân Chi cuống lên xin lỗi như thế, Phương Liên nở 1 nụ cười nàng biết chiêu mỹ nhân kế của nàng đã ứng dụng thành công trên người của Vân Chi. Vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ Phương Liên không biết đối phương trên đầu đã có vài đường hắc tuyến thật dài nha
- LIỄU-PHƯƠNG- LIÊN ta liều chết với ngươi- Vương tay ra định lao tới bắt lấy Phương Liên mà hảo hảo dạy dỗ...nữ nhân này Vân Chi nàng không thị uy thì tưởng nàng là mèo bệnh sao......Nhưng đúng là mèo bệnh thật a~ vì khi Vân Chi vừa lao tới Phương Liên đã kịp tránh sang một bên làm Vân Chi khuôn mặt đã có cơ hội tiếp xúc với chiếc gối nằm....
Màn phủ xe ngựa lại có người xốc lên mà không phải Tiểu Xuân...không ai khác đó là nữ tử nhu nhược tâm độc địa Ngọc yến
- Nhị vị tỷ tỷ, chẳng hay muội có được chung vui cùng các tỷ không- Ngọc Yến nói xong không đợi 2 người cự tuyệt liền ngồi xuống nhàn nhã uống trà
Vân Chi nhìn Phương Liên tỏ rõ ý nghĩ không muốn Ngọc Yến ở lại trên xe ngựa của Phương Liên, nhưng nàng chỉ nâng mày cười lạnh. Dường như ông trời cũng không muốn không khí âm hàn bao phủ xung quanh lập tứ có người vào bẩm báo
- 2 vị tiểu thư mời về xe ngực vì chúng ta sắp đến biên giới
Nghe sắp đến biên giới Ngọc Yến chu chu cái mỏ tô son đỏ chót rồi cũng đứng lên rời đi, chỉ còn Phương Liên cùng Vân Chi
- Sắp tới biên giới rồi ngươi còn muốn ở xe của ta đến khi nào đây
- Ngươi...ngươi hạ lệnh đuổi khách....
- Ừm...
Chỉ bằng câu nói của phương liên mà Vân Chi đã tức giận đứng lên xoay người rời đi. Cả 2 người đều ly khai thì trong xe ngựa chỉ còn mỗi Phương Liên, không khí thật quỷ dị, càng quỷ dị hơn là ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm ra ngoài không một tia cảm xc, nơi khóe môi của Phương Liên còn hiện lên một đường cong tuyệt đẹp nhưng nó lại không có một độ ấm nào....thời gian đã tới...cũng chính là lúc nàng bắt buộc phải đương đầu với khó khăn dù nàng không muốn
Phương Liên đứng dậy bước ra ngoài ngồi cùng Tiểu Xuân hướng mắt về phía có đông người kia...càng ngày càng gần....gần đến nỗi nàng cũng có thể nhìn thấy rõ mặt đối phương...người lùn, người cao, người gầy tất cả đều có đủ hết cả quần áo trên người họ cũng vậy....đủ màu sắc...nhưng tất cả đều là vải vóc thượng hạng.....
- Vương gia, đây là 3 vị tiểu thư của nước Đông quốc
- Ừm, biết rồi
Lúc này Phương Liên lại hướng tầm mắt lên người vừa nói chuyện...vóc dáng to cao ước chừng khoảng 1m8, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, môi đỏ như son, mũi thẳng cao, hàng chân mày đậm lại làm cho khuôn mặt càng thêm nghiêm nghị hơn. Điều phương Liên chú ý nhất là mái tóc màu lam của hắn.....càng góp phần làm hắn trở nên quyến rũ động lòng nữ nhân hơn...so với hai từ yêu nghiệt hoàn toàn xứng đáng......nhưng hình như nàng đã gặp hắn ở đâu rồi....
Tử Hiên quét đôi mắt lạnh lùng nhìn tất cả đại thần Đông quốc lại nhìn sang 3 nữ tử Phương Liên, Vân Chi, Ngọc Yến trong lòng khinh bỉ vạn phần... chỉ là một đám xú nhân thôi nhưng hắn đặc biệt chú ý tới Ngọc Yến nhìn ả ta rất giống một người mà hắn rất lâu rất lâu đã đi tìm nhưng vô vọng....nhìn lại Phương Liên một thân lam y trông thoải mái vạn phần, ánh mắt lại kiên định, trong trẻo nhưng lạnh lùng...hắn đang suy nghĩ vì sao tất cả nữ nhân lần đầu gặp hắn đều biến thành bộ dạng hoa si nhưng nàng lại không.....hắn cũng đang cân nhắc nữ nhân này có lợ dụng được không....(HHT: thứ nhất:anh quá vọng tưởng:, thứ 2:anh quá khi dễ tỷ em rồi....)
Xoay người rời đi Tử Hiên chỉ bỏ lại 1 chữ" Đi", bỏ mặt đoàn đại thần ở đó còn cả Vân Chi đang tìm cách làm sao thoát thân; Ngọc Yến lại suynghĩ làm cách nào để chiếm được trái tim Tử Hiên....còn nàng Phương Liên bây giờ chỉ đang suy nghĩ làm cách nào để nàng lại có mái tóc màu đây dù biết nàng không phải thuộc dòng dõi hoàng tộc gì
Nhưng đến cuối cùng cả 3 người cùng Tiểu Xuân đều bị đẩy lên một chiếc xe ngựa lớn một mạch chạy vào kinh thành.
- Tiểu Thư, người nhớ sau khi vào cung thì phải cuối chào trước hoàng thượng, hoàng hậu, thái hậu, thái tử...... nói chung người chỉ cần hành lễ cung kính 1 chút là được, tiểu thư ơi ngài làm ơn đừng để tiểu Xuân lo lắng được không
- Tiểu thư người nhớ kỹ đó
- Tiểu thư người nghe không
- Tiểu thư...người...
- Nói đủ chưa, không còn gì thì im, ta bực rồi đấy
Phương Liên không nói không phải là nàng không muốn nói mà tâm trí của Phương Liên đang bay bổng tới nơi nào rồi không biết...về sau Tiểu Xuân nói càng ngày càng nhiều làm nàng rất bực bội nha~......Liếc mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Xuân như con mèo nhỏ hảo hảo im ắng, tâm tình của Phương Liên lúc này cũng tốt hơn nhiều, nói thẳng ra là kinh ngạc vì sự biến đổi thái độ của Tiểu Xuân ấy....nàng không so đo với con nít nên nàng bỏ qua
Lúc này xe ngựa lớn chỉ còn 2 nàng là Phương Liên cùng Tiểu Xuân....đột nhiên có tâm tình rất muốn Tiểu Xuân ngượng ngùng, nghĩ không ra cách nào đành phải
- Tiểu Xuân về sau không được nhoi nhoi như vậy nữa biết không
- Dạ vâng
Phương Liên nói xong còn không quên kề sát mặt lại gần mặt tiểu Xuân mà nói- Hiểu chứ_ Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai Tiểu của Tiểu Xuân làm nàng không khỏi đỏ mặt (HHT: tỷ háo sắc A~ban ngày ban mặt đi chọc con gái nhà lành a ~....Liên Liên: đâu có nha, tỷ không có chọc tỷ chỉ giỡn thôi mà(lè lưỡi, gãi đầu, cười sặc sụa)
Nhận thấy 'mỹ nam kế' của nàng thành công không khỏi cười lớn xoay người ly khai để Tiểu Xuân còn đang đứng ngơ ngơ ngác ngác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.